Tôi đến Tiệp Khắc (là Czechoslovakia, sau này tách ra làm hai là Czech và Slovakia) đầu năm 1985 cùng với Nguyễn anh Tài (trước đây tên là Huỳnh ngọc Cẩn). Chúng tôi được đưa đi Tiệp sau 5 năm làm giáo viên tại trường Cao Thắng, thế là tạm thời chúng tôi bắt đầu mất dạy.
Ôi cảm giác mất dạy thật là sung sướng, không còn giáo án, không còn soạn bài giảng bài, không còn phải chuẩn bị dụng cụ, sắt thép cho học sinh…..nhưng cũng cảm thấy đau buồn và ít nhiều mất mát khi phải xa rời các em nữ học sinh thân yêu. Điều này mong các bạn thông cảm vì khi đó chúng tôi chỉ hăm mấy xuân xanh thôi, vì bận rộn suốt ngày ở trường, đâu có thời gian và cơ hội tiếp xúc bên ngoài nên đành phải tập làm quen việc tiếp bước nhà văn nguyễn thị Hoàng mà sống trong “Vòng Tay Học Trò” thôi.
Khi ấy việc đi nước ngoài là rất khó khăn, trong nước rất nghèo, người ta chỉ mong cơ hội đi bất cứ nước nào ngoài VN để kiếm thêm tiền. Thời đó con ông cháu cha cũng chỉ được xin vào các cơ quan nhà nước làm việc, có điều họ chọn được các nơi dể sống như lương thực, hải quan, bách hóa tổng hợp v.v….ngoài ra nếu khá hơn thì chạy một suất đi nước ngoài là các nước XHCN châu âu dù đó là đi học đại học hay hợp tác lao động hoặc thực tập sinh như chúng tôi mà thôi. Vì vậy tôi đã gặp và quen biết với con các vị bộ trưởng tài chính, tổng cục trưởng dạy nghề, chủ tịch tỉnh Tây Ninh, phó chủ tịch tỉnh Long An, con của các vị chức sắc khác v.v….. Nếu ngày đó như những năm sau này khi kinh tế phát triển thì những mối quan hệ đó sẽ là cơ hội tuyệt vời để làm ăn giao dịch mua bán chính trị nhưng chúng tôi chẳng để ý gì đến chuyện đó. Ai chơi được thì chơi, nếu không thì chào hỏi qua loa rồi mạnh ai nấy sống. Vì vậy các chỉ tiêu đi nước ngoài cũa TP và các tỉnh phía Nam thường bị Hà Nội và các tỉnh phía Bắc dành lấy với lý do đơn giản là trể hạn tập trung. Lúc đó theo thủ tục thì phải có chứng nhận lý lich cũa công an TP sau khi đã cắt hộ khẩu, lương thực, mà thời gian chờ chứng nhận theo quy định là 2 tháng, trong khi họ chỉ gởi thông báo cho trường một tháng trước đó mà thôi. Việc cắt hộ khẩu, lương thực và mua vé xe lửa cũng không dễ dàng gì…vậy mà cuối cùng chúng tôi cũng kịp thời đến nơi đúng hạn định.
Lý lịch của chúng tôi đã nhờ con của giám đốc Sở CA đem về nhà cho ba anh ta ký (khi đó anh ta hay đến nhà tôi vì anh ta học bách khoa chung với người cháu cũa tôi) còn phương tiện di chuyển thì không đi xe lửa mà đi máy bay bằng vé theo tiêu chuẩn cũa An Ninh QG. Thế là chúng tôi một lần nữa rời Sài Gòn thân yêu vào đầu tháng 12 năm 1984. Đến Hà Nội được vài hôm thì chúng tôi bắt đầu nhớ học trò yêu dấu quá đổi nên bàn nhau phải tìm cách trở về, mà phải trở về một cách chính thức thì mới mong nhập lại hộ khẩu lương thực. Như đã nói trên, người ta dành giật nhau để đi nên các cán bộ tiếp nhận hồ sơ được vị nể và nịnh nọt ghê lắm, chỉ thiếu một chi tiết cần bổ sung trong hồ sơ là coi như cơ hội đi đứt vì thời hạn đã gần kề. Thời đó thì chưa có việc đút lót nhiều như sau này, chỉ là một vài gói trà hoặc thuốc lá. Khi ấy tới lượt mình chúng tôi bước vào, một tay vẫn thọc túi quần, tay còn lại cầm hồ sơ thảy “xạch” trên bàn mà không hề khúm núm hay lịch sự chi cả vì hy vọng nhờ thế sẽ bị ghét bỏ mà bị bác hồ sơ…… Nhưng trời bất dung gian các bạn ạ! Với thái độ đó họ tưởng chúng tôi là con của cớm gộc từ Sài Gòn, chẳng những không ghét mà lại tỏ thái độ nhún nhường hết mình, thay vì nhận thuốc lá hoặc quà cáp thì họ lại mở hộc bàn lấy thuốc lá mời chúng tôi hút. Thay vì sau đó phải ở lại nơi tập trung là Hà Bắc để chờ ngày đi thì chúng tôi từ chối thẳng thừng mà tuyên bố sẽ trở về Hà Nội….vậy mà họ cũng vui vẻ chấp nhận. Thế là chúng tôi đành ra đi mà cõi lòng tan lát (lúc này thật ra chúng tôi đều có người yêu, riêng tôi thì một ngày trước khi đi còn kịp làm đám dạm ngỏ thay cho đám hỏi với nàng) Thật là “cố ý trồng hoa hoa chẳng nở, vô tình vun liễu liễu xanh um”.
Ở Hà Nội chúng tôi được cho vào ở nhà khách của bộ cơ khí luyện kim, khoảng một tuần sau thì bao nhiêu tiền bạc đem theo đã hết sạch mà ngày đi thì chẳng biết bao giờ. Một lần nữa chúng tôi lại làm nư, lần này đến bộ cơ khí luyện kim để mượn tiền, đương nhiên việc này không dể dàng vì làm gì có khoản tiền nào dành cho việc đó, thế là chúng tôi mè nheo đủ kiểu và dọa rằng nếu không có tiền để sống thì chúng tôi sẽ quay về Sài Gòn với yêu cầu cấp cho chúng tôi một giấy chứng nhận để chúng tôi có thể nhập hộ khẩu và lương thực. Vì đã chịu nhiều tai tiếng về việc dành lấy tiêu chuẩn đi nước ngoài cũa các tỉnh thành phía Nam nên lần này họ kiên quyết cho chúng tôi đi bằng mọi giá. Cực chẳng đã một chú tên Bích công tác tại văn phòng Bộ phải đứng ra làm giấy mượn tiền cho chúng tôi và sẽ đòi lại trường Cao Thắng sau. Chúng tôi đã ở Hà Nội đến hơn một tháng với vài lần mượn tiền như vậy, những lần sau, khi chúng tôi ló mặt lên là chú Bích liền chuồn qua cửa khác….nhưng làm sao thoát khỏi sự truy bắt tỉnh táo và thông minh của hai thằng lì như chúng tôi cho được thế là đành phải xì tiền….
Qua Tiệp chừng 1 năm thì N. A. Tài cho tôi biết rằng có đoàn của điện tử Bình Hòa sẽ sang, trong đó có Thái thị Trinh (người yêu cũa Tài từ khi nàng còn học Cao Thắng) và…….Tất thị ngọc Lan nữa. Đống tro tàn tưởng đã tắt nay lại bùng cháy. Thời điểm đó, do đã đi dạy được 5 năm và đã có người yêu nên tôi không còn nhút nhát nữa mà hình như ngày càng trơ trẽn, trâng tráo và trắng trợn hơn.
Tôi quyết định sẽ gặp lại người xưa với lý do cao cả đầy tính hy sinh là hộ tống bạn thân đi vào vùng đất địch ……he.he.he…..he.he.he……
* Trang này được xem 1374 lần
Anh Trúc ơi từ ngày anh có anh tham gia viết bài Xlan bị tịt ngòi luôn …Cách viết của anh Trúc vui, hấp dẫn, lôi cuốn… làm Xlan bắt đầu cắn bút rồi hihi…bài viết của anh Trúc có thể cho chúng ta một trải nghiệm mới mượn tiền đến nổi mà người ta né luôn… Kể ra mấy anh cũng gan lì thiệt…Mà tiền đó sau đó mấy ổng có đòi lại được khg vậy? À để Xlan liên lạc với Ngọc Lan hỏi xem người bạn hộ tống nàng đi vào vùng đất địch có lượm được chiến lợi phẩm khg? hehehe…