Mấy ngày nay trong lòng cứ thấy buồn buồn, buồn chuyện đời buồn chuyện người cảm thấy dạo này tâm mình cứ bất an. Không lẽ người không rõ ràng định hướng cho mình một tôn giáo nên tâm linh hay bấn loạn là vậy sao? Tình cờ đọc được câu chuyện trên Facebook “Có đi chung với nhau lâu đâu, mà giận hờn rồi bực tức!”. Đang rèn mình trong câu nói này để hỷ xả, buông bỏ tâm tư thì nhận được tin anh Hiệp mất.
Vũ Thế Hiệp là một trong những người anh cùng trường mà mình rất tôn trọng từ thuở còn ngồi chung trong mái trường Cao Thắng và còn giữ lại rất nhiều kỷ niệm về anh. Anh giống như người anh cả đầu đàn luôn quan tâm và chăm sóc cho các em. Ai đã một lần được làm bạn với anh sẽ không phủ nhận từ anh những mối thâm tình này. Ngày em về VN đến cận ngày đi và với cơn tiêu chảy nặng thì anh Hiệp đã gọi điện mời em lên thăm chỗ anh ở, mà không mảnh đất mà anh đã từ bỏ cả nước Anh, nơi mà anh cũng từng từ bỏ quê hương để trốn chạy, nơi mà bao nhiêu người thầm mơ ước được đặt chân qua và bao nhiêu người từng bỏ mạng để đánh đổi. Để làm gì anh? Có lần anh đã nói với em là anh nhớ bạn bè, nhớ quê hương nên anh quay về và anh cố công gầy dựng một chốn bình yên cho bạn bè có nơi để họp mặt nghĩ dưỡng ở tuổi xế chiều. Anh không dành toàn bộ tuổi hưu của mình để làm điều đó mà anh trích ra một phần của tuổi gọi là còn sức với ngập tràn hoài bão để thực hiện nó! Để làm gì anh, sao bây giờ chúng đang còn dở dang anh lại ra đi! Sài gòn Bà Rịa không xa lắm nếu so với mỗi ngày đi lại làm việc bên xứ người. Nhưng đất nước mình còn nhiều khó khăn về phương tiện cũng như những tai nạn bất ngờ không ai biết trước có thể xảy ra cho chính mình! Và em, là đã người đã sợ hãi những khó khăn nguy hiểm tác động từ bên ngoài đó, cái mà em không lường trước được nên từ chối lời mời vừa như van nài vừa như trách móc của anh. Xin lỗi anh, lần cuối cùng cho em được xin lỗi anh. Em đã khóc khi nghĩ đến cảnh anh bỏ thời gian để đi vào Sài gòn gặp lại bạn bè cùng trường khi có dịp họp mặt, rõ ràng anh quí trọng những ngày còn lại được quây quần bên bạn bè, tấm chân tình của anh sao em nỡ lòng nào phớt lờ! Chúng ta có đi chung với nhau lâu đâu, sao em lại không biết trân trọng? Thương cho người phụ nữ gá nghĩa cùng anh, người mà trong lòng em lúc nào cũng ngưỡng mộ chị, vì chị đã vì anh từ bỏ gia đình, đất nước thứ hai tốt đẹp nơi chị đã dành cả tuổi trẻ để gầy dựng cũng như tập làm quen xong với nó, cùng về quê hương với anh theo đúng nghĩa xuất giá tòng phu. Rồi chị sẽ làm gì với mớ bòng bong dang dở của anh còn để lại. Thương anh bạn già luôn sát cạnh bên anh từ thuở còn cắp sách cho đến lúc tóc đã bạc phơ để cùng anh thực hiện một mái nhà và mong đợi bạn bè ghé qua cùng chấp bút với văn thơ cho thỏa chí tang bồng. Anh ấy sẽ làm gì với sự ra đi bất ngờ của anh ngoài những sự đau lòng mà anh ấy phải chịu đựng. “Quê hương là chùm khế ngọt” nó luôn ở trong lòng mọi người, sống chết là số phận nhưng với em, sao em cảm thấy uất ức và tức nghẹn vì nếu anh chưa về VN thì liệu anh có ra đi như vậy hay không? Tai nạn? Em ghét cái tai nạn do người khác gây ra cho mình thà anh cứ đau ốm để anh biết trước được ngày anh đi, để anh hoàn tất cho xong những dự định còn dở dang của mình và để anh nói được lời cuối cùng dặn dò cho chị và cho những người thân yêu của anh biết trước để về kịp gặp anh lần cuối. Xin lỗi anh em đang trách móc vì em đang quá uất nghẹn. Bạn bè, những anh em của anh những người ít nhiều mâu thuẫn vì khác chính kiến với anh cũng đang rất buồn anh có biết không? Thôi thì anh hãy bình an ra đi cho dù mọi thứ còn đang dở dang, bỏ hết nha anh, cứ nhìn thấy ánh hào quang của Phật hay ánh sáng của Chúa thì anh cứ rảo bước theo, rời xa cõi tạm đầy hỉ nộ ái ố này đi! Cầu xin hai đức từ bi này dẫn lối anh đi và cầu mong vong linh anh sớm được siêu thoát. Cho em được nói lời xin lỗi, một ngàn lần xin lỗi vì em đã trách móc anh cho một lần lỡ hẹn khi anh hứa sẽ ghé nhà thăm em trong một lần về nước và vì em đã chờ anh hơn 3 tiếng đồng hồ cho sự thất hẹn này của anh. Bình tâm ra đi anh nhé! Vĩnh biệt anh. |
* Trang này được xem 2390 lần