Độc ẩm nghĩa là chỉ một thôi
Một bàn một ghế một thân côi
Không bè không bạn không tri kỷ
Ngay cả trong tim chỉ một người.
Anh thường độc ẩm như vậy, khi thì chỉ là một ấm trà, có khi là ly rượu. Không phải anh không có bạn, có thể nói rằng anh có nhiều bạn nữa. Nhưng độc ẩm lại có cái thú của nó, thỉnh thoảng anh tự thưởng mình một buổi độc ẩm như vậy.
Từ những ngày còn ở VN anh đã có cái thú ngồi cà phê một mình trong một quán vắng nào đó, nếu hôm đó trời mưa thì càng tốt, mặc sức thả hồn đi rong vơ vẩn cùng trời đất, có khi thất thần đến nỗi bà chủ quán phải nhắc coi chừng mưa ướt bao thuốc lá trên bàn, đôi lúc anh còn bắt gặp ánh mắt dò xét của bà chủ nữa. Có lẽ bà ta cho rằng anh là chàng thi sĩ nào đó đang tìm tứ thơ chăng? Mà có lẽ chỉ là thi sĩ nửa mùa thì đúng hơn vì có bao giờ thấy hắn cầm bút viết lách gì đâu? Hay là hắn đang thất nghiệp? Nếu là quán quen thuộc thì sẽ không có cảnh đó nhưng anh vốn là kẻ lang bạt kỳ hồ, nơi nào thuận tiện thì ghé vào, chẳng hề có quán ruột như nhiều người khác. Hôm nay anh lại ngồi uống một mình
Vậy là đã một tháng trôi qua từ khi anh gặp lại người con gái năm xưa ấy, cuộc gặp gỡ đã làm sống lại những tình cảm bồng bột xốc nổi cũa thời ngây ngô vụng dại trong gã đàn ông hơn 50 tuổi như anh.
Anh đã cố kềm nén cảm xúc của mình bằng vẻ bề ngoài hài hước vui vẻ, bằng sự hoạt bát có hơi quá lố nơi chốn đông người. Ngay cả khi nàng ra về, anh chỉ đưa nàng đến cửa và chào từ giã giữa đám bạn bè ồn ào xung quanh mà lẽ ra phải đưa nàng đến tận xe và nói lời chia tay trong không gian chỉ có hai người và một vầng trăng sáng mênh mông trong đêm mùa hè của Cali.
Anh nhớ đêm đó trời lặng gió và hơi se lạnh làm cho không gian trở nên yên ắng hơn, thật thuận lợi cho những bùng nổ cảm xúc, vậy mà anh không hề có suy nghĩ cần nắm bắt cơ hội đó. Giờ đây, sau bao nhiêu năm anh đâu còn nhút nhát như gã trai trẻ ngày nào nữa, có lẽ sâu thẳm trong lòng anh biết rằng không nên như vậy, mọi việc đều nên có những giới hạn cũa nó. Những gì không thuộc về mình, có lẽ sẽ không bao giờ thuộc về mình.
Cuộc tình đơn phương ngày đó đã trở thành kỷ niệm, cuộc gặp gỡ ngày nay rồi cũng thành kỷ niệm. Đâu phải “ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu” nữa, chút tự ái trẻ con trong anh ít nhiều cũng được xoa dịu, bây giờ trong lòng nàng ít ra cũng có hình ảnh của mình, như vậy cũng đủ rồi.
Thời gian qua thật mau, mọi chuyện cũng thay đổi. Anh đâu còn là anh của ngày xưa và nàng cũng đâu phải là cô gái 18 tuổi năm đó.
Thời gian cũng để lại dấu vết của nó, vẫn biết là vậy nhưng anh cứ cảm thấy xót xa khi nhìn lại nàng, anh không dám và cũng không muốn tìm hiểu về cuộc sống của nàng sau này, mỗi người có cuộc sống cũa riêng mình. Nàng cũng là bạn như những người bạn khác vậy mà sao anh thấy lòng mình chùng lại khi nhận ra vẻ nhẫn nhịn và cam chịu trong ánh mắt của nàng. Nàng có hạnh phúc không? Có bị giằng xé bởi những tổn thương tình cảm không? Anh thở dài và tự nhủ rằng, ừ thì cuộc đời đâu chỉ toàn màu hồng, ai cũng có lúc phải tự giải quyết những xung đột những phiền toái trong cuộc sống, biết đâu sự nhẫn nhịn và cam chịu của nàng lại là phương pháp tốt nhất để giữ hạnh phúc cho gia đình nàng thì sao!
Anh lại nâng ly lên nhấp môi mới hay rằng ly đã cạn. Chiều nay trời bỗng nhiên không còn nóng bức nữa, bầu trời vần vũ với những đám mây xám bay sà xuống thật thấp, mang theo ít hơi nước mát nhẹ. Trời đất như thế này thích hợp cho uống rượu hơn uống trà.
“Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu, thoại bất đầu cơ bán cú đa”. Anh chỉ độc ẩm thì đâu cần phải đến ngàn ly, chỉ vài ly nhỏ cũng đủ cho buổi chiều nay rồi.
Từ khi rời khỏi Việt Nam anh có thêm thú hưởng thụ mới là uống rượu một mình. Anh thích cảm giác chếnh choáng bồng bềnh của nó, chỉ khi uống một mình như hôm nay anh mới đạt đến trạng thái chìm đắm hoàn toàn trong suy nghĩ của chính mình. Khi đó không gian xung quanh anh dường như không còn hiện hữu, cũng chẳng còn ý niệm về thời gian, anh trở lại là chính anh với những suy nghĩ mông lung và dần dần dẫn đến trạng thái vô thức, sau đó thì lại tiếp tục mạch suy nghĩ của mình rồi lại vô thức. Trạng thái tinh thần cứ thay đổi liên tục như vậy, lúc này tuy mắt vẫn mở nhưng khó có thể phân định là anh đang ngủ hay thức, cũng lúc này dường như mộng và thực đang trộn lẫn xen kẽ vào nhau.
Mà cũng đâu cần phân biệt đâu là mộng còn đâu là thực chứ, chẳng phải người ta nói rằng “đời là giấc mộng kéo dài” đó sao! Nhiều người gặp những nghịch cảnh đau buồn trong cuộc đời thì giấc mộng là nơi xoa dịu vết thương tốt nhất, là điều kiện phục hồi sức lực tinh thần để tiếp tục chịu đựng cuộc đời thực. Những chuyện thần thoại hay viễn tưởng những bộ phim hấp dẫn thật ra cũng là giấc mộng ngắn giúp con người tạm quên thực tại mệt mỏi đó….mà như vậy là mộng trong mộng mất rồi. Cơ thể con người có những phản ứng thật tuyệt vời, khi đau đớn quá độ nó sẽ khiến mình ngất đi làm giảm bớt cơn đau, ngược lại khi gặp giấc mộng kinh hoàng lại làm mình tỉnh giấc.
Những khi độc ẩm anh thường có suy nghĩ mông lung như vậy, không chủ định cái gì cả, giống như một lữ khách dạo chơi giữa thiên nhiên vậy, gặp cái gì thì ngắm cái đó, chẳng lẽ chủ định là ngắm sông thì gặp núi phải bỏ qua hay sao.
Những lúc này là lúc anh nhìn lại mình rõ ràng nhất, anh ngẫm lại cảm giác của mình khi gặp lại nàng, rõ ràng anh cũng có ít nhiều xúc động nhưng cũng chỉ như vậy thôi. Anh nghe hơi chua xót một chút, có lẽ đây chỉ là cảm giác bình thường của những người đàn ông khi biết người con gái ngày xưa có gia đình….vậy là người anh yêu không phải là người đàn bà đã có gia đình êm ấm đó mà là cô gái 18 tuổi của hơn ba mươi năm về trước. Bất giác anh thở ra nhẹ nhỏm, mình sẽ không mang đến phiền toái cho nàng và cho cả chính mình nữa.
Tình yêu của anh vẫn còn nguyên vẹn với người con gái năm xưa, người con gái đó bây giờ vĩnh viễn thuộc về anh chứ không thuộc về ai cả. Trong giấc mộng ban ngày như thế này anh có thể nói chuyện với nàng, trong đó anh cũng vẫn là gã trai trẻ như ngày nào, không ai có thể chiếm lấy nàng được nữa vì nàng đang ẩn kín sâu trong lòng anh.
Sau này, khi muốn tâm sự cùng nàng anh chỉ cần vài chung rượu nhỏ và buổi chiều êm ả, anh chợt bật cười khi nghĩ tới hình ảnh của 10- 20 năm sau, có thể người ta sẽ bắt gặp hình ảnh một lão già đang ngồi uống rượu một mình còn miệng thì lẩm bẩm điều gì đó, bọn trẻ lúc đó có thể nhìn lão với lòng trắc ẩn tội nghiệp…..nhưng chúng đâu biết rằng lão đang thụ hưởng hạnh phúc, chúng đâu biết rằng trong đầu lão là hình ảnh đôi nhân tình trẻ trung đang cùng dạo chơi và tâm sự trong buổi chiều lộng gió y như buổi chiều tan trường về của mấy chục năm trước, buổi chiều đã làm nên cuộc gặp gỡ tình cờ.
Vấn vương, trinh nữ hương theo gió
Ủ dột mây trời, áo trắng bay
Ta lạc lối về, chiều hôm ấy
Heo may chưa đủ lạnh thân gầy
In bóng hình em trong tâm tưởng
Khoác theo suốt cả cuộc trường chinh
Im hơi lặng tiếng, người xa khuất
Mênh mông tuyết giá, gió mênh mông
Lòng xuân chợt hé ta nào biết?
Ong bướm cùng hoa dệt mộng lành
An lòng cho kẻ xưa chung lối
Nhủ thầm người chớ bận lòng xa
* Trang này được xem 8662 lần
Cuộc đời mang mác bóng hình
Ta đây thơ thẩn một mình với ta
Cuộc đời bàng bạc mây sa
Ta đây ngồi nghĩ cho ra cuộc đời…
Bạn Trúc cẩn thận, kẻo bị tự kỷ đấy nhé!
Cuộc đời quạnh quẻ của mình
Mà ngồi suy nghĩ ý tình chẳng thông
Đừng mang tự kỷ trong lòng
Buông trôi nhẹ bước thong dong cuộc đời
Hi … hi … NTKH CT5
Việt Trúc nầy!
Vắng lặng một thời gian rồi ông bạn viết bài “Đọc Ẩm”…Tạo cho người đọc có rất nhiều suy gẫm, Tớ cũng là một trong những người đó. Vì Tớ cũng có chút đỉnh kinh nghiệm về vấn đề này. “Thời gian là một thước đó tuyệt diệu”.
Tớ kiểm nghiệm lại thấy rằng Ông Ba ta thường nói: “Tình cũ không rủ cũng đến” mà nó đã đến rồi xem như “không thắng” lại kịp!
Theo tớ có lẽ gần đúng 99.99% thì phải?
Đối với VT thấy xác suất này đúng hay không?
Mong đón nhận nhiều ý kiến của các bạn.
Một cuối tuần vui vẻ.
Việt Trúc thân mến,
Bài viết quá hay, Duy xin phép trích đăng trong trang blog để bạn bè thân hữu xa gần được đọc, chứ để nơi đây ít người biết và phí phạm của trời cho !!!
http://ngodinhduy.blogspot.com/2012/08/oc-am-nguyen-viet-truc.html
Thân chúc VT luôn luôn an-vui & hạnh phúc.
Thân chào,
Duy
Việt Trúc
Tướng anh to con mà sao giỏi chen vào các ngóc ngách cuộc đời, nhất là của lứa tuổi học trò thơ ngây, trong trắng ấy.
” … vậy là người anh yêu không phải là người đàn bà đã có gia đình êm ấm đó mà là cô gái 18 tuổi cũa hơn ba mươi năm về trước”.
Pháp thuật anh thật vô biên , không cho người ta thêm một tuổi nào mặc dù thời gian cứ không ngừng trôi, hoa nở vẫn cứ nở, cây vẫn cứ kết trái.
Thế nhưng đôi khi có người lại vào rừng mơ mà bắt con tưởng bở.
Thế 5 năm làm thầy giáo trẻ, anh đã làm khô héo bao con tim trẻ, anh phải viết về nó để mọi người biết thêm góc khuất khác của cuộc sống. Đâu phải ai cũng từng trải qua cảm giác những ngày được mất dạy.
Thạnh
Đức Hiếu thân mến !
” tình cũ không rũ cũng đến ” Bao nhiêu năm làm kiếp con người thì người tôi yêu ( chưa hẳn là người yêu tôi ) đã sống rãi rác khắp địa cầu này rồi . Tôi biết đi đâu bây giờ ? Thôi thì đành chôn sâu trong ký ức vậy !
Bạn Duy thân mến !
Cám ơn bạn có nhã ý đăng trên blog cũa bạn, tôi cũng muốn post lên đó nhưng vì tôi không thấy mục nào phù hợp nên còn ngại thôi . Mình viết cái gì mà có người thưởng thức thì vui lắm .
Tôi cố gắng giả bộ khiêm tốn nhưng nghe bạn khen hay vẫn thấy khoái chí như thường he.he.he…..
Bạn Thạnh thân mến !
Khi yêu thì ông già 70 tuổi vẫn nghe con tim xao động y như chàng trai 17 tuổi thôi, có điều là sức bền cũa con tim 70 không còn tốt nữa nên yêu nhiều quá có thể nó sẽ đình công luôn .
Tại sao anh hỏi tôi làm khô héo bao con tim trẻ ? mà anh không thương dùm thân tôi, với trái tim nhạy cãm cũa tôi thì bao nhiêu năm đó đã lạc nhịp biết bao lần, đến nay vẫn còn di chứng . Như vậy rỏ ràng tôi là người bị hại đó chứ !
Việt Trúc
Trái tim người ta một lần lạc nhịp tổn thương bao năm mới lành, còn tim anh bao lần lạc nhịp và bao lần đồng nhip thì nó đã trở thành chai sạn rồi còn gì, biết bao thăng trầm anh đã gửi khắp thế gian, thì làm gì còn di chứng. Chỉ sợ bây giờ nó bị dị chứng mỗi khi gặp người khác phái mới khổ cho anh thôi.
Anh không phải là người bị hại mà là bị can …
Thạnh
Bạn Thạnh ơi ! Tui mà là bị can thì tất cã đàn ông đều là bị can cã vì cái dị chứng mà anh nói thì mọi người đàn ông có sức khoẽ và tâm lý bình thường đều mắc phải .
Nếu……..nếu anh không mắc phải dị chứng này thì thành thật chia buồn cùng anh …he.he.he……
Việt Trúc
Từ lúc tự biết mình là thằng đến giờ tim đập loạn nhịp mới có 5 lần, nhưng chắc mỗi lần loạn nhịp, đập mạnh qúa nên bây giờ tim bị đơ rồi anh ơi. Bỡi vậy tôi mới đúng là bị hại, còn anh vẫn là bị can ha.ha.ha.
Anh Thế Hiệp và Kim Hoa thân mến !
Suốt chiều dài cũa đời người, ta đã trãi qua biết bao sự kiện ……..vậy mà có những sự kiện chỉ xãy ra trong khoảnh khắc mà làm ta ngây ngất suốt những năm tháng còn lại, đó là niềm vui hiếm hoi cũa đời mình, nó không khiến ta nặng lòng mà cho ta cãm giác dịu êm mỗi khi hồi tưỡng lại
Các anh đàn ông thân mến !
Ở lứa tuổi học trò hình như ai trong chúng ta cũng đã có lần thương thầm nhớ trộm 1 hình bóng nào đó; nhưng có điều gì đã làm mình phải e dè không bộc lộ được tình cảm với người mình yêu mặc dù rất muốn tỏ bày. Chắc có lẽ vì thế nó cứ đeo mãi theo ta.Để mỗi lần nghĩ đến họ thì lòng cảm thấy xao xuyến , day dứt. Bỗng 1 ngày nào đó gặp lai người xưa và kỷ niệm lại trở về, làm trái tim già nua phút chốc như trẻ lại “trái tim thôi nha” . Chẳng trách nào ông VT nhà ta uống rượu 1 mình (cái gì cũng 1 mình!…).Thay vì giữ kín ( dù đã vài mươi năm) thì bây giờ đương sự lại “tự ý trình làng” và nhất là muốn cho người đó biết mới ghê chứ!…
Ngày tôi còn trẻ tôi cũng đã từng yêu cuồng sống vội, gác bút nghiên lên đường đi theo tiếng gọi của con tim, đem lòng yêu thương 1 người con gái; buồn thay người đó không hề nghĩ đến mình ; rồi đêm cũng như ngày thao thức mãi. Thời gian dần trôi qua, thuyền sang bờ khác ,còn lại con tim lẻ loi và hình ảnh đẹp về người đó vẫn hằn sâu trong ký ức , tuy có đau đớn nhưng sung sướng . Đó là cái thú yêu 1 mình. Riêng tôi thà chấp nhận là “tình sầu lẻ bóng” cho mối tình đó luôn được mãi là “tình chỉ đẹp khi còn dang dở” hơn là “đời mất vui khi đã quá hiểu nhau rồi”
Chào bạn VT, sau khi đọc tôi có vài góp ý cho vui. Theo sau độc ẩm của bạn tôi có thêm mấy cái “độc” :
1. Độc đáo: hay quá đi, ít sánh bằng.
2. Độc nhất vô nhị: có một không hai
3. Độc hành: đi lang thang một mình vì…thất tình
4. Độc thoại: nói (lảm nhảm) một mình , có thể bị cho là đang nói chuyện với người cỏi trên
5. Độc đoán: chỉ có một ý kiến thôi, và cho là đúng, ý khác là sai
6. Độc diễn: chỉ trình bày trình diễn một mình
7. Độc hại: cái gì đó sẽ làm phương hại đến chính bạn hay người trực tiếp hoặc gián tiếp
8. Độc ác: hành động tác hại đến người khác. Nhưng tại sao chỉ có một??
9. Độc thực: ăn một mình….hihhihii chắc tiếng việt không có động từ này !
10. Độc trụ: đứng một mình, (em xinh em đứng một mình cũng xinh), hoa hồng ở giửa hoa dại bên đường, hoa lài cặm bãi…..
kakakakaka
VT ơi, các bạn khác đó ơi…còn có cái :ĐỘC nào nữa không? đóng góp cho vui
Sáng nay thức dậy nhìn ra cửa, bầu trời hôm nay thật trong sáng và đầy ắp nắng xuân; không khí của ngày cuối tuần thật yên bình.Tôi tự pha cho mình ly cà phê và mở máy ra xem tin tức bạn bè.
Đọc qua trang phản hồi thấy comment của Kiệt về bài “Độc ẩm” của VT thật “dí dỏm” nên muốn hỏi Kiệt tại sao vì chỉ muốn bày tỏ nỗi lòng của mình mà VT phải lãnh nhận nhiều cái “độc” khác đeo theo như thế?… Có 1 hay 2 may ra bác sĩ còn có thể chữa trị, chứ nhiều như vậy e rằng VT khó bề qua khỏi!. Nói vậy thôi chứ người như VT chắc đã có thầy lang giỏi để cứu bồ rồi…
Theo tôi nghĩ đàn ông chúng ta không loại trừ ai cả, dù ít hay nhiều chuyện ấy cũng xảy ra trong cuộc sống tình cảm của mình. Có điều nói lên trong hoàn cảnh bây giờ có còn thích hợp hay không là 1 chuyện khác nữa, hay có người còn cho là “phát biểu linh tinh” đó nha bạn VT.
Một khi dám hiên ngang bày tỏ nhu vậy chắc VT cũng dự phòng sẽ có dư luận từ nhiều phía (đồng cảm hoăc không tán đồng).
Dù thế nào đi nữa cũng chúc VT cứ tiếp tục “Đôc ẩm” và có những cảm giác thật tuyệt vời giống như đang “phê” thuốc vậy.
Bạn Phước thân mến !
Cám ơn bạn đã quan tâm đến tôi một cách cặn kẽ như vậy !
Nếu đọc kỷ bài này thì các bạn sẽ thấy
Đó không phải là một kỷ niệm buồn mà đó là một kỷ niệm đẹp .
Đó không phải là sự tiếc nuối dĩ vãng mà đó là nỗi nhớ dịu êm .
Đó không phải một mình ôm mối sầu vạn cổ mà là giử lại trong lòng niềm hạnh phúc nhỏ bé cho mình .
Khi viết bài này tôi đã cân nhắc đến mọi tác động cũa nó đến những người có liên quan và tôi tin rằng không gây phương hại đến người khác .
Chẳng phải sau khi đọc bài này thì ai trong chúng ta cũng chợt nhớ về những kỷ niệm đẹp cũa thời tuổi trẻ hay sao, những comment vừa qua cũa các bạn đã cho tôi thấy điều đó và tôi cũng an lòng về điều đó .
Tôi biết rằng nếu một nhà văn nào đó viết ra với cùng nội dung này thì dù có hay hơn những lời lẽ mộc mạc thô thiển cũa tôi gấp trăm lần cũng sẽ không gây xúc động cho các bạn như vậy nhưng vì tôi và các bạn là người trong cuộc, là người cùng thời, cùng chung những kỷ niệm thời thanh xuân nên trong những kỷ niệm cũa bạn bè nhắc đến, mình như thấy có mình trong đó và theo đó tự nhiên cũng chợt nhớ đến kỷ niệm cũa riêng mình .
Vậy thì có nên hay không nên viết ra chuyện này và viết ra trong hoàn cảnh này có thích hợp hay không thì có lẽ chúng ta cũng tự trã lời được rồi .
Một lần nữa cám ơn sự quan tâm cũa các bạn .
Già Làng
Việt Trúc và các bạn KTCT thân mến !Hình như mình bị “Tiếng Sét …!”Từ VT rồi hay sao ấy .Mổi lần đọc bài viết của VT Mình không thể nào cưởng lại việc viết phản hồi .Mong các bạn thông cảm ,bởi mình thấy mình là kẻ cùng THUYỀN nhưng không cùng HỘI nên có hơi e ngại .
Đọc VT mình CẢM lối viết mộc mạc chân tình và rất sâu lắng của bạn .
Mổi lần đọc bài viết của bạn cái đam mê VIẾT tiềm ẩn trong con người mình bị đánh thức .
Mình có một đề xuất cùng các bạn :Chúng ta hảy cùng nhau viết “Truyện dài nhiều tập “cùng nhau .
Bạn Trúc khởi xướng chương I và chúng ta cùng nhau viết tiếp mổi người một hay hai chương ,dài ngắn tùy ý .Biết đâu đây sẻ là tác phẩm -Hay nhất hành tinh- của riêng anh em mình thì sao!?
Nếu thấy đề xuất này vô duyên mong các bạn bỏ qua và quên hẳn comment này nha !
Chúc tất cả vui vẻ ,hạnh phúc !
Chào anh PChơn! Chúng tôi thiết nghĩ không có gì phải e ngại cả , đây cũng là 1 ý kiến hay ; nếu được như vậy thì hy vọng rằng những ngày sắp tới chúng ta sẽ có thêm nhiều tác giả và tác phẩm cũng như thêm nhiều độc giả cùng thưởng thức thì càng hay. Nếu có thể xin mời anh Chơn “khai bút”
Bạn Việt Trúc mến,
Tôi được hân hạnh đọc Độc Ẩm của bạn qua link của Duy, bài viết thật thú vị và đã cảm nhận được tâm tình của nhân vật “gã đàn ông hơn 50 tuổi” trong bài. Vốn có một chút thơ để cảm thông với nhân vật trong chuyện, xin gởi đến ” gã đàn ông” bài thơ họa, phỏng theo tình ý của bài viết.
Độc Ẩm
Đêm buồn gió lạnh chạnh lòng thương
Ly biệt ai mang nỗi đoạn trường?
Một chén, một chum ngồi độc ẩm
Một hình, một bóng ngắm trăng đơn
Duyên hờ, lờ lững đong năm tháng
Tình lỡ, nhạt phai đóng bụi đường
Dĩ vãng trông theo mà ngấn lệ
Tương tư thao thức một đêm trường
By Đăng Khôi San Jose 9/̉6/2012
Anh Chị Khôi Hương ơi!
Chiều nay đi làm về đọc bài thơ do Anh Chị sáng tác, hay tuyệt vời.
Đọc và ngẫm nghĩ quá sâu sắc, hồn thơ và ý thơ Anh Chị đã tạo người đọc một cảm giác như có ai đó nhìn thấy được tận trái tim của mình. C
Một cuối tuần vui vẻ.
Hi … Hoa xin hoạ tiếp theo anh Khôi nhé …
Độc Ẩm
Vắng lặng đêm buồn nổi xót thương
Đơn thân độc ẩm giửa canh trường
Bình chum một chén nhìn trăng toả
Bóng nước hồ ao sáng ánh trăng
Lỡ chuyến thuyền tình trôi lạc bến
Trông theo bụi phủ khói mờ sương
Trôi về dĩ vãng ngày xưa ấy
Giử mãi tình ai ấm cõi lòng …
NTKH
Anh Khôi làm thơ hay quá nhưng em thấy câu ” Dĩ vãng trông theo mà ngấn lệ ” không đúng với anh Trúc lắm em kéo lên nhìn hình ổng lại rồi “Trời cái mắt ổng gian quá! Dỉ vãng ổng có một nùi đặng anh Khôi ơi, chắc đang ngồi một mình tháo, em phải bổ sung thêm vô ý anh Kiệt còn một độc nữa là “Độc gở” hehe…. Chọt
Hai bạn Đăng Khôi & Kim Hương thân mến !
Sau chuyến đi Cali về tôi rất muốn viết email cho hai bạn để chia sẽ cùng bạn nhiều điều mà cứ nghĩ rằng mình còn ngày rộng tháng dài, không việc gì phải vội vã nên cứ hẹn lần hẹn lửa .
Cho đến khi gần đây các bạn xuất hiện trên web site này tôi vẫn nghĩ rằng để mình email riêng cho hai bạn thì có ý nghĩa hơn và sẽ nói được nhiều hơn …..nhưng nói điều gì thì ngay cã bây giờ tôi cũng chưa nghĩ ra, có lẽ chỉ vì cãm mến hai bạn nên muốn nói thật nhiều vậy mà .
Hôm nay hai bạn làm bài thơ về độc ẩm thật hay, đọc bài thơ ta có thể hình dung ngay được khung cảnh đang hiện hữu cùng nội tâm cũa nhân vật đó . Ta như thấy mình hoá thân vào nhân vật đó . Đàn ông chúng ta, ai cũng đã hơn một lần độc ẩm trong tâm thức như vậy, dầu đôi khi chỉ là hình bóng thoáng qua. Cũng như phụ nữ, ai cũng hơn một lần tựa bên song cửa nhìn về xa xa mà lòng nghe mơ màng những phút giây hoan lạc sẽ đến với mình .
Tôi còn nhớ có nhà phê bình văn học nói là ” một nhà văn giỏi là nhà văn có thể tả một con ngựa trong một đàn ngựa hàng trăm con, mà sau khi đọc thì ai cũng có thể nhận ra đó là con ngựa nào ” Chỉ vài câu ngắn ngủi mà bạn đã cho mọi người ngẩm được cái chân cũa sự việc thì bạn cũng gần đạt đến cái thần cũa văn chương đó rồi
Đàn ông với nhau, có lẽ phải ngồi cùng nhau thì mới thú vị, chứ email tỏ bày như thế này tôi không quen được . Hôm nay bày tỏ trên web mà tôi cũng có cãm giác ngường ngượng sao đó . Mặc dù tôi là người khá kiệm lời khen nhưng tôi muốn nói rằng tôi rất mến hai bạn và thật sự tôn trọng thái độ xử sự cũa hai bạn đối với mọi người . Hai bạn xứng đáng đạt được sự yêu mến và tôn trọng cũa anh em cựu HS Cao Thắng .