Tiếng đồng hồ báo thức lại reo lên, lần này nó đã hoàn toàn kéo hắn ra khỏi giấc ngủ nặng nề đầy mộng mị. Ngần ngừ một chút hắn với tay dập mạnh chấm dứt tiếng chuông bực mình đó, hắn thầm nghĩ, kể cũng lạ, bao nhiêu lần mình gạt mạnh tay làm chiếc đồng hồ củ kỷ này lăn long lốc ra sàn, xử sự tệ như vậy mà nó vẩn cần mẩn làm việc đều đặn không chút oán trách, còn như…..bất giác hắn quay đầu sang bên chổ trống còn lại trên giường, nơi mà đáng lẽ phải có hơi ấm cũa người đàn bà thì từ lâu nay vẩn lạnh ngắt. Hít nhẹ hơi thở, hắn lồm còm ngồi dậy, hơi khựng lại một chút vì chợt nhớ hôm nay không phải đi cày nhưng hắn quả quyết đi vào nhà tắm, một ngày như mọi ngày lại bắt đầu.
Pha vội ly cà phê, vừa quậy cho tan đường hắn bước đến cửa sổ nhìn ra ngoài. Vậy là hồi tối này có mưa mà sao hắn không biết, nhớ ngày xưa khi hắn đi tu nghiệp ở Châu Âu, xứ lạnh thì do có tuyết phủ đầy lại thêm cửa kiếng hai lớp hắn không thể nào nghe tiếng mưa rơi được.Không như căn nhà nhỏ với mái tôn cũa gia đình khi hắn còn nhỏ thì chỉ cần mưa rơi thì dù cho có say ngủ đến mấy cũng giật mình tỉnh giấc để rồi khoan khoái kéo mền trùm qua đầu dổ giấc ngủ kế tiếp, vậy mà khi đi xa hắn lại thèm nghe tiếng mưa rơi đến vậy.
Hắn nhớ lúc đó hắn đã tìm một miếng tôn củ và cột cho nó de ra lơ lửng bên ngoài để hứng mưa và hé cữa sổ, đêm đó hắn đã được toại nguyện nhưng lại làm các phòng lân cận mất ngủ, sáng đó hắn vội vàng phi tang hiện trường nên chẳng ai biết được hành vi kỳ quái cũa hắn.
Khoác thêm chiếc áo dày cộm, cầm theo gói thuốc lá, hắn bước ra ngoài vườn. Hít một hơi thật sâu rồi chậm rải ngồi xuống chiếc ghế xích đu mà tự tay hắn đóng khi cùng vợ con dọn về nhà mới. Khi đó còn nghèo quá chỉ với cái búa, cưa, khoan và mấy mảnh gổ tháo ra từ chiếc giường cũ mà hắn cũng làm được chiếc xích đu tuy thô kệch nhưng hắn và con gái cũa hắn rất hảnh diện
Chiếc xích đu giờ đã củ nhưng nhờ có sơn lại một lần nên trông vẩn đở hơn hàng rào xung quanh khu vườn nhà hắn, với ánh sáng nhờ nhờ cũa buổi sớm mai nhìn hàng rào tróc sơn nham nhở thật thảm hại.
Không khí buổi sáng đầu xuân còn khá lạnh, vừa thưởng thức cà phê thuốc lá hắn thả hồn vơ vẩn lung tung.
Hắn nhớ đến mẹ hắn, người phụ nữ như bao người mẹ khác đã tảo tần nuôi con khôn lớn, bà làm lụng không ngơi nghỉ đã vắt kiệt sức mình để lo cho gia đình đến những ngày cuối cũa cuộc đời. Hắn đả từng là thằng nhóc lì lợm không biết sợ đòn roi nhưng có lần hắn đã bật khóc khi mẹ hắn giận hắn mà không thèm nói chuyện, như mọi ngày thì có lẽ hắn sung sướng lắm vì không ai để ý thì mặc sức mà phá phách nhưng lần đó thì hắn lại không còn thấy vui thú gì cã, cứ lẩn quẩn bên mẹ, mong bà sẽ nói gì đó với hắn vậy mà bà cứ giả tảng như không có hắn trước mặt vậy cho đến khi tủi thân quá hắn bật khóc, lúc đó bà mới tội nghiệp mà ôm hắn vổ về.
Hắn nhớ đến chị hắn, người đã thay mẹ mà chăm sóc giặt giủ tắm rữa cho hắn, nhớ lần đó lúc hắn chừng 4 tuổi hắn nhờ chị mua dùm cây cà rem, trưa mùa hè nắng chang chang vậy mà chị hắn đã không mua nơi đầu hẻm cho gần mà chịu khó đi thật xa tới tận hảng cà rem để mua cho được cây cà rem lớn hơn và dỉ nhiên trên đường về thì cà rem chãy ra, vì tiếc nên chị hắn đã liếm một chút vậy mà hắn bắt gặp đã dẩy nẩy lên đòi bắt đền. Hắn chợt nhớ đến đoạn văn nổi tiếng Tôi Đi Học cũa nhà văn Thanh Tịnh tã cãnh mẹ dắt con đi đến trường ngày khai giảng đầu tiên trong cuộc đời. Nhà hắn đông anh em lắm, mẹ phải đi làm cã hai buổi nên người dẩn hắn không phải là mẹ mà là chị hắn.
Buổi sáng hôm đó cổng trường chưa mở nhưng chị hắn đả nắm tay hắn chen chúc đến sát bên cổng trường, đợi khi cổng vừa mở thì lôi hắn chạy thật nhanh đến lớp để giành cho em mình được ngồi bàn đầu, chị hắn nói phải ngồi bàn đầu thì mới học giỏi được.
Người ta nói hạnh phúc là những gì đang nằm ngoài tầm tay mình, những ngày thơ ấu đó hắn chẳng cãm thấy gì cã, hắn xem việc sống trong sự bảo bọc cũa những người thân là việc đương nhiên, đến sau này hắn mới biết những ngày đó mình hạnh phúc biết bao nhiêu.
Hắn ít nhớ đến cha và anh mặc dù họ cũng rất thương hắn và hắn cũng vậy nhưng chẳng hiểu sao hắn nhớ nhiều đến mẹ và chị. Có lẽ sâu thẳm trong lòng hắn luôn khao khát sự dịu dàng cũa người đàn bà chăng?
Ký ức cứ đưa hắn lần lượt từng hình ảnh quen thuộc và hạnh phúc đó, có ai đó nói rằng không gì đau khổ hơn là trong đắng cay nhớ về hạnh phúc nhưng hắn không cãm thấy đau khổ mà ngược lại hắn cãm thấy ấm áp hơn khi nghĩ về tuổi thơ cũa mình.
.Con chim sẽ lạc bầy bất chợt xà xuống đậu vào cành cây sồi, một ít giọt mưa còn đọng trên cành rơi tọt vào cổ đã ngăn dòng ký ức cũa hắn, cầm ly cà phê đã lạnh ngắt hắn lại nhấp một chút và nghĩ đây cũng là giọt mưa xuân kia mà, nhìn thảm cỏ vàng úa bởi mùa đông nay bắt đầu nhú lên những cọng cỏ non lổ chổ không đều xấu xí như lông con gà trống choai choai đang lớn, hắn thầm nghĩ ồ đó là cỏ xuân đó thôi ! Hình như muốn thi vị hóa cái gì đó thì người ta hay thêm chữ xuân vào thì phải, nào là gió xuân, mưa xuân, nắng xuân, cô gái đương xuân và trăm thứ xuân khác. Con chó chihuahua nhà hàng xóm bổng sủa lên ỏm tỏi hắn bổng bật cười, cái này chẳng lẽ gọi là xuân sủa?
Sương mù đã tan, một ít nắng mặt trời đã chiếu vào sân vườn nhà hắn, ít ra nắng xuân cũng làm tan bớt vẽ ảm đạm cũa buổi sớm mai, hàng rào củ kỷ trông cũng bớt thảm hại hơn.
Hắn uể oải đứng dậy bước vào nhà, uống rồi hút rồi thì vào nhà vậy thôi chứ hắn cũng không biết mình vào nhà rồi sẽ làm gì sau đó. Mùa xuân thứ 53 trong đời đang bắt đầu đi qua…..ừ thì cũng là một khoảnh khắc cũa mùa xuân
* Trang này được xem 1420 lần
Trả lời