Hôm nay Hoa viết tiếp phần 2 chuyện phiêu lưu của chiếc Nhẫn Ốc nha …
Lúc này Lanb … mới lên tiếng vậy anh đưa ra trước đi … anh chàng cười híp mắt luôn nè thiệt chứ bộ … phải không Lan … ??? Lan coi đi … nhỏ Lan nhìn thấy và bốc lên tấm tắc khen lấy khen đề mà … ồ …!!! đẹp quá há … ”Nhẫn Ốc” Đánh động lòng hiếu kỳ và tật hay nhanh nhẩu của nhỏ này … cô nàng Hoa nghe vậy mới quay lại nhìn … hi … hi … không thể tin vào mắt nữa … ừa đẹp quá vậy ..!.!. Cho Hoa đó … thiệt hả …??? ở đâu ra vậy … ??? anh mới lượm được … thiệt vậy hả …??? 1 chiếc nhẫn bằng vỏ ốc tỉa gọt thật là tỉ mỉ … sao 2 đứa tụi mình hồi đó ngu quá vậy Lanb hả … ??? Nói vậy mà cũng tin thật … Về đến lều chỉ còn vài bạn đang thu xếp đồ … Lúc này mới vỡ lẽ thì ra chiều hôm qua … anh ta đã mua nó … trên quầy hàng ốc kia ở chợ … Còn đang hí hửng ngắm nhìn chiếc nhẫn xinh xắn …ôm tròn vòng ngón tay áp út xinh xinh của cô nàng … Bỗng giọng nói của 1 bạn lớp mình vang lên … tháo ra .!.!!!. tháo ra .!!!.. sao mày gan vậy dám đeo vào ngón đó … Ủa sao vậy nó đeo vừa ngón tay mà … ??? Trời bà ơi …!!! Con gái mà nhận nhẫn của con trai hả … ??? Về ế luôn cho mà coi nè … Ế gì chứ mậy … ??? nói rõ coi … thì ế chồng đó con … má mày không có dạy chuyện này sao … ??? đâu có đâu …??? Là nhẫn đeo ngón đó là có chồng đó bà nhà quê ơi … giọng này của Thoại Vân nhà ta nè … Các bạn lại nhao nhao lên … và hùa theo phóng đại thêm … tùm lum hết … (đúng là bọn con gái có khác mà …) làm Hoa mình sợ khiếp luôn … không dám đeo vào tay nữa … giờ sao đây …??? ai biết …kệ mày đi … rồi 1 ý kiến của nhỏ bạn quậy Đức Hạnh nha … Với giọng ôn tồn nàng dõng dạc nói … Hoa đừng lo gì hết … nghe lời Hạnh nhé … là bới sâu lớp cát này lên … mình chôn nó lại trên bãi cát đồi dương nơi chổ cắm trại này … và dấu nhẹm câu chuyện vào quá khứ cho tới bây giờ nè … Vẫn còn ấm ức nhỏ Hoa cứ ủa …ủa … miết thôi … mà đâu phải tặng gì đâu … ??? anh ấy nói là cho nè mà … cũng như người anh trai cho em gái món quà vậy thôi … Các bạn cười rân cho sự ngây thơ của nàng và Lanb nữa … tụi này đúng là chưa hiểu gì hết mà …
Hi … hi … anh gì đó ơi … ??? Xin anh đừng buồn cho sự ngu dốt của nàng nha … chẳng biết trân trọng món quà của anh … bởi dạo đó thật là ngu ngơ khờ dại thân thương ghê … bạn nói sao cũng tin … tụi nó cũng như mình mà … ??? biết khỉ gì … ??? coi phim xem tiểu thuyết rồi suy nghĩ viễn vông … đã đem vùi chôn 1 vật kỷ niệm nhỏ nhắn xinh xắn … ẩn hiện chút tình bâng quơ … thời học trò trong sáng nhẹ nhàng … 1 kỷ niệm đẹp mà Hoa mình vô tình vùi chôn dưới lớp cát mịn màng kia rồi … nhưng nó còn mãi theo hồi ức đến bây giờ nè … Mà các anh ngày đó củng hiền và ngây ngô nhỉ … sinh hoạt đùa giỡn trêu chọc … không hề vướng mắc chút gì … của cái chuyện tình cảm nam nữ … Các anh không muốn phá vỡ nỗi ngu ngơ ngờ nghệch kia của các nàng … và cũng của chính mình nữa hén … Nên mới thốt lên lời “cho nè …” chứ không phải lời cầu kỳ trịnh trọng gì … thì làm sao mà nàng mình hiểu … rõ ràng tình cảm của người anh thôi mà … Các nàng CT5 kia ơi … Dùng chi “kính lúp” to thế …??? để đưa cô bạn này lỗi đạo với món quà đây … Nhẫn ơi giờ mi phiêu du nơi nào … thông cảm cho cô bạn mình nhé … Dù sao vẫn còn đọng lại khá nhiều kỷ niệm về mi trong cô bạn mình nha … Đã khép lại 1 chút tình thơ dại … ??? cũng không phải mà … ??? Vì có ai bộc bạch chuyện gì đâu …??? đúng hơn là 1 tình cảm vu vơ thoáng nhẹ lướt qua há … một kỷ niệm thật đẹp và thật ấn tượng … Hi … hi … Cám ơn anh đã mang lại cho Hoa mình … kỷ niệm dễ thương của thời áo trắng tinh khôi nhé … Mong người anh người bạn này còn nhớ và vô tình đọc lại trên đây để nhớ về kỷ niệm đẹp … và cho vài comment nhắc thêm tên các bạn các anh nhé …
Cám ơn … Cơn gió kỷ niệm thoảng qua lâng lâng đưa cô nàng mình về hồi ức thân thương này … hi … hi …
Cốc … cốc …tiếng gõ cộc cộc trên bàn viết … đã làm thức tỉnh cô nàng trở về thực tại thôi … bà làm gì đó … ??? viết gì vui vậy … ??? ừ thì vào đọc biết liền hà … không đọc lỗ ráng chịu nha … ??? Thôi … tôi ngủ trước thôi … lão gia mình thì là như vậy đó … hí … hí … Dễ sương hông …???
Cám ơn các anh chị mình nhé … Chuyện có thật mà …??? của chính tác giả nha … lại 1 lần nữa bị nàng Hoa mình dụ gồi …??? phải quăng lựu đạn sét thôi … chạy Lanb ơi … cứu … c ..ứ ..u .. với …
Xin kết thúc phần 2 và chấm hêt “Câu chuyện Nhẫn Ốc” … hi … hi …
* Trang này được xem 3500 lần
úi trời ui,sao mà lãng mạng như Romeo và jullet quá.Hồi bữa trời mưa con trai Thức vội vã đưa Thức ,vô tình Thức không thấy nhẫn ốc ngày xưa cũa ai trôi dạt qua xứ Úc thòi lòi ,khi Thức mỡ ra thì thấy tới 7 nhẫn ốc con …hihihi….thì ra nhẫn ốc mẹ ngày xưa đã sinh ra 1 đàn con kháo khĩnh….hihihi…Bây giờ Thức muốn biết người mua nhẫn ốc là ai?????….Hai nàng Lan ui chàng là ai vậy???…đễ Thức còn trao lại một đàn nhẫn ốc con vì mưa gió vô tình trôi dạt….hihihi
Hi … anh Thức ui … Mưa gió bảo bùng đã trôi vạt nhẫn ốc tới tận bên Úc lận hả …??? … Lại còn có cả đàn con bé nhỏ xinh xắn nửa sao …??? chết rồi … hu … hu … lâu quá không còn nhớ tên chủ nhân mua nhẫn ốc kia rồi … hu … hu … sao giờ … Vậy anh nhặt được … nó thuộc về anh thôi … ráng trông nom chúng nó anh nhé … Cám ơn anh nha hi … hi …
Hoa nghe đàn con bé nhõ tâm sự nhe.
Chúng con trôi dạt tha phương.
Nhờ ơn che chỡ nắng mưa đêm ngày.
Công này khắc tận tâm sâu.
Chí tâm quyết học mai sau nên người.
Độ mình độ cã chúng sanh.
Gia đình ,bằng hữu,em anh một nhà.
NHỚ MẸ.
Ngày xưa nhớ quá mẹ ơi.
Con thì chén rượu quên đi nỗi sầu.
Rượu hết sầu vẫn sầu thêm.
Không thì ngũ dục cho êm qua ngày.
Ngày ngày cứ mãi trôi qua.
Gương kia bụi đóng lu mờ không hay.
Chợt hay tĩnh ngộ đường tu.
Thấy ơn che chỡ nắng mưa bao ngày.
Mẹ làm mà chẵng nói chi.
Mẹ như Đức Phật từ bi độ đời.
Hôm nay thấy Mẹ cười vui.
Vì con tĩnh ngộ theo chân Mẹ hiền.
BIẾT YÊU KHI NÀO ?
Ai trong chúng ta cũng đã yêu và đang yêu, vậy bạn biết yêu khi nào ? Trước khi nhận được câu trả lời các bạn, tôi thấy mình phải thành thật khai báo. Tôi có lần nói với vợ : Anh biết yêu hồi năm lớp 1, vợ tôi bảo : Quỷ chớ yêu gì ! Bây giờ hơn 50 năm ngồi nhớ lại tôi vẫn khẳng định tôi đã yêu chớ không Quỷ tí nào, mà đó là tình yêu đẹp . Hồi năm lớp một tôi học trong nhà Hội của thôn, học sinh từ lớp vở lòng tới lớp tư, ( bây giờ là Mẫu Giáo tới lớp Hai ) do một thầy trong làng dạy. Trước khi vào học tôi được tắm rửa , ăn mặc sạch sẽ , cha tôi mang gói Trà chai Rượu dẫn tôi đên nhà thầy xin cho tôi vào học, thế là hôm sau tôi vào nhà Hội thôn học Mẫu Giáo, hàng tháng không đóng học phí mà đến mùa cha tôi gánh lúa đong cho thầy. Năm tôi lên lớp 5 tức lớp một bây giờ, tôi ngồi kế cô bạn học tên Hương, tôi mong đến lớp để gặp cô bạn gái hơn là để học,hôm nào cô ta vắng tôi nhớ da diếc. Sau đó tôi ra trường Tiểu Học của xã học lớp Tư,tôi lại quên mất cô Hương tôi lại thầm thương trộm nhớ cô Hường cô này ngoài khuôn mặt dễ thương còn có giọng hát hay, không biết cô Hương cô Hường rồi một số cô khác nữa cho ai cảm nhận được tình tôi lúc đó . Năm 1965 quê tôi chiến tranh gia đình tôi rời quê đi lánh nạn , từ đó tới giờ chưa một lần trở lại quê. Được biết cô Hương sau này có chồng cũng là bạn học của tôi thời bé, trong một lần giặc quân áo ở suối bị nước lũ cuốn chết còn cô Hường tôi chẳng biết tin . Tôi hứa với lòng sẽ một lần về quê ra thăm mộ cô Hương tìm thăm cô Hường của tình cảm đầu đời của tôi. Còn bạn ? bạn biết yêu khi nào ?
Hi … anh Hầu ơi … hỏi bạn biết yêu khi nào hả …??? hu … hu … bạn nử mình thường khó nhớ mối tình đầu tha thiết lắm … chẳng hiểu gì sao … ??? hay tại nử có quá nhiều các anh ưu ái thương thầm nhớ trộm … bộc bạch trao gởi vu vơ về nàng nên khó làm rung động mảnh liệt … cái nào cũng thấy hay hay rồi lần lần nhẹ qua đi … nên khó để lại ấn tượng mạnh trong mình … hay là ” chẳng duyên ” nên mới ” vô tình ” ta … ??? Không biết có phải tất cả bạn nử như mình không …??? hay chỉ 1 mình là như vậy thôi … Cái này theo Hoa nha có lần đọc đâu đó câu ngạn ngử này … Tình đầu đối với con trai thật là mảnh liệt còn với nử là mối tình sau cuối mới thật sự của mình … hi … hi … Chắc Hoa củng giống như vậy đó nên giờ anh hỏi làm sao Hoa nhớ lại đây … mà cô nàng ngày xưa củng xấu xí nửa làm gì có ai thương … hí … hí … Để từ từ Hoa lục lại xem sao nhé … Rồi sẻ báo cáo rỏ cùng anh và tất cả các bạn biết luôn nha … hi … hi …
Mối tình của anh đúng nghỉa thật thơ ngây hén … cám ơn anh đã trao đổi nha … hi … hi … nhắc lại chuyện xa xưa méc cở quá nè … chạy thôi …
Cãm ơn anh Dinh Hầu đã thố lộ tâm chân tình,Thức có vài câu thơ không biết có đúng tâm trạng anh không nhé,có gì sai bõ qua nhe.
Như bướn nhõ dạo chơi đồng ruộng.
Mùi lúa thơm chợt thấy cánh hoa.
Bướm vỡn vơ hoa Hương bé nhõ.
Hoa toã hương làm bướm ngẫn sầu.
Về ôm ấp bướm kia có bạn.
Bạn thiếu thời thuỡ học ngây thơ.
Bỡi bướm non lạc bạn đơn côi.
Gặp hoa Hương làm bạn học trò.
http://www.youtube.com/watch?v=-lXKvTRKuZs&feature=b-vrec
Góp phần vào chuyện tình yêu với anh Hầu,
Thật ra thì trong cuộc đời người con gái có rất nhiều tình cảm thoáng đến, chợt đi nhưng giữ lại ấn tượng và người gây cho mình nhiều cảm xúc dộng mãi trong lòng có khi mang theo cả cuộc đời. Thôi thì với em thì mượn lời của nhà thơ TTKH mà nói “Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời ái ân nhạt nhẻo của chồng tôi, rồi từng thu chết từng thu chết mang mãi trong tim bóng một người….”.
Nếu mà được nói ra dòng cảm xúc của mình về người bạn khác phái thì với Xlan là năm lên 10 tuổi, cũng khg biết đó có gọi là biết yêu từ đó hay chưa nhưng nhớ là ba mình có hứa hẹn với người bạn sau này gả cho 2 đứa lấy nhau anh chàng hơn mình 6 tuổi, rồi chạy loạn Mậu thân năm 68 bên Cầu Chữ Y, các gia đình được dồn chung vào một chỗ bên quận 5 hãng chỗ ba mình làm, hôm đó là trời mưa trẻ con mừng quá ào ra sân tắm ai cũng bận cả quần áo, riêng Xlan bị mẹ đánh cho một trận, bắt lột quần áo ra trước mặt mọi người và vô cùng xấu hổ trước mặt người con trai đó, lúc đó hận và ghét mẹ kinh khủng, anh chàng đó tên Nghiệp rất đẹp trai sau này đi lính thiếu sinh quân vài lần về tìm Xlan nhưng vì mình thẹn quá trốn mất thế là làm nhở cả một mối tơ duyên. Âu cũng là số phận nhưng mà lúc đó thật sự rất là thích và biết rung cảm biết thẹn thò và làm dáng mặc dù dáng từ trên xuống dưới… suôn đuột hihi….
Người ta nói tình yêu đầu tiên đối với người đàn ông là tình yêu mãnh liệt nhất còn với người phụ nữ thì ghê gớm vũ bảo nhất là tình yêu cuối cùng!” Câu này nghe có vẻ hay đó chắc người viết câu này muốn dành ưu ái cho người phụ nữ vì theo Xlan làm sao biết được là tình yêu cuối cùng…biết có phải là người này hay chưa? Thôi thì cứ yêu vũ bảo đại đi… ai biết lúc nào cuối đâu các bạn (hihi…Xlan mà bình văn thì thầy trốn mà!)
Ta gỏ cửa định mệnh
Mở ra chẳng thấy gì?
Mỉm cười ta chợt hiểu
Đời người cũng vô vi!
Rất thắm thía với những câu thơ của anh Hầu
Mai ta vào cõi hư vô
Bạn cho ta chút tình nào mang theo?
Cuộc đời đang xuống chân đèo
Còn bao lâu nữa giàu nghèo mà chi
Ai rồi cũng đến lượt đi
Lao tâm khổ tứ làm gì bạn ơi
Chuyện đời ta mặc cho đời
Xuôi tay để hết cho người thế gian
Cám ơn anh Hầu đã viết một bài thơ rất hay làm cho em phải suy nghĩ…
Chào các bạn , cám ơn bạn Thức có bài thơ đông cảm với mình, tuổi thơ sao đẹp thế bạn nhỉ :
Thuở còn nhỏ yêu hoa và bướm
Cuộc sống sao thắm đượm màu hồng
Con tim non dễ dàng rung động
Tối vẫn thường ngủ với mộng mơ
Và hình như cho tới bây giờ
Tôi vẫn cứ thích mơ với mộng
Thức có bài thơ tặng anh Đinh Hầu .
Nếu cuộc sống thiếu mơ với mộng.
Sẽ khô càn chẵng có bướm hoa.
Như tâm hồn tựa những xác ma.
Tình yêu chẵng, chẵng cùng nhịp đập
Tôi với bạn tuy cùng chung giới.
Cũng đồng thanh cuộc sống mộng mơ.
Mộng mơ để sống trong thơ
Quên đi đời thực đang chờ cạnh ta
Còn xuân hay tuổi chớm già
Có mơ có mộng là hoa cuộc đời
Thức có cái này cũa bang chũ nay xin tặng lại anh Đinh Hầu,đễ mình còn thấy cuộc sống đáng sống dù tuỗi đã già.
Cho ta ngày tháng đơm bông.
Kết hoa kết nhuỵ cánh hồng bên sân.
Dù cây có héo có già.
Cây non chớm mọc thấy hoa hoc trò.
http://www.youtube.com/watch_popup?v=HO2lWVJGWIg&feature=related
Nếu thơ hay là những vần thơ làm xao động lòng người, buộc người ta phải nhớ về những kỷ niệm đẹp thưở xưa thì thơ của anh Hầu và anh Thức rất hay .
Còn Xuân Lan bình văn cũng hay không kém, rất sâu sắc chứ không dở chút nào cã . Ta không thể biết tình yêu cuối cùng là mối tình nào khi chúng ta còn đang sống, đến khi ta chết đi thì ….chết làm sao mà biết ? Người khác thì sao họ biết lòng mình mà hiểu mối tình nào là cuối cùng . Cho nên đó là cái không thể biết he he he …..
Xuân Lan nói cũng rất có lý là khi yêu thì cứ yêu cho vũ bão chứ làm sao biết cái nào là cái cuối cùng để mà chọn lựa. Thái độ đối xử với tình yêu như vậy mới là đúng đắn . Nhân vật lãng tữ huyền thoại Don Juan không phải là người đẹp trai nhất, không phải là người tài ba nhất nhưng chắc chắn là người đa tình nhất vì khi yêu ai thì chàng yêu bằng tất cã sức lực và tình cảm cũa mình, yêu người hơn cã chính bản thân mình, vì vậy hầu hết mọi phụ nữ đều mong mỏi được có chàng .
Mối tình đầu là khi nào thiệt ra cũng khó trã lời, bỡi vì muốn trã lời câu hỏi này thì phải định nghĩa tình yêu là gì trước đã, mà cái định nghĩa này thì các nhà văn khắp năm châu bốn bể cứ thay nhau định nghĩa hoài mà chưa ai chịu ai cã, có lẽ hiện giờ vẫn còn đang cãi nhau .
Thôi cứ tạm tự sử dụng định nghĩa đơn giản mình vừa mới chế ra ” tình yêu là cảm xúc muốn có được “đối tượng” giữa hai người không cùng huyết thống mà không bị giới hạn bởi tuổi tác, giới tính ” ( câu này cũng đúng cho trường hợp tình yêu đồng tính ) .
Đọc comment của anh Hầu mình cảm thấy nhẹ nhỏm cả người, vì từ xưa đến giờ mình không dám nói ai nghe cả. mình để ý cô bạn học chung lớp khi đi học thêm hồi lớp nhì ( tức là lớp 4 bây giờ ), cô nhóc đó tên là Kim Dung . Trước đây mình nghĩ bụng tại sao mình lại “yêu” sớm quá vậy, nay mới biết là vẫn còn thua anh Hầu . Hi hi hi cám ơn anh Hầu đã giải tỏa dùm nổi lòng biết tỏ cùng ai này . Với cái đà “yêu” như vậy, cho đến trước khi vô trường Cao Thắng mình đã kịp “yêu” thêm nhiều người nữa với những tên tuổi lần lượt là Thiên Hương, Thuý Huyền, Bích Thu, Bích Đào, Ngọc Mai.
Thật là :
Thưở còn thơ yêu hái hoa bắt bướm
Lớn lên rồi cũng bắt bướm hái hoa
Kể ra thì cũng là tham
Nhưng lòng cứ nhủ “ta đây thích nhiều “