
Cuối năm 1977 trường Cao Thắng làm lể tốt nghiệp cho công nhân khóa đầu tiên, tất cã đều được phân công tác về các nơi trong TP, còn chúng tôi gồm 20 người được chọn để tiếp tục học giáo viên dạy nghề ở ngoài Bắc( tôi vốn đã rất mừng tưởng không còn phải đi học nữa nay lại bị tiếp tục)
Thành phần gồm
– Nguyễn văn Ngọc & Nguyễn việt Trúc lớp Phay Bào
– Nguyễn anh Tài, Tạ ngân Hiệp, Trần tấn Dũng, Lê thế Dục,Nguyễn vĩnh Ba, Lê tấn Nhã lớp Tiện
– Nguyễn văn Tân, Dương văn Đồng, Nguyễn phương Lâm, Nguyễn văn Sỷ, Hồ nhựt Thành, Nguyễn đăng Hùng lớp Nguội
– Tống văn Trong, Đặng trung Dũng, Nguyễn tin Lành, Trần quốc Dũng, Lử thành Long, Lâm văn Toàn lớp Kỷ nghệ Sắt
Chặng đường dài 1729 km, từ ga Sài Gòn( lúc đó là cuối năm 1977 ga Sài Gòn vẩn còn nằm ở trung tâm Sài Gòn, cửa chính hướng về công trường Quách thị Trang ) chúng tôi đã đến Hà Nội vào buổi sớm mai lạnh và đầy sương mù, đoàn tàu mệt mỏi từ từ vào ga Hàng Cỏ sau 3 ngày đêm vượt qua hơn 100 ga lớn nhỏ. Chuyến đi thật sự vẩn chưa kết thúc vì điểm đến không phải là Hà Nội mà là gần Thái Nguyên, nơi cách Hà Nội 60 km về hướng bắc. Vừa bước ra khỏi ga Hàng Cỏ thì xe buýt cũa trường nơi chúng tôi sẽ học đã chờ sẳn sàng trước cổng, sau khi chào hỏi giáo viên đi đón đoàn, chúng tôi lại tiếp tục cuộc hành trình bắc tiến cũa mình.
Trường Việt Đức nằm tại huyện Phổ Yên Tỉnh Bắc Thái, cách thành phố Thái Nguyên 20 km về phía nam. Trong thời chiến tranh lạnh giửa hai phía Đông và Tây Đức luôn có sự cạnh tranh ngầm, nếu trong Nam có trường Việt Đức do Tây Đức tài trợ thì ngoài Bắc cũng có trường Việt Đức do Đông Đức giúp đở. Trong thời gian này cã hai đều được trang bị máy móc thiết bị hiện đại nhất VN và có cã chuyên gia Đức hổ trợ bên cạnh. Cuộc hành trình cuối cùng đã kết thúc khoảng 12g trưa cùng ngày. Tại đây đã chuẩn bị sẳn sàng mọi thứ để tiếp nhận chúng tôi, những thanh niên đến từ Sài Gòn cũng đương nhiên được xem là đại diện cho thanh niên cã miền Nam.
Hai tuần sau khi chúng tôi đến thì đoàn giáo sinh cũa trường Don Bosco cũng đến và sát nhập vào gọi chung là lớp Giáo Sinh 4. Chúng tôi được gọi là giáo sinh còn lại các lớp khác đều là học sinh công nhân, tuy rằng tuổi tác cũng như nhau, trong số học sinh có rất nhiều bộ đội vừa ra khỏi cuộc chiến tranh để trở lại học, vì vậy toàn trường đều gọi chúng tôi là thầy ngay cã các giáo viên đang dạy chúng tôi cũng rất tôn trọng mà gọi chúng tôi như vậy.Giờ đây chúng tôi bắt đầu cuộc sống mới, trong môi trường mới với một cung cách mới nhưng trong chúng tôi luôn ngầm tự hào mình đến từ một thành phố lớn nhất và năng động nhất cã nước, trong bất kỳ hoàn cảnh nào chúng tôi đều cố gắng giử gìn thể diện cũa người miền Nam . Chúng tôi đã cố gắng, cố gắng và cố gắng….. cuối cùng chúng tôi đã tự hào nói rằng mình đã làm được điều đó một cách xuất sắc. Chúng tôi đã học giỏi nhất, chơi văn nghệ giỏi nhất, chơi thể thao giỏi nhất. Dù hầu hết đều lớn lên tại Sài Gòn chưa từng phải lao động vất vả nhưng chúng tôi lao động cũng không hề thua kém bất kỳ lớp nào và đương nhiên chúng tôi nhận được sự thương yêu và nể trọng cũa giáo viên và học sinh toàn trường, kể cã dân chúng xung quanh vùng cũng rất quý mến. Họ không gọi là GS4 mà họ chỉ gọi là giáo sinh miền Nam. Miền Bắc lúc bấy giờ đối với chúng tôi vừa quen lại vừa lạ, có lẽ những vần thơ điệu nhạc, những áng văn tuyệt tác mà chúng tôi đọc đã từ lâu thấm dần vào tâm hồn mình.
Hà Nội với 36 phố phường, với những mái ngói củ kỷ với hồ Tây, hồ Gươm, tôi cứ tưởng tượng đến những nhân vật trong các mẩu truyện cũa nhóm tự lực văn đoàn, cũa Vũ trọng Phụng, cũa Nguyễn công Hoan, Nam Cao đang sống lại trước mắt mình, dường như cảnh vật không thay đổi chút nào so với Hà Nội cũa thời trước 1945. Chúng tôi cũng đã từng lặng người ngắm nhìn đồi sim tím chiều hoang biền biệt nơi miền trung du Việt Bắc cũa Hữu Loan. Chúng tôi cũng được ngắm nhìn “cô hái mơ” trong khí trời lặng lẽ và trong trẻo. Chúng tôi cũng cãm nhận được nơi Hồ Zếnh đặt lời bài thơ bất hủ ” Trên đường về nhớ đầy, chiều chậm đưa chân ngày……….nhớ nhà châm điếu thuốc khói huyền bay lên cây” Lúc ấy tôi mới hiểu rằng thật là thú vị khi được đắm mình trong không gian sống cũa các nhà văn, nhà thơ, nhạc sỉ nơi họ hình thành những tác phẩm để đời. Khi ấy ta cãm nhận đầy đủ hơn và cãm xúc sâu lắng hơn rất nhiều so với bình thường.
Miền Bắc trước đó tất cã đều tập trung cho chiến tranh nên họ ưu tiên hơn cho việc phát triển công nghiệp nặng, những nhà máy chế tạo máy công cụ, khu luyện cán thép, nhà máy cơ khí v.v…. xem ra về công nghiệp nặng đã đi trước miền Nam vào thời điểm 1975 (khu CN Biên Hòa lúc đó chỉ có vài nhà máy lắp ráp chứ không chế tạo như VIKYNO, VINAPRO, nhà máy song Châu Mỹ Châu chỉ nấu lại phế liệu chứ không hề luyện thép từ quặng)…..nhưng công nghiệp nhẹ và công nghiệp tiêu dùng cũa miền Bắc lúc bấy giờ thì thật là thê thảm. Hàng tiêu dùng cho nhu cầu thường nhật thiếu thốn và lạc hậu ghê gớm.
Nơi chúng tôi đến ở học lại nằm vùng quê ngoại tỉnh nên nhiều người chưa từng biết hộp quẹt ga là gì, lúc đó T N Hiệp cầm hộp quẹt ga bốc phét nói với bà chủ quán ” cái này trong nam gọi là tên lữa “,các vật dụng bình thường chúng tôi đem theo sử dụng cũng được họ nhìn một cách ngạc nhiên lạ lẩm. Khi đó nhiều người chưa biết kem đánh răng mà họ dùng loại thuốc đánh răng được chế tạo trông giống như cục vôi mà chúng ta dùng để đánh xi ra giày ba ta trắng. Hồi đó không biết anh chàng nào trong lớp có đem theo cã giấy “Kiss Me”, thế là trong một lần đó chúng tôi rủ nhau 5-6 đứa choàng giấy vòng khắp người như hoa hậu, mặt mày cười toe toét hiên ngang băng qua sân bóng đá tiến về WC, các hs trong trường ngơ ngác không biết giấy gì mà dài thế? (hành động thiệt là thô bỉ nhưng lúc đó tuổi trẻ không suy nghĩ nhiều chỉ làm cho khoái chí thôi). Thời gian dần trôi qua những gì đem theo có dè sẻn lắm rồi cũng cạn kiệt chúng tôi bắt đầu thiếu thốn còn hơn HS tại chổ, vì họ còn nhận được viện trợ cũa gia đình còn chúng tôi thì không. Chúng tôi bắt đầu lâm vào cơn đói triền miên mà tiền lương thì chỉ có 38 đồng, tiền cơm mổi tháng phải đóng là 21 đồng. Nhu yếu phẩm chúng tôi được mua theo tiêu chuẩn thì không đáng kể, khi có khi không hình như cũng hết 6 đồng rồi. Với 11 đồng còn lại dỉ nhiên chưa bao giờ trong suốt 2 năm học chúng tôi dùng tiền đó để mua cá thịt vì còn nhiều nhu cầu khác nữa, cho nên tôi không biết giá cã thịt cá ra sao. Tôi nhớ một hộp sữa là 5 đồng (Lê tấn Nhã nhờ có viện trợ từ gia đình thỉnh thoảng có mua sữa nên tôi mới biết giá, lúc đó hắn có cho tôi uống một lần….ôi chao uống vào thấm tới đâu nghe như bổ tới đó). Một lon lạc (đậu phộng rang) là 2 đồng( hình như không to bằng lon sữa bò bình thường vì đã được chế lại cho nhỏ đi). Một chén chè là 1 hào, một chén lạc là 5 hào (chén là loại chung nhỏ xíu để uống trà bắc mà trong Nam thường gọi là chung mắt trâu). Một trái chuối là 5 hào (1 đồng là 10 hào).
Cửa hàng quốc doanh cũng có bày bán một số vặt vảnh, phần lớn đều có dòng chử “Hàng bày không bán” chúng tôi thường thêm vào câu “hàng bán không bày”.
Như đã nói trên, chúng tôi luôn bị cái đói hành hạ, tôi nhớ có một ngày chủ nhật đẹp trời, sau khi lỉnh lương (11đồng), tôi và Dũng, Dục,Tài bước vào cửa hàng ăn uống quốc doanh tại Phố Cò, hôm đó có bán khoai tây chiên xếp lẩn với vài cọng rau xà lách,chúng tôi chẳng ngại ngùng gì những ánh mắt xung quanh, tiền ta ta cứ xơi, thế là cứ chén liền tù tì mổi em 6 bát. Lúc đó nhìn rất giống các hảo hán giang hồ trong phim Tàu, trước mặt mổi người chồng bát cao nghều nghệu (nếu cái bát được chế tạo mỏng và tròn đều thì không đến nổi cao như vậy). Vậy là tháng đó 4 đứa chúng tôi chỉ còn 5 đồng cho tất cã nhu cầu còn lại.
Người ta thường nói no dồn đói góp thật là đúng, mặc dù tiêu chuẩn lương thực cũa chúng tôi đến 21 kg/ tháng nhưng do thiếu thịt cá rau củ quả nên luôn luôn cãm thấy đói. Thời gian đầu khi nhìn thấy học sinh sau khi ăn cơm thường vòi vỉnh xin thêm một chút cơm cháy hoặc cái bánh bột mì áp chảo, mổi lần như vậy bị mấy bà cấp dưởng chửi như té tát vào mặt nhưng họ vẩn cứ nhăn nhở cười miển sao xin cho được thì thôi. Chúng tôi nhìn cảnh đó mà nói với nhau rằng tại sao lại vô liêm sỉ thế !, không biết nhục nhả, vì miếng ăn mà phải hạ mình đến như vậy sao? Chúng tôi đã thật sự xem thường họ và ngầm hảnh diện về tư cách cũa mình……nhưng về sau chúng tôi bắt đầu cố tình đi ăn cơm trể để xung quanh hầu như không còn ai, lúc đó mấy bà cấp dưởng như hiểu ý bèn hỏi “các thầy có dùng thêm chút bánh không? hoặc còn phần cơm khách này chưa ai ăn này thầy có dùng thêm không?” thế là chúng tôi vội vàng gật đầu mà đỏ mặt… dần dần hình như cũng chẳng còn đỏ mặt nữa….. Chúng tôi cứ tiếp tục như vậy mà cho rằng mình vẩn còn “thanh cao” lắm. Sau những lần đó chúng tôi không bao giờ dám tỏ ra xem thường hành động cũa những học sinh này nữa, trong thâm tâm chúng tôi đều hiểu rằng mình thật sự chẳng khác gì họ cã, chẳng qua “vị thế” mình khác họ nên mình có điều kiện hành xử có vẻ lịch sự hơn mà thôi.
Cha vợ tôi là sỹ quan học tập cải tạo, khi trở về ông có kể chuyện khi tới phiên mình nấu cơm, sau khi chia cơm thì còn vài miếng cơm cháy, lúc đó có nhiều người học tập chung đứng bên ngoài hàng rào xin, ông quăng ra và họ đã dành nhau, đánh nhau đến chảy máu. Có người nghe chuyện đó họ có vẽ không thể tin nổi chuyện xảy ra như vậy trong quý vị sỉ quan. Nhưng tôi thì tin vì sau những gì tôi đả trải qua, bị cái đói cái thiếu thốn hành hạ lâu ngày con người sẽ dần dần trở nên nhụt chí như vậy. Người ta có thể tranh đấu bằng cách tuyệt thực, một hai hôm đầu thì có thể dùng ý chí để vượt qua đến hôm thứ ba thì không còn cảm giác đói nữa mà lâm vào trạng thái lâng lâng không còn cảm giác thèm khát và sau đó họ có thể tiếp tục cho đến khi chết. Nhưng sự đói khát và thiếu thốn kéo dài ngày này qua ngày khác, tháng này qua năm khác sẽ dần dần ăn mòn ý chí cũa họ, vượt qua điều đó thật sự không dể dàng, chỉ có những người từng trải qua cảnh huống trên mới đủ tư cách nói rằng “miếng ăn là miếng tồi tàn”…. nhưng tôi tin rằng ai đã vượt qua cảnh huống đó rồi sẽ không bao giờ dám nói câu đó cả.
Có những điều thuộc về bản năng cũa con người, chúng ta không phải là thần thánh nên chúng ta sẽ hành xử đúng với bản chất thật sự cũa con người, những nhà khoa học đã chứng minh rằng khi bị tra tấn, lúc đầu người ta có thể dùng ý chí để chống lại nhưng đến lúc nào đó, suy nghĩ duy nhất lúc đó là làm sao để không còn đau đớn nữa chứ không ai có thể vượt qua được. Cá biệt có người vượt qua được nhưng không vì họ chịu đựng được sự đau đớn hơn người mà vì họ luyện tập và chuẩn bị khai báo điều gì đó từ trước và khi đến lúc gần như mê đi thì họ vẩn lẩm bẩm khai báo điều đó một cách vô thức mà thôi.
Sau cái đói là cái lạnh, chúng tôi cũng nghe nói là sẽ lạnh nhưng cũng không ngờ lại lạnh đến như vậy, mổi đứa đem theo một hoặc hai cái mền nhưng cũng chỉ là loại mền mỏng trong Nam chứ không đứa nào có chăn bông (đúng là loại mà các nước xứ lạnh sử dụng). Ăn uống thì thiếu thốn mà đêm ngủ thì không được giử ấm, phòng ốc thì trống trên trống dưới đâu có kín gió chúng tôi chẳng ai có loại quần áo đông xuân là loại quần áo thun mặc lót ôm sát người, đứa nào cũng may cái mền thành cái bao rồi chui vào sau khi đã mặc tất cã quần áo nào dày nhất, tôi và một số anh em khác còn lấy giấy báo lót vào quần áo thêm, cốt sao sống sót qua mùa đông, khi đó chúng tôi mới hiểu câu thơ “Rét Thái Nguyên rét về Yên Thế” là như thế nào.
Về điện thì cũng may là những năm đó cũng không đến nổi thiếu, thỉnh thoảng cũng cúp điện chút đỉnh nhưng nước thì không hề có nước máy để tắm rửa hay giặt giủ gì cã ( nước máy chỉ dùng cho nhà bếp nấu ăn mà thôi ). Chúng tôi dù trời lạnh cắt da vẩn cứ phải ra giếng tắm giặt, dùng gàu cột dây rồi thòng xuống múc nước mà tắm, gàu thì dùng chung cho cã lớp, mà cái gì chung chạ thì thường rất tệ hại, khi thì gàu lủng khi thì đứt dây rơi tòm luôn xuống giếng, lại còn mượn qua lại giữa các lớp rồi “quên” trả.
Nhìn chung trong cuộc sống vật chất thì thiếu thốn rất nhiều, sau này so sánh thì chẳng kém sỷ quan đi học tập chút nào cả. Điều kiện học tập thì ngược lại, chúng tôi có đầy đủ các máy móc thiết bị dụng cụ vật tư cần thiết để sử dụng, nghề tiện phay bào thì vô số dao cụ và đồ gá cực tốt, nghề hàn thì bị “bắt buộc” mổi ngày phải hàn cho hết số lượng đủa hàn quy định trong ngày khiến các chú nghề hàn thiếu điều muốn mù mắt. Chúng tôi như cá gặp nước khi tiếp cận với nguồn cung cấp dụng cụ học tập như vậy cộng với những môn lý thuyết nghề nghiệp rất sâu so với yêu cầu khiến cho cã lớp đều tiến bộ nhanh chóng về lý thuyết lẩn thực hành nghề nghiệp.
Ngoài ra còn được học về giáo dục học, tâm lý học, triết học….những môn đó thật sự là nền tảng cho những kiến thức sống sau này cũa tất cã chúng tôi. Và chúng tôi cũng đã yêu, cũng chỉ là những mối tình thoáng qua thôi chứ không phải sâu sắc gì cã vì khi đó hầu như không ai tính đến chuyện lâu dài khi tuổi mình còn trẻ, chưa có sự nghiệp gì nhưng phải nói rằng trong vấn đề này chúng tôi có nhiều lợi thế so với học sinh ngoài đó. Đơn giản là vì chúng tôi lịch thiệp hơn, khi tiếp xúc với thanh niên ở ngoài bắc lúc đó chúng tôi vô cùng ngạc nhiên khi bạn học nam nữ với nhau họ nói chuyện xưng hô mầy tao chi tớ tỉnh bơ, lại còn ký đầu đá đít giống như là nam với nam vậy, trong Nam thì chỉ khi nói về ngôi thứ ba và người đó không có mặt ở đó thì có thể sử dụng từ “thằng, con” nhưng ở ngoài bắc lúc đó thì dùng từ này xả láng dù đương sự ở ngay đó. (Hình như kiểu cách này ở các lớp trung học phổ thông hiện nay cũng phổ biến khắp cã nước rồi thì phải). Thật may mắn cuối cùng khi chúng tôi trở về không hề để lại tai tiếng gì cã.
Ngày chúng tôi làm lể tốt nghiệp, cã trường đều được nghỉ và liên hoan, dỉ nhiên cũng có những giọt nước mắt lưu luyến tiển đưa, những lời hứa hẹn sẽ quay lại, những lá thư kín đáo trao tay, tất cã dần dần đi vào quên lảng khi chúng tôi trở về Sài Gòn với cã tương lai rộng mở trước mắt. Chúng tôi thật sự còn quá trẻ….
trucdieu1234@yahoo.com
Nguyễn việt Trúc
* Trang này được xem 9418 lần
Cám ơn anh Trúc đã viết một bài viết rất thực vào thời điểm đó, đồng chia sẻ với anh và các bạn anh về cái lạnh giá rét ở ngoài bắc mà khg có đủ quần áo hay chăn ấm để đắp và mặc. Bên này mặc dầu có đủ qần áo ấm vậy mà mỗi lần mùa đông qua đi Xlan luôn thốt lên mừng quá con còn sống Chúa ơi. Thật là tội nghiệp các anh lúc đó, nhưng may mắn là lúc đó các anh ở tuổi 18 chớ nếu bây giờ mà như vậy chắc có vài người Xlan phải nói vô cùng thương tiếc rồi hihi… Dân miền nam mình khg có được luyện tập chịu đựng giá lạnh ngay từ bé nên gặp lạnh trời ơi nó đánh bò cạp từ đầu đến chân sợ quá má ơi!
Cũng hiểu được những giọt nước mắt chia tay “Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài” của các anh luôn vì hồi xưa đi học lớp Xlan hay có câu bông đùa ” Trai miền nam như chim oanh vũ, gái miền bắc như …” nói ra hết chắc bị đánh quá..
Bài viết hay thật cảm động. Thanks Trúc đã góp thêm cho trang web nhiều màu sắc. (Anh Đạt tô điểm các bài viết của anh quá trời màu luôn hihi…)
Chao chi XLan, Ngoc cung muon tai hinh len cho cac ban xem,nhung khong biet lam cach nao,chi co the huong dan duoc khong?Xin cam on truoc.
Hi anh Ngọc nè muốn tải hình anh gởi vào mail của XLan hay anh Đạt củng được …
dat.tran@canberra.edu.au còn của XLan ntxlan295@yahoo.com …
anh gởi hình vào 1 trong 2 dc này nhé … cám ơn anh … hi … xin chào đoàn kết …
Chúc anh 1 ngày vui vẻ nha …
Trời ơi mừng ghê xí được một người gọi mình bằng chị rồi, chị đã nhận được hình của Ngọc rồi cám ơn em. À bà xã Ngọc có phải là nàng MInh Nguyệt mà ngày xưa múa bướm không? Hồi đó chị nhớ cô MInh Nguyệt múa bướm ngày tụi chị còn học ở trường! ( À hình như khg phải Minh Nguyệt học cùng thời vơi Ái Liên và Kim Hương).Khi nào bà xã Ngọc rảnh thì mời vào web chơi nha! Ở trên này sao khg có Cao Thắng đàn anh và khóa đàn em mà toàn khóa tụi mình khg vậy ta? Mời các anh em mình tham gia nha! Em năn nỉ hoài “đuối” quá các anh em mình ơi. Có nghe Xlan nói gì khg?
Cám ơn tấm hình của Ngọc cũng hơi khác xưa, ra đường gặp nhau đánh lộn một hồi chắc mới nhận ra chị em hihi…Giống như anh Bộ vậy? Sao bây giờ ta!? Lúc thì em lúc thì anh rối quá! Mấy anh em mình cho ý kiến Xlan gọi bằng gì nha!? Khó xữ quá chắc chị hết cho yên tâm hén tụi Xlan đa phần là bà nội bà ngoại hết rồi huhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhu…chết rồi khóc ngập trang “truyện bây giờ mới kể” của Trúc rồi. Sorry Trúc nha! để Xlan lau nhà cho hihi…
Hi Trúc
Không biết Trúc học lớp Tiện A hay B nhỉ , CT mấy ban nhỉ. Lớp của Trúc học với Lê kim Hoàng hay Nguyễn mạnh Hùng ( Hùng lam) , tôi bên Hoạ Viên cũng có học ở Máy dụng cụ ít biết các nhiều chỉ quen một số bạn trong lớp .Có gì thông tin cho tôi biết nhé .Thân
Chào anh An !
Tôi nghỉ rằng anh học lớp hoạ viên nếu anh không học chung lớp với Phước , Nghiệp , Điền thì chắc là trên tôi một cấp lớp, tôi học 10 CT4 ( 74-75) là MDC2, các lớp CT ngoài lớp CT5 thì còn lại 4 lớp từ CT1 đến CT4, trong đó mổi lớp có khi gồm 2 hoặc 3 ngành nghề lẩn vào nhau nên tôi không nhớ các lớp khác ra sao, riêng lớp tôi thì có Kỷ nghệ sắt và máy dụng cụ, mộc mẩu, lớp CT khác cũng có MDC và KNS nữa .
Vài hàng cho anh rỏ, chúc anh luôn vui khoẻ, thỉnh thoảng góp tiếng trên web này cho vui
Chào anh
Hi … anh An ơi … anh học lớp hoạ viên hả … ??? ở trường chắc chỉ có 1 lớp hoạ viên thôi phải không anh An …??? nếu chỉ có 1 lớp chắc anh học chung với anh Trương hồng Hoàng … anh ruột của Sáng và anh Huỳnh Công Thiện nửa phải không …???
anh có còn liên lạc với các anh bạn lớp anh không … ??? nếu còn anh thông tin cho các anh ấy vào trang này sinh hoạt cho vui nha … hi … hi … cám ơn anh nhé …
K Hoa có vẻ còn mù mờ về các lớp quá, từ năm 1973 bắt đầu có hệ cải tiến viết tắt là CT và cũng chỉ có 2 khoá là đến năm 1975 nên lớp cũa K Hoa và mình là khoá thứ 2 . Lớp CT khoá nào cũng có đủ các ngành nghề cã, như vậy hoạ viên cũng có 2 lớp ở cã 2 khoá .
Theo chủ trương cũa bộ Giáo Dục lúc bấy giờ thì cần phải đào tạo kỹ sư thực hành cho phù hợp với sự phát triển thực tế cũa xã hội ( lúc đó trường Phú Thọ chỉ có hệ cán sự là hệ giống như trung cấp sau này và hệ kỹ sư là hệ đào tạo nặng về lý thuyết ) theo kiểu đào tạo củ thì kỹ sư thiếu kiến thức thực hành vì vậy bộ giáo dục chủ trương phát triển hệ CT là để nếu chỉ học xong Cao Thắng thì sẽ ra làm thợ, nếu tiếp tục học lên trên thì sẽ ra kỹ sư thực hành, vì vậy nên chương trình học vẩn duy trì các môn toán lý hoá sinh ngữ …và thế là chúng ta phải học 2 buổi cộng thêm buổi tự nguyện đóng tiền học lớp đêm .
Thời điểm đó không chỉ trường Cao Thắng mà các trường khác cũng bắt đầu như vậy .
Hi … Trúc nói đúng nha … Hoa dạo này hay quên quá hà ….nên củng nhiều lần Sáng củng có nói mà sao lẩn vậy ta …??? Cuộc sống dật mình bầm dập nhiều quá nên quên nhớ lẩn lộn nè … hi … hi … với lại có nhửng cái không quan tâm nên Hoa thường sếp lại … không màng hẳn luôn lấy gì để nhớ … hi … hi … Tự nhiên trang này lật tới lật lui làm mình cứ nhớ cứ quên … vậy củng hay chứ giờ già rồi còn gì nửa để ngồi tơ tưởng tào lao dễ ăn đòn há … ??? Cám ơn Trúc đã nhắc nha … hi … hi …
Hi Kim Hoa,
Trương Hồng Hoàng học cùng lớp với Ngô Đình Duy và Đặng Trọng Phúc. Bây giờ anh Hoàng có vợ và mấy con rồi?
Duy
Hi … anh Duy à … anh Hoàng có 1 con thôi là gái và 2 anh chị này củng đã chia tay lâu lắm rồi … hi … hi …
KH,
” 2 anh chị này củng đã chia tay lâu lắm rồi … hi … hi ” tại sao hi…hi…chỗ này KH
Chắc nàng mừng gì không có chị em bạn dâu phải không Hoa?!
Ừa há … mình nhờ vậy lên làm trưởng dâu nè … e.. e ..è… le … lưởi …nha … nói chứ Hoa củng không rành vì sao… hết … ??? chắc hết duyên hết nợ há … hi … hi …
Lâu ngày khôpng gặp lảo Duy củng tếu vậy sao … ??? hí … hí … và củng không thấy cả trọng Pháo nửa … he … he … cái này là của Pháo đó nha … Pháo ơi … ha … ha …
Chèn ơi lâu rồi mới thấy anh An mình xuất hiện, nghe nói anh Thức đang ở Vn phải khg anh? Em mời các anh Họa viên vào hoài mà các anh ngại anh Lộc dạo này sao rồi anh? Có gặp thì cho em gởi lời thăm ảnh với nha! Các anh Họa viên T4 có một tấm hình nằm trong trang kỹ niệm rất là lớn. Mong là các anh có vào đây xem thì đặt bút ghi vài chữ cho em vui và cảm thấy nhà mình vẫn đầy ắp màu xanh. Biết đâu tìm được lại những anh em nào còn nhớ món nợ ân tình mà Xlan đã cưu mang nhỉ?! Chúc anh An khỏe.
THƯ GỞI BẠN HIỀN
Chào hai bạn Nguyễn Phương, Lâm thị !
Nhận được tin hai bạn tôi rất vui mừng . Là bạn bè lâu năm nên chỉ cần nữa lời là chúng ta có thể hiểu nhau . Để cho mọi việc rỏ ràng tôi xin trình bày lại toàn bộ câu chuyện giữa chúng ta với nhau .
Vào khoảng năm 1977 xe cũa bạn Lâm thị Hoà bị xẹp bánh đột xuất mà không đem theo tiền nên bạn có mượn tôi tiền để vá xe, khoản tiền này tôi dành để đánh đề mổi ngày, chẳng may hôm đó tôi cho bạn mượn và ngay chiều hôm đó sổ xố ngay con số mà tôi định đánh thế là tôi thiệt hại mất hàng chục triệu, số tiền thiệt hại này tôi đành quy trách nhiệm cho bạn .
Về phần bạn Nguyễn phương Lâm thì trong tình huống khác . Số là tôi và bạn Lâm đi học chung ngoài bắc, khi đó vì hàng tiền đạo cũa tôi đi vắng một em nên nụ cười rất nham nhở, đã làm mất bao nhiêu cơ hội tình ái cũa tuổi trẻ . Vì vậy tôi đã không quãn công lao đạp xe lên Thái Nguyên để trồng răng nhiều lần. Kết quã vô cùng tuyệt vời là sau đó tôi trở nên đẹp trai ác liệt, mổi lần tôi cười là bao nhiêu cô gái run chân té lộp độp . Hồ sơ các cô xin đăng ký làm bạn gái chất cao như núi khiến tôi phải đề ra một số chính sách ưu tiên xét duyệt mới có thể giải quyết hết .
Trước kết quả đáng khích lệ như vậy, một hôm bạn Lâm rủ tôi ra quán đàm đạo về chuyện tình cảm cũa mình . Tôi còn nhớ bạn than thở rằng gần đến ngày trở về Sài Gòn để gặp lại nàng mà hàng tiền đạo cũa bạn có hai cầu thủ đang xin nghỉ việc . Trước tình cảnh éo le gay cấn như phim Hàn Quốc như vậy tôi bèn giới thiệu cho bạn Lâm nơi tôi trồng răng và giới thiệu luôn cô nha sĩ trẻ đẹp tuyệt vời cũa thập niên 60 .
Vô cùng xúc động trước nghĩa cử đẹp đó, bạn Lâm đã hứa sẽ hậu tạ cho tôi 1 lượng vàng SJC ……và sau đó thì bạn đã đại công cáo thành, bạn đã có nụ cười rất đẹp, đẹp đến nổi gần bằng nụ cười cũa tôi lận….
Mới đó mà đã hơn ba mươi năm trôi qua, đồng tiền mất giá liên tục, giá cã ngày càng cao . Người ta thường cảm thán mà nói rằng ” với thời gian mọi việc rồi sẽ qua đi …..chỉ có nợ nần là ở lại …” Vì tình bạn cũa chúng ta tôi đã không hề đề cập gì đến việc đó .
Mấy hôm nay qua diển đàn này tôi mới biết rằng hai bạn thật ra không hề quên chuyện cũ, hai bạn đã khéo léo đề cập đến với mong muốn giải quyết mọi chuyện êm đẹp cho nên đầu tiên là bạn Hoà giả vờ tâm sự với Thoại Vân rằng mình hay “quên” chuyện cũ , còn bạn Lâm thì giả vờ là “người mù” .
Là người bạn lâu năm nên tôi hiểu ngay rằng hai bạn gián tiếp báo cho tôi biết rằng tại vì “quên” và đôi khi bị “mù” nên không thấy tôi thì làm sao trả được ( khiêm tốn là đức tính truyền đời cũa tôi vậy mà nhiều lúc tôi vô cùng nể phục sự thông minh cũa mình )
Để giải quyết việc này cho đẹp tôi thấy rằng thay vì trả cho tôi khoản tiền đó thì hai bạn có thể dùng nó mua vé round trip Úc – Mỹ để tham dự ngày họp mặt Cao Thắng tại Sanjose vào tháng 7 tới đây, tại đó chúng ta có thể gặp nhau cùng hàn huyên tâm sự và hai bạn lại có cơ hội…….thiếu nợ tôi lần nữa .
Có lẽ hai bạn đọc đến đây mà cảm động không cầm được nước mắt, đó cũng là điều bình thường vì trong cuộc đời dể gì tìm được người bạn tôn quí như tôi . Tôi cũng biết hai bạn đang thầm xúc động tại sao có những người trời sinh ra là để đem đến hạnh phúc cho người khác như vậy . Vì tôi là người vô cùng khiêm tốn, ngàn lần mong hai bạn đừng nghĩ như vậy tôi đây thật mắc cở
Hẹn gặp lại hai bạn
NGƯỜI BẠN TÔN QUÍ
kính chào anh NGUYỄN VIỆT TRÚC.
Thật là hân hạnh đuợc biết anh. Hoà xin lỗi đã hồi âm anh trễ vì “độc thủ nhé”, có một tay thôi đánh máy rất chậm mong anh thông cảm cho nhe.
Anh thật là biết nói đùa đó. Hoà với anh” không duyên mà lại có nợ”. “nợ tiền dể trã nhưng nợ tình khó trả”.Nếu thật sự như Hoà đã nợ anh số nợ đó để anh phải mất cơ hội” làm giàu” thì xin nơi đây kính cẩn nghiêng mình ” tạ lổi” cùng anh nhé. Anh có thể tính thành tiền + lãi ( Hoà sẽ gởi money order or cheque qua trả lại anh nhé) hay là anh muốn một round trip SJ tháng 7 này để tạ tội cùng anh.
Hoà nghĩ rằng Anh thầm cám ơn Hoà mới đúng vì ngày đó nếu không mượn tiền đánh đề của Anh thỉ chắc bây giờ anh không có thể ngồi đây mà biên lại những món nợ mà anh còn nhớ nhé ( vì thường những người trúng số ít có tuổi THỌ cao lắm.
TRÂN TRỌNG
Hoà mến !
Nếu biết tôi mà xem là hân hạnh thì có lẽ Hoà đã hân hạnh từ lâu rồi …..từ khi mượn tiền vá xe lận ha ha ha…..
Tôi thấy hình như X Lan không tin là tôi biết về Hoà, để tôi kể thử xem sao nhé
– Nhà Hoà hình như ở trên một con đường nhỏ là đường Trần minh Quyền thông ra tới đường 3/2 ( tôi đã vài lần gặp Hoà trên con đường đó, gặp chứ không phải là thấy )
– Hoà thường mặc áo dài trắng bằng loại vải có bông chứ không phải loại trơn
– Chiều cao khoảng 1.53m, trọng lượng dưới 40 kg
– nước da không trắng nhưng cũng không đen, lúc đó hình như có điểm một ít mụn trên má ( rất ít nhưng cũng có thể nhận ra từ khoảng cách 3 – 4 m khi trời sáng )
– có răng cửa nhỏ và hơi thưa
– tóc dài quá vai và thường được cột lại một cách đơn giản mà người ta hay gọi là tóc đuôi gà, chỉ có điều là gà này có đuôi hơi dài …..
Không biết tôi tả như vậy có đúng hình ảnh cũa Hoà 35 năm trước không ?
Tôi có hơi lo lắng cho Hoà khi nghe nói tạm thời lúc này là độc thủ đại hiệp, e rằng sẽ gặp khó khăn khi cần phải đếm tiền để chi trả khoản nào đó ……nhưng Hoà cứ yên tâm tôi không nghĩ gì đến việc đó cã
Hoà biết không ! tôi là người xem thường tiền bạc lắm, chỉ có điều là đôi khi lở bị ai ăn gian mất vài đồng là tự nhiên tôi có cảm giác như mới bị bò đá vậy thôi hà
Mong Hoà sắp xếp để đi Sanjose dịp July 4th sắp tới, chúng ta sẽ hội ngộ và cùng giải quyết gút mắc, nếu Hoà cảm thấy ngại ngùng vì khoản nợ bé nhỏ mà tôi không muốn đòi đó thì Hoà có thể mua tặng tôi vài chiếc nhẩn kim cương để kết lại tình thân hửu cũa chúng ta thì tôi không dám từ chối . Nhưng tôi thật sự không muốn Hoà phải tốn kém nhiều quá mà lòng tôi xót xa lắm ! chi bằng Hoà chỉ nên mua loại nhẩn chừng 8-9 ly là đủ để chứng tỏ sự tôn trọng nhau rồi chứ loại trên 10 ly thì mắc lắm Hoà nhé .
À tôi quên một điều là nhìn hình thấy Hoà ngày càng xinh đẹp ra, với đà này thì chỉ cần 47 năm nữa thôi là Hoà sẽ đẹp kinh hồn bạt vía, ngày đó chỉ e rằng trái tim không ngủ yên cũa anh em Cao Thắng chúng tôi sẽ ngủ luôn quá . Nếu ngày đó tôi vẩn còn sống sót thì tôi xin gọi Hoà 2 chử Dai Nhân ( xin xác định là dai chứ không phải giai )
Hẹn ngày tái ngộ
Hi XLan
Thuc còn o Úc đâu có về VN . Lộc cao vẫn khoẻ thường liên lạc với nhau qua phone,để anh nói Lộc lên trang web tham gia.Trúc học sau anh 1 khoá ,anh vào học năm 1973 , các bạn đó cùng khoá học ,đang ở Mỹ để các bạn liên hệ cùng tham gia cho vui. Thân
Hi anh An ơi,
Thỉnh thoảng rảnh anh hú các anh bạn Cao Thắng của anh vào web tham gia với bọn em cho vui! Trên này tụi em thấy hình như là đang bị ăn hiếp rồi! Các anh đàn anh hồi xưa anh nào cũng bảo nhát lắm. Bây giờ làm ơn ra nhát Minh , Trúc và Phương Lâm dùm tụi em coi. Các bạn đừng có sợ nha! Nhất là Hòa đó! Có Xlan thì yên tâm hén! Kiếm Bạch Điểu ra vót chông bỏ trong chợ chồm hổm cho 3 anh này đạp khóc chơi Điểu ơi, Điểu à nghe Xlan gọi khg? Thôi gọi anh Hồng Sơn cho chắc ăn anh Hồng Sơn biết nhiều mẹo vặt biết đâu ảnh có thể biến ba ông này thành “đàn bà” cho cùng phe ta luôn hihi…
Hihi chào người mù,
Nếu mà người mù có gậy dò dẫm thì có thể vào từ từ cũng được mà, cửa vẫn mở đó! Đùa thôi vì là người mới nên lần đầu tiên comment của anh sẽ bị giữ lại bên trong. Bây giờ người mù có thể xưng danh tánh cho Xlan và các bạn biết được không? Và chỉ xin một tấm hình mới nhất của anh coi anh mù cở nào còn có thể ủng hộ mua dùm mấy tờ vé số nếu anh có bán hihi…Xlan đùa thôi nha! Chúc anh khỏe và hân hoan chào đón anh tham gia website nha!
Thân chào đoàn kết.
Trời ơi xui cho Hoà quá sao lại mượn tiền nhầm ông nuôi số đề mà hỏi thiệt anh Trúc con số đó ra trúng phóc ngày hôm đó anh nuôi không? Hỏng lẻ anh hên vậy sao? Nhỏ Hoà bạn Xlan thật thà hay tin lắm nha! Anh đừng làm nhỏ sợ về tối ngủ gát chân lên tráng suy nghĩ món tiền mấy chục triệu hồi đó tính ra tới bao nhiêu lần đi Mỹ cho reuion rồi khóc tội nghiệp. Hoà ơi coi chừng nha anh Trúc nói nhiều lần nói láo có một lần nói thật là nhớ Ngọc Lan và KIm Loan thôi! Yên tâm hén nhưng trước tiên lên kế hoạch qua Mỹ tháng 7 này đi để trừ bớt nợ hihi…
Hoà ơi có nhấm trả nổi không? Đây không những là món nợ tiền mà còn là món nợ ân tình hơn mấy mươi năm anh Trúc cất giữ. Không biết nàng Ct5 nào của lớp mình vô tình đọc được “hung tin”này ra nhận coi có mượn tiền anh Trúc vá xe không? Thà tự giác còn hơn để phát giác nha các bạn. Coi bộ Hoà mua cái round trip đi SJ tháng 7 này là coi như nợ tiền tình gì cũng được trả xong. Anh Trúc này kiểu nói của ảnh đùa như thật thật hay đùa làm chúng ta cứ bán tính bán nghi! Không biết ví ổng như ai bây giờ nhỉ?! Hồi nhỏ Xlan không có đọc sách nhiều coi chừng nói một hồi thành “cuốc đất trồng khoai, quạ vô ăn chuối thay vì phước bất trùng lai hoạ vô đơn chí” bây giờ hehehe anh Trúc ơi.
Quên nữa hồi nảy Xlan vô face book vô tình nhìn thấy hình anh Trúc chụp với anh Hiệp và anh Long, bên cạnh vợ và con gái ảnh. Các bạn biết không con gái anh Trúc giống ảnh y chang hòng khác gì cả. Người ta nói con gái giống cha giàu ba họ, còn con trai Xlan giống mẹ nhiều lắm nên chắc là con trai giống mẹ khó… qua đời hihi….”quạ vô ăn chuối”…rồi…
Con cái giống Cha , giống Mẹ là mừng lắm rồi ,không cần giàu nghèo đâu Xlan ơi , sợ nhất là giống thằng Cha hàng xóm , ông phát thư ,hay ô-sin thôi . Hàhàhàhàhàhàhààhà
mk
Xl thân mến;
Xl đừng có lo cho Hoà nhiều quá, tuy có một cánh tay nhưng khg dể gì bị ăn hiếp đâu. Rất cám ơn các bạn CT5 đã yêu mến Hoà như ngày nào còn đi học. xin nhận nơi đây lòng biết ơn của Hoà.
GIA ĐÌNH CAO THẮNG TÌNH THƯƠNG
Ý ! mạt cưa gặp mướp đắng rồi.
Trời ơi sao mà tả Hoà giống quá! Nhưng mà đường vô nhà Hoà thì Xlan khg nhớ rõ vì chỉ có đến nhà Hoà một lần làm báo tường với các bạn được mẹ Hoà cho thưởng thức món bún cấy rất là ngon. Cho tới bây giờ Xlan chưa bao giờ được ăn một món ngon như vậy! Hoà ơi coi chừng ông Trúc này chẳng những cho mượn tiền mà còn đi rình coi em sống ở đâu nữa hihi… Chết rồi ngay cả mụn trứng cá ổng còn nhớ nhưng mà ổng đem nó ra cân đong nó thành hột xoàn 8,9 ly cũng may là mụn chứ nếu mà hồi đó anh Trúc tìm ra nhọt thì bây giờ Hoà chỉ ngồi khóc để chọn hột xoàn thôi haha…
Anh NGUYỄN VIỆT TRÚC kính mến;
Hoà đâu có ngờ rằng ngày xưa đi học về có người theo sau, thì ra là anh ; hèn gì lúc đó thấy hình như sau lưng có ai theo sau….. nhưng đừng vội mừng nghen nhà Hoà không phãi nằm trên đường Trần Minh Quyền đâu nhớ lộn rồi , có thể lả có đi theo 1 đoạn từ trường về nhưng mất dấu, rồi lại tiếp tục theo người khác nữa ha haha…. tội nghiệp ông anh cũa tôi quá hihi…..
Anh tả vóc dáng của Hoà thì đúng đó tại vì mỗi lần chào cờ ; điễm danh anh đã để ý Hoà rồi (nều khg đúng xin lổi trước nghe)… thôi thì chuyện nợ vá bánh xe coi như là anh đặt chuyện nghe; anh viết chuyện quá và lả đạo diễn tài tình nữa, xưa kia anh đã học lộn nghề rồi … còn trên mặt Hoà khg có mụn đâu ….
Nếu anh muốn Hoà qua SJ tháng 7 này anh phải mua vé cho Hoà đó nha.
Một người anh khả kính
Hoà mến !
Trời ơi ! ngày xưa anh nào có dám đi theo ai đâu, chẳng qua là có một hoặc hai lần nhìn thấy Hoà đi bộ trên đường đó mới đoán như vậy thôi chứ ai mà biết nhà Hoà ở đâu, ngay cã khi chở Tất thị ngọc Lan về đến trước hẻm vô nhà mà còn không dám hó hé tiếng nào, còn với nàng Vũ thị kim Loan thì rỏ ràng là chung đường về rất dài suốt bao nhiêu năm học mà còn không dám đi theo thì làm sao dám làm chuyện theo dỏi phi thường như vậy . Thưở ấy tôi còn ngây ngô lắm
Chỉ biết yêu thôi chã biết gì
Chắc lão Nguyễn Bính hiểu biết về anh rất rỏ nên tả anh thật chính xác, để về nhà hỏi lại xem có bà con gì không vì anh và lão ấy xét ra cũng cùng họ Nguyễn .
Anh cũng suy nghĩ kỹ về việc này rồi ! cùng nhau đi trên một đoạn đường nếu ai đi sau mà được xem là theo người ta thì anh thật sự vô cùng hảnh diện vì mổi ngày trên đường đi luôn có hàng trăm mỹ nữ theo đuổi anh …và anh cũng theo đuổi hàng trăm phụ nữ trong đó chắc chắn là có không ít các lão bà nữa.
Thôi thì để anh mang tiếng là theo đuổi người đẹp còn hơn là làm cho người đẹp mang tiếng theo đuổi anh, anh vốn rộng lượng mà he he he…..
Còn chuyện mượn tiền thì bịa ra một chút cho vui chứ lúc đó nếu em có mượn thiệt chắc anh cũng chẳng có đồng nào để cho mượn đâu, có bao nhiêu là anh xơi ngay khi vừa đến trường rồi, anh cũng đã có hai lần dắt chiếc xe đạp xẹp bánh từ Sài Gòn về đến nhà anh trên đường Lý thường Kiệt vì tội luôn luôn bị viêm túi .
Em thật là không tế nhị gì cả, anh nói dóc có chút xíu mà nở vạch mặt chỉ tên trước bàng dân thiên hạ làm anh quê quá làm sao tiếp tục nói dóc được, đúng như bài hát chim sáo ngày xưa mà ca sĩ Quang Linh hay hát là ……ngày xưa em như chim sáo, sống lâu năm em thành đại bàng……
VIỆT TRÚC
Trời anh Trúc nói dóc mà i như thật mém chút Xlan lên danh sách cac bạn CT5 có mụn nằm trong diện tình nghi để điều tra cho tới rồi hihi… May ghê hồi đó mụn nhiều nhất là nàng Bích Ngọc nhà ta nhưng bây giờ em vô chùa ở đâu mất tiêu tìm chưa ra!
Kính anh Trúc.
Thật sự Hoà rất thán phục Anh đã dám nhận những gì mình làm trước công chúng nghĩa cữ cao đẹp này ít ai sánh bằng, hoan hô các anh Cao Thắng đúng là học sinh Cao Thắng ” danh bất hư truyền”. Hoà rất là có cảm tình đặc biệt với anh…. nhân ngày họp mặt tháng 7 này ở SJ , cho Hoà gởi hột xoàn 8-9 ly gì đó mà anh lở nổi lòng tham xin sẽ gởi tặng anh làm kỷ niệm nhé để sau này khi lấy ra nhìn sẽ nhớ người em cao thắng lúc nào cũng bé bỏng trong lòng các anh nhé.
Một người em ở phương xa.
Mời các bạn đọc
*******************************************************************************
Ðến Một Lúc
Ðến một lúc, chúng ta bỗng thông hiểu tất cả quy luật của đất trời
rằng không có gì là trường tồn bất biến, ngược lại chính nhờ
sự biến đổi ấy mà chúng ta có những điều mới tinh khôi.
Ðến một lúc, mọi giông tố mịt mùng không che nổi sự bừng sáng
của con tim, và mọi khổ đau buồn tủi không đánh gục
được niềm lạc quan tiềm ẩn trong tinh thần.
Chúng ta sống quá lâu trong thành kiến và định kiến hẹp hòi với lòng
kiêu mạn chen chân trong ngôi nhà bản ngã;đến một
lúc cần bước ra khỏi cửa để ngắm nhìn toàn
bộ mênh mông bát ngát của đất trời.
Ðến một lúc, chúng ta cảm nhận được niềm vui khi tấm lòng rộng
mở và trái tim thắp sáng lên niềm tin yêu cuộc sống.
Ðến một lúc, chúng ta nhìn lại và cười nhạo những trò hề
do mình tạo ra, và trở nên lặng lẽ để thấy rõ
sự cần thiết của tĩnh tại tâm hồn.
Chúng ta chợt nhận thấy quy luật sâu xa của cuộc sống hạnh
phúc không chỉ là đón nhận mà còn là cho đi.
Ðến một lúc, cảm thấy ngập tràn hạnh phúc không phải
là vì chúng ta vớt lên được cái gì từ dòng nước,
mà là quăng bớt cho nước cuốn trôi.
Ðến một lúc, chúng ta hiểu được sự thật của niềm vui không phải
ở đỉnh vinh quang hay trên ngọn núi ngập hoa vàng, mà là
từng bước thảnh thơi ngắm hoa dại trên đường.
Chúng ta chợt nhận ra rằng hạnh phúc không đâu xa mà
chính là sự mãn nguyện trong từng phút giây hiện tại.
Khi đã trải qua bao nhiêu buồn vui thương ghét, bao hy vọng
chán chường, bao thành công thất bại, đến một lúc
chúng ta chợt thấy tất cả sự đời đến và đi, có
rồi không, dường như chỉ là tuồng ảo hóa.
Chúng ta cảm thấy mọi lý luận, ngôn từ đều thừa thãi. Thay vào đó chỉ
cần một nụ cười, một ánh mắt hoặc một tình thương nồng
ấm, dẫu chỉ là của người khách qua đường, cũng đủ
làm ấm lòng và tươi vui hơn trong cuộc sống.
Ðến một lúc, chúng ta thấy tuổi trẻ của mình toàn là ước mơ cùng
nỗ lực vào tương lai hun hút, và khi già đi thì chỉ hồi tưởng
tiếc thương dĩ vãng đã xa rồi. Trong đời người
ngắn ngủi, chúng ta đã lỡ bao sự sống
nhiệm mầu trong thực tại đơn giản.
Ðến một lúc, chúng ta hiểu ra rằng duy chỉ có tình thương,
chứ không phải bất cứ gì khác, giúp con người thiết
lập được trật tự mới và hòa bình cho nhân loại.
Mọi dòng sông đều chảy ra biển cả, mọi con đường chân lý
đều hướng về nẻo đạo vô biên, và mọi yêu thương
chung cuộc đều đạt đến chân hạnh phúc.
Ðến một lúc, chúng ta dọn đất trồng hoa trên mảnh vườn của mình
còn hơn mỏi mòn chờ ai mang hương sắc dâng cho.
Tất cả hành động của ta chỉ là những đợt sóng lăn
tăn trên mặt biển, nhưng trong lòng đại dương
sâu thẳm vẫn còn đó sự lặng lẽ bình yên.
Bản ngã ích kỷ thường khiến mình nhìn thấy lỗi lầm, xấu xa của
người khác hơn là của chính bản thân. Chúng ta thường
che đậy và bảo vệ mình khỏi tổn thương, nhưng
ấy là vô tình tự ôm chất độc giết mình.
Ðến một lúc, chúng ta cảm thấy tha thứ, bao dung là
món quà tặng vô giá và cần thiết mà con người
có thể trao cho nhau không bao giờ cạn.
Thấy được tham vọng quá lớn trong đời người ngắn ngủi
là lúc chúng ta hiểu ra hành trang cho lộ trình
vạn dặm: không là nắm bắt bên ngoài, mà
là yếu tố tâm linh bất diệt bên trong.
Cảm nhận được những khoảnh khắc tĩnh lặng nhỏ bé của tâm hồn
quý giá hơn tài sản chất chứa chung quanh, là lúc chúng
ta lượng định được chân giá trị của kiếp người.
Chúng ta hiểu rằng cần thánh hóa đời sống hơn là chạy đi tìm
thiên đường xa xăm. Ðến một lúc, chúng ta không sợ hãi
địa ngục hoặc một thế lực tối cao; nhưng bằng trí tuệ
tuyệt vời thấy rằng vạn pháp là không, và số phận
tùy thuộc khả năng giác ngộ của chính mình.
Chúng ta thấy nhẹ nhàng thanh thản trước những mất mát đau
thương, vì lòng nước thanh lương có thể cuốn trôi bao
hệ lụy, đưa ta tới bến bờ rạng rỡ của ngày mai…
Sao tên Trúc này ai trong số các bạn CT5 ,các khóa KT , CK hắn cũng rành rẻ ,từ nhà của ,đến bao nhiêu mụn trên mặt …từ vòng 1 đến vòng 2,vòng 3 , vòng 10 , chiều cao ,thước tấc …hắn thuộc nằm lòng . Có thể trao tặng Nguyễn việt Trúc làm chức Chủ tịch Hội quản lý chị em . Cũng may là bao nhiêu cô đào của Hiệp hắn không biết đến ,thầm cám ơn Trời cao có mắt kẻ ăn hiền ,ở lành . Trong khi Trúc cứ theo cô này đến cô khác , vẫn thuộc diện quản lý của binh chủng ” phòng không ,không quân ” , còn ngược lại Hiệp cứ cô nào đến gần là kêu lính bắt ngay , vậy mà Công An cứ mời lên làm việc đều đều , xây dựng gia đình văn hóa mới , vẫn phải cứ “kế hoạch hóa gia đình ” thường xuyên , nhiều khi ra đường có đứa kêu Ba, không biết nó con bà nào nữa . Thôi chạy nghe, nổ bể lòng chợ Bến Thành ,coi chừng “Guốc bay “.
mk
Giàng ôi ! từ xưa nay những người tốt hay bị gieo tiếng oan, già đây nào có dám quản lý ai đâu, chẳng qua là bản Cao Thắng nơi già sống có nhiều con gái đẹp lắm lắm
Lòng già đây đâu phải là gổ đá, già cũng biết rung động, biết xao xuyến, cũng có nhiều bóng hình làm già ưng cái bụng nhưng nói có con sông cái suối, nói có thần núi trên ngàn già đây chỉ biết xót xa khi từng ngày từng ngày thấy con gái trong bản làng bỏ đi biệt tăm như con chim phí không thèm trở về nương rẩy như con cá diếc bơi miết về xuôi. Chiều chiều khi ông mặt trời chiếu xuống bóng cây kơnia đầu làng là già lại thấy buồn, ngẩm thấy đời mình sao mà giống cái cây kơnia kia lúc nào cũng trơ trọi một mình, càng ngày già càng thấy buồn hung …..
Già nói thiệt cái bụng ….bự cũa già vậy mà có đứa không tin, cầu cho ma bắt nó đi, cầu cho lưởi nó thụt lại không nói chuyện với con gái được, cầu cho mắt nó lồi ra nhìn con gái mà tưởng là con khỉ ……..
TB : Xin lổi bà con trong bản không biết sao bửa nay già hung như vậy, chắc là bị ma làm rồi
Cái gì chứ già này mà nói thấy con gái là rung cái bụng, là rối cái lòng, xót xa cái dạ thì trên này ai cũng tin hết sao mà trù người nào khg tin thì lồi con mắt ra nhìn con gái mà tưởng là con khỉ huhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuu hức hức hức nức cục nức cục….may quá tụi em là con đà bàn rồi…..nên khg lo.