Những câu ca dao, thơ văn, ngôn từ ca ngợi người phụ nữ, người mẹ, người vợ lần lượt thoáng qua trong đầu bà. Câu nào nghe cũng hay cũng đẹp, khen ngợi hết lời….., phần lớn những lời hay ý đẹp đó đều do đàn ông, những người đang nắm giữ quyền phát ngôn chủ yếu trong xã hội từ xưa đến nay. Đằng sau lời khen êm tai đó là sự ràng buộc thật sự thân phận con người.
Còn những suy nghĩ cũa người đàn bà thì sao? Có ai nghĩ tới hay lên tiếng nói cho họ chưa? Những lời hay ý đẹp đó đâu chỉ ca ngợi mà còn góp phần trói buộc người đàn bà trong một khuôn khổ mà xã hội muốn – xã hội mà đàn ông đang thống trị.
Đâu có ai muốn từ lúc sinh ra cho đến khi về già cứ phải kiềm nén bản thân mình, để hy sinh hết lần này tới lần khác, họ cũng có nhu cầu, họ cũng có thú vui và những khao khát….nhưng cả xã hội với các định kiến, giáo điều, với những tập quán từ ngàn xưa đã không cho phép họ được sống theo ý mình, chỉ vì họ là đàn bà.
Nào là Công Dung Ngôn Hạnh, nào là Tiết Hạnh Khả Phong v.v……đã trói chặt cuộc đời họ, chỉ chừa lại con đường duy nhất là hy sinh và hy sinh cho người khác mà không phải cho bản thân mình.
Một chút ý nghĩ phản kháng bật lên trong bà, nhưng cũng chỉ một chút thôi rồi bà thở dài buông xuôi như lâu nay bà vẫn làm.
Chiến tranh đã đưa bà rời khỏi vùng quê yên tỉnh của tuổi thơ để trôi dạt tới Sài Gòn và cũng chiến tranh cùng những hệ lụy cũa nó đã đưa bà đến xứ sở này. Cuộc sống với đủ lo toan bận rộn và cả những chịu đựng cuối cùng đã dừng lại nơi đây nursing home ( viện dưỡng lão). Bà không có quyền lựa chọn mà cũng không có ý thức để lựa chọn.
Nhà bà cũng khá giả, bà đã từng học ở trường nữ trung học danh tiếng ở Sài gòn, sau khi đậu tú tài phần hai thì bà lấy chồng, ở thời buổi đó thì như vậy được xem là có học thức nhưng bà vẩn sống như những gì bà được dạy từ xưa nay, xung quanh những chị em bạn cũng sống như vậy, cuộc đời bà là những chuổi ngày sống lệ thuộc vào cha mẹ, rồi đến chồng và sau đó là con, bà đã quen thành nếp mất rồi .
Bà đã ngồi hàng giờ trên băng ghế quen thuộc này, chẳng phải để ngắm cảnh hay hưởng thụ chút không khí trong lành gì cã ! bây giờ bà không hề để ý những chuyện đó, bà chỉ đang ngắm những cảnh tượng đang diễn ra trong đầu bà thôi. Người ta nói người già thường hay sống bằng kỷ niệm, có lẽ cũng đúng. Ngày nào cũng vậy, nếu khỏe thì bà lại ra đây để mặc sức chìm vào ký ức dài đăng đẳng cũa mình, bây giờ bà có thể sống cho mình được rồi, vậy mà sao bà không thấy hạnh phúc như bà tưởng.
Thỉnh thoảng bà bắt gặp ánh mắt của ai đó nhìn về phía bà, khi thì tò mò, dò xét như nhìn bà già đãng trí, khi thì lơ đảng lướt qua như nhìn khúc gổ mục hay tảng đá ven đường, thời gian đầu cũng hơi khó chịu nhưng dần dà rồi bà cũng quen chẳng buồn để ý nữa.
Bà chọn chiếc băng này là vì con rắn mối, có lẽ nó cũng già cỗi như bà vì nó cũng thường nằm bất động như một xác khô bên dưới gốc cây sồi già giống nó.
Lần đầu tiên bà cứ tưởng nó đã chết, vừa thò gậy để hất nó vào cái lỗ sâu hoắm ngay dưới gốc cây để chôn, thì nó vụt chạy biến đi làm bà giật mình. Những lần sau nó lại xuất hiện ở chỗ cũ, từ đó nó và bà trở thành đôi bạn thân thiết.
Ngày nào bà cũng ra đó gặp nó, là bạn thân thì cần gì phải nói chuyện với nhau, người ta vẫn cảm thông với nhau mà chẳng cần mở miệng hay tâm sự gì, mỗi người cứ tự mình ngồi nhấm nháp từng chút ký ức cũa mình, có lẽ nó cũng đang như vậy. Chỉ có thế thôi, vậy mà bà thấy an ủi hơn, có lẽ con người ta thích tự mình ràng buộc vào điều gì đó, vào ai đó, tuy hơi mắc công một chút nhưng không bị cảm giác mình thừa thải như đứng bên lề cuộc sống.
Như bao người đàn bà khác, bà cũng có chồng và con. May mắn hơn cặp vợ chồng khác bà có con gái đầu lòng rồi sau đó là thằng con trai. Đến xứ này khi chúng còn nhỏ, vẫn đang học elementary, chồng bà đi làm hãng còn bà thì ở nhà lo cơm nước giặt giũ cho cha con tụi nó và còn nhận giữ con nít để thêm thu nhập. Cuộc sống thật ra không khác bao nhiêu,vẫn là bà nội trợ như khi còn ở VN, chỉ có vật chất thì khá hơn, bà chẳng buồn so sánh với xung quanh làm gì, đối với bà như vậy là tốt rồi.
Thời gian cứ trôi đi bình lặng như vậy, đứa con gái đã lấy chồng mà là thằng chồng Mỹ, dĩ nhiên nếu là VN thì bà thích hơn nhưng nó đã chọn thì bà phải chấp nhận, nếu phản đối lung tung có khi bà mất luôn con, những nghe ngóng xung quanh khiến bà quyết định đồng ý một cách nhanh chóng làm cho con gái bà cũng hơi ngạc nhiên. Sau đó thì nó cùng chồng move qua bang khác theo đuổi công ăn việc làm, ở nhà chỉ còn ông chồng nay đã già và thằng con trai đang học đại học.
Nhiều năm nữa lại trôi qua, sau khi lấy vợ cho thằng con thì chồng bà cũng qua đời chỉ sau một cơn bệnh nhẹ.
Rồi thằng cháu của bà ra đời, một lần nữa bà lại bận rộn, lần này bà rất vui mừng khi được bận rộn như vậy. Ôi ! cảm giác có đứa cháu khác hẳn với đứa con, bà chẳng thèm phân tích xem tại sao như vậy, bà chỉ thấy hạnh phúc lắm.
Dành hết mọi chuyện chăm sóc đứa nhỏ về phần mình, từ lúc nó còn đỏ hỏn vừa đem về từ bệnh viện đến khi nó biết lật, trườn, bò rồi đứng chựng và biết chập chửng bước những bước đầu tiên. Nó tên là Smith nhưng bà vẫn quen gọi theo kiểu VN là thằng Mít mặc cho sự không hài lòng của mẹ nó.
Con trai và dâu phải đi làm cả ngày, ở nhà chỉ có bà và nó thôi, thằng nhỏ thiệt dễ thương, nó cứ quanh quẩn suốt ngày bên bà kể cả khi cha mẹ nó về nó cũng không màng tới, lắm lúc làm cha mẹ nó phải bực mình vì ghen tị.
Những tưởng cuộc sống hạnh phúc đó sẽ kéo dài đến khi bà nhắm mắt xuôi tay thì một hôm bà ngã bệnh. Không như những lần trước, lần này bà không gượng được nữa mà cơn bệnh lần này làm bà suy kiệt dần. Trong những ngày nằm bệnh viện bà cứ thắc thỏm lo cho thằng Mít không biết nó như thế nào, ai dỗ nó ngủ, ai hát ru cho nó nghe, không biết người ta có lo cho nó đàng hoàng hay không.
Cơn bệnh từ từ cũng giảm dần, bà đã được về nhà nhưng giờ đây bà không còn khỏe như trước nữa. Hình như tim của bà có trục trặc gì đó, thỉnh thoảng bà bị choáng, lảo đảo té quỵ xuống sàn nhà. Thằng Mít của bà bây giờ đã vào Day Care, ở nhà chỉ có mình bà ra vô với cái ti vi mở om xòm suốt ngày cho đỡ hiu quạnh.
Buổi chiều là giờ sung sướng nhất của bà khi vợ chồng thằng con cùng đứa cháu nội trở về, bà thường ngủ gà ngủ gật trên chiếc sô pha ở phòng khách để chờ tụi nó mổi buổi chiều chứ không dám vô phòng vì sợ ngủ quên, sẽ lở mất cơ hội đón thằng Mít.
Có một bửa gia đình tụi nó trở về không thấy bà ra đón như mọi lần, bước vô nhà thì thấy bà đang nằm ngất ngay cữa buồng tắm, ngay lập tức chúng gọi cấp cứu đưa bà vào bệnh viện. Sau khi tỉnh lại và sau khi tra vấn về sức khỏe thì họ biết rằng không phải bà bị ngất lần đầu mà đã nhiều lần nhưng bà cố tình dấu con bà….thế là bà được đưa vào đây, với lới hứa sẽ cho bà trở về nhà khi thực sự khỏe hẳn.
Chà ! không biết bữa nay người ta cho ăn cái gì đây? cứ pasta, rồi khoai tây, salad v.v….thật ra từ lâu rồi bà chẳng quan tâm tới nữa, cái gì cũng được, cứ đưa vô rồi cố nhai nuốt được bao nhiêu hay bấy nhiêu, coi như là uống thuốc vậy mà.
Nhiều lúc bà thèm món cá kèo kho tiêu, hay cá trê chiên chấm mắm gừng giống như ngày xưa má cũa bà làm cho bà nội bà ăn vậy mà, còn rau càng cua được hái vội bên bụi tre sau nhà nữa chứ, hay mấy đọt mồng tơi nấu canh với vài con tép bạc cũng thiệt là khoái khẩu, càng về già bà càng nhớ những món ăn đơn giản hồi xưa khi bà còn ở Bình Đại tỉnh Kiến Hòa xưa của bà. Qua tới Mỹ có khi bắt gặp vài thứ ở chợ VN bà cũng mua về làm, nhưng sao ăn dường như thiếu hương vị gì đó của đồng quê mình.
Một lát nữa đây lại trở vô căn buồng quen mà lạ của một mình bà, nổi cô đơn cứ ngày một thấm dần vào cơ thể bà. Trước đây trong phòng còn có một bà Mỹ đen nữa nhưng có một hôm thấy y tá chạy rần rần vô làm cấp cứu gì đó rồi đưa bả đi mà sau đó không thấy trở lại, từ đó bà ở một mình tới giờ.
Hàng ngày bà cứ uống tất cả các loại thuốc gì mà y tá dành sẵn cho bà trên bàn, thỉnh thoảng bà cũng bị đau nhức hay khó chịu gì đó nhưng chẳng biết phải nói làm sao nên bà cứ chịu đựng cho qua, có lần họ có nhờ một cô gốc VN tới phiên dịch cho bà nhưng lúc đó thì bà không thấy sao cả nên thôi, dần dần hình như họ cũng thấy không cần thiết nữa. Bà cũng quen dần với sự bỏ quên đó, thậm chí bà còn thấy đỡ phiền toái.
Có lẽ đã cuối mùa hè rồi thì phải, bà chẳng quan tâm tới ngày tháng năm gì nữa. Cảm thấy hơi lạnh, chậm chạp khép chiếc áo khoác và gài nút áo, nhìn xuống gốc cây sồi thì không thấy “bạn” đâu nữa, chắc nó đã bò đi kiếm ăn đâu đó rồi, tội nghiệp ! già rồi vẫn còn phải tự kiếm ăn, dầu gì bà cũng sướng hơn nó trong vụ kiếm ăn này. Ngày mai ra đây chắc lại gặp nó thôi!
Mới đó mà đã hai năm rồi, thời gian đầu con cháu tới thăm bà vào cuối tuần, thằng Mít cứ quấn quít ôm bà không chịu về mà đòi dẫn bà theo về, cha mẹ nó phải dỗ dành dữ lắm nó mới chịu đi về mà không có bà. Dần dần có lẽ tụi nó bận rộn quá nên ít tới thăm hơn, còn thằng Mít thì đang quên dần tiếng Việt mà bà dạy cho nó, càng ngày bà và nó càng khó hiểu nhau hơn. Bà và nó không còn gần gũi như trước được mặc dù bà còn thương nó nhiều lắm.
Tội nghiệp con trai bà, nó phải vừa học vừa làm suốt thời gian còn trẻ rồi bây giờ bận bịu suốt cả tuần, nó thương bà lắm. Từ khi chồng mất đi, chị nó có chồng ở xa lâu lâu mới về một lần, chỉ có nó gần gũi chăm sóc cho bà, con dâu của bà cũng chẳng phải tệ bạc gì, cũng thỉnh thoảng mua quà cáp cho bà nữa.
Nhiều khi bà nhớ làng quê cũa mình, nhất là từ khi ông chồng mất đi thì bà càng nhớ nhiều hơn, chắc nơi đó ngày xưa đã cho bà cuộc sống ấm êm, được sự che chở cũa mọi người. Nhưng mơ cũng chỉ để mơ thôi, bà hiểu rằng chẳng bao giờ bà có thể được trở về nơi đó nữa.
Từ khi lên Sài Gòn rồi có chồng, con, rồi giặc giã tứ tung bà đâu còn liên lạc thư từ với ai nữa, có về đi nữa thì ai mà nhớ tới mình. Nổi nhớ quê hương cứ lâu lâu làm nao nao trong dạ rồi cũng qua mau, cái làm bà nhớ đến quay quắt, nhớ đến thắt ruột gan là cái nhà mà gia đình bà đã sống .
Bà nhớ nhà quá, nhớ từng cái bàn cái ghế, nhớ cái góc nhà mà chồng bà thường đặt cái ghế bố quen thuộc của ổng, nhớ cái mùi hơi ẩm mốc cũa sân sau nhà và nhớ nhất là thằng Mít của bà, không biết bây giờ nó còn nói tiếng Việt được hay không ?
Bây giờ bà cảm thấy khỏe lắm rồi, để hôm nào tụi nó vô thăm nhớ nhắc nó đưa bà về nhà thôi, mấy lần trước bà vừa dợm nhắc tới thì thấy vẻ mặt không được vui của vợ chồng nó nên bà không dám, nó đang không vui mà xin chắc nó không chịu đâu….mà sao gần đây nó thường hay không vui như vậy. Chợt nghe nhói mạnh trong tim….hay là tụi nó chuyển chỗ ở đi xa rồi? sao lâu quá nó chưa vô thăm bà? Bà quyết tâm lần này nó vô bà phải nhắc nó mới được.
Vừa suy nghĩ bà vừa lụm cụm chống gậy đứng dậy đi về phía dãy phòng ở dưới những tàng cây. Bỏ lại sau lưng băng ghế lạnh ngắt cùng ánh hoàng hôn ảm đạm đang tắt, bóng tối cũng đang dần dần từng chút một, nuốt chửng bóng dáng nhỏ nhắn đơn độc cũa bà .
Bà không nhớ đây là lần quyết tâm thứ n cũa mình, chẳng lẽ bà đã già đến vậy hay sao ? Không đâu ! bà đang tự huyễn hoặc mình đó thôi, bà đang quyết tâm làm điều mà bà chắc chắn không bao giờ làm – Làm phiền con cái . * Trang này được xem 2263 lần
CÂU CHUYỆN RẤT CẢM ĐỘNG VÀ NÓI LÊN NHIỀU ĐIỀU ,CŨNG NHƯ NHẮN NHỦ VỚI NHỮNG AI CÒN MẸ GIÀ PHẢI SUY NGHĨ !
Tôi hiện nay còn mẹ già 87 tuổi .Tôi lại là con duy nhất trong gia đình ,Do công việc làm ăn nên sống riêng chứ không ở chung với mẹ .Bài viết của anh làm tôi trăn trở nhiều lắm .
Tôi dự đoán anh Trúc chắc lớn tuổi và … !rất mong được trao đổi và học hỏi cùng anh .Phạm Chơn
Hí … hí … vậy Việt Trúc nhà mình đúng nghỉa là già làng rồi nhé … hỏng được xin gia nhập CT5 nửa nha … hi … hi … hiểu gồi hén … có anh Phạm Chơn thấu tình đạt lý gồi kìa … he … he … vui quá ta ơi … !!!!!!!!!!!!!!!………………….
Anh Phạm Chơn thân mến !
Anh sinh năm 1956 vậy là lớn hơn tôi 3 tuổi, có lẽ khi qua tuổi 40 thì sự chênh lệch tuổi tác không còn quan trọng nữa, cho phép tôi được xem anh như người bạn cũa mình, như vậy mình sẽ dể dàng nói chuyện hơn anh nhé !
Có thể quyết định trước nay cũa anh là phù hợp với điều kiện cũa anh chăng ? Biết đâu sự cố gắng gò ép tình cãm để rồi thay đổi với hy vọng làm bớt đi sự áy náy sẽ dẫn đến kết quả tệ hơn thì sao ?
Theo tôi nghĩ thì chúng ta cứ thuận theo tự nhiên mà sống, không thờ ơ mà cũng chẳng nên cưỡng cầu . Mỗi người đều có hoàn cảnh riêng cũa mình để rồi có quyết định tốt nhất cho cuộc sống .
Chúc anh luôn đạt được sự bình an trong lòng . Qua anh cho tôi gởi lời chúc sức khoẽ bác gái .
Thay mặt mẹ.Tôi cảm ơn lời hỏi thăm của bạn Việt Trúc .Riêng tôi cũng rất trân trọng những gì Việt Trúc góp ý .Tất cả mọi tình cảm tốt đẹp đều phải được xuất phát từ tấm lòng chân thật mà có chứ không thể có được khi ta cưởng cầu ,Việt Trúc nói rất chí lý .Hiện tại mình cố gắng sống bằng tất cả tâm chân thật còn được mất thì tùy duyên vậy .Thân ái !