
Xin chào các Huynh Đệ,
Đêm Trung Thu, Sáu Nổ tui ngồi nhấm nháp tách trà ngắm nhìn ra đường xá xem trẻ con xách lồng đèn đi chơi, lòng nghĩ bâng quơ và bổng thèm có những người bạn thân để trò chuyện lúc nầy. Lẹ lẹ, Nổ mở máy gỏ vài dòng thư để dông dài với Huynh Đệ cho vui và cũng là thay lời nhớ thăm.
Tết Trung thu với các Huynh đệ bây giờ chắc ít nghĩ đến nhiều vì tuổi tác đã đi qua và cũng phần theo tập tục xứ người chẳng có ngày này. Bên nầy, tết Trung Thu vẩn thường lệ diễn ra hằng năm, vẫn tết trẻ thơ, đặc trưng với bánh trung thu, lồng đèn nhưng trẻ con bây giờ có vẻ thờ ơ, lạnh nhạt không như bọn mình khi xưa nôn nao chờ đợi. Diễn biến hoàn cảnh thời đại đã thay đỗi ảnh hưởng ý nghĩa cũng xoay theo. Ngày xưa thời bọn mình, mua lồng đèn phổ biến đơn sơ là giấy kiếng đủ màu dán lên khung tre với nhiều hình dáng, có khi còn tự kiếm vật liệu để “chế”. Hâm hở hãnh diện khoe chiếc lồng đèn trong tay, rồi cùng bè bạn trong xóm tung tăng dạo chơi “khắp phố phường”, trong đêm ánh đèn lung linh khắp nơi, thắp sáng từ ngoài phố đến tận cùng ngõ hẽm những bài hát cho đêm trung thu với tiêng trống nhộn nhịp “thùng thùng” vang lên trong radio phát ra văng vẳng, càng làm trẻ con thêm hứng khởi, vui thêm với huyền thoại chị Hằng, chú Cuội, cây đa. Đúng là cái tết dành cho trẻ con dù là trong thời chiến tranh nhiều lo nghĩ, lo sợ.
Sau năm 75, thời “bao cấp” cả đất nước khốn khó. Đêm Trung thu trẻ con chỉ có mấy cái lon sửa bò đụt lổ thay cho lồng đèn với miếng bánh in chai cứng, vẫn rước đèn kéo dài trong đêm….vẫn vui trung thu (con nít không nghĩ nhiều, nên dễ vui hơn người lớn). Còn bây giờ, đến thời đủ ăn đủ mặc, vật chất khá dồi dào, tết Trung thu, bánh trái đủ loại, lồng đèn đủ kiểu với ánh sáng điện tử chớp nhoáng, rực rở bao màu sắc, vậy mà đêm Trung thu diễn ra thật nhạt nhẻo, sinh hoạt vui chơi không kéo dài được lâu, dường như trẻ con không tha thiết cho lắm, cũng lồng đèn trong tay nhưng đầu hôm chỉ xách ra trước nhà quơ quơ vài cái rồi xách vô nhà treo lên, chẳng tụ năm tụ bảy đi dạo gì cả. Thú vui của nó đang chờ trên laptop, iPad và cũng chẳng ngó ngàng gì đến cung trăng. Trách sao được, vì trẻ con bây giờ ít đứa biết đến sự tích chú “Cuội già ôm một mối mơ”….ai kể đâu mà biết !!!. Có thể nói Trung thu giờ chỉ còn cái xác thôi, phần hồn đả mất đi.
Nói thì nói chơi thôi, quy luật dòng đời luôn đỗi thay và tâm hồn ta cứ quay lại chốn củ mới thấy thay đỗi này. Nhưng khoảng 1, 2 năm nay, Nổ ghi nhận có điều hơi lạ là con nít bây giờ đả chán đèn điện tử, quay lại với lồng đèn xếp bằng giấy thắp đèn cầy tuy ánh sáng lờ mờ nhưng lại có vẻ mộc mạc, ấm áp hơn và điều lạ hơn trên phương tiện thông tin người ta đả cho phát lại các bài hát bất hủ dành riêng cho ngày trung thu trước đây. Trước giờ các bài hát nầy không cho phép hát vì thuộc chế độ củ, vì vẩn vơ ca hát cho huyền thoại mặc dù nội dung chỉ là ngợi ca “ánh trăng sáng rằm” và thay vào đó là những bài Trung thu có lòng yêu nước của thiếu nhi. Nhận thức đả thay đỗi, phải trả lại cho tuổi thơ những gì của tuổi thơ và lòng mình thật run động khi bất ngờ nghe lại những bài hát nầy.
Tuy Trung thu không còn cho tuổi già tụi mình nửa nhưng mỗi khi nhìn ánh đèn, chiếc bánh, trí nhớ lại nôn nao tìm về năm tháng cũ, nhớ lại khoảnh khắc vui sướng khi cầm lồng đèn trong tay la hò dạo bước.Trung thu mang nổi vui cho trẻ thơ và cũng mang đến cho tuổi già niềm vui ký ức.
Có ai còn nhớ lồng đèn hồi xưa của mình không,,,,!!??
Đọc cho vui, cho nhớ. Chúc các huynh đệ khỏe mạnh, an lành.
Sáu Nổ Trần Công Khanh
* Trang này được xem 3025 lần
Cám ơn anh Sáu đã gởi một chút tâm tình về tết trung thu cho anh em chia sẻ, làm em nhớ về tuổi thơ ngày xưa còn bé lắm của em.
Năm đó em học lớp 4 trường làng bên quận 8 nhớ là lúc đó ngoài Sài gòn có diễu hành trưng bày lồng đèn của nhiều trường học cũng như cơ quan đoàn thể. Trường em lúc đó làm lồng đèn tên lửa bự và đẹp lắm, mà do toàn thể các thầy cô làm. Em xin mãi mới được ba mẹ cho ra Sài gòn một chuyến mà không có ba mẹ đi cùng vì em là dân say xe rất nặng. Em nhớ lúc đó được ba tậu cho em một cái lồng đèn chiếc tàu to nhất chợ mừng và chảnh lắm vì không có bạn bè nào có cái to hơn em. Đến khi tập hợp xếp hàng để chuẩn bị lên xe bus em là người được cầm lồng đèn đứng đầu nha! Vì sợ em say xe nên mẹ đã cẩn thận dắt em đến trường để xem xét coi đi như thế nào, ai dè chờ hơn một tiếng đồng hồ mà vẫn chưa lên đường con nít mà phải điểm danh chia tổ để thầy cô theo dõi cẩn thận nên mất thời gian và…mẹ em đổi ý má ơi!!! Thế là em bị dắt về, em vừa đi vừa gào khóc vừa ngồi lăn lóc ra đường vừa tức vừa quê, cảnh đó bây giờ vẫn ở mãi trong trí em, giận và ghét mẹ kinh khủng.
Sau này lớn lên thêm một tẹo kỷ niệm trung thu vui nhất là lần đó cúp điện, trời nóng mọi người nhà nào cũng kéo ra đường ngồi để kiếm gió mát, tụi em có cơ hội được tụ tập phía sau miếng đất trống sau nhà vừa ca hát, vừa rước đèn, ăn bánh điều quan trọng là lúc đó mới biết được ánh trăng rằm tháng 8 nó sáng như thế nào giữa Sài gòn phố xá đầy ánh điện, không bao giờ chúng ta nhìn thấy được. Bây giờ chắc dưới quê cũng khg còn nữa vì nhà nào cũng có ánh đèn.
Ngày nay đúng như anh nói cũng có trung thu đầy bánh cao cấp và đầy các kiểu lồng đèn mấy đứa trẻ gần như có đứa có tới 2,3 cái vì cha mẹ ông bà cùng mua cho mà! Nhưng mà tụi nó chỉ chơi qua loa cho biết đó là trung thu, rồi bài hát “Tết trung thu” cũng sẽ dần mai một có khi thêm 10 năm nữa chúng cũng chẳng hiểu nội dung nói gì? Hic….
Thời đại phát triển, mọi thứ thay đổi phát chóng mặt chúng ta nhìn lại tưởng mới đây ai dè mấy mươi năm trôi qua rồi….
Anh Sáu à anh viết văn mượt mà duyên dáng vậy cố gắng thỉnh thoảng nằm vắt chân lên võng chữ chạy vòng quanh thì anh ngồi dậy viết cho tụi em nhớ lại chuyện củ chơi anh, dạo này em bận quá nhưng viết hùn thì em viết được hihi…
Cám ơn anh, nhưng mà mai mốt có đề “xin chào các huynh đệ” bỏ thêm dùm em chữ “muội” vô với nha coi như anh biết em rồi…vì với lớp CT3 các anh nhóm anh em biết nhiều lắm và các anh cũng biết em nữa xin chào các sư huynh chúc các sư huynh dồi dào sức khỏe.
Có anh nào có ảnh anh Sáu Nổ không cho em xin cái pic của ảnh nha, thôi hỏi anh Kiệt cho lẹ. Cám ơn các anh.
Nghe bản nhạc tết trung thu hiện đại tụi nhỏ nó chế nè các anh chị mình ơi. Em nói có sai đâu tụi nó đâu có cần lồng đèn nữa haha…
http://clip.vn/watch/Lien-khuc-Vui-tet-Trung-Thu-version-che-cuc-hot,2r4i?pl_id=300157
Đọc bài này xong cũng muốn có comment nhưng mấy hôm nay không có thời gian, thôi thì hẹn cuối tuần vậy.
Nhanh đi anh Trúc ơi để mình đi rước đèn tháng 9 hehe…Tuổi thơ dữ dội của anh làm lồng đèn gì vậy? Em đang chờ đọc đó nha!
Mấy hôm nay bà con bận lo đi shopping hết trơn, làm cảnh nhà có phần vắng vẻ.
Tuần rồi P có gặp thầy Đinh ở Cabramatta shopping có nhắc đến hai cô Kim Thu và Xuân Lan. Thầy noí: Daọ nầy đi họp Nhóm ít có thấy hai đứa tuị nó, đi đâu mất tiêu rồi.
Ông Thầy tội nghiệp đã lớn tuổi rồi mà sao vẫn cần cù siêng năng không thể naò sánh được. Vì sáng naò phaỉ ra lo việc đồng án. Lúc thì gieo, lúc phân bón, tưới cây, diệt sâu bọ và đến muà thì thu hoạch rồi chở đi phân phối cho các bạn hàng các shop thực Á Châu. Thỉnh thoãng mới gặp nhau thầy trò ngồi nhâm nhi ly cà phê. Có hôm dộp miệng hoỉ ” Daọ nầy thầy có được khoẽ không? Rồi thầy trả lời giọng miền Nam đặc sệt. Khoẽ caí nỗi gì mầy ui! Làm cả ngaỳ từ sáng đến chiều, ngaỳ naò cũng như ngaỳ nấy. Làm quài không hết dziệc ,nên lúc naò cũng có dziệc để làm.
Theo như nghe kể thì Thầy đang sở hửu một thửa đất diện tích độ khoảng 28,000 mét vuông, đã mua nó cách đây mười mấy năm rồi. Thời đó vùng nầy chỉ phù hợp cho những nông gia hay thích chăn nuôi, trông trọt, nên ít có người VN vaò đó sinh sống đa số là di dân, đơn giản là vì ở đó xa xôi heỏ lánh (thường thì nhà cách nhà kia vaì trăm mét) .
Vaì năm trước đây khoãng thời gian thầy Nhuận bay từ Mỹ sang Úc chơi, thầy trò có dịp tâm sự chung với nhau, và lúc đó thầy ở đó có một mình, rất hiu quạnh. Hôm đó tôi còn nhớ có hoỉ thâỳ rằng. Thưa thầy, em thâý thầy lớn tuổi rồi làm chi nhiều, vả laị thầy laị ở đây đêm hôm một mình đau yếu ai biết. Rồi thì thầy trả lời biết sao bây giờ thôi thì ráng thêm vaì năm coi sao, đã lỡ đầu tư làm ăn ở đây rồi, nếu bây giờ bán ra sẽ lỗ lã.
Từ daọ đó đến nay độ ba bốn năm. Mực độ dân số gia tăng đáng kể buộc chính quyền liên và tiểu bang phaỉ quy hoạch laị cho phù hợp cho nhu cầu mới với hy vọng sẽ đem laị nhiều công ăn việc làm cho người dân và để đáp ứng ngành kỹ nghệ du lịch, vận chuyễn đã lỗi thời và kế hoạch một phi trường quốc tế mới được chấp thuận cho xây dựng để thay thế caí cũ vì quá nhỏ không đủ sức vận hành theo tiêu chuẩn quốc tế.
Không noí ai cũng biết. Thường một dự án lớn có tầm vóc như vậy. Hiển nhiên chúng ta cũng nghĩ ra rằng, những vùng đất xung quanh nó sẽ lên giá và đúng như vậy vì nó sẽ keó theo một khu đô thị kiểu mới chẳng hạng như một đại thương xá (super shopping center). Những thửa đất ” Thôn sơ ” ngaỳ xưa mau mau trỡ nên đất ” Thành ” con lộ đang được chuẩn bị phóng lớn ra. Tuyến đường xe điện đã được xây và sắp sửa hoàn tất trong nay mai.Theo tôi được biết khu đất cuã thầy cách phi truờng quốc tế khoãng mười phút laí xe.
Ít năm nữa không còn thấy hoang vu mà sẽ thấy đường phố tấp nập, cao ốc sẽ mọc lên như nấm và thầy ngồi nhịp chân hút xì-gà. Ô đả quá ông thầy ơi. Bây giờ em đã biết lý do taị sao thầy cố thủ ở đó mấy năm nay dầm sương dãỉ nắng.Giờ đây em hết dám khuyên thầy nghỉ hưu hay buôn bán gì nữa cã vì Ông thầy ngaỳ xưa cho đến ngaỳ nay vẫn nhìn xa hiểu rộng như ông thầy mình ngaỳ naò.
Tuyệt chiêu…