Vậy là thầy đã ra đi từ bỏ cuộc chơi bên những ván cờ mà thầy đã bỏ công mài dũa, gần như ít người là đối thủ trong nhóm bạn của thầy. Cõi tạm này thầy thấy chán chường hay cuộc sống khó khăn đầy dẫy những danh lợi bạc tiền và thức ăn toàn những chất độc đã cướp đi sinh mạng của thầy? Biết là ai cũng phải trãi qua đoạn đường này, nhưng mà trong lòng cô học trò bé nhỏ ngày xưa có đầy những kỷ niệm với thầy cảm thấy đau lòng quá!
Thương và nhớ mãi những lời nói hồn nhiên vui vẻ trên gương mặt thầy mỗi khi thầy nhắc đến những ván cờ mà thầy thắng được để kiếm về cho cô đi chợ. Những ván cờ thầy ăn, rồi trả lại tiền cho chiến hữu vì thầy bảo chơi cho vui, ván cờ mà thầy ngồi uống cà phê hàng giờ bên lề con đường quốc lộ 1 nơi đó vô tình có hai anh chàng học sinh Cao Thắng vào nghỉ chân nhận ra thầy và mời thầy một độ cờ, và cuối cùng… thua được chi trả tiền cà phê cho thầy! Niềm vui đó vẫn khắc trên gương mặt thầy mỗi lần em nhớ lại.
Không biết ở lớp khác thì thầy dạy thế nào nhưng ở lớp Ct5 thì thầy vui tính, hiền lành hay pha trò thường hòa nhập vào những đùa vui với đám học trò nữ, vì vậy đến lúc thi thầy phải cố gắng làm vẻ mặt nghiêm túc với cặp kính đen, thay đổi hoàn toàn, diện mạo nghiêm khắc, lạnh băng để đám quỉ yêu phải sợ thầy mà từ bỏ những trò ranh ma nếu có ý định quay cóp. Lúc ở trường thầy là một trong những thầy giáo trẻ, đẹp trai với vẻ bề ngoài tất bật với quỹ thời gian của những năm khó khăn sau 1975. Lớp Ct5 được cơ hội học với thầy môn “Mạch điện tử”, môn học mà đám con gái tụi em cảm thấy xa lạ, khô cứng ở bước ngoặt giao thời mà người ta nghĩ con gái học nữ công gia chánh thì không có lợi cho đất nước và hình thành lớp nữ điện tử. Và thầy được bổ nhiệm dạy môn này.
Cứ mỗi lần đến 20/11 người mà em luôn nghĩ đến trong ngày này là thầy! Cũng không nhiều lắm chỉ là chút quà mong lòng thầy được vui. Vậy mà 20/11 vừa rồi em đã đánh mất cơ hội này, cũng chỉ vì chân đau và lười biếng mà không, đúng hơn là có nghĩ đến rồi sao lãng đi cho dù lòng luôn nhắc nhở. Nhớ lần nhận tiền tuy không đáng bao nhiêu, vậy mà thầy vui lắm! Thầy nói chuyện đầy hân hoan và rộn rã “Nhận tiền em tôi đi mời mấy ông bạn già uống cà phê bảo rằng cô học trò ngày xưa gởi tí quà trong ngày nhà giáo cho tôi uống cà phê”. Trời ơi em đã để mất đi cơ hội cuối cùng này trước khi thầy ra đi. Làm sao bây giờ thầy cũng tại tính tình cố chấp không liên lạc với bạn bè của em nên không biết tình hình sức khỏe nguy kịch gần đây của thầy, xin một lần tạ tội cùng thầy và thầy cũng không nghe thấy được!
Em nhớ mãi lời thầy Đinh nói “ở cái tuổi này mà học trò còn nhớ đến thầy là niềm vui to lớn nhất. Tiền bạc không là gì cả!” Vậy mà em vẫn vô tâm không hề gọi điện thăm thầy! Nước mặt tràn trên nước mắt vì ngay cả lúc thầy ra đi em cũng không có mặt để thắp cho thầy một nén hương từ biệt.
Nhìn đôi mắt thầy sâu thẳm trên gương mặt chỉ còn nhận diện được qua làn da bao phủ lớp xương, ắt hẳn thầy đã đấu tranh dữ dội và không ăn uống được nhiều trong những ngày tháng cuối cùng chống chọi cơn đau mà lòng em ray rứt quá!
Em phải nói gì để tạ lỗi cùng thầy, cô học trò ngày xưa phá phách nhưng là người thường xuyên được thầy chia sẻ những thú vui tiêu khiển đầy đam mê của thầy, cái mà em luôn mù tịt khi đụng đến 2 từ động não và tính toán.
Có lần thầy đã nói “Xuân Lan là người bạn tri kỷ của tôi.” Thế giới này có muôn vàn tình bạn và thầy đã trân trọng đặt em là người bạn tri tâm để cùng thầy chia sẻ đủ thứ chuyện trên đời từ thời đi học đến khi rời trường, vậy mà… những lúc thầy cần lắm một sự quan tâm và biết đâu trong những ngày tháng trên giường… ít ra… chắc cũng có một lần nào đó… thầy chờ đợi một tiếng Xuân Lan gọi về để hỏi “Thầy ơi thầy khỏe không?”. Lần này vĩnh viễn em không có được, mãi sé không còn cơ hội nghe được giọng nói của thầy xin hãy tha thứ cho em người học trò vô tâm này thầy nhé!
Xin lỗi thầy, ngàn lần xin lỗi thầy. Nếu có kiếp sau để quay lại em cũng rất mong được làm học trò của thầy và lần này hứa sẽ ngoan hiền chăm học hơn để không phiền thầy lo lắng bận tâm nhắc nhở trong lần thi thực hành tốt nghiệp gần hết giờ với tờ giấy trắng “Xuân Lan em phải viết bài, trả lời câu hỏi vô giấy cho thầy Chi chấm điểm! Nếu không bài em sẽ bị 0 đấy!”.
Lời thầy cứ quanh quẩn bên tai nhưng thầy không còn nữa. Chỉ còn hai ngày nữa thôi thì thầy sẽ hòa vào cát bụi. Cầu xin Chúa hãy thương thầy con và xin Ngài hãy rước linh hồn GiuSe Nguyễn Duy Hải cùng về nơi đất Thánh, A men.
Bình tâm an nghỉ thầy nhé. Lời cuối cùng em muốn nói chỉ là xin lỗi thầy, tạ ơn thầy đã một lần trân quý Xuân Lan.
Đây là chút ân tình của thầy đã dồn hết tâm trí mài dũa và truyền lại cho học trò. Món quà này thầy đã ưu ái dành cho đặc san 2013 của đại hội Cao Thắng miền nam Cali: http://www.ktctuc.net/?p=14531
Link bên dưới là những kỷ niệm mà Xuân Lan còn giữ lại với thầy Duy Hải mong các thầy cô và các anh chị một lần nữa được chia sẻ những nổi vui buồn mà thời cắp sách tụi em có được với thầy. Cao Thắng bao giờ cũng đong đầy tình yêu thương phá phách đó là điểm đặc biệt mà chỉ học sinh trong ngôi trường kỹ thuật mới có được nó từ thầy và trò! Chúng ta luôn trân trọng cất giữ bằng tất cả yêu thương.
- http://www.ktctuc.net/?p=1019
- http://www.ktctuc.net/?p=988
- http://forum.caothang.org/viewtopic.php?f=4&t=5090&sid=c77b2c5d260f53d8e99c29c8cc34bc01
- http://www.ktctuc.net/?p=13388
* Trang này được xem 1788 lần