Ngọc Oanh, T T Đông,
Ngọc Oanh là cô học trò vào sau lớp XLan vài ngày và là cháu của cô Nhánh làm trong văn phòng của trường. Oanh trắng trẻo mắt mũi miệng chia ra cái gì cũng đẹp hết! Oanh rất ít nói.
T Đông là anh chàng 12CT3 (Động cơ hay máy dụng cụ thì xl khg nhớ rõ). T Đông ốm cao, hiền lành, cũng thuộc diện nói ít luôn. Hồi đó không biết tình cảm hai người này bộc phát khi nào, nhưng tình cờ bọn xl phát hiên bài thơ “đôi mắt” trong tập của Oanh và một bạn đã đọc to lên cho cả lớp cùng nghe..
Để nhớ coi.
Nơi ngưỡng cửa học đường
Có hai đôi mắt đẹp
Một đôi to và sáng
Một đôi buồn mênh mang.
Đôi mắt gặp đôi mắt
Mới đầu còn ngỡ ngàng.
Rồi sau mắt quen mắt Khi vắng lòng bâng khuâng ….
Đại khái là vậy đó xl không nhớ hết.
Thỉnh thoảng trong lớp nhìn ra cứ thấy T Đông nhìn vào bên trong lớp tụi này đoán chính là chàng của Oanh vì mắt Đông buồn lắm.
Rồi có lần xl, Tuyết Trịnh đi ăn cơm ở quán ăn của công ty điện lực trên đường Hai Bà Trưng lúc đó Duy Cự và ông Tài 12CT1 điện xí nghiệp rủ hai đứa đi ăn vô tình gặp Đông ở đó rồi rủ Đông qua bàn ngồi cùng. Đông ít nói lắm bị Tuyết và Xl ghẹo vài câu thì lộ tẩy ra ngay. Xlan liền nói hay là chúa nhật ghé nhà xl chơi đi, xl rủ Oanh lại cho, để xl nấu cái gì ăn (Cái này thì xlan tài lai lắm bệnh làm mai mối và giúp đở bạn bè mà). Chỉ một dịp đó thôi mà hai người quen nhau, yêu nhau rồi cưới nhau.
Đúng là có nợ thì ngồi nhà họ cũng tới đòi, hồi xưa thầy Chi hay nói: Thương nhau là duyên, láy nhau là nợ, mà nợ có ngòi nhà họ cũng tới đòi! khi thầy thấy mấy đứa bọn xlan có mấy anh đứng trước xưởng réo gọi.
Mắc cười lắm cuối khóa lớp điện tử có một tuần đi lao động ở Củ Chi, trong lúc đi ra đào kinh Oanh bịt mặt kín mít chỉ chừa có hai con mắt. (lúc đó chưa có khẩu trang nên trông buồn cười lắm). Khi mà cả lớp đang bì bỏm lội qua kênh thì giọng thầy Phúc xướng lên “Ngày xưa ai lá ngọc cành vàng, ngày xưa ai quyền quý cao sang” thì gần như cả lớp hợp giọng xướng theo “Oanh chính Oanh ngày xưa đó” làm nhỏ tức chửi quá trời người bị lảnh đủ là Ngọc sương, Chi Bùi và Điểu vì mấy nàng này đi phía sau Oanh, (mà Chi, Điểu thì đâu có dám ca còn Sương thì ca to miệng lắm). Vậy mà Ngọc Sương còn cải lại: ” thầy hát sao mầy khg nói thầy đi!” (nói thầy có mà tới số).
Hồi xl còn ở nhà thì Oanh và Đông sống hạnh phúc lắm, dính như sam. Lúc nào đi họp mặt chàng cũng theo nàng, chờ nàng bên ngoài cho đến tan tiệc. Thật là một người đàn ông đáng ngưỡng mộ trong thời buổi thị trường khan hiếm này và món “PHỞ” bây giờ đang nở rộ hơn cơm mà còn chịu khó đầu tư rất hoành tráng, trang trí rất là phong phú mà còn bắt con mắt nữa hic.
Chúc anh Đông và Ngọc Oanh mãi mãi hạnh phúc… * Trang này được xem 1411 lần
Trả lời