Trời hôm nay không nắng, bầu trời hiện đã chuyển sang màu mắm ruốc Bà Giáo Thảo, từng đám mây đen trôi lều bều thấp lè tè trông như những đám rác trôi trên kênh Nhiêu Lộc, Tân Hóa, Tàu Hủ cũa những năm xa xưa 2010 .
Dĩ vãng dù đẹp hay không thì cũng có từ đẹp để gọi đó là Kỷ Niệm, người dù giỏi hay dốt cũng được gọi là Cựu Học Sinh miễn là đã có đi học ít ra một lần trong đời .
Hôm nay là một ngày trọng đại, trường Cao Thắng được sự hậu thuẫn của các Mạnh thường quân, Yếu thường quân và của cả Tầm thường quân đã quyết định tổ chức ngày họp mặt cựu học sinh Cao Thắng niên khoá 1973 – 1983
Lúc đầu ban tổ chức dự định tổ chức rộng rải từ niên khoá 1963 đến 1993 nhưng xét thấy không hợp lý vì cựu HS từ khoá 1963 thì đến nay hầu hết đã đi theo diện Đoàn Tụ Ông Bà, còn khoá 1993 thì e ngại bọn trẻ mới 65 – 75 tuổi sẽ nhí nhảnh sảnh sẹ làm mất đi sự trang trọng cũa buổi lể .
Buổi họp mặt hôm nay còn bất ngờ đông vui hơn vì từ năm 2039 các hảng hàng không thế giới đã đồng loạt quyết định miễn phí vé cho các cụ từ 80 tuổi trở lên, miển là các cụ phải chứng tỏ đầy đủ sức khoẻ để đi máy bay, bằng chỉ tiêu gắt gao là chạy 100 mét không được quá 10 phút, đứng lên ngồi xuống ghế 5 lần trong 1 tiếng đồng hồ . Các cụ Cao Thắng nhà ta dù ở phương trời nào cũng luôn giử gìn sức khoẻ nên hầu hết đều vượt qua sự khảo hạch khó khăn này vì vậy có đầy đủ các cụ Cao Thắng từ khắp nơi trên thế giới về dự họp.
Buổi họp mặt chính thức là 9 giờ sáng ngày 30 tháng 2 năm 2040. Vì thức dậy từ 4 giờ sáng mà chờ đến 9 giờ thì lâu quá, có thể có một số cụ sẽ đi ngủ tiếp cho nên mới tờ mờ sáng là các cụ đã có mặt gần như đầy đủ .
Sân trường hôm nay thật đẹp mắt với đầy đủ các màu xanh đỏ tím vàng, đó không phải do bông hoa, cũng chẳng phải màu sắc cũa những quả bóng bay …..Do am hiểu đầy đủ về thể trạng cũa người già thường yếu thận và không kiểm soát được chức năng tiêu hoá nên BTC đặt xung quanh trường các loại WC di động đủ màu sắc vừa phục vụ các cụ vừa trang trí cảnh quan . Ngoài ra họ còn đặt từng chồng tả màu hồng cho các cụ bà, màu xanh cho các cụ ông rất chu đáo và đầy tính mỹ thuật …thật là ý tưởng thông minh hiếm có .
Nhìn các cụ ông cụ bà tung tăng tung tăng nhảy nhót nô đùa thật vui vẽ, họ tụ tập theo từng nhóm quen biết nhau và trò chuyện râm ran tuy thỉnh thoảng cũng chen vài tiếng ho nhưng cũng không ảnh hưởng mấy đến câu chuyện cũa họ
Kia là cụ bà cười duyên dáng với hàng tiền đạo đã xa vắng, nọ là cụ ông đưa tay vuốt tóc với vẽ phong lưu tiêu sái ( thật ra thì cụ chỉ làm dáng thôi vì còn tóc đâu mà vuốt) lại có một vài cụ ông và cụ bà cứ ngồi cười cười một mình chẳng chuyện trò với ai cã
Một nhóm cụ ông tụ tập kể chuyện ngày xưa, có một cụ giọng nói rỏ to đang diển tã hồi trẽ uýnh lộn cùng lúc với hai kẻ địch như thế nào, vừa kể vừa liếc mắt về phía các cụ bà . Có lẽ do nhận được một cú liếc mắt nào đó mà cụ càng kể càng hăng hái đến nổi suýt văng hàm răng giả vừa mới sắm. Nghe giọng thì như vậy nhưng nhìn cụ thì hởi ơi……Cụ chỉ cao khoảng 1,5 mét còn thân thể thì hình như…. thịt và mở đã chính thức ly dị từ lâu, chỉ còn lại làn da nhăn nheo phủ ngoài khung xương mà thôi, với bộ dạng này thì dù cho chú cẩu nào có táo tợn lắm cũng chỉ dám đứng nhìn từ xa mà nghe ê cã hàm răng.
Lác đác có vài cụ đang nhìn dáo dác tìm dép, vì ngồi lâu quá chân tê dại mất cãm giác rồi cứ thế mà tung tăng với chiếc dép còn lại mải hồi lâu mới biết nên chẳng nhớ ở đâu để tìm.
Có cụ bà vì đi quá sớm con cháu chưa kịp chuẩn bị thức ăn nên đã đem theo quả bắp luộc vừa ăn vừa nói chuyện thì cụ bổng ách xì khiến cho cã bắp và răng đã văng ra lẩn vào nhau khiến cho một mình không thể giải quyết nổi bèn nhờ cã nhóm tìm phụ. Khổ nổi ở tuổi các cụ thì làm sao phân biệt cái nào là răng còn cái nào là bắp, tuy đông người nhưng có vẽ bất khả thi. Bổng có một cụ có sáng kiến là cứ lượm được hột nào là đưa vào miệng nhá thử thì sẽ biết ngay. Ngay lập tức ý kiến hay ho đó được thực hành, thế là thỉnh thoảng có cụ la “ối da!” với vẽ mặt nhăn nhó, thì các cụ khác mặt mày sáng rở lên ” thế là tìm được thêm một cái răng” cứ như thế các cụ vừa tìm vừa kể chuyện cô gái lọ lem nhặt hạt đậu trắng và đậu đen cho bà dì ghẻ, tình tương thân tương ái hy sinh mình cho đến hơn 80 tuổi vẩn được các cụ thể hiện thật cãm động.
Và dù ở độ tuổi nào thì cũng có bóng dáng cũa tình yêu, dù có muộn màng dù sức khỏe và tai mủi họng không còn tốt nữa thì tình yêu vẩn đến với họ. Ở phía xa xa có hai người như vậy, họ chuyện trò gì vậy? đi đến gần thì ……
– Bà biết không? ngày đó tui để ý đến bà
– Cái gì? ông bị dị ứng thịt gà hã?
– Ừ ! Tui để ý tới bà từ lúc bà mới vô trường lận
– Ông có nhớ Tố Trân không? Nó cũng bị dị ứng đó
– Chuối chưng hã ? tui mua cho bà một lần….mà sao lại bỏ hột bí, phải bỏ đậu phộng !
– Cái gì? Ông nói Mộng Điệp hả ? Mộng Điệp thì bị ho gà chứ không bị dị ứng !
Cứ như thế câu chuyện không thể nào dứt được vì đông và tây có gặp nhau bao giờ
Sau phần khai mạc và lời phát biểu ngắn gọn thì đến phần ăn trưa( vì các cụ hoặc bị lảng tai hoặc ngủ gật nên nói dài cũng vô ích ), mổi bàn đều có menu chử rất to, bên dưới có kèm theo lời cảnh báo ” chú ý không nuốt luôn răng cũa mình, nhà hàng chúng tôi không chịu trách nhiệm “.
Do được tài trợ cũa các loại mạnh yếu và tầm thường quân nên bửa tiệc rất sang trọng gồm toàn các loại rau và thịt cá băm nhuyển. Rau thì toàn là loại organic trồng theo phương pháp tự nhiên không có một chút phân hoá học, gạo là gạo Ấn Độ bảo đảm lượng glucoz thật thấp không sợ tăng lượng đường trong máu, còn thịt thì toàn thịt gà mà chỉ là thịt trắng ở phần ức, tuy nhai như nhai dẽ rách nhưng chắc chắn các cụ không bị bệnh gout hành hạ như ăn thịt bò .
Khăn trải bàn thay vì thêu hoặc viền ren thì BTC cho đính các viên thuốc trợ tim xanh đỏ đều khắp rất thuận tiện cho các cụ sử dụng .
Mổi người ngoài chén muổng nĩa còn có thêm một máy xay thức ăn chạy bằng pin đặt bên cạnh, ai không thích nhai thì cứ lựa thứ mình thích rồi xay thành soup mà húp rất thuận tiện .
Nhìn các cụ có vẽ thích thú, một cô service hỏi một cụ có hài lòng về món ăn và cách phục vụ hay không thì cụ vừa lắc đầu lia lịa vừa bảo là thích khiến cho cô cứ ngơ ngác cho đến khi có người giải thích cô mới yên tâm là cụ thật sự hài lòng nhưng vì bị bệnh parkinson nên cứ lắc đầu mải không thôi
Trong buổi tiệc đương nhiên sẽ có cảnh ho, sặc, đổ tháo lung tung nhưng các cụ ông thì hào hoa lịch thiệp, các cụ bà thì dịu dàng nhẩn nại nên cùng lo cho nhau rất chu đáo và romantic.
Buổi tiệc đang diển ra vui vẻ thì bổng hắn nghe túc túc, túc túc,túc túc ……Quái lạ ? chẳng lẽ có ai đang cho gà ăn hay sao mà …..ngước đầu lên thì thấy một bà lão mặc áo dài trắng từ xa đi đến mà miệng cứ gọi liên tục túc túc, ngẩm một lát khi bà đến gần hắn mới hiểu bà đang gọi hắn . Hắn không thể nhận ra bà lão kia, da đã trổ đồi mồi, răng thì chỉ còn độc hai cái răng cữa dài ngoằng thò ra không khép môi được, nhìn giống y chang con thỏ . Hắn nghĩ có lẽ hơi gió thoát ra xuyên qua hai răng cữa đã chận mất chữ e rờ tên hắn rồi nên từ Trúc lại thành ra Túc.
Thật nhanh chóng, bao nhiêu ý nghĩ thoáng qua, cái này trong phim Tàu chắc sẽ gọi là Bạch Thố Bà Bà hoặc Quái Thố Lão Tổ gì đây . Đây là ai trong lớp CT5 vậy ta ? Hay là lớp ABCDE 75,76,77 …..chẳng lẽ ngày đó xuất hiện hàng hiếm như vậy mà mình không biết .
Tuy không thể nhận ra là ai, nhưng vì phong cách lịch thiệp và phong nhã đã được rèn luyện từ thời xa xưa khi mà bóng hồng đầu tiên xuất hiện tại trường Cao Thắng, hắn quyết định lụm cụm đứng dậy chào đón “người đẹp”.
Sau khi đã điều khiển thành công hai chân ốm o cũa mình hắn ngẩng cao đầu trong tư thế kiêu hảnh cũa “lợn chết không sợ nước sôi” và chuẩn bị một nụ cười đẹp như hoa mỏm chó ( phụ nữ mới dùng từ cười đẹp như hoa hàm tiếu còn đàn ông thì không biết dùng từ gì …thiệt ra thì hoa mỏm chó cũng đẹp lắm ) thì bổng nhiên có ai đó giật mạnh chân hắn . Lần này thì không nghe túc túc nữa mà nghe giống nói như đấm vào tai ” dậy đi ông thần ! dậy đưa thằng nhỏ vô thư viện rồi chở tui đi chợ ” .Thế là hắn giật mình tỉnh hẳn, lướt nhìn rồi chăm chú nhìn thêm lần nữa ” chà ! bã nhìn coi cũng được quá ta ! hổng giống bà hồi nãy….” Bao nhiêu năm nay lần đầu tiên hắn bị dựng dậy mà không bực mình lại còn cãm thấy mừng rở ..Để chắc ăn hơn hắn nhìn lên tờ lịch đề chử rỏ to năm 2012 rồi thở phào nhẹ nhỏm và tuy chưa đánh răng nhưng hắn vẩn vui vẽ huýt sáo ” chưa có bao giờ đẹp như hôm nay ,non nước mây trời lòng ta mê say……”.
Vợ hắn nhìn theo một cách ngạc nhiên, lần đầu tiên sao bao năm chung sống hắn đi làm nhiệm vụ mà không càu nhàu như mọi bửa
* Trang này được xem 2155 lần
Anh Trúc ơi,
Sáng sớm mới thúc dậy đọc được bài viết này, PA nghĩ hôm nay sẽ là một ngày rất vui vẻ vì mới mở mắt ra là đã được cười rồi. Với hình ảnh các CHS Cao Thắng vào năm 2040, PA nghĩ hôm nay đi chấm thi, PA không thể nào cho các em điểm xấu cho dầu chúng có vấp té trên sân, treo ton ten trên bars, v.v. anh ạ. Anh thật có trí tưởng tượng quá hay và lời văn diễn đạt xuất sắc!
Thế anh có nghĩ ra trong tiềm thức của anh bà già kêu “túc túc” đó là ai chưa?
Phương Anh ơi,
Hổm rày KThu không dám lên tiếng hỏi, anh Trúc đang tìm người để gắn cái tên vô, PA mà hỏi chợt ảnh nhớ ra gắn đại tên PA hay KT thì chết luôn. Công nhận anh Trúc có tầm mắt nhìn xa trông rộng thiệt luôn. Viễn ảnh của tất cả mọi người trong năm 2040 mà ảnh tả y chang như thấy trước mắt, còn sinh động hơn trong từng đường nét nữa mới thật kinh khủng chớ.
Bái phục bái phục
Thu ơi,
PA cũng không ngờ trí tưởng tượng và diễn đạt của anh Trúc tài đến thế. Hoa và Dung, hai cô em mà Thu gặp ở San Diego đó, cũng muốn vào xem bài viết về Thu (họ nói chị Thu đẹp quá). Các em đọc bài của anh Trúc mà phì cười, nói “nhóm Cao Thắng của chị vui quá, khi nào chị đi họp mặt cho tụi em đi với.” Bà già đó không phải tụi mình đâu. Nếu là tụi mình thì phải gọi là “A Túc, A Túc” chứ mình đâu có dám hỗn hào vậy Thu ha.