* Trang này được xem 6168 lần
Posts in category Lan B
Hồi ức Trung thu
Tết trung thu nhằm ngày rằm tháng 8, giữa một mùa đẹp nhất! Trung thu từ bao đời đã trở thành của trẻ thơ và người lớn. Có lẽ trong kí ức của mỗi người, không thể nào quên được, thời kì trước còn khó khăn, những ông bố khéo tay tự làm cho trẻ những chiếc đèn.
Ba mình thì bận đi làm kiếm cơm nuôi cả nhà, ở nhà đã có ông nội. Mình nhớ vào mỗi dịp trung thu đến là ông kiếm những lon bia hoặc lon sữa bò để dành, rửa sạch sẽ. Vào những buổi trưa thay vì ngủ thì ông ngồi cặm cụi làm từng chiếc đèn cho các cháu nội, ngoại. Trước tiên ông dùng con dao rạch 1 đường và sau đó dùng kéo cắt tới cuối lon, cắt thành nhiều thanh và mỗi thanh cách nhau khoảng 1,5 cm, tiếp tục cho đến hết vòng và cuối cùng ông bỏ bớt đi 1 thanh. Mình thắc mắc hỏi ông: “Ông ơi bỏ đi chi vậy?” Ông trả lời “Để chừa chỗ cho cháu để đèn cày vào”. Và sau đó ông dùng tay bóp nhẹ ở 2 đầu lon cho hơi dẹp, ông đục 1 lỗ trên nắp lon, và gắn vào đó sợi dây kẽm và 1 khúc tre ngắn để cầm. Có những khi sơ suất trong lúc làm bị cạnh lon bia cứa vào tay chảy máu, mình nói với ông “Ông ơi chảy máu rồi kìa”. ông cười trả lời “Không sao chảy có tí thôi”, và ông vẫn tiếp tục. Những giọt mồ hôi chảy dài….lăn xuống má, ông quơ tay quẹt, có những lúc tay dơ mặt ông bị lấm lem. Nhìn các cháu nội, ngoại,ngồi chờ đến lượt, mỗi khi xong 1 cái nhìn các cháu tranh nhau để lấy trước, ông nói “Từ từ, rồi cháu nào cũng có phần”. Nhìn đứa chưa có mặt bí xị ông lại cố gắng ….làm cho mau, ông cười và cảm thấy hạnh phúc.
Cuối cùng ông cũng làm xong. Buổi tối trung thu chúng mình thường chơi trò rồng rắn, hoặc dùng lon sữa bò bỏ đèn cầy vào nấu cho tan chảy, sau đó xắt bỏ vài cọng hành cho thơm, tập làm bếp đó mà và cùng nhau chơi rước đèn. Chưa nói tới đám con trai nghịch phá chạy theo con gái thổi tắt đèn, thế là cãi nhau ỏm tỏi lên và cuối cùng cũng huề và cùng nhau hát vang “Tết trung thu đốt nhà đi chơi, em đốt nhà vô khám chí hoà” he….he… Bài hát bị tụi mình bóp méo, nghịch phá. Có đứa còn về nhà lén lấy cái áo của ba mình ra mặc ngược lại, nhét cái gối nhỏ giả làm ông địa. Đêm trung thu của chúng mình, đơn giản, nghèo khó, nhưng đầy ắp tiếng cười …..mãn nguyện ….
Tết trung thu đã cho mình hương vị ngọt ngào của kí ức tuổi thơ đồng thời làm cho mình đau nhói cho đến tận bây giờ mỗi khi nhớ lại. Vào mùa trung thu năm học lớp 4, vẫn như mọi năm ông nội vẫn làm đèn bằng lon sữa bò, lần lượt từng đứa đã xong và chạy đi khoe, mình là đứa cuối cùng. Mồ hôi ông nhễ nhại, chạy dài lăn xuống, cầm lon sữa bò ông rạch nhát đầu tiên và đến thanh thứ 2 ông từ….từ… gục xuống, lúc đó cứ ngỡ là ông làm nhiều mệt mỏi và buồn ngủ, mình lay và gọi ông “Ông ơi ! Dậy đi, ông chưa làm xong cho cháu mà, ông ơi”. Mình cứ lay và gọi mãi ông vẫn nhắm mắt và không trả lời, chạy đi gọi mẹ và nói “Ông kì quá, đang làm đèn cho con mà ông ngủ à, gọi hoài không dậy”. Mẹ nghe thế và vội về, thì thấy mồ hôi ông tuôn ướt áo, mẹ vội cạo gió, vừa lúc ba đi làm về vội đưa ông đi nhà thương, bác sĩ nói ông bị tai biến, từ lúc đó ông không tỉnh lại nữa, 1 tuần sau ông mất. Ngày tiễn đưa ông về với cát bụi, mình đã gào và khóc, vì chiếc đèn ông làm dở dang, vì ông ngủ hoài không dậy và cũng vì ông đi mãi không về, ông đã chết.
Mình không tin ….không muốn tin là ông đã bỏ mình mà đi. Từ ngày ấy …đến nay, mỗi mùa trung thu, mình luôn có sự hối hận, day dứt, nếu như….ngày ấy mình không đòi ông làm thì lẽ đâu ông lại bỏ mình đi sớm vậy.
Ngày nay cuộc sống hiện đại hơn, đầy đủ hơn, nên rằm tháng 8 cũng có phần khác hơn! Các đồ chơi cho trẻ tân tiến hơn. Nếu bạn đi qua đường Lương nhữ Học – Phú Định, thì sẽ thấy 2 bên đường bày bán rất nhiều đèn, đèn ông sao, đèn kéo quân…. đặc biệt là hàng của Trung quốc tràn lan, muôn màu muôn sắc. Nhưng đối với mình, những chiếc đèn làm bằng nan tre và giấy bóng kiếng cùng những chiếc đèn làm bằng lon sữa luôn luôn hiện hữu trong trái tim mình.
Xem hình trung thu 2012
* Trang này được xem 7500 lần
Hội ngộ CT5 & 12T9
17/9 như đã hẹn cùng các anh 12T9 chủ xị và các anh CT khác nửa sau chuyến họp mặt tại nhà anh Vũ THế Hiệp về, qua lời nhắn tin mời của các anh cho tất cả bọn mình. Hôm nay đúng ngày hẹn, 5 giờ rồi phải sửa soạn chạy lẹ qua đón Thoại Vân.
Chạy dọc theo bờ kênh Nhiêu Lộc đến nơi, cô nàng đã đứng sẵn rồi. Buổi chiều tan sở dòng xe cộ lưu thông đông đúc, đường sá kẹt xe, mình chạy vào đường hẻm đường Nguyễn Thông tính đi cho lẹ, ai dè đâu chạy nhích từng bước một thiệt là bực mình. Người đâu mà lắm thế không biết, quẹo qua đường Phan đình Phùng cũng bị kẹt và sau đó qua đường Cao thắng cũng chả có khả quan tí nào, cũng nhích bước và đếm người, đừơng xá kiểu này mà chở người đi sanh có lẽ chưa tới nơi em bé đã biết bò rồi quá. Pó tay luôn.
Cuối cùng rồi cũng đến nơi. Quán 241 điểm hẹn của Cao Thắng, của những buổi họp mặt. Mình gửi xe và gọi điện cho Hoa thì được trả lời:
– Tụi này đang kẹt xe ở đường Phan Xích Long khoảng nửa tiếng mới tới được, tiếng Hạnh trả lời. Ồ! thì ra đi chung với Hoa. Thoại Vân nói: Vậy mà cũng hối cho dữ, nói rồi 2 đứa vào trong gặp ngay anh Thọ Bình đứng đón. Anh như một con én không làm nổi mùa xuân, nhưng nhờ con én nhỏ mà biết mùa xuân đang về.
Bước vào phòng tiệc các anh đến trước, đang vui vẻ chuyện trò. Trong phòng máy lạnh có karaoke với dãy bàn được nối liên kết dài hơn, ấm cúng hơn. Vừa ngồi xuống thì Hoài Hương, Lệ Hằng, Hương A, Bảo Loan cũng đến. Bọn mình được các anh giới thiệu, như anh Thọ Bình, anh Công Khanh, anh Mão, anh Chí Thành, anh Khanh là cùng lớp12T9, anh Thắng 12T3, anh Trần Đình Đức (12T10), anh Nguyễn thiết Hùng 12T11 (CN bảng vàng), anh Hiệp 11T4. Sau đó là Kim Hoa, Đức Hạnh vừa đến.
Anh Thọ Bình tuyên bố lí do, hôm nay là bữa tiệc tổ chức chào đón H.Hương và Hương A từ Mỹ về, anh cũng mong là H.Hương & Hương A sẽ là cầu nối cho anh em ở quê nhà cùng với anh em ở San Jose hiểu nhau và cùng nắm chặt tay để nêu cao tinh thần đoàn kết cùng nhau, nối rộng vòng tay, với các anh em Cao Thắng. Kết thúc lời tuyên bố là bài hát “Nối vòng tay lớn” được vang lên. Lúc đầu còn ngại ngùng dần dần vào điệp khúc được hát khí thế sôi nổi, dù là hát không hay. 37 năm các cô, cậu học sinh ngày nào giờ đã là cha, mẹ, ông ,bà, nội, ngoại, tóc đã điểm bạc, những gương mặt rạng ngời niềm hạnh phúc, tất cả như trẻ lại. Những ly rượu được nâng lên cùng những tiếng dô….dô…..được hét lớn, chúc mừng …
Vừa ăn vừa nói chuyện H.Hương ngồi gần bên anh Hiệp, thấy anh Hiệp mang theo 1 cái balo, Hương nói liền –anh Hiệp bộ chị Liên đuối anh hả? Không sao cho anh ngủ chung nè. Thế là cả bàn đều cười vang lên … Như các bạn cũng biết là nhà anh ở xa, vì mang nặng tình cảm Cao Thắng mà anh tới tham dự theo lời mời ngày hôm nay. Thật hoan nghênh ông anh đầy tình nghĩa này nha. Những câu chuyên kể lại về thưở đến trường qua lời của anh Khanh được nhắc đến trong bàn tiệc này … ngày xưa trường Cao Thắng học sinh nam không thôi. Năm 74 mới có lớp nữ các cô đầu tiên vào trường, đã làm các anh bị xáo trộn hết. Như là một điệp khúc luôn có sẳn trong anh tuôn chảy … anh nói tiếp lúc đó … các anh có người bắt đầu sửa soạn, ăn mặc gọn gàng hơn, đi học sớm hơn và thường hay đứng trước hành lang để nhìn các nàng CT … Chao ơi! Sao câu này mình nghe quen quá vậy … giống y như Việt Trúc nói vậy đó, lẽ nào lớp mình là tội nhân thiên cổ, đã làm thay đổi các chàng trai, và làm cho bao trái tim vụng dại, đập sai nhịp …. Hôm nay đây anh em mình gặp lại, không còn ngăn cách, e dè cùng nhau ca hát, hết hát lẻ là tới hát sỉ, thân mật như anh em một nhà, tình cảm này không dễ gì có được …
Tất cả đều cảm thấy hạnh phúc, tập thể cùng hát với nhau thật nhiều bài sôi nổi vui tươi … .Riêng bài hát 60 năm cuộc đời … Mình cảm thấy có một cái gì đó xúc động, anh em mình giờ bước gần đến 60 hết rồi, có những anh em đã từ giã cuộc đời và cũng có những anh em đang bệnh hoạn nằm một chỗ không đến góp mặt, cuộc sống còn bao lâu nữa..??? biết lần sau gặp lại có còn đầy đủ không … thôi thì mình hãy trân trọng những gì mình đang có và cám ơn một ngày hạnh phúc trong những ngày hạnh phúc mà mình được tận hưởng.
Anh em chia tay nhau lòng còn bịn rịn và hẹn một ngày nào đó cùng gặp lại …
Cầu chúc cho tất cả anh em chúng mình khoẻ….khoẻ…và thật nhiều hạnh phúc …
Xem Hình và Video Hội ngộ CT5 & 12T9
* Trang này được xem 1785 lần
Một ngày hạnh phúc
Trong cuộc sống chúng ta được bao nhiêu lần nếm được hạnh phúc, đối với mình ngày hôm qua được xem là 1 trong những ngày hạnh phúc ấy.
Ngày 9/9 bọn mình những tên còn lại trong lớp 10CT5, gồm có H.Hương, Hương A, Hương B, chị Tuyết (lớp trưởng), K.Hoa, Tuyết Trịnh, Ngọc Lan, Hồng Yến, Lan B, Lệ Hằng, Đức Hạnh, Bảo Loan, Thoại Vân, Dung, Chi Đàm, cùng với vợ chồng anh Bình, Sáng (ông xã Hoa), cùng với Hữu Tài, chúng mình cùng trên chiếc xe 30 chỗ thẳng tiến Bà Rịa -Hồ Cốc để đến nhà anh Hiệp như đã hẹn đến hẹn lại lên. Thời gian đã trôi qua theo năm tháng, chúng mình đã để lại sau lưng những tháng ngày của tuổi học trò mà khoác lên mình những thiên chức làm vợ, làm mẹ và bây giờ là làm bà. 37 năm đã trôi qua bao gánh nặng cơm áo gạo tiền của cuộc sống đời thường mà chúng ta trải qua với những buồn vui. Hôm nay đây chúng mình tạm xếp lại sau lưng tất cả những âu lo và trách nhiệm để cùng nhau thoải mái, vui chơi.
Đến điểm hẹn lúc 5h40 sáng, các bạn đã có mặt đầy đủ, mình và ông xã là người cuối cùng, các bạn đã ngồi trên xe hết. Thế là H.Hương và Đức Hạnh xăm xoi, xỉa xói mình là biết đi chơi sao tối qua không đi ngủ sớm …….mà làm gì ……nữa (2 cái loa đó mà mở thì bà con chịu sao nổi nè trời!), mình chỉ biết cười trừ thôi (vì bản tính mình vốn hiền lành và nhường nhịn, he……he…với lại mình biết có nói lại với 2 cái đài phát thanh đó đâu, im lặng là tốt nhất). Hạnh nói – ông xã Hạnh đi vắng, Hạnh đi ngủ sớm để hôm nay có sức ……mà đi nè! Phải học hỏi Hạnh chứ (nàng này mà nói ra câu gì phải coi chừng tại vì có nghĩa đen bóng đầy đủ cả), thế là các bạn cười ầm, khi thấy các bạn cười lên mình mới hiểu ý thâm sâu của cô nàng, còn H.Hương thì nói -Nè Lan B có nhớ lúc ở Mỹ Hương nói gì không? Hương nói sẽ tới nhà mình và mình phải cho cô nàng ngủ chung giường và cô nàng nằm chính giữa mới được. Thoại Vân nói -chịu liền đi Bé giờ này còn làm được……. gì (bó tay luôn). Cả đám trên xe cười rần rần, Hương đâu chịu thua liền nói lại -làm được hay không thử rồi sẽ biết. Trời ạ trên xe có mấy ông nữa mà không giữ miệng, nói xả láng luôn. Anh Thọ Bình bây giờ mới lên tiếng – Bây giờ mấy cô mới chính là của ngày xưa nghịch ngợm, phá phách.
Sau những trận cười giòn tan, không khí tạm lắng thì bắt đầu T. Vân kể cho cả đám nghe câu chuyện về Đức Hạnh nói với H.Hương, lúc ở nhà. Hạnh hỏi Hương – Biết ngày mai xuống nhà anh Hiệp đãi món gì không Hương nói với Hạnh chắc chắn là món ngon rồi. Hạnh trả lời -Đương nhiên rồi anh Hiệp làm món đặc sản đãi tại vì Hương là khách quý mà Hương nghe nói rất vui và hỏi dồn dập – món gì, nói đại đi (vì Hạnh càng làm ra vẻ quan trọng) sau đó từ từ trả lời – món ve chó lăn bột rất ngon (trong chúng ta ai đã có xem qua Forum của anh Hiệp ắt sẻ biết món ve, nhưng là ve sầu lăn bột ngon). Hương nghe vậy liền nói – gì ghê vậy thôi tao không ăn đâu Hạnh nghe vậy nói tiếp món đó ngon lắm người ta phải nuôi chó, chó nuôi ve rồi mới bắt mà lăn nó béo lắm. Hương nghe vậy liền hỏi -thiệt hả Hạnh (tội nghiệp Hương có lẽ xa quê hương lâu rồi nên không quen với cách đùa như thế) trên xe cười ha hả, ồn ào.
Và cứ như thế những câu chuyện phiếm, và những trận cười tái diễn liên tục khiến cho các bạn ngày xưa thuộc thành phần nghiêm nghị, ít nô giỡn bây giờ cũng tham gia như hoà chung với những bạn nghịch phá, và điều làm cho chúng mình cảm động là món quà của anh Nguyễn đức Thức đang cư ngụ bên Úc đã gửi về tặng cho chúng mình mà hôm nay đây mới có dịp để K.Hoa trao cho. Vị ngọt của kẹo như thấm đượm tình cảm và tấm lòng của anh đã yêu quí lớp CT5 này, chúng em mong là một ngày không xa sẽ được gặp và đón tiếp anh. Người anh mà chúng em chưa biết mặt, chỉ biết qua trang web mà anh anh đã ưu ái nhiều.
Khi đến nhà anh Hiệp thì đã có anh Hầu ra đón. Sau khi vào nhà và nói chuyện thật rôm rã, bọn mình bày đồ ăn theo kiểu Nhật, và chúng mình cùng nắm tay nhau và hát bài “Anh em ta về”. Anh Hiệp lấy cây Guitar ra đàn theo bài hát khiến mình nhớ lại ngày xưa lúc còn đi học chiều thứ bảy hay đi vào sân Tao Đàn sinh hoạt. Ôi ……..nhìn ….vào thời điểm này không khác gì 37 năm về trước, tất cả ưu tư, phiền muộn bỏ lại sau lưng mà giờ đây nhìn vào những ánh mắt này ngời lên những hạnh phúc, như trở về những cô, cậu học sinh thưở nào. Giờ phút ấy trong chúng tôi cảm thấy thật là vui và trân quý giây phút này đây. Đời người sẻ còn được bao lần như thế hạnh phúc nhỏ nhoi, đời thường, nhưng để thực hiện được không phải là dễ.
Chia tay ra về trên chuyến xe có một chút ngậm ngùi ……., luyến tiếc…… Vì cuộc vui nào cũng phải tàn,…..hợp rồi cũng tan……..trời đổ cơn mưa…….giăng sầu trên mắt.
Xem hình và video của buổi họp mặt: Album 1 (27 hình) – Album 2 (27 hình) – Album 3 (28 hình) – Album 4 (33 hình) – Video CT5 nhà anh Hiệp
* Trang này được xem 3103 lần