Đây là một kỹ niệm mà xl nhớ như in trong đầu mình mỗi khi hồi tưởng lại.
Đó là cái ngày sau đợt đổi tiền lần thứ nhất. Khi đó nhà xl nghèo lắm, ba mình theo vợ bé rất ít khi về nhà, và lần về này ông mang cho xl 10 búp len màu xanh nỏn chuối, mình thì đâu có biết đan len bao giờ đâu! Chi phí học thì bao nhiêu thứ phải lo xl khg biết làm sao? Nghĩ mãi cuối cùng quyết định mang thử 10 búp len ra chợ trời Hàm Nghi xem có ai hỏi thì bán đại (mà các anh chị em mình có nhớ năm 76 mấy ông bộ đội miền bắc lúc đó nhiều lắm họ vào Sài gòn gần như là vơ vét mọi thứ để làm quà mang ra bắc). Thật tình xl khg cần phải đứng bán, chỉ đi qua đường Hàm Nghi thì đã có người hỏi mua mình cũng nói đại giá miễn đủ tiền đóng tiền học thôi.
Khi đang nhận tiền thì một bàn tay của ai đó kéo mạnh cánh tay mình lôi mình đi kèm theo những tiếng mắng nhiếc:
– Tiên sư bố mầy , mầy mặc áo đồng phục của trường mà đi bán chợ trời hả? Theo ông vào đồn công an.
Lúc đó mình thật sự rất sợ, cũng khg biết diễn tả sự sợ hải như thế nào với một cô gái 16 tuổi; giống như là một kẻ phạm trọng tội đang bị lôi hành huyết. Mình khóc thật nhiều, nhiều lắm thì… ngay lúc đó gần như tất cả những anh Cao Thắng trên đường Hàm Nghi quay lại thành một vòng tròn bao quanh mình và ông bộ đội đó. Mỗi người nói một câu họ la hét lên bắt ổng phải buông tay xl ra. Mặt mình thì nhòa lệ vì uất ức, vì tủi nhục xen lẫn sự oán hờn.
Khi mà mình được thoát khỏi cánh tay ông đó thì mấy anh Cao Thắng đẫy xl đi kèm những lời an ủi động viên làm mình cảm thấy như là được cứu vớt ra khỏi chốn lao tù.
Có một điều xl vô cùng ân hận vì mình khg tài nào nhớ được một trong những gương mặt đã cứu mình thoát khỏi chỗ đó, để nói một lời cảm ơn lần nữa hay là để có dịp đền đáp một chút ân tình.
Từ khi đó xl luôn thề với lòng mình dù ở bất cứ nơi đâu miễn anh là học sinh Cao Thắng có chuyện gì xảy ra cho anh, ai mà dám ăn hiếp anh hãy nói cho xl biết xl sẽ bảo vệ và bênh vực anh đến cùng (trừ bà xã các anh nha), bởi vì anh là Cao Thắng, trong một mái ấm đầy ấp tình thương và một sự hàm ơn mà xl mang mãi trong lòng…cho đến tận bây giờ, sau này và mãi mãi . Love you all.
kỳ sau: Thầy Hải cái máy biến thế và vụ xì bánh xe. * Trang này được xem 2429 lần
Trả lời