Tặng bạn cùng lớp của tôi
Ngày được tin của bệnh viện báo là anh bị bệnh ung thư phổi, đất trời như sụp đổ dưới chân, em sửng sốt. Không tin vào kết quả, em cầu mong đó là sự nhầm lẫn. Người cứng đơ, nước mắt không thể rơi, bàng hoàng, chân như bị chôn dính một chỗ, muốn cất bước đi mà không thể nào nhấc nổi, cơ hồ như chân đang mang quả tạ nghìn cân. Tay run run cầm tờ phiếu kết quả, đôi mắt như hoa lên những dòng chữ như nhảy múa, nhìn vào đó mà không đọc được gì. Đầu óc như đi hoang, miệng thì lẩm nhẩm không thể nào, không bao giờ và bao nhiêu chữ không, được lập đi lập lại như một người bị tâm thần.
Sau giây phút bàng hoàng em trở về thực tại, lững thững lê bước chân đi. Nước mắt trào dâng cứ thế mà tuôn, em muốn thét lên và hỏi ông trời “Tại sao sự bất hạnh lại xảy đến với anh? Với em, với gia đình chúng mình?” Anh nào có tội tình chi, anh hiền lành không rượu chè, cờ bạc. Em bận lo buôn bán kiếm kế sinh nhai, anh thay em chăm sóc các con, ngoài giờ đưa đón con ngày 2 buổi đến trường, anh còn phụ với em chăm lo cửa hàng. Dù khó khăn, chạy chợ ngày 2 buổi với cuộc sống hàng ngày, nhưng gia đình mình rất hạnh phúc, những tiếng cười, những buổi tối gia đình quây quần bên mâm cơm đạm bạc, sau một ngày vất vả, như tan biến đi khi nhìn thấy 2 đứa con thơ ngoan ngoãn, dù người ta nói gia đình có nếp có tẻ là tốt, nhưng đối với em và anh, con mình dù 2 đứa là trai cũng chẳng sao, trời cho gì thì nhận nấy phải không anh? Miễn sao sinh con ra đời, nguyên vẹn không tật nguyền là tốt rồi.
Em nhớ lúc thằng lớn nhà mình 15 tuổi, cái tuổi bắt đầu dậy thì tiếng nói hơi ồ ồ, và lần đầu vào một buổi sáng thấy con tự động giặt quần đùi, em chọc con “Bộ tối qua con giấm đài (đái giầm) hay sao mà sáng ra lo giặt đồ rồi?” Con không trả lời và có vẻ bối rối. Tối em kể lại anh nghe, anh nhẹ nhàng nói cho em hiểu là con trai bước vào tuổi dậy thì để đánh dấu cho tuổi ấy, mở màn để con thành người lớn là lần xuất tinh đầu tiên trong khi ngủ, người ta gọi là mộng tinh. Sau đó anh sang phòng con trò chuyện và giải thích cho con rõ. Em đã tự trách mình vô tâm và làm tổn thương con trẻ bằng câu nói đùa ấy. Ngay ngày hôm sau em đi nhà sách tìm mua cuốn sách nói về tâm sinh lí tuổi mới lớn để mong hiểu con hơn. Suốt những năm tháng con học cấp 3, những buổi tan trường anh đến trước cả tiếng để xem khi tan học con từ trong trường bước ra hay trốn học đợi đến khi tới giờ mới đến trường. Anh đối với con vừa là cha đồng thời như là bạn, nên có gì các con tâm sự với anh nhiều hơn.
Ngày ấy về làm dâu nhà anh em còn trẻ người non dạ, chưa thấu hiểu tính nết từng thành viên trong gia đình, anh khéo léo, nhắc nhở để em biết mà ứng xử. Nhờ đó mà em được người trong gia đình yêu quí.
Có câu nói thuận vợ thuận chồng tát bể đông cũng cạn. Năm tháng chắt chiu, như kiến tha lâu đầy tổ. Để đến bây giờ cuộc sống mình tương đối ổn, lo cho các con học hành đến chốn đến nơi. Thằng lớn đã lập gia đình, giờ đây trong nhà có tiếng trẻ thơ bi bô gọi ông ông bà bà, thằng nhỏ ra trường có việc làm ổn định. Em, anh thấy mãn nguyện, hạnh phúc quá phải không anh? Em thầm cảm tạ ơn trời đã ban cho em một người chồng tốt, dù 31 năm qua cuộc sống vợ chồng cũng có chút sóng gió nhưng mà cả 2 ta cùng vững tay chèo. Có những lúc em như gục ngã trong công việc làm ăn thất bại, anh bên em cùng động viên cố gắng vượt qua sóng gió cuộc đời và ta lại bắt đầu xây dựng lại.
Vậy mà… giờ này đây nhìn anh héo hon sau 6 lần hoá trị, sức khoẻ anh như cạn kiệt, nhưng anh vẫn cố làm ra vẻ không có gì cho em an tâm. Mỗi lần bạn bè hội họp anh khuyến khích em đi tham gia vui với bạn, không nỡ nhìn em vất vả, u buồn. Em không muốn để anh ở nhà một mình, em muốn níu giữ sợi tơ mong manh này và quí trọng từng giây phút hiện tại nên đã tìm cách từ chối, anh thấy thế liền nói với em, anh còn khoẻ đừng xem anh như một bệnh nhân được không?
Sau thời gian hoá trị bệnh tình tương đối đứng yên, em nghe ai mách bảo, bác sĩ nào hay, thuốc nào tốt, hết thuốc tây lại chạy qua chữa trị thuốc nam, em đều tìm đến chỉ cầu mong gặp thầy gặp thuốc cho bệnh tình anh thuyên giảm. Không quản ngại khó khăn, nhọc nhằn ngày ngày sắc thuốc, xoa, bóp, mong chia sẻ sự đau đớn về thể xác cùng anh.
Hôm nay đây tới ngày anh tái khám, em đau khổ vô bờ khi bác sĩ báo tin sau những ngày điều trị bây giờ phổi anh lại sưng hơn, kết quả lại không khả quan tí nào. Đợt hoá trị lần này khiến anh héo hắt, ăn uống không được, anh nằm nhiều hơn. Nhìn anh thiếp đi trong giấc ngủ chập chờn, gương mặt như đau đớn, lòng đau thắt tim gan, nước mắt trào tuôn em cố ngăn cũng không được, tự dặn lòng phải cố lên phải can đảm đối đầu để truyền thêm lửa, thêm niềm tin để cùng anh chiến đấu. Em nghĩ nếu như anh bớt yêu em, anh hư hỏng, bê tha, thì có lẽ em sẻ đỡ khổ đau hơn. Cám ơn anh! Ông xã của em, cám ơn Ba, Mẹ đã sinh ra anh để em được có anh.
Mỗi đêm giấc ngủ không tròn, em thường giật mình tỉnh giấc, nước mắt nhạt nhoà sau những cơn ác mộng, nhìn sang bên cạnh thấy anh vẫn còn đó em mới yên tâm. Em sợ… sợ khi tỉnh giấc rồi em sẽ mất anh, ông xã của em. Đừng bỏ em anh nhé ! Em mãi mãi muốn níu giữ bằng đôi tay nhỏ bé này. Muốn ôm lấy anh để cảm nhận hơi ấm trong anh còn hiện hữu bên em.
Đã có những lúc muốn buông xuôi, mệt mõi, muốn đầu hàng số phận, em như không còn sức để vượt qua nỗi đau này. Nhưng chợt nghĩ đến ngày nào đó anh, ông xã của em không còn bên cạnh, không còn đi chung với em trên quãng đường còn lại, em chợt thấy sợ hãi, tê tái, cổ họng như nghẹn đi không thở được. Vì anh, vì hạnh phúc gia đình mình, em không cho phép mình tuyệt vọng, phải chiến đấu đến phút cuối, không được xuôi tay đầu hàng. Dù sức người có hạn, em phải cố lên, phải cười, lạc quan, tin tưởng, để tăng thêm niềm tin, hy vọng vào ngày mai tươi đẹp, sau cơn mưa trời lại sáng. Vợ chồng mình cùng siết chặt tay anh nhé! Chúng mình sẽ cùng nhau sống đến răng long đầu bạc như ngày đám cưới bạn bè thân chúc.
Hằng đêm em nguyện cầu với trời cao, mong phép lạ sẽ xuất hiện, để ông xã vượt qua được ải này, dù em có giảm tuổi thọ cũng xin cam tâm tình nguyện.
* Trang này được xem 3570 lần
Khi biết tin các bạn bàng hoàng lo lắng, rồi mỗi người mỗi cách thăm hỏi động viên, người vào chùa cầu bình an , người mỗi sáng sớm thắp nhang cầu xin cho gia đình bạn mình được mãi mãi bên nhau đến cuối cuộc đời. Bây giờ chỉ biết cầu xin và cầu xin ơn trên mà thôi…
Bọn mình củng vậy luôn đứng bên cạnh bạn suốt cùng chia sẻ ,cùng nguyện cầu khấn vái … Nguyện cầu sự nhiệm mầu luôn chiếu sáng đến bạn mình …
Sự nhiệm màu sẽ đến với bạn trong một ngày rất gần, hồi hướng công đức cho ông xã bạn mau chóng bình phục, cố lên bạn nhé
Cố lên bạn nhé ! ai trong chúng ta rồi sớm muộn cũng sẽ đối diện với những hoàn cảnh không mong muốn trong cuộc đời . Hãy cố gắng hơn nữa để đem đến cho anh ấy những ngày tháng hạnh phúc nhất trong khã năng của bạn . Bạn thật dũng cãm, chúng tôi luôn mong muốn thành tâm chia sẽ với bạn tất cả những hạnh phúc lẫn đau buồn trong cuộc đời .
Xin được chung lòng cầu mong sự an lành đến với các bạn !Mổi người trong chúng ta ai cũng sẻ đi đến cuối con đường dù cách đến có khác nhau ,sự thương yêu chia sẻ của hai bạn là niềm an lành lớn nhất hai bạn có được ;một lần nữa xin cầu mong sự an lành cho hai bạn !
Thân ái!
Cách đến có khác nhau và thời gian cũng khác nhau, em sẽ qua con đường đó trước đợi anh Chơn và mọi người sang để cùng nhau viết truyện tiếp sức. Hihi lâu quá anh Chơn khg lên nhớ …chọt cho bạn em mĩm cười thôi.
Nếu một lần được nói với anh. Xlan xin cảm ơn lúc này anh vẫn luôn tự tin sống vui vẽ chấp nhận số phận an bài để giữ mãi nụ cười cho gia đình và xin cám ơn sự hy sinh chịu đựng của người bạn mình nén những giọt lệ nổi đau vào lòng cho anh an lòng vượt qua số phận sống những ngày còn lại vui vẽ hơn. Cố lên 2 bạn ơi, bạn bè luôn ở quanh anh chị và cầu nguyện muôn sự tốt lành nhất. Ê không khóc nha! Khóc xấu lắm đó!
KT mong mọi sự an lành đến với gia đình chị, dù ở trong bất kỳ tình huống nào cầu mong anh chị lạc quan vượt qua số phận để có những ngày còn lại vui vẻ trong cuộc sống.
Chị Lan B ơi,
Đọc bài viết của chị mà không cầm được nước mắt vì có phần nào cùng hoàn cảnh. Chị ơi, lời chị viết tràn đầy tình thương đối với anh. PA cầu xin anh chị có đủ nghị lực để đương đầu với mọi chuyện xảy đến trong cuộc sống anh chị. Chúng em lúc nào cũng mong được hổ trợ tinh thần cho chị và cầu mong mọi điều an lành đến với anh chị.
Không ai biết ngày mai sẽ ra sao nhưng hôm nay hai bạn đang có những giây phút hạnh phúc tuyệt vời bên nhau. Ngày mai nếu không may mắn, hai bạn sẽ tiếc là đã không tận hưởng cái hai bạn đang có hôm nay. Ngược lại, ngày mai nếu may mắn tốt hơn, hai bạn sẽ tiếc là hai bạn đã quá bi quan không tận hưởng cái hai bạn đang có. Chúc hai bạn vững tay chèo vượt qua sóng gịó, tận hưởng những gì đẹp nhất Thượng Đế ban cho hôm nay. Thân
Mong rằng với tình thương yêu của vợ và con bạn sẽ làm dịu đi nỗi đau và lo lắng về căn bệnh, cũng như khích lệ tinh thần của bạn để đối đầu và vượt qua bệnh tật.
Trời ơi bửa nay mới thấy mặt anh Mão mình nha! Hổm nay thằng Google bot nó kiếm anh quá trời để hỏi thăm cái nón ông Phó Đức Chính để đâu kìa, anh mà trốn hoài nó đi rình coi anh có đội khg đó hihi…
Đọc bài viết của bạn lòng rất bùi ngùi xúc động vì cuộc sống và hạnh phúc con người sao quá đổi mong manh. Nên buổi sáng mở mắt ra còn trông thấy ánh nắng ban mai, nhìn quanh ta còn những người thân yêu để cùng chia xẻ những ngọt bùi, nhiễu nhương của cuộc sống; chúng mình nên cảm tạ đời sống. Những thử thách bạn và gia đình đang gánh chịu thật nhiều trắc trở, cam go nhưng mong bạn và gia đình hãy cố gắng lên. Có thể bạn không cảm nhận được nhưng từ một nơi xa xôi mình đang và sẽ tiếp tục gởi về bạn và gia đình những chia sẽ và những lời cầu nguyện chân thành nhất.
Thay mặt người bạn của Bé . Xin chân thành cám ơn tất cả anh ,chị và các bạn đã chia sẻ ,động viên , cầu nguyện và đồng hành với nỗi đau bạn ấy đang mang .Tất cả những việc đó sẻ tiếp thêm sức mạnh cho bạn ấy ,để đương đầu với những gì sắp tới .
Lan Bé thân !
Tình thương yêu của vợ dành cho chồng củng là liều thuốc tinh thần giúp anh ấy có thêm nghị lực chống chọi với bệnh tật .
Từ phương trời xa xôi , mình vẫn luôn dâng lời cầu nguyện bình an cho gia đình bạn ấy , và cả đại gia đình Cao Thắng.