Tui là thằng một nhóc khờ khạo và nhút nhát, từ khi nghe bài hát Mộng Chiều Xuân cũa Thảo vào buồi chiều cuối năm 1974 bổng nghe lòng xao xuyến chi lạ, ngay giây phút đó tui biết rằng mình đã thực sự chia tay với tuổi thơ cũa mình để bắt đầu bước vào thế giới cũa những mộng mơ thầm kín về tình cảm nam nữ.
8 Cơ có nói rằng “4 Lập ngày xưa chỉ biết cười khi được hỏi tới” thật là cám ơn những lời ý tứ đó, thiệt ra có thể nói chính xác là 4 Lập ngày xưa chả biết gì để mà nói . Vâng ! tui đã khờ lại còn nhát thì chỉ đành cười chứ biết sao ….nhưng gã đàn ông trong tui đã bắt đầu thức dậy.
Dầu chỉ dám nhìn lén các nàng từ xa nhưng có ai cấm được hắn bắt đầu mơ mộng khi nhìn các nàng bạn học cùng cấp, dầu trong lòng vô cùng mặc cảm về vị thế cũa mình so với các huynh đệ đồng môn nhưng có ai hiểu được hắn luôn ngầm so sánh mình với kẻ khác để rồi chua chát tự kết luận rằng …..mình chẳng là đếch gì cã, cuối cùng hắn tặc lưỡi khẳng định rằng vấn đề là cơ hội, chỉ có cơ hội mới làm thay đổi được tình thế tệ hại này. Hắn tự nhủ, chẳng phải gã khố rách áo ôm Chử Đồng Tử nhờ cơ hội tuyệt vời mà quơ được nàng Tiên Dong hay sao ? lười biếng như Chử đ Tử nằm chôn mình dưới cát mà còn gặp cơ hội vàng như vậy thì hắn siêng năng hơn một chút có lẽ không đến nổi kém may đâu, chẳng phải C Đ Tử và nàng Tiên Dong nếu so về môn đăng hộ đối thì cách xa hàng ngàn cây số còn mình và các nàng đâu có cách xa bao nhiêu, vả lại biết đâu càng về sau mình càng đẹp trai thì sao ? thế là hắn cứ tiếp tục sống và tự huyển hoặc mình như vậy……và một ngày kia ông trời đã mỉm cười với hắn….
trucdieu1234@yahoo.com
Nguyễn việt Trúc
* Trang này được xem 1262 lần