
Nhắc đến thầy Phúc thì chắc mấy bạn lớp điện tử2 không quên được một kỷ niệm đầy nước mắt và khá rủi ro đã xảy ra. Khi cả thầy và trò mém… chết vì điện. Nhớ vào cuối năm 75 cũng không nhớ rõ là thầy bất mãn gì với chế độ mới, hình như có sự chèn ép bất công nào với thầy trong công việc làm thầy sinh bệnh nặng, thầy bị shock trầm trọng rơi vào trạng thái nửa quên, nửa tỉnh, và trầm cảm … thầy nói lung tung không đầu không đuôi.
Cô, vợ thầy kể là thầy cứ chọn những bộ quần áo tốt nhất của thầy rồi mang ra bỏ ngoài đường, ngồi yên đó, chờ đến khi nào có người tới lấy đi khỏi, thầy mới đi về. Làm mọi người rất lo lắng và thương thầy.
Ngày đó chị Mai Tuyết tập họp cả lớp đến nhà thăm thầy, nghĩ lại buổi viếng thăm đầy nước mắt đó vừa buồn vừa sợ…cả lớp cứ thi nhau hỏi thầy mỗi đứa một câu cứ nghĩ là…để giúp thầy nhớ. (đúng là một đám ngốc nghếch! chắc lúc đó bắt não bộ thầy hoạt động nhiều quá) thầy ngồi một lúc trả lời không ăn nhập vào đâu, chửi rủa chính sách, chế độ tùm lum…Sau đó thầy đi thẳng lại cầu dao điện và…chọt… tay vào. Cả lớp sợ quá, chị Mai Tuyết ngồi gần cửa ra vào, cạnh cái cầu dao điện đứng bật dậy ôm chặt lấy thầy và tất cả bọn em cứ rồng rắn ôm thầy và chị Tuyết vừa kéo thầy ra, vừa khóc, vừa gào như…đám ma… thằng cùi. Người khóc to, mếu máo, kể lể nhiều nhất là Trần thị Dung – hình ảnh này xl nhớ như in -hic.
May là thầy chưa kịp sờ vào được cầu dao nếu không thì bây giờ chắc đã có mấy chục bia mộ ghi công những nữ anh hùng dũng cảm hy sinh vì điện “cứu thầy bất thành và sanh nghề tử nghiệp”.
Có một lần để nhớ coi …năm 84 thì phải, lúc đó xl đang làm việc ở cty IBM trên đường Lý Tự trọng góc Đồng Khởi. Ngày 30/4 cty có tổ chức đi Vũng Tàu nghỉ mát, tình cờ xl gặp được thầy đi trong nhóm khách mời của một người bạn làm cùng cty .
Ra tới biển thầy trò tay bắt mặt mừng hàn huyên tâm sự một hồi thì xl ra tắm chưa được bao lâu thì xl phát hiện lạc mất thằng con, thằng Tiến Sĩ lúc đó 4 tuổi, mình mãi mê tắm, để ông chồng coi nó (má ơi hắn lo ngấm những thân hình mỹ nhân ngư trên biển nên quên… mất… thằng con), thế là lạc mất thằng bé. Thầy Phúc nhìn thấy xl khóc quá, thầy sợ ( chắc thầy bị ám ảnh xl khóc hồi thi rớt bị thiếu nửa điểm, xem bài “Anh Hoàng Thiên Lộc”) thầy chạy đôn chạy đáo khắp nơi tìm giúp, chỉ với một câu xl còn nghe được văng vẳng bên tai mình:
– Có ai thấy thằng bé 4 tuổi mặc cái quần tắm màu đỏ, rồi kêu Sĩ ơi Sĩ à ơi ới.
Phải hơn 1 giờ đồng hồ mới tìm được nó. Thật lá một kỳ nghỉ mát kinh hoàng.
Sau này nghe nói thầy Phúc vượt biên cùng 2 đứa con trai, khi tới được đảo Mã Lai ở đó một thòi gian để chờ đi Mỹ, nhưng đến khi có giấy tờ đi Mỹ thì đêm cuối cùng ở trên đảo mưa to, gió lớn thầy Phúc leo lên nóc nhà chỉnh ăng- ten cho TiVi thì… điện của luồng sấm sét đã giết chết thầy. (Có lẻ thầy có số chết vì điện rồi!) Anh chị em mình có ai đã từng ở đảo mà biết trường hợp này thì xin báo xl hay, có thể là thầy của xl đó. Nghe nói thầy ra đi lặng lẻ, đơn độc lắm, hai đứa con thầy làm tang cho thầy rất vội vàng vì khg thể ở thêm lại trên đảo để chờ đi chuyến sau.
Xin dành một phút mặc niệm này tưởng nhớ tới thầy cầu xin vong linh thầy được bình yên, thanh thản nơi cõi vĩnh hằng, nơi mà không có sự tranh giành, vẫy vùng… để mưu sinh cho cuộc sống. Và ít ra thầy sẽ không còn nhìn thấy những giọt nước mắt của xl tuôn trào, làm thầy phiền não… và… ngay lúc này, xin lần cuối cùng, (nếu thầy có thể nhìn thấy được ) chỉ là những giọt lệ rơi để tri ân tới thầy.. Xin thầy bình tâm, an nghỉ, vĩnh biệt thầy người thầy kính yêu của em và của lớp điện tử bọn em muôn đời. * Trang này được xem 1685 lần
Trả lời