Tết trung thu nhằm ngày rằm tháng 8, giữa một mùa đẹp nhất! Trung thu từ bao đời đã trở thành của trẻ thơ và người lớn. Có lẽ trong kí ức của mỗi người, không thể nào quên được, thời kì trước còn khó khăn, những ông bố khéo tay tự làm cho trẻ những chiếc đèn.
Ba mình thì bận đi làm kiếm cơm nuôi cả nhà, ở nhà đã có ông nội. Mình nhớ vào mỗi dịp trung thu đến là ông kiếm những lon bia hoặc lon sữa bò để dành, rửa sạch sẽ. Vào những buổi trưa thay vì ngủ thì ông ngồi cặm cụi làm từng chiếc đèn cho các cháu nội, ngoại. Trước tiên ông dùng con dao rạch 1 đường và sau đó dùng kéo cắt tới cuối lon, cắt thành nhiều thanh và mỗi thanh cách nhau khoảng 1,5 cm, tiếp tục cho đến hết vòng và cuối cùng ông bỏ bớt đi 1 thanh. Mình thắc mắc hỏi ông: “Ông ơi bỏ đi chi vậy?” Ông trả lời “Để chừa chỗ cho cháu để đèn cày vào”. Và sau đó ông dùng tay bóp nhẹ ở 2 đầu lon cho hơi dẹp, ông đục 1 lỗ trên nắp lon, và gắn vào đó sợi dây kẽm và 1 khúc tre ngắn để cầm. Có những khi sơ suất trong lúc làm bị cạnh lon bia cứa vào tay chảy máu, mình nói với ông “Ông ơi chảy máu rồi kìa”. ông cười trả lời “Không sao chảy có tí thôi”, và ông vẫn tiếp tục. Những giọt mồ hôi chảy dài….lăn xuống má, ông quơ tay quẹt, có những lúc tay dơ mặt ông bị lấm lem. Nhìn các cháu nội, ngoại,ngồi chờ đến lượt, mỗi khi xong 1 cái nhìn các cháu tranh nhau để lấy trước, ông nói “Từ từ, rồi cháu nào cũng có phần”. Nhìn đứa chưa có mặt bí xị ông lại cố gắng ….làm cho mau, ông cười và cảm thấy hạnh phúc.
Cuối cùng ông cũng làm xong. Buổi tối trung thu chúng mình thường chơi trò rồng rắn, hoặc dùng lon sữa bò bỏ đèn cầy vào nấu cho tan chảy, sau đó xắt bỏ vài cọng hành cho thơm, tập làm bếp đó mà và cùng nhau chơi rước đèn. Chưa nói tới đám con trai nghịch phá chạy theo con gái thổi tắt đèn, thế là cãi nhau ỏm tỏi lên và cuối cùng cũng huề và cùng nhau hát vang “Tết trung thu đốt nhà đi chơi, em đốt nhà vô khám chí hoà” he….he… Bài hát bị tụi mình bóp méo, nghịch phá. Có đứa còn về nhà lén lấy cái áo của ba mình ra mặc ngược lại, nhét cái gối nhỏ giả làm ông địa. Đêm trung thu của chúng mình, đơn giản, nghèo khó, nhưng đầy ắp tiếng cười …..mãn nguyện ….
Tết trung thu đã cho mình hương vị ngọt ngào của kí ức tuổi thơ đồng thời làm cho mình đau nhói cho đến tận bây giờ mỗi khi nhớ lại. Vào mùa trung thu năm học lớp 4, vẫn như mọi năm ông nội vẫn làm đèn bằng lon sữa bò, lần lượt từng đứa đã xong và chạy đi khoe, mình là đứa cuối cùng. Mồ hôi ông nhễ nhại, chạy dài lăn xuống, cầm lon sữa bò ông rạch nhát đầu tiên và đến thanh thứ 2 ông từ….từ… gục xuống, lúc đó cứ ngỡ là ông làm nhiều mệt mỏi và buồn ngủ, mình lay và gọi ông “Ông ơi ! Dậy đi, ông chưa làm xong cho cháu mà, ông ơi”. Mình cứ lay và gọi mãi ông vẫn nhắm mắt và không trả lời, chạy đi gọi mẹ và nói “Ông kì quá, đang làm đèn cho con mà ông ngủ à, gọi hoài không dậy”. Mẹ nghe thế và vội về, thì thấy mồ hôi ông tuôn ướt áo, mẹ vội cạo gió, vừa lúc ba đi làm về vội đưa ông đi nhà thương, bác sĩ nói ông bị tai biến, từ lúc đó ông không tỉnh lại nữa, 1 tuần sau ông mất. Ngày tiễn đưa ông về với cát bụi, mình đã gào và khóc, vì chiếc đèn ông làm dở dang, vì ông ngủ hoài không dậy và cũng vì ông đi mãi không về, ông đã chết.
Mình không tin ….không muốn tin là ông đã bỏ mình mà đi. Từ ngày ấy …đến nay, mỗi mùa trung thu, mình luôn có sự hối hận, day dứt, nếu như….ngày ấy mình không đòi ông làm thì lẽ đâu ông lại bỏ mình đi sớm vậy.
Ngày nay cuộc sống hiện đại hơn, đầy đủ hơn, nên rằm tháng 8 cũng có phần khác hơn! Các đồ chơi cho trẻ tân tiến hơn. Nếu bạn đi qua đường Lương nhữ Học – Phú Định, thì sẽ thấy 2 bên đường bày bán rất nhiều đèn, đèn ông sao, đèn kéo quân…. đặc biệt là hàng của Trung quốc tràn lan, muôn màu muôn sắc. Nhưng đối với mình, những chiếc đèn làm bằng nan tre và giấy bóng kiếng cùng những chiếc đèn làm bằng lon sữa luôn luôn hiện hữu trong trái tim mình.
Xem hình trung thu 2012
* Trang này được xem 7508 lần