Vậy là từ khi thọ tang mẹ xong đến bây giờ là được 4 năm nhanh quá! Hôm qua là giỗ thứ tư của mẹ. Tôi có một tâm niệm vô cùng kỳ lạ, nói cho đúng là bị xáo trộn tâm linh. Từ nhỏ gia đình tôi theo đạo Phật nhưng tôi lại được học trường Công giáo từ bé cho đến lớp 8 thì xin vào trường công. Những bài kinh Kính Mừng, kinh Lạy Cha, kính Sáng Danh cho đến bây giờ tôi vẫn còn đọc vanh vách vì nó được nằm trong tiềm thức tôi, vì được đọc lập đi lập lại nhiều lần mỗi ngày trong giờ ra chơi, giờ về và cả giờ vào học.
Từ bé tôi ấn tượng và trong lòng muốn vào đạo Công giáo nhưng khi xin cha mẹ ước nguyện này thì bị không đồng ý. Cha mẹ cũng không phải đạo dòng bên Phật giáo nhưng tự nhiên thấy nhà có đứa con tôn thờ Chúa chắc thấy sao sao đó nên ngăn lại! Sau này lớn lên thỉnh thoảng tôi một mình hay đi nhà thờ niềm tin về Chúa vẫn ở mãi trong tôi! Tôi thích một đám cưới trong nhà thờ và vô cùng ước ao được nghe câu nói của Đức Cha làm phép hôn phối: “Những gì mà Thiên Chúa xếp đặt thì loài người không được phân chia”. Loài người không được phân chia cái mà khó khăn, bệnh tật cả hai phải cùng chống chọi và vượt qua, mà tôi thì luôn yếu đuối khó bao giờ control được mình, cứ có chuyện gì là khó là tôi chỉ muốn đầu hàng hay từ bỏ. Có lần tôi đọc đâu đó 3 câu:
Lạy Chúa xin Chúa ban cho con:
– Một tinh thần can đảm để cam nhận tình thế không thể thay đổi được.
– Một tâm hồn bình tĩnh để thay đổi tình thế có thể thay đổi được.
– Và một tinh thần sáng suốt để phân biệt tình thế nào thay đổi được và tình thế nào không thay đổi được.
Đây là ba câu nguyện mà tôi luôn cầu xin khi gặp tình thế khó khăn để sáng suốt quyết định. Thêm nữa “ Nếu Chúa đóng cánh cửa lớn thì đâu đó Ngài sẽ mở cửa sổ ra!” Và mỗi lần tôi thất bại thì hình như có một bàn tay khác kéo tôi đứng dậy! Đức tin thì ở mỗi con người. Cho đến bây giờ tôi chưa dám học giáo lý để theo đạo vì sợ cha mẹ buồn, Cửa Chùa tôi cũng khg dám vào vì lòng tin mình dành cho Chúa nhiều hơn! Chị em tôi thì tôi giận hờn ghê gớm khg muốn quay về VN. Con người tôi ngẩm nghĩ lại đầy thù hằn và tổn thương đáng sợ quá!
Hôm qua ngày giỗ mẹ. Tôi khg bao giờ ghi nhớ ngày giỗ cha mẹ vào sổ tay, (đúng là nghịch tử bất tuân). Tôi luôn nghĩ rằng lúc cha mẹ còn sống không cho ăn, chết rồi dâng xôi thịt làm gì? Tôi cũng không phải đứa con bất hiếu, cho đến bây giờ tôi vẫn mãn nguyện ngày cha mẹ còn sống tôi làm tốt bổn phận của mình, ít nhất hơn vài người chị em khác trong gia đình. Với lại…cúng kiến bên này xa xôi quá biết cha mẹ có sang Úc được không? Tóm lại là không tin.
Nhưng kỳ lạ lắm, cứ mỗi lần đến giỗ cha mẹ tự nhiên tôi nằm mơ thấy chị em mình vui vẻ lắm kìa mà giấc mơ lại thấy thời còn trẻ con vô tư nô đùa (tôi ít khi nằm mơ thấy họ và gần như delete bộ nhớ về họ rồi!). Giật mình thức dậy trong lòng thấy xốn xang, bùi ngùi, còn xen lẫn sự hờn giận. Thường những giấc mơ khác với tôi thì thường trôi qua và sáng dậy quên mất mình đã thấy gì? Nhưng giấc mơ về gia đình tôi hay làm tôi thức giấc và một chút lo lắng vì ở xa mà cứ sợ tin chẳng lành. Tôi chờ cho đến trưa, trong lúc chờ đợi tôi nấu miếng cơm canh dâng cha mẹ, khấn linh hồn hai người về ăn với tôi, không nhang, đèn, bữa cơm chay đạm bạc. Và khi tôi gọi về Vn nói chuyện với đứa cháu thì y như là ngày giỗ mẹ. Lần trước giỗ cha cũng vậy, tôi cũng mơ thấy mấy đứa em dòng sau của mình vài ngày sau gọi điện về hỏi thăm tụi nó mới biết cách đó mấy ngày là giỗ cha.
Vậy thì đúng là cha mẹ luôn ở bên tôi, luôn nhắc nhớ cho tôi biết, tôi vẫn có cội nguồn, còn những huyết mạch chảy cùng dòng máu với tôi để tôi phải hướng về. Chị em tôi đã từ lâu nhận ra những sai lầm của họ, chắc vậy! Vì luôn mong ngóng tin tôi, tôi cũng biết họ cũng hối hận và nhớ tôi, nhưng tôi ghét vì nhiều lần như vậy rồi lại quay về chỗ cũ (cái này chắc ân oán quá nặng từ kiếp trước của tôi). Khi nào tôi giải được nghiệp chướng này thì chắc lòng sẽ nhẹ nhàng hơn. Đúng là tâm linh tôi đang bị xáo trộn rồi.
Thanks for reading.
* Trang này được xem 2319 lần
Cầu mong bạn tìm được sự thanh thản cho tâm hồn ,tất cả đã là quá khứ .Dù sao cũng là một bàn tay ,tha thứ bạn sẻ thấy nhẹ nhỏm ,cuộc đời đối với chúng mình không còn bao lâu ,đừng để phải nói lời hối tiếc khi quá trễ
Ngày còn trẻ nhiều chuyện xảy ra khiến ta ghi hận trong lòng, cứ tưỡng sẽ không bao giờ quên được nhưng thời gian dần trôi, mọi chuyện sẽ nguôi ngoai dần .
Thời gian cũng có tác dụng làm quên đi nhưng chủ yếu là do ta hiểu đời hơn và hiểu người hơn, chính sự hiểu biết đầy đủ đó khiến ta thông cãm hơn với mọi người, ta hiểu do đâu người ta hành xử như vậy, nhờ thế ta dễ dàng bõ qua lỗi lầm của người khác . Ta đã trỡ nên quãng đại và rộng lượng hơn. Vâng ! sự hiểu biết đã thực sự nâng tầm cho con người chúng ta .
Ông Linh đi chợ chiều nha, thấy Xuyến lùn mới vào chợ hông?
Trời anh Linh đi chợ cho vợ mà làm gì Thoại vân la lên cho cả thế giới biết vậy trời. Thằng google bot nó sẽ đi theo anh Linh đó mai mốt nói nhỏ nhỏ thôi nha!