Đây là lần thứ hai Xlan được tham dự lễ tri ân thầy cô. Lần này thì thật sự dành cho các nàng Ct5 bất ngờ cũng vì bất ngờ nên đợt này các nàng Ct5 khg biết nên ít tham gia hơn năm trước. Cũng không sao, tri ân thầy cô là mình tưởng nhớ đến các thầy cô đã có công dạy dỗ và truyền đạt kiến thức cho chúng ta thêm vững trãi để vào đời. Một năm chỉ có một lần, nếu các anh em bạn bè mình quá bận rộn khg đi được thì cũng đành chịu! Nhưng đây cũng là dịp dành cho các thầy cô gặp lại bạn hữu cùng dạy trong ngôi trường, cũng như chúng ta có cơ hội gặp lại những màu áo xanh thân thương của 38 năm về trước. Tại sao chúng ta lại để thời gian vàng son của tuổi học trò được lập lại này vuột mất? Nói chung em rất…rất là vui vì được cụng …cụng…rất là vui vì được nhìn lại các thầy lớp mình, gặp vậy chứ khg nói được nhiều với thầy vì biết thầy còn bạn và mình cũng… bạn còn nhiều để tám. Cái nầy thì sorry các thầy, con bị bệnh “ham vui, và nhiều chuyện ” hic…
Nói một chút về buổi lễ tri ân. Tuy Xlan cũng như nhiều anh chị bên nước ngoài mỗi người một ít tấm lòng gởi chút quà về tri ân các thầy cô, nhưng công cán các anh chị và bạn bè bên Vn thì vô cùng to lớn. Không ai biết được trong những tấm lòng đáng trân trọng của các anh bên nhà nó cực khổ và lớn lao như thế nào? Chỉ nhìn thấy Lan B và Thoại Vân (đợt này anh Bình trao quyền nhận tiền đóng góp của hai nhóm Mỹ và Úc). Tiền thì khg có nhiều nhưng các cô nàng này ôm trọng trách chắc thấy nặng nề và lớn lao quá, nên cứ hoang mang lo lắng. Các nàng Ct5 ơi làm như vậy là tốt lắm rồi, hết viết thư cám ơn lại viết thư xin phép được làm như thế này thế kia…thấy tội nghiệp ghê…Xlan biết các đại gia, tiểu gia ở Vn đã chơi hết mình, hết tình vì thầy, vì bạn, có cả các anh cựu học sinh từ khóa sáu mươi mấy tham gia, nhìn các anh họp nhóm sau lễ và chắc cũng trước lễ tri ân và dài dài sau lễ, cảm nhận tình cảm bạn bè còn giữ được em thấy vui và thương lắm! Tiếc là khg có sức để dô dô với các anh, Không có công các anh trong ban tổ chức tập hợp và mang lại cho các thầy ngày lễ tri ân một cách trân trọng này thì cho dù tiền bạc tụi em có gởi về thì cũng chẳng có ý nghĩa mang niềm vui như vậy đến các thầy cô, em nghĩ như thế! Một lần nữa xin chân thành ngã nón cám ơn các anh em Cao Thắng VN.
Em tiếc là mình khg kịp chuẩn bị mua băng dán để viết tên và lớp các anh lên ngay khi bước vào tham dự, em nghĩ có bảng tên thì có thể biết mình đang được nói chuyện với ai, nhất là em không phải một lát hỏi “xin lỗi anh tên gì học lớp nào?” thiệt là ngượng hết sức, em khg muốn các anh nghĩ em bị lẫn rồi cứ hỏi đi hỏi lại hoài anh Châu anh Bình ơi! Có bảng tên em thấy mình cũng hãnh diện, có bảng tên để mình biết mình là trò… nghe nói hôm bữa Thoại Vân bị trao nhầm bì thư lì xì cho một anh cựu.. cựu học sinh vì tóc anh bạc trắng hết, thì phải vì hình như ảnh đeo cái bông hồng…làm nhỏ này cứ áy náy… Đây chỉ là ý kiến nhỏ của em thôi! Em bị hơi nhiều chuyện mong các anh thông cảm, kỳ sau em sẽ đóng góp băng keo hén, để cho mấy nàng Ct5 nhà em có việc làm một chút, tội nghiệp. Hồi đó nhớ lớp em có về trường Cao Thắng dự lễ truyền thống má ơi trong sổ truyền thống khg có một tấm hình nào của lớp Ct5 các anh lên đọc diễn văn diễn thuyết khg hề nhắc đến cái tên lớp em. Một hồi tụi em quê quá góp một ít tiền cho quĩ học bổng nhà trường rồi rút êm về nhà…
Tổ chức chương trình nào cũng sẽ gặp vài thiếu sót nhưng tri ân thầy cô là một dịp mà chúng ta rất vui để nhắc nhở về thời đi học, thấy thầy ốm yếu, thấy trò già nua, thấy cuộc sống chúng ta đang ngắn dần lại, tự nhiên thấy buồn. Biết bao giờ và đến khi nào trong mỗi chúng ta sẽ có một lần cuối, nhớ hình ảnh anh Sáng con thầy Thê học lớp 12Ct1 của điện xí nghiệp và anh Mai già (em khg nhớ lớp) nhưng anh Mai rất là vui, cứ để lại cho em những nụ cười khi nghĩ về anh. Lễ tri ân thầy cô đầu tiên ở nhà anh Châu em được gặp 2 anh dù chỉ là tay bắt mặt mừng chào đón một chút, vài năm sau thì lần lượt nghe tin 2 anh mất em thấy buồn vậy mà em trong lòng em cũng được mãn nguyện một chút, vui vì hơn 30 năm được một lần được gặp lại 2 anh, nhất là anh Sáng người mà mỗi ngày em ra, vào chạm mặt trong xưởng điện. Cám ơn 2 anh đã đến dự lễ tri ân để Xlan được nhìn thấy các anh lần cuối.
Nhiều thầy cô quá, ai cũng tranh nhau bắt tay thầy mình ân cần thăm hỏi, ai biết được trong tim các thầy lớp khác khg có học trò mình đến dự sẽ có một chút nhói đau! Hy vọng là tri ân thầy cô năm sau và năm sau nữa chúng ta sẽ có mặt đông hơn và đông hơn nữa để được nối vòng tay run rẩy của tuổi xế chiều chặt lại hơn, điều đó có nghĩa là chúng ta sẽ bị mất dần và thưa dần vì tuổi thầy cô đã cao khg còn sức chờ đợi hay đón nhận những ngày tri ân kế tiếp, qui luật của tạo hóa, thôi thì chúng ta kết tình lại. Kính mong các thầy cô có thật nhiều sức khỏe để tham dự các mùa tri ân tiếp theo. Cũng xin chúc ban tổ chức và toàn thể các anh chị em Cao Thắng nhà mình một lòng đoàn kết yêu thương chơi hết mình, hết tình đúng tinh thần Cao Thắng.
Xlan ký bút. (May quá ông ngoại và cháu nội quên có mình rồi, viết vội nếu có điều chi phạm lỗi xin ban tổ chức lễ tri ân bỏ qua và thông cảm)
* Trang này được xem 2062 lần
Hoan hô tình thương thầy mến bạn của cựu học sinh kỹ thuật Cao Thắng. Rất đáng ngưỡng mộ! Cám ơn XLan đã viết một bài để đồng môn ở xa theo dõi.