Những ngày đó không hiểu sao thường hay trình diễn văn nghệ thi đua với các trường khác, lần nào cũng được học sinh các trường đi theo ủng hộ đông đão, nếu không có lớp CT5 mà chỉ toàn đực rựa thì ngay cã với HS trong trường chắc cũng phải trã tiền “nhuận nhãn” kèm theo vài lời van vỉ may ra họ mới chịu ghé mắt ( trường Petrus Ký cũng có phong trào rất mạnh nhưng vì toàn đực rựa nên chẳng bao giờ thi thố văn nghệ văn gừng chi cã )
Tui đương nhiên cũng có mặt trong số ủng hộ viên bát nháo đó . Sau đêm trình diễn, như thường lệ Chi Đàm thường nhận công việc phân công tài xế đưa các nàng ca, nghệ sỉ ra về .
Tài xế thường là các hội viên hoặc đoàn viên chi hội trường chứ cũng không dám phân công người khác vì hội viên và đoàn viên phải có trách nhiệm với sinh hoạt thanh niên . Một điều ngẩu nhiên là hôm đó không có ai nhà gần phía khu vực Chợ Lớn cã, cuối cùng chỉ còn Tất T N Lan là chưa có người chở, khi ấy Chi Đàm hỏi tui có đưa về được không ?
Mặc dù chờ đợi điều này đã lâu nhưng tui nghe hỏi mà bủn rủn cã người, trong một thoáng chừng một vài giây oxy không thèm chạy lên nảo bộ, tui nghe choáng váng cã người vì lời đề nghị ” hợp lý” trên ( hình như hiện tượng này trong văng hộc gọi là “hạnh phúc choáng ngợp” ), thế là tui nở nụ cười vô duyên cố hửu mà gật đầu .
Cần phải nói thêm là khi ấy tui còn bị cà lăm dử dội lắm chứ không phải như bây giờ đã giảm được …3 phần trăm rồi, vì vậy tui chỉ dám gật đầu thôi chứ làm sao d…d..dá….dám ….n…n…nói .
Thế là tui lẳng lặng ngồi lên yên và nàng cũng lẳng lặng ngồi phía sau, mọi việc diển tiến chẳng hề thơ mộng chút nào như tui hằng mong ước …..
Chiếc xe đạp thổ tả mà tui đã sơn lại màu vàng choé là hộp sơn tui lượm được, với tay nghề sơn vụng về trông thảm hại còn hơn lúc chưa sơn . Vốn dỉ dĩa xe đã mòn và dây sên đã giản bây giờ nó bắt đầu phát huy tác dụng “phản chủ” . Đoạn đường từ nhà văn hoá thanh niên đến nhà nàng ( đối diện dưỡng đường Đời Tân đường Trần hưng Đạo) cũng không phải là quá dài thế mà tui và nàng đã leo lên rồi lại leo xuống chừng mười mấy lần vì sút dây sên, nếu lúc đó có ai theo dỏi chắc hẳn họ tưỡng rằng tụi tui bị câm vì tui thì không dám mở miệng còn nàng thì ….chẳng hiểu sao cũng chẳng nói tiếng nào, tui chỉ biết cười và cười mà thôi, nhân đây tui cũng muốn xác định là tại tui cười chứ không phải răng tui bị hô mà có nụ cười thường trực đâu !
Cuối cùng thì cũng đến trước ngỏ hẻm nhà nàng, lúc này nàng mở miệng rằng “cám ơn anh” Trời ạ ! nếu không nhờ vịn chiếc xe đạp phản chủ chắc tui đã té quị xuống trước mặt nàng rồi, lúc này tui buộc phải mở miệng “ch..ch..chị về”.
Tui nghĩ lại thấy sao mình khờ quá, nếu không dám nói gì khác thì có thể nói “ừ Lan về” hay câu gì đó tương tự đằng này dùng chử lại dùng chử Chị là tự mình tạo thêm khoảng cách xa thêm chút nữa, sau này khi bình tỉnh lại tui phân tích rỏ tình huống lúc bấy giờ mới chợt nhận ra rằng những ngày đó tui ở suốt trong trường đâu có về nhà, không hề thay quần áo mà hình như cũng….quên tắm, trong trường hợp đó tui vì nhút nhát và cà lăm nên không dám nói ….còn nàng ngồi phía sau chắc chắn là thở không nổi thì lấy gì mà nói, hèn gì khi xuống xe thấy nàng mặt mày xanh lè như đ….nhái
Ôi cơ hội tuyệt vời như vậy đã bị bỏ qua trong vô vàn nuối tiếc, từ sau đêm “thơ mộng” kinh hoàng đó tui không hề có ý định đối diện với nàng một lần nào nữa, thây nàng từ xa tui vội vàng lẩn đi chổ khác ngay.
trucdieu1234@yahoo.com
Nguyễn việt Trúc
* Trang này được xem 1381 lần
Trả lời