Các anh chị và bạn bè Cao Thắng thân mến,
Trang trải nghiệm cuộc sống được thành lập với mong muốn của Xlan cùng các bạn là được nhiều người tham gia và là sân chơi chung cho tất cả bạn bè xa gần có thể vào đây truyền đạt những thành công cũng như thất bại trong cuộc sống, công việc, đời thường và trong cái gia đình bé nhỏ của chúng ta như kinh nghiệm nuôi dạy con, cháu như thế nào là tốt (vì hoàn cảnh của chúng ta ở khắp nơi trên thế giới, nơi mà chúng ta khác biệt văn hóa, ngôn ngữ…) như thế nào là giữ gìn hạnh phúc gia đình … cùng nhau học hỏi, sẻ chia và rút tỉa kinh nghiệm, để làm tốt đẹp và hoàn hảo hơn. Hy vọng trang này sẽ được đông đảo các anh đón nhận và đật bút để ghi vào (không có nói là hồi xưa nhát, hồi đó không biết tụi em, ra trường lâu rồi không có kỷ niệm…v..v ..và v..v..)
Trang này cũng có thể là nơi bạn có thể đặt câu hỏi nếu bạn gặp trở ngại khó khăn xin bạn đừng ngại ngùng hãy viết lên đây những điều phiền muộn đó, bạn bè sẽ cùng nhau giúp bạn tháo gở nó.
Chân thành cám ơn các anh chị em Cao Thắng mình thật nhiều và một lần nữa xin nắm chặt bàn tay để nâng đở nhau vượt qua những thất bại này và đi tới những thành công khác..mãi mãi…nhé!
– Nếu một ngày nào đó bạn đang phân vân trước những quyết định của mình – hãy gọi cho tôi – Tôi sẽ không quyết định thay cho bạn nhưng tôi sẽ giúp bạn vững tâm hơn trong những lựa chọn của mình.
– Nếu một ngày nào đó bạn gặp thất bại – hãy gọi cho tôi – Tôi sẽ không đem lại cho bạn một kết quả khác nhưng tôi sẽ giúp bạn tìm cách khác để thành công.
– Nếu một ngày nào đó bạn trở nên bế tắc và tuyệt vọng – Hãy gọi cho tôi – Tôi không hứa sẽ làm bạn quên đi tất cả nhưng tôi sẽ giúp bạn tìm lại niềm vui trong cuộc sống.
– Nếu một ngày nào đó bạn muốn chạy trốn tất cả – Hãy gọi cho tôi – Tôi sẽ không yêu cầu bạn dừng lại, nhưng tôi sẽ chạy cùng bạn.
– Nhưng nếu một ngày nào đó bạn gọi mà không thấy tôi trả lời thì – hãy đến bên tôi – đến ngay bạn nhé, vì lúc đó tôi mới là người rất cần bạn!
Author: Unknown
Hãy đến đây các bạn nhé www. ktctuc.net trang trải nghiệm cuộc sống. Cám ơn rất nhiều cho sự tham gia.
* Trang này được xem 50996 lần
Mình có một trải nghiệm này trong cuộc sống muốn ghi ra để các bạn chia sẻ xem các bạn sự đồng cảm hay không nha!?
Nhớ hồi mình 18 tuổi lúc đó đang làm ở Bình Hòa và là lần đầu tiên làm thẻ chứng minh nhân dân, lúc đó lảnh đạo nhà máy yêu cầu mặc áo màu trắng. Mình thì chẳng có cái áo nào màu trắng, nhìn qua lượt đồ treo trong tủ của chị mình và chộp ngay gói lại để vào nhà máy thay ra chụp tấm hình rồi về trả lại chỗ cũ chắc chị sẽ không biết đâu! Mẹ mình có ngăn vì biết tính chị mình không thích ai sờ vào đồ đạc của chỉ. Nhưng mình có giải thích là mình luôn về sớm hơn chị và để lại chỗ củ cho chị.
Nhưng xui cho mình là chiều đó tự nhiên bà chị lại về sớm hơn, bà này rất tinh ý cái gì chỉ để chị nhớ hết vị trí có ai mà sờ soạn vào nó là bả biết liền. Bà phát hiện ra mất nó ngay, nên bà hỏi má mình, bà già thì hiền lành thật thà khai ra ngay.
Sau đó xlan về bị chửi xối xả, và bị tán một bạt tay, mình nhìn mẹ gần như van lơn cầu xin một sự bênh vực nhưng mẹ chỉ nói một câu: “Tao nói nó rồi đừng có đụng vô đồ của mầy mà nó không nghe!”. Các bạn nghĩ sau về trường hợp này của mình?
Mẹ mình tội lắm học vấn thấp lập gia đình ông già tống cho 7 đứa con xong đi theo bà khác, mẹ thì lặn lội bôn ba ở Sài gòn nuôi con, cho có cái ăn đã là khó rồi, huống chi mà mặc. Hồi nhỏ mình nhớ mỗi lần mẹ có bánh trái gì là chia ra rất đều cho 7 chị em không để đứa nào thiệt thòi. Cái này thì hồi nhỏ mình thấy đúng nhưng bây giờ nghĩ lại là sai. Vì nó có thể tập cho chúng ta tính ích kỷ hơn thua nhau ghê gớm, gia đình mình là vậy! Mình nghĩ giá mà mẹ mua về cứ bỏ ra bàn và gọi mọi người đến mà ăn, có thể lúc đó bọn trẻ nhường nhịn nhau ăn và tập cho chúng tính yêu thương, chia sẻ và đùm bọc nhau cho tới khi trưởng thành đúng không?
Theo các bạn thì sao? Đây chỉ là một chút kinh nghiệm nhỏ của Xlan để chia sẻ. Hy vọng có ai đó đồng cảm nhé! Thanks for reading.
XLan mến.
Câu chuyện đã làm cho Anh phải nghĩ ngay đến những cành thường xuyên xảy ra, ở những gia đình đông con trong khu vực xóm lao động nghèo quanh vùng Saìgòn.
Xả hội phong kiến và hoc theo sách Khổng Tử đã gieo vào trong tư tưởng cuả người dân VN vaò những năm một ngàn chín trăm xa sưa lắm: Trọng nam khinh nữ, trai năm thê bẩy thiếp, gái chính chiên một chồng, người đàn ông là cầm cương lèo laí trong gia đình..v..v
Phong tục tập quán là những đìều luôn luôn tốt đẹp, nhưng cũng không thiếu những hoàn cảnh thật đáng thương tâm đã xảy ra cho nhiều gia đình kém may mắn mà họ đã gánh chịu.
Một người đàn ông bỏ vợ và con, để chạy theo một người phụ nữ khác, họ có hàng trăm hàng ngàn lỳ do khác nhau cho việc làm cuả họ đều rất hợp tình và hợp lý.
Có thể là họ chạy theo sắc đẹp của một người phụ nữ naò đó, mà người nầy có thể hơn vợ cuả họ về nhiều mặt. Hoặc là họ chạy trốn vơí trách nhiệm quá nặng nề đang đè lên vai cuả họ môỉ ngày.
(Xin nói thêm thông thường người phụ nữ VN sau khi lập gia đình cứ nghĩ là mình có gia đinh rôì không còn quan tâm đến diện mạo bề ngoài nửa, chính điểm nâỳ đã dể taọ cơ hội cho người chồng có tư tuỡng phãn bội. Cảnh tượng sau một ngày làm việc cực khổ về đến nhà thì trông thấy đám con nheo nhóc, mặt mũi lem luốt, bà xã thì cứ lẫy nhãy suốt. Chắc chắn là phaỉ bỏ cuã chạy lấy người thôi.).
Tình thương yêu của Cha Mẹ dành cho các đưá con trong gia đình đông con, luôn luôn có sự khác biệt một cách rất rỏ ràng:
Con trai xem như thuộc diện ưu tiên hàng đầu, vì họ quan niệm rằng là để nối dòng nối dỏi.
Con gái nếu như trong xinh và đẹp thì chắc chắn sẽ được cha me nâng niêu chiù chuộng.
Trường họp con gái đã mang con sao xấu gái, mà lại được sanh ra trong lúc gia đình làm ăn đang gặp nhiều khó khăn, thì xem như là biết bao nhiêu tai họa dồn dập cho cô con gái đó.
Trong một gia đình đã nghèo mà lại đông anh chị em, thì chuyện ích kỷ cá nhân sẽ có giữa các anh chị em, thậm chí đưa đến việc đưá nầy ăn hiếp đưá kia mà vẩn được cha mẹ bao che cho đứa cha mẹ thương nhiều nhất.
Cha Me cuả chúng ta đã suy nghĩ và áp dụng những tư tưởng bão thủ và lạc hậu vaò thế hệ cuả chúng ta, đã gây biết bao nhiêu sự phiền hà và in sâu trong tư tưởng mà chúng ta khó có thể quên được.
Qua những baì hoc thương tâm mà chúng ta đã chứng kiến trong cuộc sống, hy vọng rằng thế hệ chúng ta sẽ không bao giờ áp dụng như thế đối với con chaú cuả chúng ta.
Xin nói thêm để chia sẻ với anh Hiếu chuyện này. Hồi đó tụi em làm trên Bình Hoà cỏ anh bạn vui lắm ổng nói mỗi khi về nhà nhìn thấy vợ nhem nhuốt chửi rủa con cái là muốn quay trở vào nhà máy xin trực đêm. Người phụ nữ thật ra thì ông Trời hình như ưu đãi cho họ nhiều nhiệm vụ quá, đàn ông ở Vn thì đa phần là lo chuyện bên ngoài kiếm tiền lo cho gia đình mà khổ nỗi khg biết là kiếm có đủ lo hay chưa? Hay là mọi thứ cơm nước đùn đẫy trong sự thiếu thốn tất tần tật cho các bà vợ của mình! Hỏi sao mà họ khg nhem nhuốc, hỏi sao khg cộc cằn.
Phụ nữ nào cũng muốn mình đẹp và thơm tho trước mặt chồng, nhưng hồi đó khó khăn quá nên vậy! Bây giờ ở Vn mình đời sống đở hơn chỉ cầu mong mấy đức ông chồng hãy biết trân quí cái gia đình của mình góp sức với vợ để gìn giữ tổ ấm đang có (đừng có bê tha nữa, rồi hỏi sao tụi em khg cộc cằn rồi phải nuốt lệ mà chia tay mái…”lạnh” của mình). Còn mấy bà vợ thì nên cố gắng dẹp bỏ những khó khăn, phiền toái nếu đã biết tình thế khg thể thay đổi được khác hơn và… quên nó đi hãy chào đón chàng về với một nụ cười vui vẽ trên môi. Nói thì dễ mà làm không có dễ chút nào phải khg? Thôi thì chúng ta ráng lên các anh chị em mình nhé!
Chúc mọi người mỗi ngày hoàn thiện chính mình một chút thì chắc là 365 ngày sẽ được mỹ mãn thôi! ( Mấy ông chồng bên nước ngoài này đa phần Xlan thấy tốt lắm ít nhất là mấy anh Cao Thắng của mình, ngoài trừ kiếm tiền về nhà chăm lo nhà cửa con cái cùng với vợ, khó khăn cùng trải qua có bực nhọc quá thì hai đứa cùng ụ mặt một lát là huề, dù sao cũng biết được các anh ở Mỹ hay ở Úc đều hạnh phúc đó là Xlan rất vui, còn ở Vn thì bó tay nhu cầu giải trí cho các anh bây giờ cao quá em khg dám bàn hihi…)Thanks for reading.
Xuân Lan thân mến,
Cám ơn XL đã chia sẻ kỷ niệm, kinh nghiệm sống trong gia đình đông con.
Nghe XL tả cái bạt tai của bà chị “vốn tính cẩn thận, không muốn ai đụng vào đồ đạc riêng của chị”, Liên thấy thật xót xa cho cả 3 người: mẹ XL, XL và cả người chị XL nữa.
Biết trách ai đây ?
Trách người cha vô trách nhiệm, bỏ mặc đàn con bơ vơ thiếu thốn…?
Trách người mẹ thiếu công bằng trong việc phân xử giữa con cái ?
Trách người chị ích kỷ, hẹp hòi; hay, trách XL liều lĩnh lấy áo chị mà không hỏi trước ?
Vậy là chắc phải trách thêm ban lãnh đạo tại sao bắt mặc áo trắng nó đâu có cần thiết hihi…LIên biết sao Xlan khg hỏi chị trước không? Vì bà chị mình không bao giờ cho em út mượn đồ hay mặc chung đồ với ai! biết trước nên Xl khg hỏi chờ… chôm, mượn lén. Nhưng mà nghĩ lại cũng ngu thật lên trên đó mấy bạn cũng mượn áo nhau chụp hình xong là thay ra trả lại. Hồi đó khó khăn chung mà đúng là không nghĩ ra ngu thiệt.
Kể mấy bạn nghe một trải nghiệm nữa cũng vui. Trong gia đình mình Xlan là thuộc típ người xông xáo, thời đi học về nhà đâu có thời gian học bài, (học Cao Thắng thời gian ở trường chiếm gần hết cả ngày) nhà mình thì từ việc nhỏ to cứ lăn xả vào làm, mà người hay làm thì mẹ sẽ luôn kêu thôi, ai mà đông anh chị em chắc sẽ biết trường hợp này. Mẹ mình mà kêu, dù bận học, có cải lại thì mẹ hay nói một câu: “Được rồi đau chết chứ làm không có chết, khg làm thì tao làm!”. Vậy là mình phải làm nhiều lúc uất ức quá cứ cầu Trời ông nào rinh ra khỏi nhà cúng con vịt hihi…
Sau này dù có gia đình ở riêng cứ có gì khó khăn là mẹ mình hay gọi về đi giải quyết dùm, mà Xlan giỏi ngoại giao lắm nha! Việc nào đến tay Xlan cũng thành công hết cho nên thằng con nó nhận xét. Mẹ nên cám ơn bà ngoại đã cho mẹ cơ hội cọ sát. “Mẹ thử nghĩ đi nếu trong một công ty ông giám đốc ổng mà sai một nhân viên làm đủ thứ người đó có thể nghĩ là mình bị sai vặt, nhưng giữa người bị sai vặt với người ngồi chờ việc thì người bị sai vặt sẽ thu lượm được rất nhiều sự trải nghiệm”… Nghe thì cũng có lý phải không? Nó còn nói “Cho nên bây giờ bỏ mẹ đi đâu mẹ cũng không sợ, cái gì khó khăn mẹ cũng cố gắng vượt qua. Nhìn lại mấy bà dì đi chuyện gì cũng nhút nhát bàn ra vì họ chưa trải qua cảnh khó…” Nghĩ sao mà thương cho mình quá!
Mỗi người có một cái số rồi chắc ông trời cũng không bỏ ai phải không? Nói như Chúa nói đi:” Nếu mà Ngài đóng cánh cửa chính lại thì đâu đó Ngài sẽ mở cửa sổ ra!”. Bây giờ đối với Xlan chắc Chúa mở nhiều cánh cửa sổ quá cho nên cứ dòm dáo dác chưa biết chọn cửa nào hihi… Thanks for reading.
Cuộc sống là những gì trải qua rồi thường hay gây hối tiếc cho chúng ta … ( đến khi nghỉ lại thì phải chi lúc đó… mình thế này thế kia …)theo như Hoa nghỉ là như vậy còn các bạn thì sao hả …???Cũng có nhửng chuyện mà nó để lại cho ta nhiều kỷ niệm đẹp …Và cũng có nhửng kỷ niệm đau buồn nửa … Còn bây giờ thì sao nhỉ …??? Mình ngồi suy nghỉ mãi rút kết mãi … để chi vậy ta … ân hận … hối tiếc … thoả mản … mĩm cười … thì được gì nhỉ … Hi … hi … vui nhỉ … Còn trau đổi ư …??? Ai cũng đầy mình kinh nghiệm xương máu hết … vậy mà có ai giống hệt ai đâu để mà rút tỉa … Còn nói ra để tránh hả … giờ tuổi này còn tránh gì nửa ta … hí … hí … Tránh cho các con cháu mình ư … ??? Khó đây … vì các thế hệ trôi qua không thể như nhau được nửa rồi … Có thể chúng nó còn giỏi hơn ta còn trôi xa lăn xả hơn ta nửa mà … Sợ có khi mình già lú lẩn lại còn phải quay lại thăm dò tụi nhỏ nửa đó sao …???
Còn truyền đạt tư tưởng ca dao tục ngử của ông bà xưa để lại thì thấy tụi nhỏ cũng thấm thía cũng trôi chảy hơn tụi già mình nhiều nửa là … Không phải cái gì cũng la cũng ơi ới hết … Giờ mới thấy nhiều thú vị và thi vị khi mình cùng nhìn về cuộc sống đã trôi qua … Hoa viết vậy các bạn mình viết tiếp thêm nửa nha … hí … hí … mong các anh chị mình tiếp sức cho Hoa nhé …
Trời Hoa ơi gần hết cuộc đời rồi có bí kiếp cũng dấu khg muốn nói ra nữa hic! Nói ra để suy gẩm để có cái mà tham khảo cũng như sẻ chia. Đồng ý với Hoa là bọn trẻ bây giờ nó giỏi hơn mình nhưng mà có những cái nó chưa đủ chính chắn để mà đối đầu. Với lại tụi nó đâu có vào trang này đâu mà đọc tụi mình viết ra để tụi minh đọc lẫn nhau rồi rút tỉa ai biết có khi sẽ giúp được con cháu thì sao?
Hồi xưa nhớ lúc thằng con Xlan học lớp 11. Xlan cứ hay đoán trước ý của nó rồi la. Nó hay nói: ” Mẹ có phải hồi đi học mẹ quậy lắm phải không? Nên bây giờ mẹ đoán được ý của con hết! ” Hihi đâu có quậy dữ đâu vừa đủ xài để mà dập tắt ý đồ của hắn từ trong trứng nước vậy thôi!
XLan nè …
hi … hi … hồi thằng bé Lan học lớp 11 cách nay là đã bao nhiêu năm rồi hỉ ..??. XLan giờ đã là bà gồi cô nương à … Để mà còn trải nghiệm thì ở cái tuổi ba mươi mí bốn mươi thôi … ( cái này là theo ý Hoa thôi nha còn các bạn nửa sao ta …???) giờ có ôn chuyện xưa kể chuyện nay cùng các cháu thì nghe hay nhỉ …?? ( cũng ý mình thôi mình thích vậy mà … hi … hi …)Nói tụi nó chưa đủ chính chắn mà đối đầu là khi tụi nó còn quá trẻ kìa chứ giờ đã là cha là mẹ hết rồi … Mà đã giỏi hơn tụi mình thì biết phải vượt qua như thế nào thôi … Nhớ ngày xưa tụi mình khờ hơn nhiều còn lẫm dẫm vượt qua được nửa mà … đúng không ..??. hay tại mình lo quá xa thôi … hi … hi … Hoa thì nghỉ thoáng hơn và thoải mái còn các anh chị mình & các bạn nửa thì sao … ??? cho ý kính đi chứ … hi … hi …
Hihi hỏng biết con của Hoa thì sao còn con của Xlan và ngay cả con dâu bây giờ rất thích nghe mẹ nói về những kinh nghiệm mình đã đi qua có khi nó cười, có khi thì bàn bạc với mẹ và cho ý kiến. Trong cuộc đời mình vui nhất và thành công nhất là trong vai trò của người mẹ, người mẹ này vừa làm cha, vừa là bạn của con đi suốt cuộc đời nó, cái trải nghiệm của mình sẽ là kinh nghiệm để giúp nó tránh né và vượt qua. Còn các bạn thì sao? Tuổi này mà nói không trải nghiệm là không đúng. Có trải nghiệm mà không viết ra để bạn bè chia sẻ…thì sao ta…Quan điểm vẫn là quan điểm. Mời các bạn vào tham gia nha! Thanks.
Hi … XLan … ơi…
Con Hoa hả… tụi nó thích nghe chuyện của lớp tụi mình và cả chuyện quậy phá của lớp Ba chúng nó nửa … Rồi ôm bụng cười ngất thôi … nhất là chuyện của ba nó phá quá … còn hỏi chúng nó thấy học hỏi gì … thêm được khônhg thì cả hai đồng trả lời … trời trời … bây giờ không có được như ba mẹ đâu … tụi nó ranh ma hơn nhiều hiền quá nó cũng lấn mình chết mẹ ơi … còn chơi thì không có thân như bọn mình ngày xưa … hay chắc tụi nhỏ học đã mất hết thời gian …mà học có 1 buổi rồi về lại phải lo học cái khác nửa rồi … Cứ phải bị cuốn hút theo cuộc sống của từng thời đại thì làm gì mà giống nhau để ” học hưởi ” … Chỉ góp ý khi nào chúng nó bế tắc cần hỏi thôi …Còn nghe chuyện ba mẹ để vui cười thì rất thích … thậm chí còn thích được như vậy nửa chứ mà đâu có được…Bởi gì tụi nó hiểu bạn bây giờ không như xưa … Và cũng chỉ tìm trong đám dăm ba bạn thân thích thôi … còn cả lớp hợp tác như bọn mình thì không được … Mà ngày xưa tụi mình hầu như cả ngày ở chung với nhau nhiều hơn ở nhà nửa nên dễ thân thương nhau hơn … còn nửa ngoài xã hội thì thiếu thốn đủ thứ … đâu có đầy đủ như bây giờ … nên tụi mình đến lớp chơi với nhau là nhiều thôi … nên thương nhau như chị em trong nhà thậm chí thân hơn chị ruột nửa chứ … hi … hi … Mình giờ trải nghiệm chuyện gì ta ..?? chuyện gì làm chúng mình vui nhiều ở tuổi này nhỉ …???gia đình … con cháu … bạn bè … và cả tâm hồn bà lảo này nửa chứ … thả rong trên những phím nhạc …những câu thơ … những lời chăm chút … trêu ghẹo đùa giởn đồng trang lứa mình hỉ … Giúp ta thêm vui cho cuộc sống … hí … hí… cho tí muối … dặm chút đường hỉ …??? Vậy là đủ vui rồi … hi … hi …
Những bậc làm cha làm mẹ nào mà tạo được mối quan hệ thân thiện như bạn bè với con cái như XL,theo tôi đó là những người cực kỳ hay và thành công !-Điều này là rất khó chứ không dể như chúng ta lầm tưởng đâu nha !
Hi anh Chơn ơi, cái này thì em công nhận là khó thiệt, mắc cười lắm hồi đó lúc em còn làm ở IBM có anh giám đốc vũ trường Liberty ở Sài Gòn cho cái vé mời đi khiêu vũ ngày lễ tình nhân, Lúc đó 2 mẹ con em thường đi chơi chung cứ bạn con là bạn mẹ, mà bạn mẹ cũng là bạn của con. Em có thằng em kết nghĩa nó vừa kêu em bằng chị vừa kêu em bẳng mẹ kêu theo con em vì cu cậu cũng nhỏ hơn em mười mấy tuổi.
Vé mời thì có 2 người, hai chị em và thằng con em đi chơi lễ tình nhân vòng vòng Sài Gòn cuối cùng muốn vào vũ trường chơi để xem giò cẳng thiên hạ nhảy. Khoảng năm 1994 Sài Gòn còn khó lắm, nghĩ đến mua thêm cái vé cho thằng con em vào mà nó khg biết nhảy thì phí quá, muốn đuổi nó về mà khó quá khg biết sao đuổi hihi… Đây là một trong những cái khó mà em gặp phải khi làm bạn với nó haha….
Cám ơn anh đã chia sẻ với em. Mẹ con em vui lắm sau đó em kể nó nghe nó cử tủm tỉm cười, tức nhỉ! Nhưng em rất hạnh phúc vì cái duyên mà kiếp này em có được nó, mặc dù có khi cũng nổi điên chửi xối xả hic..
Xlan có thêm một kinh nghiệm nữa là nhận biết về năng khiếu của trẻ để mà hướng cho nó theo. Cái này bây giờ chúng ta chỉ có thể theo giỏi cháu thôi vì con chúng ta lớn hết cả rồi! Biết thì nói cho các bạn để theo giỏi sự phát triển của chúng cho vui.
Cái năng khiếu này Xlan chộp bắt được của con mình trong khoảng nó 3 hay 4 tuổi các bạn để ý nha bởi vì sau đó tụi nó lướt qua nhanh lắm rồi mất dần qua những sở thích khác. Cũng là rút tỉa bản thân con xlan thôi.
Lúc đó cu cậu khoảng 3 hay 4 mình thấy thằng bé hể mà có tờ giấy cây viết là nó hay vẽ lắm! Có lần xlan nhìn thấy nó vẽ cái bàn 4 chân không dài bằng nhau nên hỏi cu cậu nó trả lời ngay ” vì chân này ở xa hơn mình nhìn nó sẽ ngắn lại mẹ khg thấy hả?…” Nó có nhiều cách nhận xét buồn cười mà chính xác lắm, thằng anh họ nó vẽ cho nó hình bà ngoại và mẹ hơi khác nhau một chút cái mặt vậy mà nó nhận ra ngay và chạy tới sữa liền. Các bạn biết nó sữa gì khg? Nói ra thì buồn cười nhưng tụi mình lớn rồi cũng nên cười với trẻ cho vui hả? Nó sữa cặp ngực của bà già lại hihi… dĩ nhiên là khác với con gái rồi… Nó làm bửa đó cả nhà cười một trận muốn bể bụng luôn…
Sau này Xl thấy sự đam mê này của nó ít dần hơn vì có nhiều trò khác hay hơn nhưng đụng đến vẽ là nó làm tốt lắm như bẩm sinh vậy nên lớn một chút là Xlan hướng nó theo. Ba của nó là dân kế toàn ổng đam mê những con số hơn tất cả nên khg đồng ý cho Xlan cho nó học vẽ. Mình thì nghĩ khác nếu nó có năng khiếu cộng thêm sự đam mê thì sẽ là niềm vui của nó nên hướng cậu theo một thời gian. Vậy mà sau này không ngờ nghề này đang trở thành nghiệp của nó Art là nghệ thuật mà nó làm miệt mài không bao giờ biết mệt. Lúc nhỏ ba nó bắt nó học chuyên toán Xlan thấy bài vở về nhà tối nào cũng mấy chục bài toán nên vừa chia tay ổng xong, mình chuyển nó ra lớp bình thường cho nó phát triển tự nhiên nó là người nhìn sự thẩm mỹ và màu sắc bằng một sự đam mê tột đỉnh tại sao chúng ta lại dập tắt và bắt nó tránh né để theo đuổi một cái khác phải không? Nhưng mà nó cũng được cộng một chút máu kinh doanh vì gia đình bên nội nó ai cũng có máu tính toán để kiếm tiền nên hy vọng là nó sẽ làm tốt cả hai hihi…
Theo các bạn thì sao? Thanks for reading.
Hi………………….Hi
thấy 2 bạn trao đổi kinh nghiệm ,mình thấy K.Hoa nói có phần đúng đấy,tuổi trẻ bây giờ tụi nó giỏi hơn mình ,vì xã hội bây giờ tiến bộ về mọi mặt,với lại tụi nó uống sữa DHA nhiều quá ,nhiều khi mình nói ý kiến của mình thì chúng lại nói mình thời đại bây giờ khác xa rồi mẹ à ,mình có đứa con gái học xa nhà nó đi lúc 16 tuổi ,thú thật cho con đi mình lo vô cùng ,đủ mọi thứ lo,là con gái sống xa nhà ,tuổi mới lớn ,tuổi đó là tuổi mộng mơ ,vui buồn vu vơ ,thêm phần sống 1 mình không người kiểm soát dể sa ngả (các bạn biết rồi thờibuổi bây giờ chúng sống cạnh mình ,mình nhắc nhở như hò đò mà còn chưa ăn ai) mỗi lần gọi điện là mình lại nói con nên như thế này hoặc con nên như thế kia mới là đúng,dù sao mẹ cũng đã trãi qua rồi mẹ nói để con tránh,nhưng nó lại nói với mình ,
– mẹ cho con đứng bằng đôi chân của con ,cho dù con có té ngã con sẻ tự đứng lên,đừng bắt con phải đi trên đôi chân của mẹ
trời ơi ! là cha mẹ các bạn nghĩ sao khi con nói câu đó,đâu phải là mình đưa chúng đến chỗ chết đâu , nhưng rồi mình lại tự an ủi có lẻ trong chúng sức lực tuổi trẻ có thừa ,cứ để chúng té ắt sẻ biết cách đứng lên ngựa non háu đá mà ,cho dù mình có nói chưa chắc chúng sẻ chịu theo thôi thì đứng nhìn thỉnh thoảng nhắc chừng để khi chúng vừa siểng niểng mình đưa tay cho chúng nắm ,làm cha mẹ là như thế đó . Nhờ ơn chúa mà 7 năm qua nó chưa té ,nó mà té nó đau 1 thì làm cha mẹ mình đau 10
Lan Bé nói vậy làm Xlan nhớ ra cái chuyện dạy con cái mà ngày xưa mẹ mình dạy mình mắc cười lắm! Không biết các bạn CT5 còn nhớ hồi năm lớp 10 mình mới vào trường Xlan như một con bé nhà quê so với mấy bạn lúc đó, mình nhớ trong một lần nói chuyện có Sương, Trường Xlan vô tình nói ra “để cho con trai hôn mình có bầu chết!” làm mấy bạn cười ngất lên còn hỏi ai nói? Từ đó về sau Xlan luôn bị Sương chọc câu này! Má mình cứ lo lắng cho đám vịt trời của mình bà luôn miệng nói “đừng có cho con trai nắm tay mình và hôn mình có bầu nha chưa!” Vậy mà mình tin thiệt má ơi (nên Công Thuận mới bị cái tát nẩy lửa của Xlan hic) vì hồi xưa không có truyền thông nhiều mà xlan lại ít có cơ hội đọc sách vở nên có biết gì đâu! Bởi vậy muốn cho trẻ biết điều gì chắc bây giờ phải theo thời đại mà bảo ban chúng thôi mà cũng chưa chắc gì tụi nó chịu nghe đâu! “Trẻ con nó thường bịt tai trước những lời chỉ bảo và làm theo những gì người lớn làm”. Bây giờ tụi nó ít có sống bên cạnh mình nên chắc không copy được những gì cha mẹ làm mà tụi nó copy trên phim ảnh và xã hội, bạn bè là chính vì vậy chắc thành hay bại bây giờ là tuỳ theo số phận của nó rồi phải không?
Hồi nhỏ Xlan sợ ma lắm kìa (vì nhà mẹ mình có chuyện gì là mọi người cứ nhát ma cho sợ khg dám đi đâu chỉ ngồi một chỗ để mẹ và chị “chăn” cho dễ. Rồi khi sanh con mình nghĩ nếu mà mình sợ thì vô tình làm con sợ theo nên từ đó nhủ với lòng” không sợ ma, không sợ ma “rồi hết sợ luôn lúc nào khg biết! Xlan dạy con bằng một phương pháp khg bao giờ bảo nó đừng làm cái này hay cái khác mà bắt nó làm để cho nó có trải nghiệm cho dù biết được 80% là sẽ thất bại, nếu đó chỉ là một mất mác nhỏ thì bạn đừng nên ngại ngùng. Chúng còn trẻ mỗi lần vấp ngả chúng sẽ đứng lên được. Nếu bạn mà lo lắng cho chúng về một vấn đề gì thì nên tìm một câu chuyện có thật hay bịa một cách hấp dẫn rồi tìm cơ hội như trong bửa ăn gia đình kể lại cho mọi người nghe để phân tích, ngay lúc đó nó sẽ lắng nghe và tự bản thân nó sẽ rút tỉa, đừng bao giờ nói con không được làm cái này hay cái khác, đó chính là bạn đang chuốt lấy sự bực mình cho mình vì những lời nói kháng cự của chúng. Theo Xlan là vậy các bạn nghĩ sao? Thanks for reading.
Đúng như Hiếu nói người phụ nữ phải đẹp gọn gàng trong mắt người chồng, bản thân mình cũng thích nhìn người phụ nữ đẹp, mình đi ra đường thấy một phụ nữ nào cở bằng tuổi mình mặc đẹp là mình nghiá ngay, huống gì anh Xã nhà mình, cho nên mình hoan nghênh những bạn nên ăn diện đẹp, giữ hạnh phúc cũng là 1 trong những cái đẹp đó, mình cũng rất thích sắm sửa quần áo cho anh Xã , mình cũng thích lựa những gu đẹp trẻ ngược lại anh xã mình cũng vậy rất thích vợ mặc đẹp mỗi lần đi sắm quần áo cả 2 cùng đi cùng lựa kể cả giầy dép cũng vậy , đó cũng là giữ hạnh phúc các bạn . Trong cuộc sống gia đình sự hài hước cũng là một yếu tố tạo hạnh phúc, không biết gia đình các bạn thế nào chứ mình và chồng mình cũng biết tung và hứng nên cuộc sống thường vui vẻ,nhẹ nhàng . thực ra nói về hạnh phúc gia đình thì rất nhiều khía cạnh khác nhau , tùy vào tính người nữa cho nên rất khó nói để trãi nghiệm , không có gia đình nào giống gia đình nào , chẵng qua trong gia đình một trong hai người phãi tự tạo ra niềm vui , lúc thì đi nghe nhạc lúc đi ăn ngoài v vv , ở đây mình chỉ nói tùy theo hoàn cảnh kinh tế cuộc sống của từng gia đình để tạo niềm vui đó.
Cám ơn Hạnh đã chia sẻ, đây cũng là một “cặp song kiếm hợp bích” cũng như anh Khôi và Hương đây! Phải vào đây chia sè thì bạn bè mới cùng nhau học hỏi chứ! Cái tạo niềm vui Xlan cũng muốn làm nhưng xui cho mình quá vì cả 2 người đàn ông của Xlan đều ở hai đầu vỉ tuyến xa tít mù… khác nếp sống văn hóa nên nói cái gì họ cũng hỏng hiểu. Thôi kệ ” Thượng đế cho ta một quả chanh ta sẽ cố vắt lấy một cốc nước ngọt”. Mong rằng các anh chị em mình ai cũng có hạnh phúc và trang trải nghiệm này sẽ giúp chúng ta hoàn chỉnh mình thêm hén. Xlan học Hạnh làm trước nha! Trước tiên là làm đẹp mình trước, sao mà nhìn mình giống con mèo quá huhu…hèn chi bị chê. Thanks Hạnh so much.
Con người nó có nhiều thay đổi chuyển biến qua từng giai đoạn hay thời kỳ của tuổi tác. Không biết các bạn có để ý không nhưng từng giai đoạn này có khi nó làm ảnh hưởng tới người khác mà mình vô tình không để ý tới. Một trải nghiệm nữa mong các bạn chia sẻ.
Hồi đó Xlan qua Đức làm việc lúc đó thằng con lên 8 hoàn cảnh năm 87 vô cùng khó khăn cộng với hạnh phúc của mình vô cùng tồi tệ mình gần như muốn trốn chạy một thời gian để cho cả hai cùng nhìn lại và nhận thấy được cái sai lầm của mỗi người cũng như cái mình cần của người bạn đời của mình để suy nghĩ lại và rất may cơ hội cho sự trãi nghiệm này Xlan có được dễ dàng. Nhưng điều này để bàn đến sau giờ bàn đến đứa nhỏ trước.
Hồi mình đi Đức về một thời gian thì phát hiện thằng nhỏ thay đổi tính tình trầm trọng Xlan là người hay để ý người khác (bệnh nghề nghiệp mà). Nó hay tranh cãi với mẹ, làm mình rất là buồn cứ nghĩ hay tại mình xa nó một thời gian nên nó bướng bỉnh và không thương mẹ nữa (cái thương vô cùng cần thiết với Xlan vì mình coi nó là cái quí nhất trong đời mình, lúc đó nó khoảng 13) Rồi khi mình dạo tiệm sách thấy ngay một cuốn giáo dục trẻ ở tuổi của nó mua về đọc mới phát hiện ra cái diễn biến thay đổi của một đứa trẻ trong thời gian chuyển đổi từ trẻ con qua thiếu niên và yên tâm hơn để mà hướng dẫn nó.
Sau này may quá Xlan có cơ hội bước thêm bước nữa với anh Úc này (may vì tuổi mình chưa già đủ để về hưu, khg còn trẻ để mơ mộng hảo huyền tìm cho mình một người tâm đầu ý hợp tốt bụng, Xlan nói tốt bụng tâm đầu, vì mấy anh Vn bằng tuổi mình hay lớn hơn mà có cơ hội làm lại thì mấy ảnh hay “ngó xuống” hỏng có ngó cao đâu! Với lại thôi thì đi được Úc là coi như trúng một vé độc đắc vì nhiều người đã bỏ công chung chi để qua được bên này nhiều lắm, mà với mình thì… nothing).
Khi mà qua đây bỏ lại con, nói bỏ vậy chứ luôn nuôi một mưu đồ lo cho nó qua cho có mẹ, có con. Sau khi tìm cách lo cho nó qua theo diện đoàn tựu người thân duy nhất không được, vì còn vướng thằng cha nó bên đó chính phủ Úc khg đồng ý, dù ổng tuyên bố với mọi người nó với ổng khg còn liên quan gì cả,( nghe mà đau lòng quá!).
Mình đành quay về cưới vợ cho hắn. Xa như vậy đó 6 năm thôi, Hỏng biết sự thay đổi của nó qua thời kỳ tuổi tác hay tuổi mình bắt đầu xa rời nó nhanh vậy sao? Bây giờ nó qua bên này du học mỗi lần ngăn nó ăn hay làm cái gì bước đầu nó còn nghe một chút thêm thằng cha chồng Úc cứ xui dục nó ” Mầy đừng có nghe mẹ mầy, mầy bây giờ là đàn ông rồi!” Bà nội hắn (xin lỗi cho nghĩ tu 5′ để chửi ông chồng khác văn hóa này với lại ổng không đọc được tiếng Việt hihi… tức quá!”. Bây giờ Xlan buồn…mỗi khi nó nói “kệ con đi…mẹ đừng quan tâm” mà bỏ thứ nó 1 tuần rồi, nó ăn bậy y như bố dượng, ổng bị tiểu đường nặng lắm hay xui nó uống milkshake rồi ăn bậy, bánh kẹo, ở bên này cái chuyện kềm chế bản thân ăn uống vô cùng khó khăn, gặp thằng con Xlan hảo ngọt, mập phệ rồi cộng với tiểu đường là bệnh có gen di truyền, (ba nó cũng bị tiểu đường luôn). Nên mình rất buồn.
Giá mà mình thoát ra được, đừng thèm quan tâm, đừng thèm lo lắng kệ nó đi, Nếu mình làm có tiền ki cóp được thì giữ lại hộ thân cho mình tuổi già, vì cho nó thì dễ còn sau này lấy lại chắc khó lắm phải không các bạn? (Mắc công chờ nó hỏi lại ý kiến vợ nó!) Ai có kinh nghiệm rồi xin cho Xlan một lời khuyên nha, Thanks for reading!
XLan nầy!
Đọc lời tâm tình cũa XLan anh rất thông cãm, mặc dù đây chỉ là một mái gia đình nhỏ cũa XLan, vậy mà đã và đang xảy ra biết bao nhiêu cái va chạm giữa hai nền văn hoá.
Bậc làm cha, làm mẹ người VN. Thì luôn luôn lúc nào cũng lo lắng cho con trai, lẩn con gái đến nơi đến chốn, từ việc ăn học thành tài cho đến cưới hỏi. Thậm chí sau khi có gia đình rồi vẩn còn phải lo đến cháu nội hoặc là cháu ngoại. Tóm lại cuộc đời của người phụ nữ VN rất ư là khổ với chồng, con rồi đến cháu chắc.
Nếu sanh đúng vào vì sao tốt, thì đương nhiên sẽ đuợc những hạnh phúc nhất cũa chồng và con mang tới, còn ngược lại thì xem như đó là cái nghiệp mình phải trả, không trả sớm thì củng trả sau nầy.
Riêng đối với tây phương thỉ họ chỉ lo đến 21 tuổi thế là xong, họ sẽ làm một cái birthday cho con họ thật lớn vào năm đó. Sau đó cậu con trai hoặc la cô con gái được toàn quyền dọn ra ngoài với một cuộc sống hoàn toàn tự lập, họ không còn quan tâm đến nữa. Còn của cải tài sản thì khi nào họ chết mới biết ai là người thừa hưởng vì họ luôn làm sẳn tờ di chúc.
Sự giáo dục con cái cũa người tây phương cũng khác đối với cách giáo dục con cái cũa người VN. Cái hay nhất là họ đã tập cho đứa trẻ đã có tính Độc Lập từ khi còn bé.
Suy ra, XLan vì quá thương yêu và lo cho nguời con trai, nên rước lấy mọi ưu phiền không đâu vào đâu vào thân. Sống ở xứ nầy mà luôn luôn mang nặng ưu phiền và buồn chán thì rất dễ dàng đưa đến bệnh tâm thần lắm đấy.
Cách tốt nhất là khuyên chú ấy hãy nên đi gặp Bác Sĩ theo định kỳ mỗi sáu tháng một lần để thử máu , qua đó Bác Sĩ sẽ cho chú ấy lời khuyên tốt nhất. Nhận được sự giải thích từ Bác Sĩ đương nhiên chú ấy sẽ phãi tự lo liệu bản thân mà thôi. (À con nít lớn lên ở xứ nầy, chúng tin lời của những chuyên viên được huấn luyện hơn là Cha Mẹ bắt buộc chúng phãi nghe theo). Trường hợp con cũa XLan thì chú ấy hấp thụ văn hoá tây phương quá nhanh.
Còn vấn đề tài sản và tiền của, thì XLan cứ viết sẳn tờ di chúc, cho trường hợp có thể và không có thể..Mọi thứ khi đã được thu xếp đâu vào đó thì: “Đời ta, ta cứ vui”. Đũ thời gian đễ chuẫn bị cho tháng 7 nầy đến đất Mỹ gặp lại bạn bè, biết đâu đi đến Mỹ thì dễ, nhưng rất khó đễ trở về xứ sở Kangaroo nầy.
Hy vọng với những ý kiến nêu trên giúp cho XLan lấy lại đươc quân bình trong cuộc sống.
Mọi tốt đẹp luôn đến với XLan.
DHieu
Cám ơn anh Hiếu đã cho em lời khuyên nhưng bây giờ làm gì có tài sản mà làm di chúc hihi.., chia sẻ với mọi người để lấy ý kiến bắt đầu bây giờ ky cóp để dành hậu thân cho mình. À có ông chồng ổng hút thuốc lá nhiều quá mỗi lần bực em gào lên thì ổng nói “đừng có lo khi nào ổng chết em có cái tiền già của ổng rồi chia cháu ổng nữa em nữa mà sống”. Con em nó hay nói “tội nghiệp, mẹ cũng giỏi dang, siêng năng và tốt bụng nhưng gặp toàn mấy ông ghép không có khớp” Cái này là nghiệp duyên! thôi thì cứ nghĩ không có ai hoàn hảo hết mỗi ngày mình tự nhìn lại mình “chân giá trị của cuộc sống là hôm nay mình đã hơn chính mình ngày hôm qua chưa?” rồi chỉnh sửa lại dần phải không các bạn? Nói thôi làm thì vô cùng khó nhưng xlan mong rằng chúng ta sẽ thực hiên được, sẽ cố gắng? Thanks for reading.
Anh Hiếu và Xuân Lan thân mến,
Đầu tiên, cám ơn Xuân Lan đã chia sẻ kinh nghiệm làm mẹ của mình, từ khi con còn thơ dại đến lúc trưởng thành.
Sau đó, xin được cám ơn bài viết của anh Hiếu, phân tích khá chính xác về sự khác nhau trong bổn phận thiêng liêng làm cha mẹ ở Việt Nam và nước ngoài.
Liên dùng chữ “thiêng liêng”, vì trong văn hóa của VN, làm cha làm mẹ là một thiên chức, tình cha mẹ cho con cái là vô bờ bến, là vô điều kiện.
Tuy vậy, không phải ai có con rồi cũng đều là cha mẹ xứng đáng với câu “ơn cha, nghĩa mẹ cao dày”.
Chúng ta lớn lên trong một văn hóa ảnh hưởng nhiều từ đạo Khổng, dạy nhiều về chữ “hiếu”, bổn phận của con cái đối với cha mẹ ; mà thiếu hẳn phần bổn phận của cha mẹ đối với con cái.
Phải chi có lớp dạy làm cha mẹ, chúng ta sẽ nhận ra đuợc:
“Làm cha mẹ, nghĩa là lo trước cái lo của con, và vui sau cái vui của con”.
Không phải ai có con rồi cũng là cha, là mẹ đúng nghĩa.
Không thiếu những cha mẹ vì muốn có nhà cao cửa rộng, gả con gái xa quê hương, không cần biết con mình có được hạnh phúc hay không. Những bà mẹ đan tâm bán con vào lầu xanh khi con chưa kịp qua tuổi dậy thì. Những ông bố nghiện ngập, tứ đổ tường, sẵn sàng lao vào những canh bạc thâu đêm suốt sáng, những chầu độ nhậu đến quên cả gia đình, không nghĩ đến hậu quả….vv…Những cha mẹ này, ngoài việc không hết lòng chăm lo cho con cái, còn không hề biết rằng con cái cần lắm lòng tự hào về cha mẹ của mình để được trưởng thành một cách bình thường, không mặc cảm, và đủ tự tin để bước vào đời.
Tự hào thay những người cha, người mẹ biết “lo trước cái lo của con, và vui sau cái vui của con”.
Và hạnh phúc thay những đứa con được sinh ra bởi những người cha, người mẹ có niềm tự hào đó.
Ái Liên ơi, Liên nói điều này ra làm Xlan chạnh lòng quá! Hồi mình chia tay ông chồng mình thằng bé chỉ 13 cái tuổi mà cần sự chăm sóc của người cha như thế nào với một đứa con trai chập chững trở thành thiéu niên, Vậy mà…Xlan không cần viết ra chắc anh chị nào vào đọc cái này cũng có thể hiểu được. Mình giống như không thân nhân, không bạn bè trốn chạy tất cả, đã vài lần cận kề cái chết rồi nghĩ tới con rồi vượt qua,
Ngày mình cưới vợ cho nó thì thật sự thảm thương hơn. Suy nghĩ ròng rả mấy tháng trời coi sẽ quyết định cho người đàn ông này dự đám cưới con với tư cách là ai nếu là cha thì phải có trách nhiệm với nó, còn với khách mời thì thiệp mời giống như một trong những cái mời bạn nghĩa là không cần phải ghi chức danh. Xlan không muốn thằng bé buồn và nhận biết được người cha vô trách nhiệm của nó. Mình nuôi một chút hy vọng có lẻ ổng sẽ quan tâm vì ổng rát giàu. Dù không có tình cảm nhưng tiền bạc có thể thay ổng đóng vai trò trách nhiệm cho nó đở tủi thân Xlan nghĩ thế! Thế là thiệp mời ghi trịnh trọng tên cha của nó và nơi đám cưới được tổ chức chỉ cách nhà ổng chắc 15′ đi bộ. Khi nghe tin ổng không đi Xlan sợ hãi, lo lắng, làm sao bước một mình từ ngoài cửa để vào lễ đường đây?
May quá khi mà ông chồng Úc Xlan biét được điều này ổng book vé bay về ngay vì ban đầu ổng nghĩ thôi để ba của nó cùng với Xlan tổ chức đám cưới cho nó vì đó là truyền thống văn hoá mình cha mẹ luôn có trách nhiệm lo lắng cho con cái nhất là cái ngày trọng đại này!
Phải nói là lại một lần nữa giống như Xlan được cứu, ổng làm đủ tất cả các thủ tục cái mà người cha Vn luôn làm cho con mặc dù ổng không hiều gì văn hoá Vn nhưng bửa đó ổng làm vô cùng xuất sắc vai trò của ổng. Thậm chí mọi người nhìn vào nói con Xlan giống ổng vậy mới “diệu kỳ” chứ! Bây giờ thì thù hận cũng đã qua, con trai thì đã đưa người cha nó xuống chức “phó thường dân nam bộ”. Nghe nói tài sản bà vợ trẻ đã đã đưa luật sư về làm di chúc sang tên cho bả hết rồi! Tiền là cái gì thấy không? Đến lúc nằm xuống chỉ mang tấm thân chắc là cộng với sự ăn năn hối tiếc lúc còn sống mình đã gây ra. Không sao! Chúa đóng cánh cửa chính nhưng đâu đó NGài sẽ mở cửa sổ ra cho Xlan. Chúng ta lớn lên yêu nhau, lấy nhau, rồi không hợp, chia tay nghe thì có vẻ dễ dàng đấy nhưng nhìn lại chúng ta đã làm sai, đã làm tổn thương con cái chúng ta từ sâu thẳm đáy lòng, chúng nó đau hay bị dày vò chúng ta không hay biết.
Vậy thì, xin chúng ta những người làm cha mẹ nếu mà duyên nợ đã lỡ chấm dứt rồi thì hãy quay đầu nhìn lại những đứa trẻ và sống có trách nhiệm với chúng đừng để chúng biến tình yêu thương thành nổi oán hờn chất chồng trên mái đầu xanh về cha mẹ chúng. Hy vọng chúng ta nghĩ lại và sống có trách nhiệm với chúng nó nhé! Thanks for reading.
Hi … a Đức Hiếu … & các bạn nử mỉnh nhé …
Đọc của XL ,Đức Hiếu, Ái Liên , xong Hoa nổ đom đóm rồi nè … ai bắt đền đây ta … bồi thường cặp mắt cho mình đi nha …
hi … hi … ai cũng viết hay cũng tóm gọn hết ý rồi đâu còn chổ nào trống nửa … đâu lấy gì cho Hoa chen vô được nửa … hu … hu …
Mấy chuyện này giờ Hoa lười nghỉ nửa rồi .,.biết sao không trải qua nó cũng làm mình rung rinh chứ chơi sao …??Qua được gồi nhắc lại thấy oải lắm nên giờ mình thích … th..í..c.. h … t..h..ơ thôi à … các bạn dừng buồn cười gì mình nha …Minh khen tất cả các bạn dủng cãm đó nha … xin cho 1 tràng pháo tay … b..ố..p ….b..ố..p nha … Mình thích được quên thôi … vui với tất cả các anh chị em mình trong trang nhà là nhất rồi … hi … hi …
XLan ơi, đừng buồn ai cũng vậy hết , nước mắt chảy xuôi mà,nợ đồng lần , Xlan nên để dành một số vốn hậu thân là đúng Xlan nên nhớ rằng ” nhà của cha mẹ là nhà của con, nhà của con là nhà của con không phải nhà cha mẹ ” cho nên đừng suy nghĩ cứ hồn nhiên mà sống cho cuộc đời vẫn đẹp suy nghĩ về con thì nhiều cái phải nghĩ lắm khi nào chết thì hết.
Ủa hình Hạnh đâu rồi sao có thằng mập nào xanh lè vậy trời?
Hi … XLan …
Hạnh nói đúng Lan ơi … hơi đâu mà buồn bỏ qua đi nhé … Lúc nào cũng cười tươi như trong hình nè … thấy chưa xinh ghê há … còn yêu đời để nhớ nhiều về chuyện xưa củ rồi chuyện gần xa nửa chứ … đủ thứ để nhớ hết nó sẻ làm XLan cũng nhẹ nhàng thôi hí … cười nha … chụp nè … hi … hi …
Husband of the Year ?
Đọc lời khen của X.Lan dành cho các Anh CT đang sống và làm việc ở các quốc gia phương tây, làm các anh mừng lắm. Ít ra cũng được khen, vì anh thấy các chị ở đây chẳng mấy khi khen các anh CT nhà mình cả.
Không phải đương nhiên mà các anh CT đều tốt cả đâu nhé, mà là nhờ luật pháp được tôn trọng một cách tuyệt đối. Đó là lẽ tất nhiên, khi moị người muốn có được cuộc sống yên ổn đêù phaỉ tuân theo luật lệ đã được đề ra.
Ở xứ Úc hay ở Mỹ hoặc Canada, chuyện giải trí và các thứ trên đời dành cho quý ông không như ở VN. Đụng vào những thứ nầy thì chắc chắn tiền lương cuả các ông sẽ không đủ chi phí cho gia đình.
Ví dụ: Tiền thuê nhà hoặc tiền trả ngân hàng hằng tháng mượn khi mua nhà và những nhu cầu khác cho gia đình. Một vài tháng thâm thủng có thể chấp nhận được, nhưng sau đó, chúng ta có thể nhìn gia đình mình trở thành “homeless” không? Dù rằng ở đây họ vẩn có những cơ quan giúp người gặp hoàn cảnh khó khăn, nhưng chỉ là tạm thời, và chúng ta không thể lâu dài ỷ lại vào sự giúp đỡ của họ.(Cũng xin nói thêm, ở xứ nầy bạn đi làm không thể mánh mung để có thêm lợi tức được. Hoặc là mổi buổi chiều có bạn bè, đàn em mơì bạn ăn nhậu được).
Còn chuyện cơm và phở, ở đậy cũng có, nhưng không phổ biến như ở VN. Thời gian gần đây phong trào học sinh từ VN đến Úc du học, có nhiều chuyện thương tâm xảy đến cho các cô nữ sinh viên xa nhà, mà có lẽ gia đình bên VN không biết. Chỉ vì muốn được ở lại làm thương trú dân cuả Uc, nên cũng biết bao cảnh thật đáng thương đã xảy ra cho các Cô! Chuyện làm vợ hờ cho các anh chàng ra vẻ đấng trượng phu, mong có tiền chi phí trong sinh hoạt cá nhân, hoăc là chuyện con đường ngắn nhất và lẹ nhất mong kiếm được nhiều tiền nhanh chóng đễ có chi phí thuê ngườI bảo lãnh ở lại. Không hẳn chỉ ở các Cô du học, ngay cả các thanh niên trai trẻ qua đây cũng biết là bao nhiêu vấn đề liên quan đến luật pháp xứ người. Ngoài ra còn biết là bao nhiêu chuyện mà không giấy viết nào noí hết…..
Chuyện ăn nhậu say xỉn đó là thú vui không thể thiếu nơi đấng maì râu, muốn vui với bạn bè chơi tới bến thì cũng rất lo lắng chuyện laí xe về nhà. Lỡ mà gặp phaỉ các bác cảnh sát chặn xe thử nồng độ rượu trong máu, nếu vượt quá mức giơí hạn thì xem như đã phạm luật (nên nhớ xứ nầy không thể hốI lộ hoăc năn nỉ được).
Những ai không thể thiếu rượu mỗi ngaỳ, đành phaỉ mua bia rượu về nhà vậy. À! Về nhà uống lỡ quá xỉn thì cũng đừng nên ra vẻ anh hùng vơí vợ, con và ngườI thân trong gia đình. Chỉ cần ồn aò và luyện võ nghệ thi chắc chắn người hàng xóm sẽ goị cảnh sát đến can thiệp ngay. Cảnh sát mà đã can thiệp chuyện nầy thì mệt lắm đấy…Đủ các tai họa đưa đến khó lường trước, nhẹ thì cũng bị trát toà cấm không cho bén mảng đến vợ và con hoặc người thân trong vòng vaì trăm mét, nếu đã lỡ gây thương tích cho vợ, con và người thân trong gia đình xem như là chuẩn bị tinh thần ra tòa và chờ bản án cuả tòa quyết định, có thể vaì năm tù ngồi gở lịch như chơi.
Cũng xin nói thêm tình cờ mình có xem vaì youtube của VN, về cảnh vaì người đàn ông ở VN, vì say xỉn đã đấm đá người phụ nữ mà anh ấy đang chở trên xe gắn maý giữa đường giưã xá, thật trong đáng thương cho ngươì phụ nữ VN quá, trong khi đó những người đi đường chỉ biết đứng nhìn. Mình vưà xem mà chỉ biết thốt lên “ sao mà dã man quá” và tự hỏi “tại sao mọi người quá hờ hững với chuyện như vậy”??? Cuộc sống và xã hộI, sự quan hệ giữa con ngườì với nhau, cùng sự nhận thức và trình độ hiểu biết đã khiến cho con người ta hành động không biết đúng hay sai.
Người đàn ông VN sống ở VN và người đàn ông VN sống ở tây phương đều có những điểm giống nhau về phong tục tập quán, nhưng vẫn có nhiều sự khác biệt về lối sống và quan điểm hạnh phúc cuả gia đình.
Một ví dụ rất nhỏ: Ở tây phương, tình cờ gặp một ngưới bạn, họ mờì mình uống coffee hoặc vaò quán bia uống một ly cho vui. Nêú mình đang bận và cần về nhà đúng giờ vì phaỉ chở bà xả hoặc là đang gấp về để làm một việc gì đó, mình chỉ cần noí rõ cho bạn mình biết thì sẽ được bạn rất thông cãm vui vẽ và hẹn lần sau.
Nêú trường họp nầy mà áp dụng ở VN thì chắc chắn bạn sẽ bị phán cho một câu: “Mình là người sợ vợ, hoặc thậm chí bị phán cho một vài câu nặng nề hơn thế nữa”.
Mặc dù lời phán trên không trực tiếp đến những chuyện tốt xấu sẽ xaỷ ra cho gia đình chúng ta, nhưng nó đã trực tiếp làm nôỉ máu “anh hùng rơm” cuả chúng ta lên. Người đàn ông ở VN cứ trọng chử TÔI qúa lớn, nên đã có biết bao nhiêu hậu quả đưa đến mà họ không lường trước được.
Xã hội phương tây đã giúp cho chúng ta có được một cuộc sống tương đốI hòan chỉnh, giúp cho con người chúng ta dầu có máu anh hùng rơm, tự ái và chữ tôi của chúng ta lớn đến đâu cũng phải tuân theo quỹ đạo luật lệ cuã xã hội đã định sẵn.
Chính nhờ Anh Em CT chúng ta, đã từng hấp thụ được kỷ luật mà thầy tổng giám thị Thống áp dụng vào thơì gian chúng ta theo học taị trường. Thế nên hằng năm các Anh CT nhà mình luôn được bình chọn: “Husbands of the year”.
Hy vọng Anh Em CT chúng ta luôn luôn là người mẫu mực nhất, để không hổ thẹn với màu áo xanh kỹ thuật thữa nào.
ĐHiếu
Anh Hiếu nói điểm này em cũng đồng ý luôn, người Vn mình bị bệnh cả nể và bệnh nài ép. Gia đình em có cậu em út, nhà 6 bà chị gái tính tình ai cũng khó chịu! tội nghiệp ở nhà nó nói chuyện khg hợp với ai, bạn bè thì toàn dân hể ráp lại là nhậu (văn hoá VN ngày nay mà) nó bj xuất huyết tiêu hoá một lần máu trào tràn lan đỏ rực nền nhà cả gia đình phải vào bệnh viện hết để thử và tiếp máu cho nó vậy mà cũng phải mua thêm.
Sau này hết bệnh nó nhớ bạn bè vì nó là người vui vẽ hoạt bát! Hể gặp bạn là quanh quần bàn nhậu nó tự nói với chính mình khg uống, vậy mà câu nài câu ép một ly thôi, rồi 2,3, rồi tăng dần cho những lần sau. Bây giờ thì bị tai biến não liệt nửa người và không nói được rồi, sau một đêm xỉn về nhà ngủ bị luôn may mà gia dình hay kịp chỉ khổ thân những người bên cạnh nó ai cũng phải lo đi làm, nó chẳng phải cha mẹ gì mà bắt họ phải phục dịch. Xlan bây giờ chịu trách nhiệm lo cho cậu em này nên bực, bực vì nói nó hoài mà khg chịu nghe bây giờ nằm một chỗ khổ thân mới 43 tuổi, may mà không vợ không con. Mỗi lần gọi điện về thăm nó muốn hỏi thăm em có ăn uống được khg? Chỉ nghe được tiếng ú ơ trong cơn bực tức của nó, cũng khg hiểu nó bực chuyện gì là mình khóc, khóc thương em chỉ gì ham vui bè bạn quá trớn mà tổn hại thân mình, và làm tổn thương người khác.
Cái này rút ra một kinh nghiệm mấy anh mình có ăn nhậu xin đừng nài hay ép nhau. Nếu người bạn nào bệnh chúng ta cũng vui vẽ để họ ngồi bên cạnh bằng ly ca phê hay chai nước ngọt bằng những lời khuyên răng họ, đó mới là tình bạn và sự thương yêu thông cảm nhau giúp nhau vượt qua hoạn nạn. . Cái này cũng nói thì dễ nhưng bạn bè, nài ép, cả nể là bệnh chung của người Vn rồi chắc làm không dễ. Thanks for reading.
Hôm nay lại muốn trao đổi với các bạn về sự chấm dứt của một gia đình khi mà nó không còn là mái ấm nữa và như thế nào là khó khăn khi người mẹ đối diện với sự mất mát này với đứa con bên cạnh của mình.
Thật ra khi mà vợ chồng lấy nhau sẽ xảy ra không ít nhiều mâu thuẩn và bất hòa trong cuộc sống những sự việc này bị nở ra to hay khép vào được là do sự nhịn nhục rồi tìm cách thoát ra nếu mà một trong hai cảm thấy mình đã làm sai rồi nhìn lại chính mình mà sữa đổi.. Không có gia đình nào hoàn hão hết, có rất nhiều thứ chi phối vào cuộc sống của chúng ta như sự mệt mõi làm chúng ta khó chịu, bất đồng ý kiến với bạn bè, bị chèn ép trong công việc, tiền bạc khó khăn và hàng tỉ thứ dính líu vào nếu mà chúng ta không biết kềm chế rồi mang về nhà mà trút giận vào nhau hay người bạn đời của mình không kịp nhận ra để mà chia sẻ dù là một sự sẻ chia yên lặng để họ được tịnh tâm suy nghĩ mà lại lải nhải và càm ràm. Nói năng thiếu tôn trọng nhau trong cơn nóng nảy và không hợp tính tình cũng là một loại chướng ngại vô hình bào mòn hạnh phúc của chúng ta lúc nào khg hay. Xui cho Xlan những cái mình ghi ra trên mình bị vướng vào hết vì vậy từ khi con trai còn trong bụng mẹ là đã nuôi ý nghĩ phải giải thoát cho mình. Hạnh phúc là cái thứ xa xỉ mà ít khi mình được nếm trải.
Vì vậy cố gắng, cố gắng mỗi ngày không được mình đành chia tay lúc đó năm 84 con trai lên 4. Khi mà cầm tờ giấy đơn phương ly hôn đến tòa án với thằng bé, khóa xe đạp cẩn thận để nó đứng bên dưới coi chừng xe, mình chạy một mạch lên lầu để nộp. Một nhân viên ở tòa án chắc ngoài 50 cở tuổi mình bây giờ. Cô không cần coi đơn chỉ hỏi mình một câu ” Con có con chưa con?” “Dạ con có rồi” ” Có thì phải nghĩ đến con chứ con”. Trời ơi những giọt nước mắt bổng dưng tuôn trào mình khg tài nào cầm lại được, lấy lại tờ đơn lao một mạch xuống cầu thang chạy nhanh xuống đất ôm chầm lấy con và khóc sướt mướt. Thằng bé vô cùng ngạc nhiên chỉ biết lau những giọt lệ cho mẹ và hỏi tại sao?
Rồi 3 năm sau đó, Mình trở lại chỗ đó lần thứ 2 cũng đi với nó vừa dừng xe lại nó đã gào thét lên “con không cho mẹ vào đây (nó cũng không hề biết đó là nơi nào đâu nhé!), mẹ khóa xe con cũng kêu ăn trộm lấy xe mẹ cho coi!” rồi nó khóc, trong trí óc non nớt của nó chỉ biết nơi này đã làm cho mẹ nó buồn và khóc rất nhiều mặc dù tận 3 năm sau nó vẫn ghi dấu chỗ đó. Và rồi lần nữa hai mẹ con khóc lóc quay về.
Sau này lớn lên nó nhìn thấy cuộc sống của thầy dạy nhạc nó, nó hay bảo: “con thấy thầy cô con hạnh phúc ghê, nghĩ mà thương mẹ, hay là mẹ ly hôn đi để tìm cho mình người khác mà sống cho hạnh phúc.” và Xlan đã làm thiệt vì có sự động viên của con mà! (lúc đó nó 14) Nhưng mà mình quên một điều, vợ chồng là phải có nợ duyên ai có được duyên thì ngồi đó mà hưởng còn đã có nợ thì họ sẽ đến đòi khg cần phải tìm, cứ thế mà chờ trả cho hết kiếp người vậy thôi, và chắc cũng là đúng lúc Xlan hết nợ với người này.
Đàn bà ly dị nuôi con có vô số cái khó phải đương đầu, tiền bạc, giáo dục con… đối phó cả với bản thân khi mà bị rơi vào sự buồn chán khổ cực và lúc này thèm vô cùng một bờ vai. Có khi ai đó có thể tìm được một nửa của mình rồi ghép vào đúng khớp, cũng có khi cứ mãi tìm hoài dường như nó còn lẫn khuất nơi đâu!? Xlan đã trải qua nên muốn ghi ra cho các bạn tham khảo rút tỉa hay sẻ chia thông cảm cho người trong cuộc, xin đặt bạn vào trong hoàn cảnh đó rồi hãy bình phẩm.
Sau này Xlan rút cho mình một kinh nghiệm: giá mà biết trước được vượt qua những khốn khổ sau ly hôn khó như thế này thì thà cứ chấp nhận sống và hy sinh đời mình cho con được ấm no, hạnh phúc. Sự nghiệp thành công của người đàn bà là “có được người đàn ông thông minh, yêu thương mình và lo phát triển sự nghiệp” Mình không có đủ nhữngg may mắn đó, thôi thì đời mình trước sau gì cũng vứt thì cũng nên vứt một cách cho có ý nghĩa phải không? (Xlan nói cái này vì ông chồng mình bị bệnh mê gái nhưng ổng chịu khó phát triển sự nghiệp lắm, chứ nếu gặp mấy ông cờ bạc, nghiện ngập hay mình mẫy lúc nào cũng đầy mùi bia rượu thì thôi cho em xin bốn chữ “một mình nuôi con” vì sống với họ cũng chỉ là một địa ngục trên dương thế mà thôi và không biết sẽ chết theo ổng lúc nào không biết!) Theo các bạn thì sao? Thanks for reading.
Cac ban than men ,
Hung viet len cau chuyen cua ai do … voi doi phan hu cau , chi co chut it su thuc , de goi la dong gop y kien voi moi nguoi … ve van hoa cu xu , cua nhung nguoi da mot thoi yeu , lay nhau … nay vi duyen no da tan … khong con xung hop , khong con yeu nhau duoc nua … danh phai chia tay !
Hung tam muon cac cau tho , luom lat duoc tu rat lau de mo dau … cung gui gam chut tam su … va cung xin loi khong nho duoc ten tac gia . Xin thu loi cho toi !
” Khi hai nguoi chia tay nhau …
Ho khong the la ban duoc ?
Vi ho da lam nhau dau kho …
Ho khong the la ke thu cua nhau !
Vi ho da tung yeu nhau ….
Su lua chon duy nhat ho co the lam
La tro thanh hai nguoi xa la …
Nhu chua tung quen biet nhau …
Di ve hai huong doi … ”
Co nhung nguoi da tung mot thoi la chong , la vo khong nghi den cam giac cua nguoi phoi ngau xua , chi biet khi Co den tay minh … la cu Phat cho thoa niem rieng … uan uc truoc do !
Ban nghi sao khi mot buoi chieu mua … cac dua tre moi ba ( hoac ma ) da don ra rieng den nha dung com ( hien chung dang song voi me hoac ba trong can nha day ky niem xua cu ) Chi vi nguoi bo hoac me khong lam theo y muon bat be cua chu nha ( xua da tung la chong , la vo … cua minh ) da bi hat hui duoi di truoc mat nhung dua con … Nguoi ay lam lui buoc ra … nguoc nhin ngoai troi mua roi … mua trong long cung am tham ti tach … Ho phai tra tien bua an hom do neu khong bi duoi di ! Troi oi ! co chuyen do sao ???
Ai da o trong canh ngo chia tay do vo , chac cung chang bao gio hinh dung duoc … co luc kho khan tien cap duong cho vo cu cung con tho , vi dua cham hoac khong du mot lan … lai phai duoc tinh them tien tre han … Sau do vi cach thi hanh cua Toa an … nguoi ta lay thang tien tu Check luong cua nguoi co bon phan … Cung hop tinh ly thoi ! vi ca hai nguoi nay da ” Tro thanh nguoi Xa la ”
Tuy nhien dieu dang noi la nguoi me hoac bo lai giao duc cac con minh nuoi duong han thu voi nguoi … da it nhieu co cong sinh thanh hoac duong duc chung , nguoi ho cho la khong con xung hop voi ho nua ! Ke da phai dut ao ra di vi chinh ho yeu cau Phap Luat buoc nguoi do Phai Roi Nha Ngay lap Tuc .
Tham chi ho con muon bat con cai phai doi HO CHA sang HO khac nhu mot su trung phat … ke dam khong lam ho duoc Vua Long .
Muon tham con cai khong duoc … vi Chu Nha khong cho dau xe truoc duong ( chu dung noi vao nha ! ) Biet rang bi cam vo ly , nhung ban lam sao duoc ? khi o giua … ho con co cac dua con chung ! Thac mac sao khong tao dieu kien cho nhau tham nom con tre ? Chung can su quan tam cua nguoi bo hoac me xa nha … It ra nguoi ay cung dang nhan tien cap duong hang thang tu nguoi phoi ngau xua … cho chinh ho va quyen giam ho cho dua con con nho ma ! Vi tinh xua , nghia cu … Ai kia co cam thay bon phan cua minh , phai tao dieu kien cho con cai duoc gap cha hoac me cua chung khong ? Chu khong phai la cam can tham chi day con han thu bo cua chung bang chinh cam xuc cua minh ! Day la quyen loi cua dua tre , sao minh lai nhan tam cat dut tinh cha con bang cach tao kho khan nhu vay ? Co biet bao nguoi mong muon va ao uoc con minh duoc nguoi cha hoac me chung dang o xa nho den … ghe tham ( Khi khong cung chung mai nha … da la rat xa o xu My nay !)
Vo ly hon , khi ho da co nguoi khac de song chung nhu tinh nhan , vo chong van duoc chu cap binh thuong … Vay ma ho van mot muc khang dinh Ke Kia da bo chay … Ho chi nhan tien cap duong tu chinh phu , chu khong phai tu Ai khac ( mac du ho hieu ro cach lam viec cua luat phap , do chinh ho dat yeu cau va co bang chung ro rang … Check luong hang thang cua nguoi kia da bi khau tru … )
Hung mong duoc nghe y kien , cung kinh nghiem song cua cac anh chi ban be than . Lam sao de lo bi do vo gia dinh cung khong nen cu xu voi nhau nhu ..TRUT HAN ! Than men chao tat ca .
Xin da ta
Anh Hùng ơi,
Cuộc sống là vậy đó! Người ta có câu “khi thương thì trái ấu cũng tròn khi ghét trái bồ hòn cũng méo”. Tình cảnh này em thấy đã xảy ra trong gia đình em luôn rồi! Ông anh rễ của em, gái gú bài bạc nợ nần chồng chất, bà chị gái nai lưng ra trả hết đợt này đợt khác sau đó cực chẳng đã phải chia tay. Người đàn bà mà quyết định bỏ người đàn ông đã từng đầu ấp tay gối với mình không bao giờ dễ dàng vì vậy khi họ làm được bao giờ tình yêu thương đó thường biến thành lòng thù hận. Họ hận thù vì họ tin tưởng vào người đàn ông mình nhiều quá và đã nhận được từ người ấy cái gì để đền bù cho tuổi thanh xuân, cho những khó khăn mà họ sắp đương đầu và đối phó để nuôi lớn những đứa con. Họ uất hận và không bao giờ tha thứ (cái này em đã dùng cả dao gạch tay mình cho chảy máu ra nhiều lần để cho lòng thù hận của em tan biến đi chứ cứ để mãi trong lòng thì em đau đớn quá!).
Anh nói trường hợp này làm cho em phải suy nghĩ không biết rõ đây là hoàn cảnh của ai. Nếu người đàn ông anh nói thì sao lại để những đứa trẻ cho mẹ nó nuôi hết! Tiền cấp dưỡng là cái gì vậy anh? Nhìn lại đi những đứa trẻ cần được lớn lên bên cạnh tình yêu thương của cha mẹ chúng mỗi ngày hơn mọi thứ. Con trai em ngày xưa mỗi lần đi thi tội nghiệp lắm bao giờ cu cậu cũng đổi lấy cái cặp của ba nó mang dù cái cặp rất nặng và củ, hoặc là cây viết của ba nó để tìm một cái hên thi cho được điểm cao nó tin tưởng như thế! Vậy mà khi vứt bỏ, người ta đành đoạn vứt một cách không thương tiếc, vô trách nhiệm ngoại trừ những đồng cấp dưỡng rồi đi đâu cũng rêu rao “tui cấp dưỡng tiền cho nó ăn học mỗi tháng ( đến 18 tuổi thôi nha, theo chế độ của nhà nước, tòa án qui định) sau đó thì ổng coi như sạch nghiệp.Vậy mà còn dám nói với bạn bè ổng là lo cho nó đi du học ở Singapore nữa chứ!
Nói thật với anh chính Xlan là người cũng đã đổi lại cái họ cho nó theo họ em luôn, vì em cũng nghĩ ổng có thương yêu gì nó đâu mà phải cho nó vướng bận và nó đã đồng ý. Lúc đó nếu mình quá đáng thì chắc nó đã không bằng lòng vì khi em đổi họ nó trên 18 tuổi nó có quyền quyết định để ký vào giấy tờ.
Mỗi một gia đình khi chia tay là một sự mất mát và tổn thất vô cùng lớn lao. Khi mà cải vả thì một trong hai sẽ là người có lý, nhưng cả hai đều có lỗi. Em nghĩ cái lỗi lớn nhất của chúng ta là tạo ra những đứa con rồi không chịu giũ gìn và vun đắp cho cái gia đình của mình. Có bao giờ chúng ta ngồi nhìn lại suy gẫm tại sao người bạn đời mình đối xữ như vậy với mình không? Ngày nào mình còn nghĩ đến, còn chất chứa những sự đau lòng, thù hận này thì mình chưa quên được hoặc là mình ích kỷ, tức tối vì thua thiệt vì mất hết lòng kính trọng từ những đứa con. Máu của em đã chảy nhiều lắm, những lằn thẹo dọc ngang trên tay em tan dần theo thời gian, bây giờ em bình yên rồi. Tiếp tục sống dành hết tình yêu thương hoàn thành trách nhiệm bổn phận của mình cho đứa con, đó là niềm vui là hạnh phúc em đang có được và sẽ tận hưởng nó. Còn ba nó thì sao? Ôm ấp những đứa con khác với người đàn bà khác. Đàn bà họ có thể bỏ chồng nhưng không bao giờ bỏ con. Tạo hóa đã cho họ thiêng chức này rồi thì xin các anh phải nghiêng mình mà tôn trọng chứ!
Nếu anh là người trong cuộc hay bạn bè anh là người trong cuộc thì Xlan mong anh tịnh tâm suy nghĩ rồi đón nhận giống như em nói Chúa đóng cánh cửa chính nhưng đâu đó Ngài sẽ mở cửa sổ ra cho chúng ta mà chúng ta không thoát ra được chắc tại chúng ta quá ương ngạnh, bảo thủ, và coi cái tôi của mình quá lớn phải không? Thanks for reading. Cám ơn người anh Kỹ nghệ sắt này đã cho em được trải lòng mình ra cục tức của em chạy ra khỏi cổ rồi hihi…
Anh Hùng Vương …
Theo em nghỉ nếu một g/d đi đến đổ vở nó cũng trải qua quá nhiều sự việc … Nếu như (theo em nghỉ nha )…đã đi đến chia tay rồi là biết sẽ không còn gì với nhau nửa thì cho dù những đứa trẻ cũng không thể nào làm dây xích nổi nửa … Chúng nó chỉ níu kéo khi 2 người lớn kia biết nghỉ về chúng … mà đã nghỉ về chúng nó thì sẽ không có chia xa … tất cả phải biết hy sinh trong thời gian nào đây …???để nói là đúng nghĩa …???
Còn chuyện chia tay xong rồi cái hậu thế nào thì hình như cả 2 người nhìn thấy được hết … Còn về trợ cấp thế nào em không rỏ … mà mình thấy được lòng thương yêu con qua nhửng đồng tiền của chính mình nuôi con mình đó là điều hảnh diện và phần nào thôi nó bù đắp tình thương mình cho con … Dù cha hay mẹ cũng vậy … Còn về sự nhận cấp dưởng đó mà giờ chưa thấy ở đối phương 1 sự cảm thông hay dồng cảm để cho Cha hay mẹ tiếp cận con thì còn nhiều lý do …
Theo em nha … Cả cha và mẹ cứ để thời gian từ từ lắng đọng nhìn sâu hơn nửa và thoáng cố tình thông cảm cho nhau theo thời gian nhè nhẹ trôi Các con ngày 1 lớn sự phán quyết của chúng sẽ thấy mối dây xích kia gắn chặt hay chia lìa …
Vết thương nào cũng vậy sẽ phải phai dần theo năm tháng ( củng phải có sự đóng góp chân thật giửa 2 người lớn )Thì giửa bạn và thù cung gần liền thôi do ở tư cách và hành động của chúng ta …Vậy đó các đứa trẻ khi đã lớn trưởng thành chúng nó phán quyết rất là công minh …
Tất cả ý này theo Hoa nghỉ vậy thôi chứ cũng còn nhiều anh chi em mình từng trải thì chính xác hơn … hi … hi … Các anh chị mình cho ý kính nhé …
Anh Hùng có thể cho em xin tấm hình, “cho em xin số nhà và cho em xin biết tên anh luôn” hihi…để lâu quá gởi hình là phải có chữ ký đó nha! Ở trên sân chơi này tất cả chúng ta là bạn, là anh em xin chúng ta hãy vui vẽ đón nhận tình cảm này của nhau. Còn cãi nhau là em đưa hình thầy Thống lên đó em có hình thầy Thống rồi đó nha! Thanks anh. Hay là em nhờ anh Đạt làm cái security cổng để check hình trước khi vào web nhỉ hihi anh Thức mà đưa hình ổng Ấn Độ vô nó nhìn khg giống là về vườn mà làm thơ chứ làm sao vô được trang vui cười, mà bây giờ cái trang vui cười của em má nhận không ra nữa rồi thơ tá lả trong đó huhu…
Xuân Lan mến,Thức bửa nào đền lại môt sự thật của Thức trong trang Vui Cười cuối năm,chuyện vui cười cấm trẽ em dưới 18 tuổi:Chiếc xe đò chạy bằng Than Đá.Về hình Thức đúng là XL ác thiệt nhe,hình ai XL cũng bắt cười hết các bạn có biết tại sao không?Tại vì bây giờ Thức trẽ lắm chỉ mói mọc h..a…i, b…a cái răng cửa à ,mà XL cứ bắt Thức cười,XL à,con nít cũng biết mắc cở chứ bộ.hihihi…cười mĩm chi được không?
Anh Hùng thân mến,
Cho Duy xin email để nói chuyện riêng với anh nhé…
Here is mine: dondngo@yahoo.com
Thân chúc anh được bình an…
Duy
Trời bây giờ đọc lại câu mở đầu của anh Hùng mới thấy anh ghi “câu chuyện của ai đó…với đôi phần hư cấu…chỉ có chút ít sự thật” vậy mà làm mình bị tự ái dồn cục ghi một mạch real xì to ri mình ra để reply cho anh Hùng. Chơi sang vậy ta!? Thôi kệ nhà mình giàu hihi…với lại trang này là trang trải nghiệm mà! Ghi ra để mong bạn bè đọc để chia sẻ dù là một sự sẻ chia trái chiều. Thanks các bạn.
Anh Hùng thân mến.
Đoc qua những lời tâm tình cũa Anh, Tớ cãm thấy củng buồn đôi chút, cho thân phận người đàn ông sống ở ngoại quốc. Thành thật chia buồn cho hoàn cảnh gia đình cuã Anh.
Vì anh viết không bỏ dấu nên có thể Tớ sẽ không hiểu hết ý Anh muốn nói. Cũng xin lỗi trước nếu có sự nhầm lẩn.
Chuyện một gia đình VN bị đỗ vỡ ở xứ người hiện nay đã lên con số khá cao, chung quy vì những lý do:
Tiền chi phí trong gia đình thiếu trước, hụt sau, tiền cất dấu chồng, cất dấu vơ để lo cho thân nhân bên VN.
Chồng hoặc vợ bị ghiền cờ bạc ở Casino.
Vợ muốn giàu nhanh, không thông qua việc để dành từ tiền kiếm được cuã công ăn việc làm. Mỡ nhiều dây hụi rồi úp, chồng xấu hổ đành ly dị và bỏ xứ trốn biệt.
“Quê hương là chùm khế ngọt” Phong trào các ông về VN không thăm quê hương mà chủ yếu là thăm các Em trẻ đẹp và nhà nghèo .
Chồng say xỉn về hành hạ vợ và con, hoặc là người chồng sống với phong cách “chồng chúa vợ toi” . v.v….
Còn nhiều trường hợp khác nhưng không phổ biến trong cộng đồng người Việt.
Chúng ta đang sống ở những đất nước mà luật pháp luôn bênh vực cho phái yếu, đương nhiên người phụ nữ không lệ thuộc vào ngừời chồng 100 phần trăm như những người phụ nữ ở VN.
Chính đây cũng là những lý do làm cho người phụ nữ được toàn quyền quyết định tương lai và cuộc đời họ một cách dể dàng hơn. Ở tây phương người phụ nữ ly dị chồng hoàn toàn không bị xã hội và người chung quanh khinh biệt như những người sống ở những quốc gia chậm tiến. Chính phủ tây phương dành rất nhiều ưu tiên cho những phụ nữ không chồng nhưng phaỉ lo cho con nhỏ.
Trường hợp cũa Anh không biết nằm trong trường hợp nào?
“Tình yêu và hôn nhân nhìn xa lấp lánh như những hạt kim cương, nhưng khi đến gần thì chỉ toàn là những giọt nước mắt”.
Thôi thì những gì đã qua rồi, mình không thể tìm laị được nữa. Hãy nên cố gắng sống sao hoàn toàn thật tốt, cho những ngày còn lại cuã cuộc đời mình.
Chuyện anh đến thăm con, tớ rất thông cãm “tình cha dành cho các con”, nhưng có lẽ vì hoàn cảnh và vị trí không thích hợp khi anh đến. Như vậy có thễ anh nhờ cô ấy mang các cháu đến một nơi naò đó, vui chơi vơí Anh trong khoảng thời gian bao lâu rất rõ ràng. Sau đó đúng giờ cô ấy cứ đến đón các cháu về.
Nếu làm được chuyện nầy thì tớ tin rằng: Anh, Cô ấy và các con cũa Anh sẽ rất vui.
Còn chuyện Anh là người xấu hay người tốt, mặc cho cô ấy có nói xấu gì về Anh cũng được, không sao cã. Nhưng anh nên nhớ con nít VN sống ở ngoại quốc được thưà hưỡng văn hóa tương đối tốt, nên chúng luôn luôn có nhận xét khá chuẩn. Có lẽ anh đã từng nghe và thấy ở nơi các con cũa Anh hoặc những đưá trẻ Anh biết.
Còn chuyện người đàn ông đi nói xấu về người vợ đã ly dị, với những người quen biết thì không thể chấp nhận được.
Ở đây, có vài lần Tớ dự tiệc cưới cuã những đưá con mà cha mẹ chúng ly di. Cha Mẹ chúng mặc dù đã tái giá, nhưng họ vẩn đứng chung lo cho con cuã họ. Người ngòai nếu nhìn sơ qua không ai biết gì cã.
Còn chuyện lo cho con ăn học và mọi thứ cho cuộc sống tương đối không thua kém bè bạn, thì đó là trách nhiệm và bổn phận cũa chúng ta, cho dầu Anh không còn sống vơí Mẹ cuã chúng.
Cuộc đời là những ngày tháng đau khổ, không ai dám tự hào rằng chưa biết khổ là gì.
Ai cũng từng lầm lôĩ, nhưng có những người đã trả gía cho sai lầm cũa họ một cách tương đối, nhưng có những người phải và đang trả những giá khá đắc cho cuộc đơì, thậm chí họ phaĩ chấp nhận sống trong sự dằn vặt suốt khoãng đơì còn lại cuã họ.
Thân chúc Anh có những ngày tháng còn lại thật an lành.
Hello anh Hùng,
Lâu nay không gặp anh Hùng, anh Hùng có khỏe không? Phương-Anh thường theo dõi website Cao Thắng này sau khi tìm lại được cô bạn thân thương Kim-Thu tức Kim Đinh. Mấy anh chị Cao Thắng mình thật là tài ba, thơ văn đọc đến mê luôn. Tuy chưa gặp Xuân Lan nhưng Phương-Anh rất thích đọc những bài viết của bạn. Hy vọng sẽ gặp Xuân Lan tháng 7 này nha.
Đọc câu chuyện anh Hùng kể về người bạn nào đó, Phương-Anh suy nghĩ rất nhiều, lòng chạnh lại vì cũng như Xuân Lan với ông anh rễ, Phương-Anh cũng đã chứng kiến một truờng hợp tương tự. Nghe anh Hùng kể, Phương-Anh tuy thấy có vẽ tội nghiệp cho người đó quá nhưng cũng không khỏi thắc mắc.
1/- Không hiểu vì sao họ chia tay mà ghét nhau như vậy? Phải chăng khi sống chung họ đã bị quá nhiều đau khổ?
2/- Như Xuân Lan hỏi, vì sao tất cả các con đều ở với 1 người mà không ở với người kia? Nếu những đứa con còn nhỏ thì chắc tại tòa xét xử thấy người nào đáng được giử con hơn? Còn nếu các con đã lớn thì chúng có đủ suy nghĩ và khôn ngoan để chọn ở với ai, có phải không ạ? Riêng trường hợp mà anh Hùng nêu ra, nếu người giữ con đang ăn tiền trợ cấp và người kia còn đi làm, Phương-Anh sẽ tin tưởng ở người đang ở với mấy đứa con hơn. Thường thường tòa án hay cho người có công ăn việc làm giữ con hơn. Trong trường hợp này, chắc tòa thấy người ăn trợ cấp tuy kém hơn về tài chánh nhưng lại lo cho con chu đáo hơn?
3/- Về việc người giữ con nhận tiền trợ cấp của người kia (child/spouse support), Phương-Anh thấy cũng fair thôi. Xã hội Việt Nam mình hay coi trọng người đi làm đem tiền về mà quên đi công lớn lao của người cha hoặc mẹ ở nhà lo cơm nước, con cái chu đáo. Đối với Phương-Anh, ở nhà lo cho con còn khó và cực hơn đi làm. Ở sở, mệt mõi thì đứng lên đi tán dóc với bạn. Ở nhà, lo con và làm việc không ngừng. Giả sử không có người vợ, người chồng lo cho con, mình phải mướn nanny hoặc bỏ con vào nhà trẻ, tốn biết bao nhiêu tiền. Phương-Anh thấy người không giữ con không nên than trách về việc chu cấp sau khi ly dị.
4/- Tại sao việc người giữ con có người yêu mới lại là một vấn đề? Miễn sao họ vẫn lo cho con cái phải không anh Hùng?
Như anh Hùng nói, phải chi sau khi chia tay, hai người có thể làm bạn. Phương-Anh đồng ý hết mình, nhất là khi có con chung với nhau. Tuy nhiên, điều này còn tùy ở tại sao có sự chia tay và mức đau khổ mà chồng hoặc vợ phải chịu trong lúc sống chung. Phương-Anh có một cô bạn cũng phải đành chia tay sau nhiều năm đau khổ. Cô ấy học rất giỏi, nếu có điều kiện sẽ có cơ hội thăng tiến trong xã hội Mỹ. Cô ấy hy sinh bước tiến của mình để lo cho chồng và các con. Ngờ đâu người chồng ham mê cờ bạc, tiền làm ra bao nhiêu cúng hết cho sòng bài, nợ đầu này, nợ đầu kia. Nếu là Phương-Anh là đã chia tay từ lâu rồi nhưng Phương-Anh rất phục cô ta cứ cố gắng cầm cự, hy vọng chồng nghĩ lại. Sau nhiều năm chịu đựng chỉ vì không muốn con cái phải chịu cảnh cha mẹ ly dị, cô ấy đành phải chia tay. Cô ấy chịu nhiều đau khổ mà Phương-Anh không tiện nói ra đây nhưng vẫn mạnh dạn sống và vươn lên. Phương-Anh phục cô ấy và mừng nhất là cô ấy được các con thương, thông cảm. Một điều Phương-Anh phục cô ấy nữa là cô ấy không bao giờ cho là cuộc đổ vỡ này là hoàn toàn lỗi ở người kia.
Tuy đọc câu chuyện anh Hùng kể thấy có vẽ tội người kia, nhưng Phương-Anh nghĩ người kia nên thật lòng xét lại xem họ đã góp phần gì trong việc chia tay không vui vẽ này. Phương-Anh nghĩ it takes two to tango. Nếu bây giờ cả hai bên đều đừng nghĩ đến ai lỗi ai phải mà chỉ hết lòng lo cho con cái thì hố sâu giữa hai người sẽ từ từ khép lại. Nếu người bạn anh Hùng có những đứa con dễ thương như con của cô bạn Phương-Anh, it’s worth it để quên đi sự giận tức của mình, hết lòng lo cho con thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn.
Bye anh Hùng. Chúc anh năm mới nhiều vui vẽ, sức khỏe dồi dào, và thành công mỹ mãn.
Hi phương Anh,
Trước tiên là vui mừng chào đón nàng tham gia web này! Anh Hùng nói đây là câu chuyện hư cấu thôi ảnh thêm mắm dặm muối vào cho nó ly kỳ…đừng có lo P A ơi.
Vợ chồng là chuyện nợ duyên bỏ được nhau là mình đã hết nợ, còn cái chuyện mà xem như bạn bè thì khó lắm nha! Em cũng từng nói như vậy với lòng mình nhưng khi gặp mặt ông chồng em cách đối xữ của ổng lại làm em ghét thêm. Đừng có đòi hỏi người khác khi bản thân mình chưa làm được điều gì ngay cả chỉ là sự trân trọng lẫn nhau. Cám ơn a Hùng, PA, K Hoa đã cùng XL viết lên trang trải nghiệm này, đề tài này cũng sôi động nhỉ! Chắc là xin PA một pic bỏ lên rồi. Hy vọng có PA tham gia những lần sau. Thanks các bạn
Xuân Lan ơi,
Để PA tìm hình rồi gởi cho XLan nha. Mong gặp bạn và Kim-Thu tháng 7 năm nay. Nè, đừng có ghét người ta nữa nha, coi chừng ghét quá trở thành thương khi nào không hay đó.
Phương Anh ơi Xlan bây giờ biết biến đau thương thành hành động rồi đừng có lo, lâu quá rồi mọi chuyện đã qua! Không còn buồn với người đã khuất hihi (hỏng có nhìn thấy nữa xa quá! ) Quên nữa cám ơn nàng đã thích đọc những bài viết của Xlan nhiều…nhiều lắm chắc là đêm nay mất ngủ nữa đây! Chúc em vui, quên hỏng biết PA nhiêu tuổi kệ, bạn em Kim coi như em nha! Thân.
Xuân Lan và các bạn thân mến !Hôm nay mình không ngủ được nên vào đọc trang này .
Điều đầu tiên là mình học được nhiều thứ qua sự trải lòng của Xuân Lan cũng như các bạn .
Nhiều chổ mình bật cười -Chổ xL viết “Nghỉ tu 5 phú để chưởi -Bà nội nó !”..
Trường hợp của XL ,theo mình là một chiếc lò xo bị nén hết cở nên mới có được sức bật mạnh mẻ ,làm được nhiều thứ và trải nghiệm nhiều như thế .
Phần ý kiến của Đức Hiếu rất xác đáng và gợi cho những đấng” mài “râu VN nên học hỏi cái văn hóa tốt đẹp của TÂY mà ứng xử với TA.
Phần ý kiến của các bạn khác mình thấy cũng rất hay …
Cảm ơn tất cả các bạn ,bây giờ thì mình đi dổ giấc ngủ đây.
Phần mình chỉ xin góp một câu :Ở VN ,trong một gia đình chỉ cần người đàn ông BIẾT ĐIỀU là mọi thứ sẻ ổn -phụ nữ luôn THUẬN TÒNG nếu chồng CÔNG CHÁNH ,ngược lại đàn ông thì luôn sỉ diện và muốn mình là VUA,nên người vợ càng KHÁ anh chàng càng KHÓ ƯA!
Thân chào các bạn !
Anh Chơn thân.
Anh khỏe không? Cám ơn Anh đã đọc lời phản hồi đã lâu lắm rồi của tớ. Vì tớ có cơ hội tiếp xúc với cái hay và cái đẹp của văn hóa Tây và cũng không bao giờ quên được cái hay cái đẹp văn hóa của người Việt.
Đối với tớ cái gì Đẹp thì mình nhận vào, cái gì Xấu thì mình vứt xọt rác.
Tây cũng như Việt đều có Tốt và có Xấu.
Anh đồng ý chứ?
Cám ơn anh Chơn đã vào trang trải nghiệm này cùng thức với em. Em đã thức rất nhiều đêm trải hết lòng mình vào những bài viết này. Bây giờ mắc cở quá khg dám đọc lại luôn.
Dạo này em cũng bị mất ngủ nhiều lắm! Sợ đến nổi buổi tối là phải tắt máy ngay, em cũng bị nghiện nói chuyện và chọc phá bạn bè! Cần phải ổn định giấc ngủ bình thường lại nếu tình trạng này kéo dài thì chúng ta sẽ xuống sức nhiều lắm! Con trai em đã đăng ký cho em tham gia chạy bộ vào cuối tuần ngoài trời. Chắc mọi người sẽ chờ em lâu lắm ở đích đến rồi hic.
Hình như bệnh mất ngủ là bệnh của người già, mình già thiệt rồi. Hỏng thấy anh Trúc ảnh toàn nhìn vào tương lai của 30 năm sau khg? Ảnh đã chuẩn bị trước diễn cảnh của cuộc sống mình để đến lúc đó chúng ta khg bở ngở nữa hihi…
Ái Liên và Xuân Lan thân mến,
Đọc qua những lời chia sẻ về “trải nghiệm cuộc sống” của Ái Liên và XLan, anh như cảm nhận được sự chịu đựng, hy sinh bản thân mình và hết lòng vì chồng vì con của các cô nói riêng, và của phụ nữ Việt Nam nói chung, dù ở thế hệ nào cũng vậy.
Những chữ “tam tòng”, “tứ đức”, tuy đã lỗi thời nhưng vẫn còn ảnh hưởng khá nặng ở thế hệ chính chúng ta. Cho nên vẫn còn đâu đó những cô gái đôi khi quên cả tuổi xuân đời mình để lo cho cha mẹ già cùng đàn em dại, như bài hát “Chị tôi” mà chắc ít nhiều chúng ta đã từng nghe. Khi có gia đình thì lo toan cho chồng con, thậm chí cho cả gia đình chồng như câu ca dao “Lấy chồng phải gánh giang san nhà chồng”. Rồi khi phải sống trong cảnh đất nước chiến tranh, phút chốc họ đã trở thành góa bụa ở tuổi đời còn khá trẻ, trên dưới ba muơi. Họ có khi chưa kịp có con, đã mang tiếng “một đời chồng”. Hoặc có con rồi thì ở vậy nuôi con cho đến ngày thành đạt. Những chuyện này rất hiếm, hoặc không có ở phụ nữ phương Tây.
Hơn ba mươi năm sống và làm việc xứ người, hẳn chúng ta cũng đã có cái nhìn nhân bản hơn về người phụ nữ, bỏ thói gia trưởng “chồng chúa vợ tôi”, và biết chia sẻ hằng trăm việc không tên trong nhà với vợ. Muốn biết một người đàn ông tốt hay không, hãy xem cách anh ấy đối xử với vợ con anh ta.
Trách nhiệm làm Cha, làm Mẹ đối vơí con cái, tuy là chưa có một trường lớp huấn luyện nào, nhưng có thể học hỏi từ chính cha mẹ của chúng ta, cũng như ta đã thừa hưởng từ phong tục, tập quán nơi chúng ta chào đời vậy. Làm tròn bổn phận và trách nhiệm vơí con cái, ngoài tình cảm tự nhiên thôi thúc ta, đó còn là một nghiã vụ cao cả của ta nữa. Được vậy, ta mới có thể hưởng được trọn vẹn niềm vui, và có quyền tư hào khi nhìn thấy con mình ngày một lớn khôn, thành người hữu dụng cho xã hội.
Còn đối vơí những trường họp Cha Mẹ thiếu trách nhiện vơí con, lẽ dỉ nhiên họ có trăm ngàn lý do để biện minh cho việc làm của họ. Đôi khi mình hãy tự đặt trường họp nếu mình là họ thì mình sẽ như thế naò?
Cuộc đời bất cứ việc gì cũng đều có thể xảy ra! Mọi thứ đều có cái giá phaỉ trả của nó, thử nghiệm xem và nhìn những vấn đề theo sự đơn giản:
– Người chồng bỏ vợ con, theo người phụ nữ khác. Chẳng qua là sự khác biệt và cách khoản moị măt giưã hai người phụ nữ. Ví dụ: Đẹp, trẻ, trình độ hiểu biết v.v.
– Người đàn ông mê đỏ đen, đây là caí máu ăn thua và con ma cờ bạc nó đã nhập vào trong từng mạch máu. Đã biết bao gia đình tán gia baị sản nơi xứ nầy, một số vì nợ cờ bạc đã phả chết thảm, vì không trả nổi tiền nợ cho bọn xã hội đen. Một số không con đường nào khác hơn là phaỉ dính dáng đến những chuyện bất hợp pháp hầu có tiền đánh bạc hoặc trả nợ, cuối cùng nợ thì chưa trả mà nay thì đang ngồi gỡ lịch trong tù.
– Nghèo cũng là một cái tội nơi quê hương chúng ta, biết bao nhiêu Cha Mẹ đành làm ngơ mong cho cô con gaí cuã mình có sự đổi đời cho bản thân và phụ giúp gia đình. Các cô gái ấy đã phải nhắm mắt đưa thân vào con đường xấu, hoặc chấp nhận làm vợ cuả những người đàn ông nước ngoài “mua vợ”, vì không đủ tiêu chuẩn để có được một người vợ bản xứ của họ ! Biết bao thảm cảnh đã xảy ra sau đó cho cuộc đơì cuả những cô gái này.
Chúng ta không nên lên án họ một cách quá khắt khe, hãy mở rộng vòng tay và thông cảm sự nhầm lẩn trong cuộc đời của họ. Đời người, mấy ai không một lần sai lầm. Điều đáng nói là khi biết mình sai thì phải sửa, sống có trách nhiệm hơn với bản thân, gia đình và những người xung quanh.
Hãy cầu mong một phép nhiệm màu naò đó hoán chuyển cuộc đời của họ trở laị với cuộc sống hoàn thiện hơn.
Cám ơn anh Hiếu thật nhiều khi nói lên được sự cảm thông với qúy vị phụ nữ tụi em, hèn gì mấy ông anh ở đây đạt danh hiệu hu sband o f the year hết trơn luôn.
Chào các bạn trong trang giải đáp tâm tình.mình cũng có chút đóng góp 1 chút nhe.mình chỉ sợ bạn bè chê mình nhỏ xíu mà chen vô chuyện nguòi lớn,coi mình nhỏ vậy chứ,tứ đổ tường, tường nào cũng xập hết trơn rồi,chỉ có tường thuốc lá mình chưa đánh nổi nó sập hy vọng một mai nó sẻ xập,hihihi…vậy có người còn chê mình là con nít nửa chứ,nếu cho phép con nít này vào trang giải đáp tâm tình mình có chut kinh nghiệm gì thì mình chỉ nấy.hẹn gặp lại có lẽ sau tết mình sẽ vào nếu dược phép các bạn
Nhung nhan xet ve hanh phuc gia dinh cua cac anh chi doc thay “me” luon. Phuoc khong dam co y kien y co gi nua! Chi co mot minh thay cuoc doi con nguoi chung ta ngan ngui , neu chung ta khong nam bat nhung phut giay hanh phuc va luc nao do de no troi qua di se thay nuoi tiec . Quay nhin lai chung ta da di quang duong thang tram tren duoi 50 nam , roi thi huong ve phia truoc se con bao nhieu lau nua va chac chan thoi gian se troi di khong doi cho bat cu ai trong chung ta . Vi the nen co gang cat di nhung phien muon, trach cu…. de duoc song mot cach lac quan hon voi nhung ngay thang con lai cu nghi rang chung ta van con may man hon nhieu nguoi khac gap phai nhung nghich canh bi dat nua!….. Phuoc rat thong cam ve cau chuyen cua Hung chia xe voi cac ban va hy vong rang 2 nhan vat trong cau chuyen tim thay mot huong nhin lac quan hon trong tuong lai sap toi de tinh thuong duoc chan hoa them cho con cai cua ho.
May anh chi CT biet khong. Tuy la dan ong vi biet truoc se co nhung chuyen rac roi sau hon nhan, minh co thoa thuan voi ba nha cho minh xin doi lai cai thieng chuc (ma Xuan Lan da co de cap trong bai viet) de duoc lam “VO” cho chac an khi nang can dieu chi thi ” Da thua minh co em! ” la moi viec em xuoi… ( Gion chut choi!… )
Các anh chị mình ơi trang trải nghiệm này lập ra để các bạn viết về những kinh nghiệm mình đã đi qua cho các bạn khác cùng đọc và rút kinh nghiệm nha! Hy vọng nó không là một sự chỉ trích cá nhân nào hoặc làm đụng chạm đến đời tư ai. Xin các bạn giữ dùm trang nhà Xlan cho sạch đẹp sống chan hòa thương yêu lẫn nhau. Anh Đạt ơi chắc mình phải đặt cái picture của thầy Thống với cây roi vô trang này quá! Hỏng lẻ em ngồi đây canh chừng rồi méc lại thầy hoài thì mệt lắm hihi..
Sorry anh Hùng câu chuyện này hôm nay Xlan khg muốn ai comment tiếp nữa và chúng ta ai có đề tài khác thì chuyển đề dùm nha các bạn ơi. Cái gì qua rồi cho nó qua đi please nhắc lại làm tối hôm qua em nhớ ông chồng củ ngủ không được thức trắng luôn huhu… Thanks các bạn.
Ngày hôm qua là sinh nhật anh Úc nhà em mà em busy trải nghiệm với chồng củ làm suốt đêm không ngủ ấm ực hậm hực mà thời tiết bên này đang rất nực. Sáng nay anh Úc gọi điện hỏi sao em không chúc mừng sinh nhật ổng. em giật mình nói “happy birth day” ổng nói “hôm qua rồi” Trời sorry rối rít. Xin các anh chị mình đổi đề tài dùm em đừng nói chuyện vợ chồng bỏ nhau nữa em đang bị tổn thương hic hic..
Gần tết rồi cho Xlan viết đề tài phụng dưỡng cha mẹ nha!
Mọi người trong chúng ta ít nhiều chắc không ai có thể bỏ qua được sự quan tâm chăm sóc cha mẹ mình. Lại cho Xlan nói một kinh nghiệm bản thân (mà không trải cái lòng mình ra chứ đã lỡ mang danh người đẹp phơi bày rồi hihi..)
Con gái thì hay quan tâm đến cha mẹ đồng quà đông bánh, còn con trai thì khác họ ít khi để ý chuyện vặt vãnh nhưng mội khi cha mẹ cần thì họ có thể cho ngay những món tiền rất nhiều để giúp đở và lo cho bố mẹ.
Từ khi Xlan lập gia đình lúc sinh thời khá giả thì hay mua cho mẹ những món lớn trong nhà như tivi, tủ lạnh, đầu máy…còn tiền cấp dướng hàng tháng thì dĩ nhiên đều đặn tùy theo lúc làm được nhiều cho nhiều, ít thì cho ít nhưng…
Chữ nhưng này nó éo le làm cho chúng ta phải suy nghĩ để xem các anh chị nếu cùng phụng sự cha mẹ như Xlan có phạm phải thì rút kinh nghiệm nha!
Hồi ở Vn Xlan có quen một anh bạn, người bạn này học chung với Xlan lớp 8 rồi lớn lên sau này anh học kỹ thuật Việt Đức, ở người bạn này Xlan học rất nhiều điều về sự quan tâm và chăm sóc cha mẹ mặc dù mình đã hai thứ tóc rồi cũng khg để ý mà làm cho đúng.
Có lần anh ấy mời Xlan đi uống cà phê hai đứa nói chuyện con cái một hồi rồi nói sang bố mẹ anh hỏi Xlan có cho mẹ tiền hàng tháng không? Mình mạnh miệng trả lời ngay là “có”. Anh ấy hỏi “mình cho như thế nào?” “Ừ thì tháng nào cũng gởi”. “Vậy em gởi có đúng ngày mỗi tháng không?” Xlan trả lời “không”
Thật sự ra tháng nào mình cũng cố tình cho mẹ trễ đi mấy ngày làm như vậy vô tình lại trôi dần lên có khi một năm cho mẹ có 11 lần (ăn gian được 1 lần hihi..) các bạn tính coi phải không? Tiền ở trong túi mình con cái cần xin mua cái gì thì dễ mà cho ngược lại nuôi dưỡng cha mẹ thì khó hơn một tí, giá mà có cân đong được tình yêu thương cha mẹ với con cái chắc cán cân nghiêng về con cái nặng hơn nghiêng về bố mẹ, người ta nói nước chảy xuôi chớ không chảy ngược là vậy!
Anh bạn này nói với Xlan tiền mình cho cha mẹ hàng tháng là bổn phận nhưng cho cha mẹ đúng cái ngày qui định của tháng, không được chậm trễ cho dù bận bịu tới đâu cũng cố gắng mà tìm cách gởi đúng ngày để chi các bạn biết không?
Người già họ không có khả năng kiếm tiền, đồng tiền mình cho bố mẹ giống như đồng lương mà bố mẹ được nhận hàng tháng. Mỗi tháng bố mẹ chờ đợi đến ngày nhận lương tâm trạng đó rất vui. Tâm trạng chờ đợi cái gì đó đến thật, nó phấn chấn, hồ hởi lắm kìa. Đó là sự thật và Xlan đã làm thử (làm thiệt chứ) Mỗi tháng mẹ mong đến ngày mùng 1 mẹ Xlan luôn cười rất vui khi nói “ngày mai tao có tiền của con Lan cho nè!” và xem đó là niềm vui tuy nhỏ nhưng mà lớn lắm trong lòng mẹ lúc đó, Xlan cũng cảm nhận được và vui cùng niềm vui với mẹ thích lắm hỏng tin làm thử nha!
Anh ấy còn kể mẹ ảnh già yếu hay quên cứ thích nói những chuyện củ và lập đi lập lại hàng tỉ lần nhưng sáng nào anh cũng thu xếp thời gian đi làm sớm ghé thăm mẹ ngồi với bà 1 tiếng nghe mẹ ảnh nói, cho mẹ ảnh kể. Ảnh dặn Xlan hãy làm những điều này cho cha mẹ vì khi cha mẹ mất đi mình có muốn tìm lại được cảm xúc này cũng khg có được.
Cái này thì không phải ai cũng làm được, cuộc sống mình giờ có trăm ngàn thứ phải lo toan, đôi khi mình quên mất bổn phận của mình thôi thì bây giờ chúng ta cũng đã trên hàng năm, chẳng mấy chốc lại ngồi nhà chờ những đồng lương con cái ban phát, nếu người nào có cái may mắn lo dự trữ được cho tương lai của mình về sau thì hay quá! Nhưng mà sự lải nhải chuyện củ chắc là chúng ta không tránh khỏi và may mắn cho chúng ta trang web kỹ thuật Cao Thắng Úc Châu mở ra cho chúng ta tham gia để viết thay vì nói, nhưng xin viết sạch, viết không tổn thương ai là được! Hy vọng chúng ta mỗi người góp một bàn tay gìn giữ nó thêm 10 năm nữa được không các bạn? ( Nhớ là khi già khó khăn cách mấy cũng mua cho mình cái laptop để chúng ta có thể gặp nhau trên đây thường xuyên nha!) Thanks for reading.
Xuân Lan và các anh chị trong Đại gia đình Cao Thắng thân mến,
Mấy ngày qua Liên được đọc những bài thơ về mẹ thật xúc động của anh Thức bên “Chợ Chồm Hổm”, chưa kịp viết lời cám ơn anh. Nay lại được Xuân Lan chia sẻ về tâm tình của một đứa con phải làm gì để báo hiếu mẹ.
Trong không khí giao hòa thiêng liêng của Đất Trời giữa năm cũ và năm mới Tết Nhâm Thìn sắp đến, Liên cũng xin được góp phần mình, cùng các anh chị và các bạn, chúng ta “Mừng Tuổi Mẹ” nhé.
http://www.youtube.com/watch?v=zqNSaaLTD9g
Xin chúc mừng những ai còn có mẹ để được “Mừng tuổi mẹ”.
Xin được thắp nén hương cùng những ai không còn mẹ trên đời, để thấm thía rằng dù mất mẹ ở tuổi nào, con cũng sẽ mồ côi.
Xin được chúc phúc cho chúng ta, những ai đang được làm mẹ, có những đứa con ngoan luôn muốn sà vào lòng mẹ để “Mừng tuổi mẹ”.
Thân ái,
Ái Liên
Cám ơn Ái Liên đã chia sẻ clip bài hát “Mừng tuổi mẹ”, thật sự từ ngày mẹ Xlan mất mới có dịp nghe lại bài này lần nữa. Hôm đám tang mẹ dàn nhạc tang lễ đã hát bài này làm mình vừa thương nhớ mẹ và nhận ra lúc mẹ còn sống mình đã gây nhiều chuyện làm tổn thương mẹ. Xlan có nói lời xin lỗi mẹ nhưng chắc mẹ không còn nghe thấy nữa rồi! Thanks em lần nữa.
Chao Xuan – Lan cung tat ca cac ban huu ,
Hung xin cop nhat mot y tho ( 2 cau thoi ! ma Hung lai khong nho ten Tac gia . Thanh that xin loi Tac gia ) de noi ve noi long cua nhung nguoi lam cha me , co the co mot dang sinh thanh da khong lam day du bon phan , khong xung dang , nhung phan lam con trong moi chung ta luon luon phai ” Uong nuoc nho nguon ” .
DI KHAP THE GIAN AI THUONG CON HON ME
GANH NANG CUOC DOI AI KHO LUY BANG CHA
Hanh phuc hay kho dau la cam nhan cua moi nguoi , nhu cau cuoc song bao la , suc con nguoi co han , doi hoi cao that vong lon , minh biet du la du .
TRI TUC …. TIEN TUC ….
Se khap khenh khi phan lam con di phe phan dang sinh thanh , ta on troi dat , ta on cha me da ban cho con hinh hai , co mat trong cuoc song nay .
Xin loi toi da lam … nguoi ay buon … gian . Hay tha loi cho toi , nguoi oi !
Cam on tat ca moi nguoi .
Hi anh Hùng,
Cám ơn anh đã cho hai câu thơ ca ngợi về người cha mẹ mẫu mực. Còn chúng ta hỏng biết là mình đã làm được mẫu mực như cha mẹ ngày xưa không? Trẻ con bây giờ nhu cầu nó cao hơn nhiều thứ quá, không chỉ lo ăn lo uóng là đủ. Cố gắng mà lo cho chúng nó được mảnh bằng để vào đời, cho cuộc sống tụi nó sau này đở vất vả. Mình làm cha mẹ nếu có điều kiện mà không giúp và nuôi dưỡng tụi nó tốt thì làm sao đòi hỏi chúng phải tôn trọng mình đây phải không?
Cám ơn anh đã nói lời xin lỗi với ai kia. Em hy vọng là khi người ấy đọc được những dòng này sẽ vơi đi đôi chút và anh cũng vậy! “Sống trong đời sống cần có một tấm lòng để làm gì anh biết không? Để gió cuốn đi, để gió cuốn đi..” Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã viét vậy rồi…
À còn chuyện này nữa, trên web này anh Đạt có cài front telex sẵn xin anh Hùng, anh Phước và anh Thức vào chợ chồm hổm tháng 11 ngày 5 Xlan có ghi ra cách chỉ đánh tiếng việt có dấu mấy anh bỏ mỗi người 10 phút tập nha please! Mấy anh vô trải nghiệm ghi không có dấu nhở các anh viết kiểu này mọi người hiểu kiểu khác rồi làm sai có phải chết khg? Nhất là em hay học từ người khác để làm theo lắm. Thanks các anh!
Tri túc tiện túc đãi túc hà thời túc
Tri nhàn tiện nhàn đãi nhàn hà thời nhàn
Đây là hai câu thơ mà mình dùng làm hành trang cuộc sống mặc dù không hiểu hết nghỉa của nó. Bây giờ ngồi nghỉ lại mấy mươi năm qua cuộc sống có những lúc thăng trầm, biến đổi niềm vui thì ít mà nỗi buồn thì luôn luôn nhiều hơn. Nhớ lại khoảng thời gian hơn mười năm trước cứ mỗi lần Tết đến là mình buồn, buồn não nề mà không hiểu vì sao? Cho đến một ngày tình cờ lên nhà bà Ngoại chơi mình được gặp
một người, nghe họ nói chuyện và sau đó là những lần gặp gỡ nối tiếp nhau từ từ mình nhận ra một điều cứ sống thoãi mái đi, đừng lo lắng không cầu giàu sang chỉ cần gia đình bình an, hạnh phúc là mãn nguyện rồi. Sau đó mình phân công tối phần con, sáng phần mẹ thắp hương cầu xin bình an cho gia đình và mọi người dù có đôi lúc cũng hay quên. Có một dạo gia đình mình gặp khó khăn về kinh tế nhưng lạ là cả nhà không ai bực bội, gây gổ nhau về tiền bạc cứ thế mà cuộc sống trôi qua bình lặng êm ả. Ngước lên chắc chắn là không bằng ai, nhìn ngang thua xa , nhìn xuống nhờ ơn trên mình mình còn may mắn hơn nhiều người lắm.Cuộc đời ngắn ngủi không có là bao, thế nên ráng cố gắng không làm phiền ai còn khi mình bực bội ráng dằn xuống nếu không nhịn được chửi thề một tiếng là xong. Bây giờ chỉ trông có dịp họp mặt, họp nhóm ngồi lại tám cho đã đi rồi ai về nhà nấy mang theo niềm vui về cho gia đình cùng hưởng là quá đủ rồi.
Cám ơn Thọai Vân đã chia sẻ và bổ sung ý vào cho anh Hùng, anh Hùng viết không bỏ dấu làm Xlan cứ thắc mắc không biết hai chữ đó ra sao? mà ảnh còn …. khó hiểu quá hỏng biết túc hay tức hihi…
Đây cũng là một ý kiến rất hay Xlan sẽ tập như Vân vì cuộc sống chẳng có bao giờ bình yên được nó cứ kéo mình đi về phía trước, đôi khi cứ thấy mình mệt mõi chán chường và mong muốn được thoát ra khỏi mà khó quá. Giờ thì có thêm kinh nghiệm của Thoại Vân chia sẻ rồi. Thanks một lần nữa.
Chị Thoại Vân ơi,
Bây giờ em mới nghiệm thấy 30 năm trước ông anh em bỏ công năn nỉ thiệt xứng đáng, chôm bí kiếp của chị nha, nhưng mà ……lỡ bị ép phê ngược rồi sao ta ? Tìm chị vấn kế hén:-)
Chao Thoai-Van ,
Cam on bo tuc cua Van nhe ! Ca Y lan Loi . Van cuu nguy dung luc .
Thu thuc khi nhin hinh cac ban CT 5 … chup o nha chi B-Tuyet luc H-Hai tu Duc ve … va luc o nha Dam-Chi ( tren Trang Ky niem )
Nguoi de nhan ra doi voi Hung la Thoai-Van day ! Van co it net thay đoi hon cac ban khac nhu : Le-Hang , Bui-Chi , Bui-Chung , Ngoc-Lan … Cac ban nghe vay dung buon nhe !. Ky uc la vay , nhung gi chung ta con nho hay dong lai rat quy … vi thoi gian co tinh bao mon , xoa di tat ca …
Chi so mai day , moi khi thuc day … minh chang nhan ra ai … chang co gi de nho … thuc day … de ma thuc day thoi !
Cam on Thoai-Van , tam biet .
Hihi Vậy là Thoại vân bị già từ lúc còn trẻ, còn mấy bạn khác mới bị già đây thôi! Mấy bạn đừng có lo vậy là tụi minh già kịp theo Thoại Vân rồi hic hic…già đều hết rồi hic hic..
Trời ! vậy là mình không còn trẻ từ lâu lắm rồi sao? Có lẻ do dú khí đá quá trớn nên thành già háp so với bạn bè , buồn thiên thu à nghe. Anh Hùng ơi ! khen câu nào lấy lại tinh thần coi.
Thoại Vân và các bạn thân mến.
Đọc qua vài dòng tâm tình của Thoại Vân, tuy ngắn ngủi nhưng anh cảm thấy rất vui, vì nhận thấy qua đó chúng ta có thể rút tỉa được ít kinh nghiệm sống về hạnh phúc gia đình mà mọi người có thể học hỏi và áp dụng được. Nhất là khi TV biết dựa vào đức tin, vào Đấng Thiêng Liêng để lèo lái gia đình qua cơn nguy khốn về kinh tế, và giữ đuợc gia đình hạnh phúc.
Trước nhất, anh thành thật chúc mừng TV và HS (HS là bạn học cùng lớp với Anh tại CT cách nay cũng đã hơn 37 năm về trước). Như có lần TV có đề cập: CT5 và lớp 11T6 đã có mối thân tình với nhau từ lâu. Bằng chứng là gia đình của TV với kết quả tốt đẹp cho đến ngày hôm nay. Còn vài người bạn khác cuả CT5 và 11T6, có lẽ không có duyên nợ nên cuối cùng không hình thành mái gia đình như của TV và HS.
Hạnh phúc gia đình, phải chăng là một hợp đồng, một sự thỏa thuận viết bằng giấy mực giữa đôi bên ? Hay là đã được hình thành từ khi đôi nam nữ bên nhau đứng trước bàn thờ “Tổ Tiên” để ra mắt ông bà hai họ. Giây phút thiêng liêng này sẽ là dấu ấn đầu tiên và cũng là mãi mãi để đôi tân hôn xây dựng mái gia đình, đem lại cho nhau hạnh phúc.
Tuy vậy, hạnh phúc thật mong manh và dễ vỡ khi chỉ cần một trong hai người thiếu ý thức gìn giữ. Mái ấm gia đình được gầy dựng bởi sự cố gắng của hai vợ chồng, nhưng lại rất dễ dàng bị ảnh hưởng và lệ thuộc nhiều vào hoàn cảnh chung quanh. Sự tác động đó có thể khiến gia đình trở nên hạnh phúc, hoặc ngược lại một gia đình đang hạnh phúc trở thành cảnh điạ ngục cuả trần gian.
Lý do của sự đổ vỡ thì rất nhiều, nhưng tựu trung có vài nguyên nhân chính như:
-Người chồng bi vướng vào và say mê: cờ bạc, rươụ chè , trai gái và hút sách;
-Người vợ mê số đề ( thường là ở VN), và ở hải ngoại thì casino, bài bạc…mượn tiền đầu nầy lắp vào đầu kia, giựt hụi v.v.
Ngoài ra, không ít phụ nữ thích nói nhiều, đôi khi biến một vấn đề bé như một dấu chấm viết chì trên tờ giấy trắng, bỗng chốc trở thành một tờ giấy hoàn toàn màu đen. Đây là chuyện nhiều gia đình gặp phải. (Một số bà hay mang chuyện ngoài đường về nhà để bàn tán, chỉ cần gặp sự bất đồng ý kiến cuả người chồng là có thể biến nhà thành một cái chợ ).
Người đàn ông sống và lớn lên ở xã hội “Chồng chuá, vợ tôi”, và được sinh ra trong thơì kỳ cuả đất nước “chiến tranh”, chắc chắn không tránh khỏi tính nóng nảy dễ sinh xung đột. Nên chăng, chúng ta áp dụng câu nói của các cụ :” Chồng giận thì vợ bớt lời. Cơm sôi bớt lửa thì đời nào khê”. Nghĩa là cả hai đều phải biết nhường nhịn nhau, biết tiến biết lùi để thấy rằng “Gầy dựng một mái gia đình chuẩn mực và hạnh phúc thì rất khó, còn đạp đổ chia tay thì dễ dàng lắm thay.
Đàn ông sau một ngày làm việc cực nhọc về đến nhà mà gặp phaỉ bà xếp nói nhiêù nếu không khéo xử sự, dễ biến cảnh nhà còn hơn “Chợ chồm hổm”.
Khi ở trong cảnh ngộ ấy, các anh thử vài cách dưới đây xem sao nhé :
-Gặp bà xã nói nhiều và nhẹ nhàng thì mình cứ tưởng tượng là đang nghe nhac tình cảm lãng mạn.
-Lúc bà nói hơi gắt gỏng và cằn nhằn đủ các thứ trên đời, xem như bà ấy đang ca nhạc kích động thường, mình đừng nên trả lời, hãy cố gắng bình tĩnh và im lặng. Nếu không, các bà sẽ càng nói và cứ nghĩ rằng mình lúc naò cũng đúng. Trong trường họp nầy nếu mình phản đối hoặc trả lời lại thì không khéo mình đang châm dầu vào lửa.
-Gặp hôm nào không khí trong gia đinh quá căng thẳng, bà xã không ca nhạc nhẹ, không ca nhạc kích động thường, mà là ca nhạc kích động quá mạnh, hằng xóm và mọi người chung quanh đang bị làm phiền. Oh! Chắc chắn nhất là các ông nên rút quân, tạm lánh mặt đi ra ngoài khoảng dăm ba tiếng, sau đó hãy trở về. Vì sau vaì tiếng bà xã mệt vì la lối mà không có mặt mình ở đó thì sự nóng giận cuả bà xã cũng sẽ giảm.
Điểm quan trọng nhất là các ông đừng lạm dụng đi lánh mặt cuả chuyện nầy để hợp thức hoá chuyện gặp bạn bè để mà ăn nhậu say xỉn, hoặc là tâm tình vơí bạn bè về chuyện riêng cuả gia đình. Trường hợp nầy nếu gặp người bạn tốt thì moị việc đều tốt, bằng ngược lại gặp phải người có ác cảm với bà xã, thì có lẽ chuyện gia đình mình sẽ trở nên càng tồi tệ. Chuyện nầy mà xaỷ ra thì khó có một người đàn bà nào chấp nhận được. Rồi mình sẽ chính là người nhận lấy một hậu quả khó lường trước.
Nếu như mình vốn đang sống với một bà xã thích nói nhiều, rồi thình lình có một ngày đẹp trời nào đó khi đi làm về, không nghe nhac nhẹ, nhạc kích động hoặc nhạc kích động mạnh nữa, bạn hãy nên hỏi xem bà xã hôm nay có bị bệnh không, và nhớ chở bà ấy đến bệnh viện hoặc là đi gặp bác sĩ để xem bà có gì khác thường đang thay đổi trong cơ thể hay không.
Cuộc sống mọi thứ trên đời đều là giả tạm “Không thành có, có thành không”. Tiền taì, danh vọng, điạ vị và moị thứ trên đời, tất cả sẽ không bao giờ đi theo ta, một mai khi ta không còn hiện diện trên cuộc đời nầy nữa. Có chăng là những hình ảnh thân thương và tình cảm mà người đời vẫn còn giử và dành cho chúng ta.
Chúng ta đang sống trong một biển khổ mênh mông, vậy thì tại sao chúng ta laị tiếp tục gây đau khổ cho những người chung quanh của chúng ta?
Những gì chúng ta đang có trong tầm tay, nếu đó là những gì mà chúng ta cảm thấy là hạnh phúc và không gây bất cứ một thiệt hại cho bất cứ một ai, thì hãy cố gắng gìn giữ và hãy tiếp tục làm cho giá trị mỗi lúc mỗi tăng, tạo cho cuộc sống của chúng ta ngày càng thêm đẹp hơn và hạnh phúc hơn.
Một ly nước đầy đã đổ đi rồi thì làm sao hốt lại cho đầy như xưa ?
Cuộc sống và cơ hội chỉ đến với chúng ta một lần, nếu chúng ta không nhận thấy và biết quý giá trị cuả nó, thì một khi nó rời khỏi tầm tay cuả ta, ta sẽ không bao giờ có lại được lần thứ hai.
Những gì đã qua thì hãy cho nó qua, có tiếc nuối, và than thở cũng chỉ làm cho chúng ta thêm nhiêù đau khổ mà thôi. Tương lai là những hình ảnh đẹp nhưng chưa đến với chúng ta. Có chăng là hiện tại, những gì chúng ta đang có trong tầm tay và đang ở chung quanh ta.
Vậy thì chúng ta hãy nên vui vẻ, giữ gìn và đón nhận. Vì đó là món quà vô cùng quý giá của cuộc sống đang dành tặng cho chúng ta.
Thân chúc gia đình Thoại Vân và tất cả các bạn vạn sự an lành.
Hihi đầu năm anh Hiếu khai bút là ý tưởng tuôn ra lai láng luôn, bái phục bái phục.
Chôm bỏ túi liền còn phần thực hành hậu xét đi há.
Hi Thoai-Van ,
May hom nay Hung dang ghe tham Bo Me cung gia dinh o Virginia ( cach xa noi Hung sinh song bang chieu ngang nuoc My ) nen cham hoi dap , Thoai-Van thong cam cho nha ! Y Hung muon noi Van tre mai khong gia ma … Hung van nhan ra net xua cua Van sau 36 nam khong gap … Van khong may thay doi voi thoi gian … Van nen mung vui moi phai chu !
Hung cam on Thoai-Van da ra tay dung luc , giup Hung vuot duoc chong gai cua chu nghia tu lau khong xai den …
Nhan dip Dau Nam Moi , Hung xin chuc Thoai-Van cung gia dinh mot nam day tuoi vui , tai loc day nha , suc khoe doi dao , van su nhu y .
Nhan day Hung xin gui loi kinh chuc Quy Thay Co , cac huynh truong , cung ban be than huu Nam Moi AN KHANG – THINH VUONG , PHUC-LOC doi dao , noi chung la tat ca nhung gi tot dep nhat .
Hôm nay lại Xlan lại muốn ghi một trải nghiệm khác là trải nghiệm về nghề của mình.
Có khi nào các bạn nghĩ là.. nhờ học kỹ thuật mà có thể giúp được cho mình rất nhiều trong công việc và cuộc sống không? Ở đây Xlan muốn nói là cái logic của sự tính toán, bố trí mặc dù hồi ở trường cái bằng cấp điện tử cúa Xlan chẳng là cái gì để vào đời hết (nghe cái này chắc mấy ông thầy mình khóc ròng quá hihi..)
Vui lắm hồi Xlan đi hợp tác lao động bên Đức ngành điện tử, cũng khg phải nhờ có bằng mà đi đâu nhé! Trong cty có 1 chỉ tiêu đi thôi, nhưng họ cho 5 người đi khám sức khỏe cuối cùng ở Cty khác thuộc Bộ cơ khí luyện kim có người bỏ suất nên mình xí được một suất đi. Hồi qua Đức Xlan được phân công làm ở máy cắt chân bán dẫn Transistors nghe nói hồi đó tụi nó định mức công việc mà tụi Đức làm là một ngày có khoảng 27 ngàn cái, đợt Vn qua lần thứ nhất mọi người nâng lên 45 ngàn, đợt hai nâng định mức lên 65 ngàn, tới Xlan qua hỏng biết là phải có logic không nhưng cách sắp xếp giờ giấc điều khiển và canh chừng máy móc rất tốt nâng luôn định mức lên 85 ngàn cái mỗi ngày má ơi, bị tụi nó chửi quá trời, một mình mình có thể chạy một lúc 3 máy, mỗi lần máy hư theo thông lệ cứ dở máy lên là thợ máy biết là đến sữa, thường thì tụi nó hay sữa qua quit cho chạy tạm rồi bỏ đi, riêng Xlan thì nói cho nó biết được tại sao máy hư và nói nó phải sữa như thế nào (vì thường tụi nó sữa xong chạy một lát là hỏng lại ngay). Vì vậy mấy thằng Đức nó nễ mình lắm và lương xlan bao giờ cũng cao hơn những người đi hợp tác khác trong phân xưởng.
Hồi làm ở Cty IBM, Cty có nhận lắp ráp máy tính Casio, ban đầu mấy người khác làm ngày tối đa có 10 cái/ngày mà cty cần gấp nên điều Xlan lên khâu đó. Xlan lên làm liền ngày đầu tiên 50 cái, mọi người giật mình vì ban đầu mấy ổng cần gấp nên giao khoán cao, khi thấy Xlan làm nhiều tiền quá …tức vì bị hớ khg biết làm sao nên trừ tiêu chuẩn tiền cơm trưa của xlan ra, rồi thấy cũng chưa xong trừ luôn tiền đi Vũng Tàu nghỉ mát dịp 30/4 của nhóm Xlan luôn. Anh bạn làm cùng nhóm ổng thèm thuốc lá mà thấy Xlan làm liên tục và nhanh tay quá ổng hỏi “Xlan có cách nào dừng lại bấm dùm tui cái huyệt nghiện thuốc lá khg, tui đang ghiền quá!?” Hihi nhờ vậy bây giờ chắc ảnh sống thêm được một thời gian nữa vì giảm nguy cơ ung thư phổi rồi!
Hồi đó học điện tử ở nhà Xlan cũng tài lai lắm vì nhà khg có anh trai nên đèn đốm Xlan hay sữa, (mà nhớ là điện công nghiệp thầy chỉ dạy qua thôi không có thực tập) vui lắm có lần ráp cái đèn tuýp nối dây leo lên, leo xuống, tắt, mở công tắc sữa tới sữa lui một hồi rồi quên trong lúc công tắc đang mở không hay leo lên xoay dặn một lúc không biết sờ vào chỗ nào bị điện giật một cái thấy ông bà ông vải luôn hoảng hồn nhảy xuống bỏ chạy ra sân đứng hỏng dám vào nhà dẹp đồ luôn mặc dù là ban ngày, rồi chờ đến khi có chị về nhà mới dám vô, điện giật sợ mà mất thần hồn thần xác còn hơn là sợ ma hỏng biết mấy bạn Cao Thắng nữ có ai bị trường hợp này như Xlan không?
Điều mà mình góp nhặt được khi học kỹ thuật là dám làm, tự tin có tính logic trong công việc và trong giờ giấc cao. Hình như con gái học kỹ thuật thì bản lĩnh và gan dạ quyết đoán mọi việc nhanh hơn phải không các bạn theo mọi người thì sao? Thanks for reading hén!
Đọc đoạn XLan làm việc hai nơi và hai vị trí khác nhau từ VN sang tơí Đức, Anh có một ít suy nghĩ như sau.
Người VN sống bất cứ nơi naò trên thế gìới, làm bất cứ việc gì luôn luôn được tặng danh hiệu “Siêng năng, cần cù ,kiên nhẩn và thông minh”.
Riêng các bạn cựu học sinh CT thì lẽ tất nhiên đã được tôi luyện trong môi trường kỹ thuật, hẳn phải hơn người chưa có kinh nghiêm hiểu biết về kỹ thuật là đều tất nhiên.
Nói về lảnh vực công nghiệp sản xuất theo quy trình hiện đaị hoá, chắc chắn các hảng xưởng đều thực hiện những yêu cầu sau đây:
Sản phẩm hoàn tất phaỉ đạt tiêu chuẩn chất lượng cao.
Số lượng sản xuất phaỉ đạt yêu cầu theo dự định đã được tính toán.
An tòan trong quá trình sản xuất.
Giá thành phẩm hợp lý v à tạo lời cho công ty.
Bất cứ một sản phẫm nào đưa vaò sản xuất đều được các ông kỹ sư phụ trách phần kỹ thuật, tính toán một cách khá chi ly. Dưới đây là một vaì việc dẩn chứng:
• Năng xuất hoạt động cuả maý
• Năng xuất cuả người điều khiển maý (nam, nữ,người á châu hay người tây!).
• Môi trường làm việc và phạm vi làm việc: Đứng, ngồi và di chuyển cánh tay.v.v
• Sự liên đới cuả sản phẩm vơí nhửng đường dây sản xuất khác.
Máy củng đã được xử dụng vân tốc tuỳ theo sản phẫm, thông thường vì sự an toàn và baỏ trì cho maý họat động lâu dài. Xưỡng chỉ cho máy hoạt động hai phần ba khả năng cuả maý.
Người điêù khiển maý rất ảnh hưởng bơỉ chiều cao, thấp, nam hoặc nữ và tuổi tác sẽ làm kết quả cuả năng xuất khác nhau.
Một số công việc cần phải ngồi hoặc đứng, buộc người trách nhiệm củng phaỉ chuẩn bị từ cách ngôì cho đến khoảng trống chung quanh, để người trực tiếp làm việc đạt năng xuất trong quá trình làm việc.
Thơì gian và thao tác trong quy trình điều khiển maý, được tính khá chuẩn xác. Chung quy là người trực tiếp sản xuất không có lãng phí thơì gian trong quá trình làm việc.
Con số từ 27 ngàn caí một ngaỳ, tăng lên thành 85 ngàn caí ở nước Đức.
Con số từ 10 cái một ngày thành 50 caí ở VN.
Cứ xem là khả năng thông minh và sự sắp xếp công việc và tính toán một cách rất khoa học cuả các cô CT lẽ dỉ nhiên không gì khó!
Nêú Anh là người có trách nhiệm trong hai công ty đó anh sẽ làm một số việc để kiểm chứng:
Tất cả các sản phẩm cuả XLan làm ra có đạt yêu cầu về chất lượng hay không?
Xem laị tòan bộ thao tác trong lúc làm việc, suy đoán thêm về những căn bệnh có thể xaỷ ra sau thơì gian làm việc daì.
Thử laị bằng cách cho người khác đến làm giống như XLan thì kết quả như thế nào?
Cộng vơí một số dử kiên anh thu thập được từ XLan giaỉ thích, qua đó Anh dể có kết luận về việc tăng năng xuất của XLan.
Khi đã đi đến kết luận rỏ ràng thì có lẽ phaỉ đưa XLan lên phụ trách việc sản xuất cho công ty. Còn các anh chị phụ trách củ có lẽ phaỉ cho về nhà nấu cơm thôi, vì không làm tròn trách nhiệm cuả công việc để sanh lơị cho công ty.
Trời đất ơi nghe anh Hiếu nói em nghĩ anh là giám đốc kỹ thuật hay là trưởng phòng KCS chứ! Thấy ghê quá! Tại tụi Đức là nước xã hội chủ nghĩa hồi trước nó lười thấy bà cố tổ luôn, tụi nó làm một tiếng được nghỉ 15 phút đi hút thuốc dân Vn mình thì siêng năng chăm chỉ và khg mất thời gian hút thuốc là đúng rồi.
Còn Cty bên Vn em làm ngày xưa chỉ chạy chương trình IBM mấy anh chị bằng cấp cao hơn em người nào có việc nấy rồi, đem ông nấu bếp qua sữa xe thì làm sao mà ổng làm được. Làm công nhân là vô hệ em rồi vì tốt nghiệp công nhân kỹ thuật ngành điện tử mà!
Đợi khi nào em trúng số mở cty mời anh Hiếu về làm giám đốc kỹ thuật nha! Lời phát biểu đanh thép của anh làm em hơi… xanh mặt nha! Chắc ông trưởng phòng tài vụ cty em phải mời anh Hiếu giám định sản phẩm em làm lại để trừ bớt lương quá hihi…
Oh! XLan mà có công ty, anh làm giám đốc sản xuất à.
Anh tin chắc vơí phương pháp áp dụng làm việc trong công nghiệp hiện đại thì XLan sẽ được những quyền lợi như sau:
Công ty cuả XLan không có chuyện thời gian bị lãng phí. Lợi nhuận hằng năm luôn luôn gia tăng .
Đàn ông sau thơì gian làm việc với công ty, trước sau gì củng sẽ bỏ thuốc lá, không giám say xỉn sau giờ làm việc môỉ ngaỳ. Cuối năm bà xã cuả các ông ấy sẽ đến cám ơn XLan và tặng quà đấy. Vì các ông trở nên đàng hoàn hơn, bỏ hút thuốc lá và không say rượu sau khi về đến nhà. ( Bà xã sẽ rất hạnh phúc).
Còn các bà làm việc cho công ty cuả XLan, không còn tám trong giờ làm việc. Không còn hơi sức đễ về đến nhà nói vớ vẩn, nói đủ các thứ trên đơì và không còn đủ thơì gian kiếm chuyện chồng con. Cố gắng thu xếp moị thứ trong gia dình cho xong và cần nghỉ ngơi để mai keó cầy tiếp. Thế thì chắc chắn các ông xã cuả các bà ấy cuối năm sẽ đến cám ơn XLan. Nhờ làm việc theo nguyên tắc công nghiệp mà các ông ấy thoát nạn.
Nhuyễn nhuyễn vài suy nghỉ cuả Anh cho công ty cuả XLan.
Có khi nào sau đó em đi nhặt xác anh về chôn cất khg? Em thấy cái kiểu mà khg cho người ta say xỉn đó chắc là đám giổ anh sớm hơn dự định quá hihi…nhậu là văn hoá Vn ngày nay rồi đó nha!…Thuốc là là thói quen của nhiều người khg bỏ được cho dù vợ có hăm bỏ giống như trường hợp em nè thà ổng đồng ý em bỏ ổng chớ ổng khg thèm bỏ thuốc. Còn phụ nữ “tám” anh cũng khg cho hình như là anh vắt hơi kiệt sức của người ta rồi đó nha! Mặc dù cứ nghĩ em sẽ có cty nhưng kiểu làm việc của anh sao mà ác còn hơn con cá thác lác vậy trời! Thấy ghê quá em khg muốn làm giàu trên xương máu người khác, thôi xin về làm osin cho chắc ăn hihi…
Chào các bạn,
Được sự “nhắc nhỡ” của XL, nay tôi xin đóng góp, có đôi lời với mục này và mong các bạn cùng góp ý.
1. Tựa đề của mục này đọc lên nghe ngồ ngộ, lạ tai: “Trải Nghiệm”. Theo tôi đoán, đó là kết nối của 2 từ: “từng trải” và “kinh nghiệm”. Đã từng trải, dĩ nhiên là có kinh nghiệm. Có ai đó trong chúng ta đã từng trải mà chưa có kinh nghiệm bao giờ ?? Nếu như có, xin cho thí dụ …. để cùng nhau ‘rút kinh nghiệm’ :-)) Chọc chút cho vui.
2. Chúng mình đều xuất thân từ 1 trường KT, có dạy đủ về văn hoá và nghề. Đúng không? Đúng 100%. Và cổ nhân cũng dạy: “Nhất nghệ tinh, nhất thân vinh”. Đúng không? Cũng đúng luôn. Nhưng xin hỏi lại trong các bạn: có ai áp dụng câu châm ngôn này trong suốt cuộc đời chưa? Hoặc vì hoàn cảnh này, hay lý do nọ mà bạn đã không làm và đôi khi phải làm ngược lại và biện hộ rằng: “Đó là cái NGHIỆP!!!”
Nào, hãy cùng nhau thảo luận. Bạn kể về bạn và tôi cũng sẽ kể về tôi.
Thân ái,
Huỳnh Tuấn Kiệt
Chào bác Kiệt mình xem move vi rồi thảo bàn sao nhe…
http://www.youtube.com/watch?v=0YW0W8J-ffg
Anh Kiệt và em mời các anh chị em mình ghi ra trải nghiệm về nghề nghiệp của mình để chúng ta học hỏi và chia sẻ các anh em mình ơi, Ghi cho em rút kinh nghiệm với hỏng lẻ mình em trải nghiệm bị anh Hiếu dập quá huhu…Ảnh đòi check em đủ thứ thấy ghê quá…hic..
Chào các bạn, hôm rồi được gặp anh Kiệt và anh Phước ở nhà Minh. Lần đầu nhìn thấy nhau qua màn hình, được nói chuyện nhưng thân mật cởi mở nên mình có nói nhỏ cho anh Kiệt nhờ ảnh hôn giùm các cô bạn ở bên ấy giúp,không biết giúp được chưa mà để chị em bàn tán dữ vậy. Các em gái thân mến, tui thấy trên TV chính trị gia các nước kể cả VN, họ gặp nhau ôm hôn nhau là chuyện bình thường. Quan trọng là các anh hôn chổ nào thể hiện tình cảm lúc hôn ra sao phải không các em. Riêng các anh xin gởi đến các bạn cái bắt tay và vổ vai thân mật
Trải nghiệm về sức khỏe
Hôm nay Xlan muốn viết một tí về trải nghiệm sức khỏe. Vì không ai muốn ghi trải nghiệm của mình ra hết thôi thì một mình mình trải cũng được “ôm sô” hihi…
Người ta nói tuổi trẻ thường mơ ước tiền tài, địa vị và sức khỏe còn bây giờ chúng ta già rồi thỉ mơ ước ngược lại sức khỏe là trên hết phải không?
Hồi còn ở Vn điều kiện y tế nước mình khó khăn, khg có sự quan tâm chăm sóc của chính phủ vể medicare nên chúng ta không có điều kiện kiểm tra định kỳ như check máu, đường… Và thường thì chúng ta coi thường sức khỏe gọi là “nuôi bệnh” khi nào chúng ta ngã bệnh thì gọi là “ tôi bị bệnh” và buồn cho số phận.
Ở bên Úc thì khác (em khg biết các nước khác thì sao nha!) Chúng ta có điều kiện đi check máu theo định kỳ nên khi bác sĩ phát hiện ra bệnh thì cảnh báo ngay cho chúng ta biết, (thậm chí còn bị la) nếu chúng ta bị máu nhiểm mở chrolesterol cao, tiểu đường…v..v…và chúng ta không kềm chế bản thân, kiêng ăn uống được thì bệnh càng ngày càng tăng thì lúc này là “ tôi bệnh tại tôi” bởi vậy ăn cái gì cũng phải kiêng kỵ, cũng lo sợ nên cuộc sống chẳng có enjoy gì cả! Xlan nhìn thấy một chị bạn bị tiểu đường cao đi bác sĩ bị ổng la quá trời vì chị khg kềm chế các món ngọt được. Thật ra bệnh đáy tháo đường thường nếu như thiếu đường bên trong cơ thể cũng rất là mệt và hoa mắt có khi còn bị ngất rồi thèm ngọt, nên mỗi khi chị ăn kem con chị hay giật lấy và quăn đi, vì nó sợ mẹ nó bị mù mắt nặng thêm, làm chị tủi thân và rất buồn.
Mà ở cái tuổi này chúng ta bây giờ bắt đầu bệnh rất nhiều thứ trong người lắm! Nhất là phụ nữ (Hay là Xlan đã nuôi bệnh từ lâu cũng không biết!. Sáng ngủ dậy mở mắt toàn thân đau nhức, mặc dù mình là người cũng tích cực thể dục thể thao) ở bên nước ngoài sống sợ lắm, cả bệnh cũng khg cho phép mình đau nếu mà nằm xuống ai mà lo cho đây?! Mấy năm trước có lần Xlan bị cảm lạnh người run bần bật miệng đánh bò cạp liên hồi khg nói được chỉ có một mình ở nhà sợ quá lếch được tìm lấy cho mình chai dầu chế ra lung tung mà xoa để cứu lấy bản thân mình vậy mà cũng khg có người để nhờ nấu cho bát cháo nhịn đói cho tới 9 giờ tối ông chồng mới đi làm về đến nhà.
Sống bên này sao Xlan thấy đơn độc, và khó khăn nhiều thứ quá khg học tiếng Anh thì ngu dốt mà lớn tuổi rồi học hoài chữ nó nhớ mình chứ mình khg nhớ nó, đi xe thì bị say không dám đi đâu! điều cần phải có trước tiên là sức khỏe và không cho phép chúng ta bệnh phải không? Tiền bạc mình làm cật lực để có, nếu mà xài như kiểu người Úc thì chắc chẳng có dư giả, nhưng dân Vn mình cần kiệm, với lại Xlan nghĩ đến trước đây có nhứng lúc mình khó khăn nghèo khổ sợ lắm nên cố gắng còn sức còn cày nhưng mỗi khi quá mệt mõi mình mới giật mình nghĩ lại cuộc sống này là cái gì vậy ta?! Tại sao chẳng bao giờ tìm thấy được niềm vui?! Nhiều lúc chán chường rã rời muốn buông trôi! Stress nhiều quá các bạn ơi. Theo các bạn thì sao? Thanks for reading hén.
Thân chào các anh chị!
Để tiếp theo đề mục cũa anh Kiệt, P. có đôi lời nói về nghề nghiệp cũa mình trải dài mấy mươi năm qua!
Thoạt đầu cái nhìn cũa cha mẹ về hoàn cảnh xã hội, mong sao con cái mình lớn lên có một cái nghề nào đó trong tay càng nhàn hạ càng tốt dể kiếm công ăn việc làm thì đở được cái thân.
Gia dinh tôi rất đông anh chị em, phần thì hoàn cảnh sống, mỗi một ngày khó khăn thêm. Vì muốn bớt đi gánh nặng cho gia đình, tự tìm cho mình một trường công lập, nếu như có dạy thêm nghề nghiệp thì càng tốt nữa! và tôi đành phải rời trường Lasan Đức Minh sau 9 năm học ở đó. May mắn 1 hôm tình cờ đọc được 1 tin trên trang báo, mừng quá tìm được một trường công rồi. Ngày hôm sau đạp xe lên để ghi tên thì ở trường Nông Lâm Súc Hốc Môn và tôi học ở đó được vài tháng.
Thấy thằng nhóc đạp xe mỗi ngày đi học xa xôi. Một hôm Ba tôi cho biết, trường KTCT đang tuyển sinh ghi tên thử thi coi sao. Nếu vào được thì đi học cho gần. Tương lai có Nghề có Nghiệp. Nghe nói mà trong bụng vui lắm. Vấn đề ở chỗ làm sao mà thi đậu vào được, một chuyện không dễ chút nào! ( các anh chị mình cũng đã biết rồi ). Thôi thì phó mặc, cứ đi thi rồi hẳn tính sau, họa hoằn lắm nếu có rớt thì trở về NLS Hốc Môn học tiếp…
Nhớ lại chiều 1974. Sau cơn mưa Sai Gòn trở nên mát dịu, cái hít thở lúc đó làm con người thấy thoải mái. Bước vào trường với thằng bạn hàng xóm để xem kết quả thi thế nào, thật là hồi họp, mỗi lần duyệt xong một trang mà không thấy tên mình là một lần trái tim muốn rớt ra ngoài. Qua đến gần trang cuối mới thấy tên mình. Mừng không tả nổi! Chuyện thi đậu chắc có ông bà đỡ khó tin mà có thật … không có nhiều tiền nên chỉ khao bạn mình được vai ba cuốn Bò Bía ở ngã tư Phú Nhuận ( Nó ngon làm sao ấy! )
Ba toi chon nghề vẽ ( Kỹ Nghệ Họa ) vừa nhẹ nhàng vừa được ở văn phòng thì không còn gì bằng!
Bước vào trường KTCT tôi rất mực chăm chỉ học hành mong sao được lành nghề để tương lai ra đi làm. Đến năm 1977 thì tạm biệt ngôi trường thân yêu và nhận công việc tại phòng Thiết Kế Cty Luyện Kim Đen với Hoàng hiện đang ở Pháp và một số bạn cùng lớp. Moi chuyện tưởng như êm xuôi, mọi ngày như mọi ngày.
Tháng 3/1981 P đến Thái Lan và tháng 9/1981 định cư tai Úc Châu. Đây cũng là bước rẽ trong cuộc sống cái Nghề Vẽ Vời tạm gọi chấm dứt từ đây! mặc dù rất yêu thích nó.
Công việc cũng thay đổi theo thời gian, tỷ dụ như làm công nhân trong hãng xưởng boss sai đâu thì đánh đó! làm thợ hàn; Chạy bàn trong nhà hàng; theo xe tải thầu lượm đồ tái chế biến. Đặc biệt P không thích 2 ngành Nghề đó là lái Taxi ( Mình như thế này mà làm tài xế cho thiên hạ dứt khoát là không)và Nghề bán nhà (Vì mấy người này nói sạo kiếm tiền, mình ngay thẳng không làm Nghề này được có vậy thôi). Cuối cùng hai Nghề này mình đều có làm qua. Nghề Địa Ốc thì vẫn làm đến bây giờ và Nghề Kỹ Nghệ Họa có lẽ không bao giờ quay trở lại được nữa. Dù rằng đến Úc P đã đi học lại. Nhưng khiến xuôi cái duyên với cái Nghề Vẽ đã không còn đeo theo với mình nữa. Không lẽ cái Nghiệp là buôn bán nhà cửa chăng!….
Còn Nghề và Nghiệp của các anh chị thì sao thì cũng xin cho biết!….
Thân Chào
H.Q. Phước
Hi anh Phước,
Trước tiên là cám ơn anh đã viết một bài trải nghiệm về nghề cùng với Xlan, khg thôi em bị ôm sô thì buồn lắm! Nhưng mà mới đầu viết chữ còn bỏ dấu cuối cùng nó theo thời gian cùng với nghề của anh ở Australia nên mất dấu luôn, đọc mõi mắt quá! hihi…
Thật ra thì tuổi chúng ta đã ngoài ngủ tuần rồi, cá với các anh em mình là khg có ai mà khg trải qua nhiều nghề nhưng mà khi chúng ta trụ lại được một nghề và theo nó mãi Xlan nghĩ chắc là nghiệp của mình, có những nghề mình đã đi qua có thời gian ngẩm nghĩ lại sao mà chua chát quá! nhưng nếu có được cơ hội chọn lựa và phát triển cái khác tốt hơn thì thật đáng mừng. Ở đây Xlan muốn nói khg có nghề nào xấu chỉ có con người làm cho nó xấu hoặc là trong ý nghĩ chúng ta không thích nó mà thôi!
Em không đồng ý với câu nói của anh Phước “Mình như thế này mà làm tài xế cho thiên hạ nha!” Mai mốt mà nói lên nhà đón Xlan đi họp mặt thì Xlan khg thèm đi đâu! chãnh cho mà biết!
Thật ra khi mà hoàn cảnh mình bị rơi vào tình thế với một nghề nào để kiếm sống nếu mình cảm thấy nó quá vất vã hay là có cái gì đó gây ra làm mình bực mình và có khi căm ghét vậy thì nó chính là một động lực cho chúng ta học thêm một nghề khác và thoát ra khỏi nó! Ai cũng có nhiều bất mãn trong công việc và muôn vàn khó khăn trong cuộc sống. Cám ơn lúc nào bên cạnh nếu có được một người thân để chia sẻ, động viên và cùng chúng ta gở rối mọi ưu phiền.
Em cũng trải qua nhiều nghề lắm mà con Xlan nó nghĩ mình chỉ thích hợp những công việc đối ngoại nhưng cuối cùng làm “tỳ nữ” lại là nghiệp của em, có lẻ ba mẹ đã chọn cho mình cái tên nó ảnh hưởng quá mạnh vào nghề nghiệp của mình rồi, thôi thì tìm niềm vui trong công việc khi nào gặp khó quá thì đổi nữa vậy thôi…Thanks for reading. Chúc các bạn một ngày vui vẽ.
Hello Xuân Lan, các anh chị!
Cám ơn XL đã có góp ý về bài viết của mình. Thật sự bài viết chưa hẳn kết thúc vì còn những chi tiết cần phải nói thêm. Những năm tháng còn trẻ cái nhìn về nghề nghiệp có khác P xin được nói thêm một chút như thế này chẳng bao giờ mình thích làm nghề tài xế Taxi vì cho rằng suốt ngày chạy rong ngoài đường đưa đón thiên hạ đi đây đi đó! tủi thân lắm cứ nghĩ thà đi làm việc khác thì vẫn hơn.
Cuộc đời khó nói trước ” ghét của nào, Trời trao của đó”.
Bắt đầú 1990 P xin được việc làm tại một hãng xưởng gần nhà công việc bận rộn overtime liên tục cho nên lương bổng hậu hỷ, cuộc sống tựa như nở hoa… Bất ngờ gần cuối những năm 1990 mức độ sản xuất chậm dần vì sự canh tranh thị trường, việc làm thêm giờ không còn như trước đây. Suy nghĩ mãi không biết phải làm chi đây để có thể bù đắp những chi thu.
Được biết một workmate hắn kể rằng vừa làm ở đây , cuối tuần chạy thêm Taxi. Sau vài lần ý kiến , ý ruồi. Về nhà nằm gác chân lên trán suy nghĩ tới , lui. Như Xl và các anh chị cũng đã đoán được rằng chẳng bao lâu P quyết định đi học lấy cái bằng lái và gia nhập quân đoàn Taxi vào dịp cuối tuần như anh bạn của mình, Nghề Nghiệp này cũng có cái thích thú của nó có điều làm vào ngày cuối tuần thì không gặp được gia đình, tủi thân khi chở khách đi chơi trong khi không chở được gia đình đi. Tuy vậy cũng kéo dài on and off khoảng 2 năm.
Trở lại nhận xét của XL cá nhân P rất đồng ý, không có Nghề nào xấu cả mà chỉ có con người nghĩ về nó xấu hay không thôi! Nhân bài viết thêm nay hy vọng nàng XL không được quyền “chảnh” nữa nha!…
Thân Chào hẹn gặp lại
H.Q. Phước
Sorry anh Phước làm Xlan hiểu lầm mà sao trải nghiệm gì mà trải nửa bài viết trước rồi lần sau vào viết tiếp?! vậy thì anh nhớ lần tới phải ghi là “còn tiếp” để mọi người đọc còn biết chứ! Mà cũng may là anh quay lại viết tiếp hôm sau, thường thì anh Phước cả tháng mới vào mạng một lần mà! Cám ơn sự trải nghiệm của anh. Xlan biết để mà sống và tồn tại và có chỗ đứng trên nước Úc này và cả nước Mỹ, Đức, Pháp… Xlan nghĩ chắc chúng ta ai cũng phải vất vả và vượt qua muôn ngàn khó khăn, vì Xlan mới qua sau này sức khoẻ khg có, nhưng mỗi lần nhìn lại cứ nghĩ “cám ơn Trời Phật con vẫn còn sống” nhất là mỗi lần mùa đông trôi qua! (Hên quá cái này khg có nằm trong những câu triệu chứng nhận ra mình già hihi…)
Hôm nay nhân ngày lễ tình nhân thì Xlan lại muốn viết ra một sự trải nghiệm về hạnh phúc.
Mơ một tiếng em
Có bao giờ các bạn ngồi nhìn lại đoạn đường mình đã đi qua và hạnh phúc mình đang có được rồi thầm cám ơn Thượng Đế chưa? Từ xưa tới giờ có khg biết bao nhiêu là giấy mực tả về tình yêu nào là “tình yêu là một bức tường người bên trong muốn leo ra, và người bên ngoài muốn leo vào” rồi thì “yêu không phải là nhìn nhau mà cùng nhìn về một hướng”… Hạnh phúc cũng vậy hòi còn trẻ mình nhớ có lần mình đọc đâu đó một câu “hạnh phúc chân chính không phải nhiều tiền nhiều bạc, giàu sang danh vọng, mà là được gởi gấm thể xác mình tâm hồn mình cho người mình yêu thương kính mến”. Ngày còn trẻ sự nhận định về người yêu thương kính mến, chỉ mơ hồ là mình yêu và tôn trọng họ. Lớn hơn hiểu ra được một chút tình yêu phải có sự sẻ chia…hiểu và tôn trọng lẫn nhau…
Có một lần ngồi trên xe lửa gặp một chị VN nghe chị nói chuyện với người bạn bên cạnh về khác biệt văn hoá trong hôn nhân có nhiều cái cần phải được san bằng. Đây là mấu chốt của đôi đủa lệch mà đôi khi mình giật mình nhìn lại “ngày mai còn bao lâu? Đến khi nào thì chấm dứt…” Chị kể nhà chị có hai cô con gái lấy hai thằng chồng Úc và Pháp. Điều trước tiên chị dặn hai thằng rễ là văn hoá ăn uống của người VN là “ăn nhai nghe có tiếng vậy mới ngon”. Các bạn mình đừng nghĩ là đó nhai ngồm ngoàm theo cái kiểu hả miệng đâu nhé! Ông chồng mình Úc ổng rất khó chịu khi nghe mình nhai có tiếng, Xlan là dân công nhân có thể thời gian nghĩ ăn được cho phép ít quá nên quen ăn nhanh vì vậy…bạn mình thử nhai nhanh coi cho dù khg hả miệng cũng gây ra tiếng kêu nhất là ăn rau sống. Bị bắt lỗi hoài nên quê và ngại nhiều lần chờ ổng đi khỏi mới ăn hoặc là bới cả tô bỏ đủ thứ kiếm chỗ nào vắng ngồi ăn một mình…cho nó sướng… Ông chồng mình khg biết ăn món ăn việt nam, ngay cả thử cũng khg thèm, nên Xlan khg phải nấu và cảm thấy rất sung sướng. Vậy là một thời gian cái mà mình tưởng sướng lại trở thành nổi buồn kết tủa âm ỉ trong lòng mình. Cuộc sống là cái gì vậy? Khác biệt ngôn ngữ cũng là cái hạn chế mình cho là rất là lớn trong cuộc sống. Không biết những người phụ nữ khác lấy tây thì thế nào còn Xlan thì buồn…, cũng khg phải người này làm khó khăn gì cho mình ổng rất là dễ mà còn hiền lành có điều…làm sao trải lòng mình ra để tâm sự đây? Phụ nữ mà thèm được hờn mát thèm một cái mè nheo, thèm nói với nhau những cái chất chứa tận đáy lòng để được sẻ chia, Và đôi khi thấy ổng gặp khó khăn trong công việc muốn lắm chứ một lời nói động viên mà khổ nổi tiếng Anh học chưa đủ tới lại thêm cái giọng đanh thép của dân kỹ thuật không khéo thành dạy đời người ta thì nguy (bị rồi), ông này ngang bướng số 1 chắc khg ai qua mặt nổi ổng đâu!Thậm chí… buổi sáng mở mắt ra thèm nghe một câu nói “dậy đi em pha dùm anh một ly cà phê!” đơn giản như đang giởn phải không?
Các bạn đừng thắc mắc tại sao Xlan hay viết, bởi vì cuộc sống này mình bị lặng câm, lặng câm trong tìm thức thèm khát. Nhưng mà với Xlan người này thì hoà hợp bằng một thứ tình bạn, cái mà Xlan đã từng mơ ước trong mười mấy năm qua tiếc một điều phải chi anh ấy là người Việt để ăn cùng với mình chia sẻ những niềm vui, nổi buồn trong cuộc sống và cùng ăn những món ăn rất là Vn nghĩa là đầy đủ tương cà mắm muối, và… sáng ngủ dậy mở mắt ra hỏi “mấy giờ rồi anh?” không bị lố bịch vậy thôi..
Hy vọng đây không phải là đòi hỏi quá cao, và..chắc cũng chỉ là ước mơ không bao giờ có được thôi thì mơ đâu có tốn tiền vậy thì cứ mơ …và ước gì cái võ bọc “Lan huệ sầu ai lan huệ héo, lan huệ sầu đời trong héo ngoài tươi” nhanh nhanh được bỏ ra để mình vui vẻ mỉm cười với đời vậy thôi! Thanks for reading hén!
Đọc baì viết tâm tình của Xlan, anh đã nghỉ ngay: “Hai nền văn hoá, phong tục và tập quán hoàn toàn khác biệt sống chung trong một mái nhà”.
Sự khác biệt trong ngôn ngữ, củng như phong tục tập quán, đã làm không biết bao nhiêu gia đình, chồng Việt vợ Tây, chồng Tây vợ Việt. sống trong cảnh nưã khóc nưã cười. Ngoại trừ trường họp các Cô các Cậu sống và lớn lên ở Tây phương.
Một số khác biệt căn bản suy nghỉ cuả người Tây phương và người Á đông.
Chồng Tây không có áp dụng quan điểm “Chồng chuá vợ toi” hay là xem vợ như một ngưới ở, họ luôn luôn sống trong sự công bằng với vợ. Không có vấn đề say xỉn rồi về đánh vợ con giống như ở VN. Ơ Tây phương luât pháp rất khắc khe vấn đề nầy. Đây là lối suy nghĩ hoàn toàn ngược vơí lôí suy nghỉ cuà người đàn ông Á đông.
Gia đình Tây phương họ mua nhà mượn tiền ngân hàng thì họ sẽ từ từ trả cho đến khi hết hợp đồng.
Ví dụ: Hợp đồng trả góp 25 năm hoặc 30 năm, nên nhiều gia đình người Tây phương thì họ vưà trả hết nợ nhà, thì cùng lúc họ đã đến tuổi về hưu.
Đối vơíị những gia đình người VN, củng phải mượn tiền mua nhà nhưng cả hai vợ chồng đều cố gắng tiết kiệm và làm việc một cách tối đa, nên chỉ trong vòng 5 đến 10 năm là đã trả dứt nợ vơí ngân hàng.
Người VN đa số ở Úc khá thành công về bất động sản, phần lớn những gia đình có cuộc sống trên thuận, dưới hoà thường thì con trai hoặc con gái cuả họ đều thành taì ở Úc. Bản thân gia đình họ đã cầm chắc trong tay hai hoặc ba căn nhà, có nghiả là họ hoàn toàn đứng tên trên giấy chủ quyền nhà. Nếu mình còn nợ ngân hàng thì nhà đó chưa phaỉ là cuả mình, ngân hàng có thể lấy bất cứ lúc naò nêú mình không trả nợ hằng tháng cho ngân hàng hoặc vì lý do gì đó mình không trả đưọc.
(Cần kiểm chứng vấn đề nầy thì hãy liên lạc Anh Phước một chuyên gia về: ” Mua, bán và đầu tư bất động sản tại Úc”).
Tây phương họ sống và hưởng thụ những gì họ đã làm ra, họ không quan tâm lo đến đời con, đời cháu như người phụ nữ VN. Bậc Cha Mẹ VN sẳn sang cực khổ và hy sinh hầu sau nầy cuộc đơì con của họ không cực khổ như họ. Hẳn trong chúng ta củng đều thấy sự khổ cực cuả bậc Cha Mẹ chúng ta lo lắng từ việc học cho đến tương lai cuả chúng ta như thế naò!
Cuộc sống người tây phương, trong tình nghĩa vợ chồng họ cư xử nhau rất là sồng phẵng. Khi ly dị họ sẻ chia chát vơí nhau theo lệnh cuả toà án. Ngược laị với lối suy nghĩ cuả người đàn ông VN, khi ly dị thì người đàn ông VN sẳn sàng cho laị tất cả những gì họ được quyên giữ, cho lại để người vợ lo cho con…Đa số người đàn ông VN đều ra đi khỏi nhà với bao quần aó và bàn tay không.
Chuyện ly dị của tây phương thì dễ dàng lắm, họ yêu rất dễ dàng và đến sống chung với nhau củng rất dể dàng. Nên việc thích thì tiếp tục không thích thi chia tay, vì họ quan niện “easy come and easy go” tạm dịch “đến dễ dàng và ra đi dể dàng”.
Củng xin nói thêm, trường họp ly dị cuả những cặp vợ chồng người VN, đa số lọt vaò trường hợp chồng hoặc vợ mê cờ bạc (casino). Nhiêù trường hợp gần đây nhất là các ông sau vaì lần về VN, khi các ông trở về nước, vì tấm lòng nhân đạo nên các ông vẩn phaỉ giúp đỡ và làm từ thiện cho các cô con gái trẻ ngheò còn đang ở bên VN.
Cha mẹ chồng hoặc cha mẹ vợ, khi già yếu họ đều đưa vào viện dưỡng lão, nơi nầy họ sẽ lo cho các cụ bà cụ ông rất chu đáo. Hằng tuần, con cháu có thời gian thì đến thăm, không thì đành ngôi nhìn trời, nhìn mây. Ngược laị người VN vẩn chăm sóc cha mẹ già tại nhà cho đến khi ông hoặc bà qua đời….
Trên chỉ là sơ nét vaì đìểm khác biệt giưã cách sống cuả người VN và người Tây phương.
Còn về việc ăn uống thì củng rất nhiêù người Úc họ rất thích ăn thức ăn VN và ngay cã họ rất thích cách sống cuả người phụ nữ VN. Xin dẩn chứng một số trường hợp sau đây:
Trường hop thứ nhất:
Cách nay năm một ngàn xa xưa lắm rồi, ông giảng sư trường anh học .
Ông hoỉ Anh: Bằng cách nào tôi nấu được “Phở”, vì tôi và bà xã tôi thích món “Phở VN” lắm. Tôi muốn tự tôi nấu cho bx tôi ăn vào cuối tuần,
Thế là anh phải hẹn để tìm taì liệu daỵ nấu cho ông. Củng may mắn anh tìm được một sách viết bằng tiếng anh dạy nấu nhửng món ăn VN, thế là copy baì dạy nấu phở và đưa cho ông xem.
Ông hoỉ: Tôi có thể mua những đồ gia vị nấu “Phở” ở đậu?
Anh trả lời: Ông cư đến bất cứ tiệm thưc phẩm á châu, hoỉ họ là ông có thể mua được moị thứ .
Trường họp thứ hai:
Hằng năm cuối niên học nơi bé gái cuà anh học lúc bậc tiểu học. Hội phụ huynh tổ chức ngày “Cám ơn Thầy Cô”, yêu cầu tất cả phụ huynh của học sinh làm một món ăn nào đó để các Thầy Cô ăn trưa.
Môỉ năm bx anh đều làm “Chả giò” các Thầy Cô đều rất thích. Hằng năm đều được yêu cầu làm món nầy.
Trường họp thứ ba:
Người bạn Úc làm việc chung hảng có bà xã là một giáo sư, thích ăn món “Gỏi cuốn” thế là Anh laị copy cách dạy làm “gỏi cuốn” cho Anh chàng đó về chổ tài làm cho bà xã thấy.
Một số người bạn Úc anh biết, thì họ rất thich món “Bánh mì thịt” để ăn trưa họ khen sao mà ngon quá.
Thậm chí họ ghiền ăn bánh mì thịt cuả VN đấy.
Anh có quen một số gia đinh họ có chồng Úc, chồng của họ củng thích ăn những món ăn VN,
Ví dụ như: Bò thiết bản, bò lút lắc, chạo tôm, gà chiên dòn tẩm chao, gà chiên dòn tẩm mật ong, gỏi gà, canh chua, cua xào me, cua xào muối ớt.v.v
Thậm chí có những người Úc còn mua sách và băng giảng để học nói tiếng Việt.
Chuyên mà ngươì chồng Úc cuả XLan không ăn được thức ăn VN!
Không lẽ XLan thích đơn giản, đánh nhanh đánh lẹ bằng những món ăn VN như:
Rau muốn luột, nước rau muốn luột dằm trái cà chua làm nước canh.
Món măn như là nước mắn kho quẹt, hoặc cá hay thịt kho tiêu….
Hay là móm mắn ruốc chiên vơí thịt ba roị, ăn vơí dưa leo và cà điã
Hơn một tí nưã là tép rang mặn..v.v.
Trường hợp cho ăn kiểu nầy có nước chồng người Úc hay người VN, trước sau gì củng bỏ cuả chạy lấy ngươì …
Thôi thì hãy thử một vaì đề nghị nầy xem sao?
XLan vaò thư viện mượn một số sách hoặc băng “Dạy nâú ăn của bà giaó sư Quốc Việt” Hiện nay rất nhiều thư viên địa phương có rất nhiều sách Việt ngữ và phim dvd cuả VN.
Nhờ LanA, KĐ hoặc các chị dâu CT cuả nhóm, hướng dẩn cho vaì món tuyệt chiêu, sau đó về nấu thử cho ông chồng Úc thưởng thức xem co thay đôỉ được gì không.
Nếu như bằng một sự cố gắng tối đa và thật sự nhưng vẩn không thay đổi được tình thế, thì thôi đó là caí nghiệp cuả XLan phaỉ trả vậy.
Đành chấp nhân cuộc sống “Cô đơn” trong mỗi buổi ăn và sẽ không bao giờ nghe được tiếng “Em”..
Chúc thành công.
Hôm nay Xlan muốn viết một bài trải nghiệm về niềm tin hay là chữ tín. Câu nói “mỗi ngày chúng ta nên cân nhắc ba điều là “làm việc cho ai có hết lòng không, chơi với bạn có giữ chữ tín không và đạo thầy truyền có học hết khg?” câu này nó luôn nhắc Xlan nhớ và sống gần như làm theo nó suốt quảng đời.
Hồi ở Vn lúc sinh thời trước cửa cty nơi mình làm việc có hai người: một bán nước, một bán bánh mì, thấy họ nghèo khó vất vả hay vay mượn tiền của mấy người cho vay nặng lãi làm vốn sinh nhai rồi trả góp mỗi ngày với lãi suất cao. Mình thương tình nên cho họ mượn và cũng yêu cầu góp như vậy cho đến khi trả đủ vốn thì thôi, coi như giúp người mà. Khi họ mượn thì họ nói mình tốt hết lòng cám ơn, nhưng khi góp được vài ngày, chắc họ thấy mình hiền quá nên lơ luôn lúc nào hỏi cũng bảo chưa có rồi xù…Tức và ấm ức trong lòng quá mình suy nghĩ “những người này khg giữ chữ tín thì cứ để những người cho vay nặng lãi cư xữ với họ” từ đó mình khg thèm dính vào…một lần rút kinh nghiệm.
Lúc đó cháu mình và mấy đứa em họ thấy mình có tí của cũng bu vào mượn, nhưng khi trả tụi nó luôn nói “tui định trả nhưng thấy bà giàu chưa cần tới thì trả làm gì?” Trời…mượn thì phải trả chứ! Thấy người ta chưa cần khg trả là sao? Sau này có lúc mình bị sa cơ, sa thật là sa…gặp tụi nó vừa khóc vừa đòi tụi nó nói…”Bà xạo quá bà ơi bà mà khó cái gì?” Hỏng lẻ khổ lại đeo cái bảng trước ngực “tui đang mạc lắm bà con ơi”. Nghĩ lại vẫn còn đau, đau vì mình cho em út mượn để bây giờ khg thèm nhìn mặt tụi nó nữa lòng oán giận dâng cao hơn cả nghĩa tình.
Xlan là người luôn đặt chữ tín lên hàng đầu, khi còn bán hàng cho cty IBM ở cửa hàng có 3 người phụ trách, mỗi người chịu trách nhiệm riêng một quầy, mỗi khi cần lấy hàng cho cty, mình luôn báo cho đại lý ngày trả tiền và khi mà đến ngày hẹn nếu cty chưa có để trả mình luôn lấy tiền nhà ra trả trước để giữ chữ tín, vì vậy mỗi lần 2 người bạn kia cần lấy hàng, bên đại lý luôn luôn nói khi nào Xlan kêu hàng họ mới giao, thế mới biết chữ tín quan trọng như thế nào phải khg?
Nhưng mà người giữ chữ tín này lại có một trăn trở mang nặng trong lòng một thời gian dài. Số là ngày mình qua bên này thằng con nó làm ăn khó khăn có lên vay mượn của thằng cha nó 30 triệu tương đương với 1500 đô bây giờ. Cha nó thì giàu có nhưng mà ổng khg cho lại lấy cớ bảo hỏi dì nó (vợ sau của ổng), thằng này chắc túng quẩn quá mới hỏi ( khg dám hỏi mẹ vì lúc đó Xlan mới sang Úc khg có việc làm sợ làm phiền cuộc sống của mẹ, chắc vậy!) Nghe nói khi mượn xong đến ngày trả vẫn chưa có được nó vừa bị trễ mấy ngày bả đã gọi điện hỏi bà con ai biết số phone nó thì cho bả biết bả nói những lời lẻ làm nó rất buồn (cậu vẫn khg kể lại với mẹ, thằng này dấu nổi đau trong lòng hay lắm điểm này thì cậu khác mẹ hihi…) Sau này vì uất ức lẫn căm hận vì những lời nói nặng nhẹ của vợ chồng ổng nó nói khg thèm trả, Trời ! Xlan gởi tiền về trả thì bạn bè can ngăn bảo “đừng trả” vì ổng giàu và ổng là cha của nó, lòng mình thì buồn vô kể, tình nghĩa thì đã cắt đứt từ lâu rồi, có trả cũng chẳng nối lại được cái gì! Âu cũng là duyên nghiệp của cha con nó đến lúc cũng chấm dứt chắc cu cậu rất đau buồn nên lúc nào cũng nói “tình nghĩa cha con của con chấm dứt chỉ có 30 triệu” Vì ổng nghĩ con ổng nợ tiền vợ ổng khg trả, cái nợ vợ ổng nó bự và quan trọng hơn ổng gấp ngàn lần nợ ổng, nên xù khg nhìn mặt nó luôn. Còn người phụ nữ này một thời cũng thân thiết với con mình hồi ổng mới yêu cô ấy, nghe nói con trai mình thường chở cô ấy đi chợ, chỉ dẫn cho mua từng món đồ dùng trong nhà ngay cả dầu gội đầu… Sau này bể chuyện ra vì 30 triệu mà phỉ bán nó với anh em họ hàng bên ổng, làm nó oán giận. Chấm dứt tình cha con luôn.
Còn Xlan thì oán giận kiểu khác sao hồi đó nó lên chơi, chở bả đi chợ tùm lum mà mình khg biết đúng là mình có thằng con “nuôi ông tay áo, nuôi khỉ dòm nhà” là vậy mà! Nên ghét nghĩ nó khg trả là đúng rồi hihi…đàn bà nhỏ mọn là vậy.
Theo các bạn thì sao? Đặt mình trong hoàn cảnh Xlan hay của ổng để góp vào câu chuyện này xem ai đúng ai sai hén. Thanks for reading.
Xuân Lan thân mến,
Baì viết trên của XL được tóm tắt bằng chữ “T”, chữ T nầy được nhặt ra 1 trong 5 chữ “T”: “TÌNH, TIỀN, TỘI, TÙ, TỬ”.
Có lẽ Anh Em chúng ta ai cũng điều biết và đã từng nghe qua năm chữ đó.
Chính cuộc sống cuả chúng ta hoàn toàn lệ thuộc vào hai chử Tình và Tiền, nhiều trường hợp chỉ vì tiền đã dẩn dắt chúng ta dính dáng đến Tội lổi, vì phạm phaỉ tội nên đôi khi bị luyên lụy đến Tù giam, có những trường hợp quá nghiêm trọng thì chúng ta phaỉ lảnh một bản án là bị Tử hình.
Tiền có nghĩa là gì? Là một tờ giấy in đặc biệt có bảo chứng bằng vàng của một quốc gia.
Ông bà thường dùng chữ “tiền bạc”, ý muốn nói tiền luôn luôn đi với sự “bạc bẽo”. Có nghiã là đồng tiền hôm nay trong tay ta, ngày mai sẽ trong tay của người khác. Tiền nó bạc bẽo lăm, nó không bao giờ chung thủy với chúng ta. Bằng chứng cũng cho chúng ta biết rằng : Nếu một mai ta chết, thì đồng tiền chúng ta đã tạo bằng mồ hôi và nước mắt, nó sẽ qua tay của người khác va nó sẽ không bao giờ đi theo chúng ta!
Cả cuộc đời con người chúng ta chỉ vì “Tiền” nên đã đánh đổi bằng bao nhiêu mồ hôi và nước mắt, thậm chí ngay cã sinh mạng mình. Mong sao cho chúng ta có được một cuộc sống tương đối no cơm ấm aó, cho gia đình và bản thân của chúng ta . Ngược lại cũng vì tiền mà nhiêù người đã bán hẳn bản chất lương thiện cuả con người mình, để rồi càng lúc càng lún sâu vào con đường đầy tội lỗi.
Trong một xã hội không công bằng, luôn luôn có sự chênh lệch quá xa giữa người giàu và người nghèo. Chính vì điểm nầy mà trong một giây phút bốc đồng naò đó của cuộc sống, đã đưa đẩy người thua kém thấp hèn và bần cùng cuả xã hội, rất dễ dàng trở thành người gây ra biết bao nhiêu là tội lỗi.
Câu chuyện cho mượn tiền rồi không trả lại, thì hầu như khá phổ biến tại VN! Ngay cả người VN qua đến xứ người, vẩn còn chuyện ấy. Dưới một hình thức tương đối tinh vi hơn như là “ Chơi hụi” hoặc là cho vay lấy năng lãi . Đã biết bao nhiêu anh chị vì nghĩ rằng đây là cách hay nhất, vừa đễ dành được tiền, vừa sinh lời khá cao nếu so sánh vơí ngân hàng.
Riêng xứ sở miệt dưới nầy, đã xảy ra những chuyện úp hụi tương đối khá nhiêù, nên hiện nay hầu như không ai dám tham dự vaò cuộc chơi nầy nữa. Đáng kễ nhất là những vụ úp hụi lớn, vị chủ nhân dựng lên hằng chục dây hụi, giá từ 500 đến bạc ngàn. Tiền thì hằng tuần hoặc hằng tháng đóng vào với tiền lơì quá cao, hầu như các con huị đều cố ý chơi hụi đễ hốt chót và sẽ thu lại một số tiền khá lớn. Đến khi được hốt chót thì laị được mơì vaò những giây huị mới, tiền còn laị thì được cho vay lấy lời vơí phân lơì rất cao. Nên cuối cùng mình cứ hằng tháng đóng tiền cho thiên hạ, đồng tiền lớn dành dụm cuả mình đã trở thành đồng tiền ão, vì mình chỉ nghe nói chứ không thấy. Đến khi chủ hụi họ thấy đúng lúc rồi thì họ cũng biến mất, đa số họ đã hồi hương và hiện nay trở thành những đại gia tại quê nhà. Một số người tiếc của nên cũng tìm đến nơi, nhưng có lẽ không ai dám đụng tới họ. Họ có sẳn một ít tay chân bộ hạ bão vệ thì đố một Vịêt kiều nào dám đụng tới.
Một vaì nhân vật cũng khá giỏi trong kinh doanh, lợi dụng sự nhẹ dạ của những người ham lời cao, nên đã tạo cơ hội cho họ thu vốn không công chuyển về VN, đễ cha mẹ và thân nhân cuả họ ở VN có tiền đầu tư: Nhà, đất, khách sạn, những thương vụ khá hốt bạc taị VN hiện nay. Một số người bị lường gạt mất tiền, vì tiếc cuã củng ráng tìm đến những thân nhân của chủ hụi ở VN…Cuối cùng củng huề thôi, vì đa số đều nhận được câu trả lời rất đơn giản “Chúng tôi không biết gì cã”, mặc dù người đòi nợ biết gia đình đó ở VN cũng thuộc dạng ngheò ngày xưa, thế mà bây giờ có con là Vịêt kiều nên họ đã lột xác một cách quá nhanh chóng. Thế là đành mang caí bệnh tức trở lại Úc, vừa bị giựt hụi vừa bị tốn tiền vé máy bay về VN.
Khi thưa gởi thì cảnh sát cũng phải chịu thua, không giaỉ quyết được, vì hình thức chơi huị ở xứ nầy không hợp pháp. Cũng xin noí thêm người VN mình không thích liên can đến cảnh sát, nên mọi việc rồi cũng im như không có gì xảy ra. Thông thường người giựt nợ ở đây thì họ biến mất không thể tìm kiếm tông tích được nữa .
Chuyện thương người của XLan, làm như vây cũng rất là tốt. Có một trái tim biết thương người nghèo khổ, cho dầu đã bị họ không hoàn trả lại theo đúng lời hứa, ngay cả họ đã giựt luôn tiền họ đã mượn. Trong hoàn cảnh đó XLan hoàn toàn không gây khó dễ, như vậy XLan quá hay. Thôi thì XLan cứ nghĩ đó là việc XLan đã làm phước để hưởng được những phúc đức sau nầy.
Trong cuộc sống đôi khi mình cũng phải tin vào những gì bậc Ông, Bà,Cha và Mẹ thường khuyên con cháu.
Ví dụ như:
Của đi thay người.
Trong cái xui đều có cái hên sẽ đến.
Kiếp trước mình đã có thiếu nợ ngừơi đó, nên kiếp nầy gặp lại mình phải trả.
Cũng biết đâu nhờ những việc làm tốt của XLan ngày xưa, nên bây giờ XLan đang có mặt trên đất nước nầy.
Bản chất của XLan là một người rất tốt, thì hãy nên làm cho mỗi ngày một thêm tốt hơn, còn những gì đã mất thì đó là một bài học kinh nghiệm. Lần sao nếu gặp những người cần XLan giúp, thì hãy nên cân nhắc một cách kỹ lưỡng hơn.
Hãy cố gắng hơn nữa nhé, một tuần lễ vui vẽ.
Cám ơn anh Hiếu đã trải những suy nghĩ của anh để góp ý cho em. Vợ chồng hoà thuận là cái cơ duyên nếu mà có được hợp nhau về tính tình, sở thích, và ngay cả ăn uống thì tốt quá! Mà cái số em làm sao vậy ta? Người trước cũng vậy, người này cũng vậy. Nguời trước thì khg ăn cá, không ăn thức ăn kiểu người miền nam nấu, nhưng khi em làm thức ăn cho ổng rồi làm riêng phần cá cho mình, ổng hay bảo: “đã bao nhiêu lần đem cá lên măm cơm ổng bỏ bửa khg thấy sao?” Nhìn cá trên măm cơm là khg thích rồi là sao? Không ăn thì để người khác ăn chứ! Lãng nhách. Làm trong thời gian đó em phải từ bỏ thói quen ăn theo kiểu người miền nam của mình luôn!
Còn ông này thì ổng sẽ thử ăn đó nhưng mà về VN chỉ thử ở những nhà hàng 4 sao trở lên thôi. Còn khg phải để ổng tự chọn (bảo thủ vậy dó). Một lần bên xui gái nhà em mời đi ăn ở một nhà hàng “không trăng sao làng nướng” vì người ta mời em cũng biết ổng khg ăn nhưng muốn cho ổng thử, ( với lại phong cảnh cũng đep) vừa vào thấy là tỏ thái độ… phải nói sao nhỉ “khinh khi và chê bai” dù khg nói ra nhưng nhìn vào, người ta có thể thấy được trên gương mặt ổng lộ ra, đã vậy ổng còn đổi thừa qua con cháu, nó cũng người Úc đi chung, thế là hai thằng cãi nhau làm mình khg biết mang cái mặt mình đi cất chổ nào cho hết quê. Lần đó em cũng bực mình và trách ổng. Thế là thằng chả lấy thức ăn dồn hết vô miệng giống như cho thằng chả chết… nghẹn.
Đó là lý do tại sao mỗi lần đi họp mặt em khg bao giờ dắt ổng theo. Người này khg bao giờ ăn đồ biẻn, hôm kỷ niệm ngày cưới anh Hoàng, em cũng tính đưa ổng đi vì đó là nhà hàng Liberty nhưng may ghê khg đưa, ở đó anh Hoàng cũng chọn toàn hải sản.
Người ta nói vợ chồng hoà hợp thì cho dù “râu tôm nấu với ruột bầu chồng chan, vợ húp cũng gật đầu khen ngon”.
Xã hội bây giờ phát triển mạnh, đời sống tốt hơn, nhu cầu con người cao hơn, bên cạnh đó vai trò người phụ nữ nhiều áp đặt hơn. Các anh mà rời gia đình một tháng thì em đảm bảo các bà vợ sẽ có một kỳ nghỉ holiday đầy enjoy rất là “relax” vì có các anh ở bên cạnh cái suy nghĩ của người đàn bà về cơm nước cho chồng mình cao lắm nhất là các ông chồng VN xin miễn nói là các anh ăn dễ, và ăn cái gì cũng được nha! Các anh có bao giờ có vợ bên cạnh mà chỉ ăn khoai lang, hay xôi, hay bánh mì thay cho bữa ăn có cơm canh, và vài món khác… trong cả tuần chưa? Vậy mà tụi em có đó! Làm cực quá mà ăn vậy cho nó khoẻ.
Hồi em ly dị ông chồng trước, em rất vui vì khg còn phải lo những bửa cơm “thịnh soạn” nữa. Thế là quên mất thằng con mình. Nghĩa là chỉ có món kho và canh thôi. Ức quá thằng bé khóc lên “Mẹ chỉ nghĩ đến ba thôi, có ba ở nhà mẹ làm đủ thứ món hết, bây giờ mẹ khg còn làm bò nướng vỉ …nữa” Trời! Em vừa mắc cười vừa tức (vì nó mập) mới nói “May mà mẹ khg làm mấy món đó mà con lên ký mập ù chắc mẹ làm mầy lăn luôn chứ khg có đi nổi nữa!”. Thằng bé người Vn từ nhỏ đã có thói quen như vậy em nghĩ sau này nó sẽ làm khổ vợ nó đây! Vậy mà sang đây anh biết nó làm gì khg? Đi vào Coles., Woolworths…toàn tìm những món thức ăn đóng hộp, đọc kỷ mua về ăn thử còn bảo “Để sau này vợ con có qua đây sống tụi con ăn nhanh cho khỏi mất công vợ con nấu nướng, lích kích, để thời gian đi chơi, học hành”. Thấy chưa đối với mẹ, thì nó hành bà già này, còn vợ nó thì nó cưng như trứng hứng như hứng hoa…Đúng là…Thế nào em cũng có lúc nghỉ tu để chửi nó hihi..
Thật sự là món ăn VN mình ngon nhưng mà nghĩ để làm sao cho nó thay đổi mỗi ngày để nấu cho chồng con mình ăn ngon khó vô cùng các anh à! Cực thì đôi khi tụi em khg màng đâu? Đa phần là bao giờ bữa cơm cũng có canh, kho, chiên hay xào, rườm rà và mất thời gian quá! Mấy anh đàn ông mình có bao giờ nghĩ đến sự loa toan này của bà vợ cho các đức ông chồng và cho con cái khg? Phụ nữ tụi em nhiều áp lực cũng lo kiếm tiền, mà kiếm tiền bên này cực quá, về nhà thèm được nghỉ ngơi tuổi lại lớn, khi mang thai con 9 tháng (có người đã mang đén mấy lần) dồn hết calcium, sức lực để nuôi những đứa bé trong bụng bây giờ lớn tuổi sức khoẻ yếu đi rất nhiều so với đàn ông các anh. Xin hãy chia sẻ điều này với các bà vợ giống như thằng con em đó! Nó mới nghĩ thôi để coi có làm được khg? Hihi….
Còn riêng em thì…”Thần nấu chay ai ăn thì ăn thần ăn mặn” Chia sẻ với em món ăn cho dù râu tôm hay ruột bầu thì vô cùng cám ơn, còn đòi hỏi cầu kỳ quá thì biến dùm. giấc mơ chỉ là giấc mơ khg thực hiện được cũng khg sao? giống như mình mơ trúng độc đắc vậy cả đời đâu có trúng phải khg? Thanks for reading.
Cỏi Tạm
Thôi ……kệ nó, đời chỉ là cõi tạm
Kiếp phù du cứ rảo bước thênh thang
Không luyến tiếc cũng chẳng cần tính toán
Với thời gian tình cũng hóa hư không
Ta cứ hưởng hạnh phúc nào có được
Mặc cho lòng quặn thắt kỷ niệm xưa.
Đời vẫn đẹp cho dù tình không đẹp
Hãy vui đi dẫu có chút gợn lòng
Ta cứ đi, đi mãi giữa muôn người
Nào ai biết ta là ai đâu nhỉ?
Giữ làm gì chút đắng cay vị kỷ
Để thời gian xóa hết vết thương lòng
Trăng rằm đó đang chờ ta thưởng nguyệt
Áng hoàng hôn, ôi! diễm tuyệt mây chiều
Bận lòng chi chút quá khứ dại khờ
Thôi….kệ nó đời chỉ là cõi tạm
VTrúc nầy!
Bài thơ đạo của VTrúc đọc rất ý nghĩa, an tâm nhé VT đến đúng địa chỉ rồi. Trang nầy nhiều bạn làm thơ đạo, thơ đời cũng tuyệt lắm…
Rồi lần lượt bạn sẽ có dịp trao đổi với các bạn đó.
Cám ơn bài thơ của VT.
Tám Cơ thân !
Tui quen bạn khi bạn đã là 8 Cơ nên tui vẩn thích gọi bạn là 8 Cơ thôi ……Ngày đó lủ chúng ta thường được miêu tả như sau : Ăn như tu, ở như tù, nói chuyện như lảnh tụ .
Ngày đó có thể chúng ta còn ấu trỉ, có thể chúng ta đã làm nhiều điều mà đến thời điểm sau này chính chúng ta cũng thấy là dại dột, có thể chúng ta như con dế mèn mới phiêu lưu chưa biết cuộc đời này như thế nào cứ tưởng mình đã hiểu biết lắm rồi ……nhưng điều quí giá nhất là chúng ta được sống hết mình cho lý tưởng cũa mình .
Sự ấu trỉ đâu chỉ thuộc sở hửu cũa riêng tuổi trẽ chúng ta mà là cũa tất cã mọi người, mổi khi mình biết thêm một điều gì đó thì cái hiểu biết cũa ngày hôm qua đã trở nên ấu trỉ . Nếu chúng ta thành công thì thật sự là điều tốt, nếu chúng ta thất bại thì cũng chẳng xấu hơn bao nhiêu cã, chỉ đau buồn cho những người chưa bao giờ được nếm trải thành công và thất bại bởi vì họ suốt đời không dám làm gì cã, họ không bao giờ được sống cho hoài bảo cũa họ, họ chỉ biết làm theo lời người khác, họ luôn sợ sai lầm sợ thất bại và thế là…. họ đã chết từ khi còn đang sống .
Nếu tui được sống thêm một cuộc đời nữa, có lẽ tui cũng sẽ sống như vậy bởi vì khi đó tui cho rằng như vậy là đúng chứ tui chẳng phải chỉ làm những điều đó theo phong trào đâu, được sống hết mình với những gì mình cho là đúng thì thật là sung sướng ….và trong những tháng ngày đó chúng ta đã quen biết nhau cùng với những thành viên khác, thật là khoảng thời gian khờ khạo, dại dột, ấu trỉ nhưng lại đẹp khó quên trong cuộc đời .
” chúng ta đang sống trong mơ, đi trong mơ và sẽ chết trong mơ “, theo tui nghỉ điều đó thật là đúng, chẳng phải nhiều người cho rằng đời là một giấc mơ dài hay sao ?
Mộng và thực thật ra khó mà phân định được, ngày xưa Trang Sinh mơ thấy mình hoá bướm, giấc mơ thật đến nổi khi tỉnh giấc ông ta cứ phân vân không biết mình là Người mơ hoá thành Bướm hay Bướm mơ hoá thành Người . Những sự kiện trong cuộc sống gây cho ta cãm giác hạnh phúc, đau khổ, vui, buồn, giận, âu lo, khoắc khoải .v.v…..thì sau giấc mơ ta cũng có cảm xúc như vậy .
Đời thực dài hơn giấc mộng ư ! Chưa chắc đâu ! Nếu chúng ta đo sự diển tiến cũa sự vật bằng ngày giờ năm tháng thì quả là Thực dài hơn Mộng vài lần nhưng nếu đo bằng những trải nghiệm và xúc cãm thì Mộng sẽ dài gấp ngàn lần Thực vì sau mổi giấc mơ ta đều đạt đến những xúc cãm thực, có khi những cảm xúc đó theo ta đến nhiều ngày nữa .
Thôi tui không dám nói nữa vì có lẽ đang múa rìu qua mắt ….bạn Ngô đình Duy rồi, khi đang yêu ai mà nằm mơ thấy được người ấy thì sẽ hạnh phúc biết bao, chắc tui nguyện mơ hoài không tỉnh lại bởi vì chẳng phải hạnh phúc là mục đích là cái mà mình theo đuổi suốt đời sao ?
Bạn Nguyễn Việt Trúc thân mến,
Chiều này Duy tranh thủ ghé thăm những dòng bạn VT viết…giọng văn của bạn cũng làm cho bạn bè và mình bị lôi cuốn vào những kỷ niệm ngày xưa…
Đêm qua về nhà, mình cố moi óc ra để nhớ lại bạn nào ở CT là Trúc….Mình để cho trí nhớ điểm qua…những khuôn mặt và đôi mắt giống bạn post lên đây…rồi một góc memory đã lòi ra khuôn mặt bạn ngày trước…mình nhớ rồi…bạn cao lớn hơn mình (đương nhiên), lạc quan hơn mình (đương nhiên), cười nhiều hơn mình (đương nhiên), bạo gái hơn mình (đương nhiên), và này thì bạn viết bài cũng hay hơn mình, cũng lôi cuốn hơn mình nữa…
Hôm qua gặp bạn qua hình
Đọc thêm bài viết học sinh thưở nào
Lòng tôi gợn sóng lao xao
Vì còn bạn cũ gặp nhau một thời
Cảm động bạn nhắc tên tôi
Làm tôi moi óc tìm tòi bạn xưa
Trách mình trí nhớ như rùa
Sao không nhớ bạn vui đùa ngày xưa
Đêm qua nhớ tới bạn rồi
Ngày xưa bạn Trúc hay cười trên môi
Chúng mình gặp gỡ chỉ cười
Có đâu tâm sự vì đời đổi thay…
Sáng nay nói chuyện đó đây …
Biết bạn ở Mỹ mong ngày gặp nhau…
…
Bạn cứ viết một cách tự nhiên để cho bao nhiêu tâm sự ngày xưa được tuôn trào, để chúng ta được sống lại những ngày sau 30/4/1975 …Đừng sợ Duy bắt bẻ hay làm bạn cảm hứng sáng tác đâu….
Tháng 7/2012 này tại San Jose có tổ chức Hội Ngộ Reunion, nếu được thì xin bạn liên lạc với Duy qua email dondngo@yahoo.com để biết thêm chi tiết nhé…
Thân chào,
Ngô Đình Duy
Hi … anh Duy nè … Hoa bận suốt ngày …giờ cho Hoa hoạ tiếp bài thơ của anh nha … bài thơ hay quá hà … hi … hi … Lâu quá không có chọc lão Duy nhà ta … hi … hi …
Moi tim nặn óc tra hình …
Bao năm vắng mặt bóng hình bạn đâu
Xào lên trộn xuống mới rầu …
Đem so ánh mắt thấy ngầu lòi ra …
Thì ra bạn ấy đây mà …???
Nhìn hình chỉ thấy mắt và môi tươi
Người xưa ưa giởn hay cười
Tôi quên sao được nụ cười ngây ngô
Khiến tôi lại nhớ tuổi thơ
Bừng lên kỷ niệm lơ mơ trôi về
Cuộc đời dâu bể thấy ghê
Tình kia xa cách lê thê nổi lòng …
Ừa mà trái đất tròn vòng
Đưa anh em lại góp tròn tình kia …
Hi … chào anh Nguyễn việt Trúc …Bài thơ của anh hay lắm …Hoa xin phép được hoạ tiếp theo nha …hi .. hi …
Ừa thôi kệ cỏi đời là tạm
Kiếp sống phù du chẳng để say
Thánh thoát đưa tâm bình lặng mải
Không màng quá khứ với tương lai
Trôi theo cuộc sống đang thanh thản
Được mất gì không trọn kiếp suông
Biết vậy mà làm tâm vấn đục
Mơ hồ sáu nẻo cỏi luân thường
Vầng trăng thưởng nguyệt là hư ảo
Ánh sáng diệu huyền cảnh thức tâm
Mặt nước hồ in trăng lóng lánh
Trăng kia chỉ giả dưới hồ tâm
Đi tìm bóng giả trong vô vọng
Cuộc sống như là giấc mộng hồng
Cứ phải tìm hoài mà chẳng được
Loay quay hết kiếp trở về không …
Hi! anh TRÚC
Đọc bài thơ của anh xong tay đồ tể nào đó cũng muốn buôn đao tu thành chánh quả hi…………hi (vì chán sống ,đua chen nhiều cuối cùng cũng về tay không)
bài thơ cỏi tạm của anh như nhắc cho mọi người nhớ cuộc sống hiện tại chỉ là tạm bợ ,cuộc đời có ……có ,không………….không ,thôi thì hãy vui và bằng lòng với nơi mà gọi là cỏi tạm , nơi đó có đầy đủ hỉ ,nộ, ái,ố ,vui .buồn vẫn phải sống
Hi ! K .Hoa
Đọc 1 bài thơ cỏi tạm đã chán đời ,đồ tể còn muốn buôn đao tu thành chánh quả nay thêm bài của nàng Kim khiến người ta chán sống luôn ,vậy thì kiếp sau xin chớ làm người , làm cây thông đứng giữa trời còn hơn
ừa há sao nhà mi nhanh tay vậy ta …??? tường ngủ rồi chứ lén lén viết mà không kịp theo nha mi luôn … hí … hí …
Chào các bạn Đ Hiếu, K Hoa, Lan Bé !
Thơ cũa tui đâu phải thuộc về đạo, nó hoàn toàn là đời đó chứ ! trong một thoáng ưu phiền nặng trỉu tâm hồn tui muốn gạt qua hết một bên cho tâm mình thoải mái hơn để tiếp tục hưỡng thụ cuộc đời tươi đẹp này thôi . Điều đó có nghĩa rằng tui không phải là người khách tình cờ ghé qua cuộc đời này mà tui là người vẩn đang ngụp lặn trong “bể khổ” ….chỉ có điều là tuy đang ngụp lặn trong bể khổ nhưng tui lại muốn được sung sướng cho nên mới khó khăn như vậy . Như vậy thì đọc phải có cảm giác yêu đời chứ sao chán đời được, có thể diển giải rằng cuộc đời này ngắn quá thôi thì cứ sống sao cho thấy khoái chí là được còn lại mọi chuyện khác thì kệ nó, chả ai biết mình là ai thì sợ gì !
Ha ha ha suy cho cùng tuy cùng nội dung nhưng ở góc nhìn khác nhau, sự trải nghiệm khác nhau và hoàn cảnh khác nhau sẽ cho cách đánh giá khác nhau vậy …… bởi vậy cho nên nhiều bài thơ tui làm thấy hay dể sợ mà muốn được người ta đọc tui phải trã tiền ” nhuận nhĩ ” mà tui thì nghèo quá nên đành chấm dứt sự nghiệp thơ văn ở tuổi niên thiếu như hiện nay, bầu trời thơ thẩn đành mất đi một ngôi sao quả tạ !
Phải công nhận K Hoa hoạ thơ rất có tay nghề đó, bài thơ con cóc nào cũa tui post lên cũng được hoạ một cách nhanh chóng, từ con cóc biến ngay thành con ếch, từ lớp da xù xì trở nên trơn láng . Tui chỉ làm thơ khi cảm xúc dâng trào thôi chứ bình thường không làm được, nếu có cố làm thì đọc lên nghe như bị đấm vào tai vậy .
Để hôm nào tui post lên vài bài thơ tình muộn màng ở tuổi 50 cho K Hoa hoạ tiếp nhưng tui chỉ muốn nó nằm trong trang thơ thôi chứ nằm ở chợ chồm hổm thì ngại nhiều người không thích đọc thơ con cóc sẽ chán nản mà bỏ chợ chồm hổm để vô siêu thị thì e rằng mang tội với bà chủ chợ X Lan
Hi anh Trúc ơi … anh cứ post bài thơ tình muộn màng ở tuổi 50 cho K Hoa hoạ tiếp …Hoa không dám hứa chắc …nhưng củng cố hết mình nha chỉ e sợ lúc đó không rảnh thôi hi … hi … anh cứ post lên nhé … Ừa đúng rồi anh vào trang thơ NTKH ở mục nào tuỳ anh thích nhé … tháng 1…2.. hay valentine cứ ở trang thơ là được hết thôi ….
Thơ thẩn củng chỉ làm đời sống mình thêm hương sắc và yêu đời vậy mà … có người thích thơ trầm buồn có người thích thơ sâu lắng lại có kẻ thích thơ văn trào phúng …v..v.. còn Hoa hả củng tuỳ hứng và làm tất cả hết thích nhất là thơ trêu bạn cười đùa thôi … hi … hi … vì nụ cười luôn đắc giá mà …hi … hi … Hoa đợi bài thơ của anh nhé ….hi … hi …
Chào các bạn ! hy vọng chúng ta sau này cũng sẽ được như nhân vật trong câu chuyện tình dưới đây ( xin nói trước đây là bài tui copy cũa người ta )
Thư tình tuổi 90
Anh ngồi bấu tay vào thành giường nhìn ra ngoài trời. Hình như mưa. Mắt anh mấy ngày nay thấy nắng loà nhoà lại tưởng mưa, thấy mưa thì nhìn như đang nắng xuống. Thằng chắt nội nói, mắt cụ nhìn không rõ nữa, cụ đi đâu để cháu dắt. Nó nói thật em nhỉ, nhưng mình cần gì nó dắt, ví thử có em đến ngoài ngõ kia, anh chẳng nhìn thấy rõ mồn một.
Anh vẫn khoẻ. Mỗi ngày các cháu nó cho ăn năm bữa, mỗi bữa một bát cháo đã nát nhừ. Anh chỉ dám viết thư cho em mà không dám gọi điện vì tiếng của anh nói em chỉ có thể nghe như tiếng rừng phi lao xào xạc.
Sáng nào anh cũng đi thể dục, đi từ mép giường ra tới bậc cửa sổ, vị chi là bốn bước. Bốn bước mà đi mất hai giờ, mồ hôi đổ vã ra, sảng khoái ghê!
Nay con cháu đông rồi, anh không phải đánh máy như ngày xửa ngày xưa nữa, các cháu giúp ông. Nhưng khi viết thư cho em, anh phải tự đánh máy lấy. Thư này anh viết từ mùa hè, giữa hè, đến đúng mùa đông thì xong, mỗi ngày anh viết quần quật được hai dòng. Ngày nào viết đến ba dòng thì phải truyền một lọ đạm.
Nhớ cách đây chừng 50 năm em nhỉ, chúng mình chạy ào ào trên bãi biển. Em thì lúc nào cũng hét lên: Thích quá cơ. Còn anh thì chạy theo sau nhìn em, thấy đôi chân em trắng loáng trong ánh chiều hoàng hôn ở bãi biển mà nhớ mãi. Giờ vẫn nhớ đấy. Hôm rồi, nhớ em quá bảo đứa cháu nó đưa ra biển. Đinh nhấc chân bước, định hổn hển nhắc lại lời em nói, thích quá cơ, nhưng suýt nữa người anh đổ chúi xuống vì gió biển thổi.
Nhận được tin em đã hết ốm, đã ăn được mỗi bữa năm thìa cháo bột mà mừng quá. Ăn năm thìa là tốt rồi, ăn nhiều quá không nên em ạ. Anh khoẻ thế này mà chỉ ăn bốn thìa thôi là thấy no căng. Nhớ ngày xửa ngày xưa vẫn thích ăn cơm nguội với nước cá kho. Vừa rồi, tự dưng thèm cơm nguội cá kho, ăn một chút thôi mà miệng anh như ăn phải đá hộc, đau tê tái.
Anh nhắc nhé, nếu ngoài trời có gió là em không được ra ngoài. Hôm qua, mấy đứa cháu bảo ông ơi, ra sân hóng mát, gió nồm mát lắm ông ạ. Theo chân nó vừa ra tới sân, ngọn gió nồm suýt thổi anh bay lên nóc nhà, may có hai thằng cháu giữ chặt.
Sắp tới ngày sinh nhật em nhỉ. Thế là em đã tròn tuổi 80. Hôm đó anh sẽ cố gắng điện thoại. Nhưng anh nói trước, nếu em nghe tiếng xào xào tức là anh nói rằng em đấy hả. Khi nghe tiếng thùm thùm tức là anh đang chúc em sinh nhật vui vẻ. Đến khi nghe tiếng phù phù nhiều lần là anh đang hôn em.
Nhớ hồi ấy, anh đưa hai tay lên nhấc bổng em quay mấy vòng giữa trời, em cười rất to. Giờ anh nhìn lại đôi tay mình, hình như tay ai, nhìn rất tội. Hôm qua anh cố nhấc con búp bê bé tý lên cao mà nghe tiếng xương cốt kêu răng rắc, sợ quá nên thôi.
Em ngủ ngon không?
Anh chợp mắt từ chập tối. đến khoảng 9 giờ là dậy, ngồi, nhìn ra trời đêm. Mấy đứa cháu nói ông ngủ ít quá. Anh bảo, thì đến khi ông ra đi, xuống đất, ông ngủ cả ngày lo gì.
Thỉnh thoảng, anh vẫn mở máy tính, xem lại mấy bài viết trên blog hồi ấy, thấy rất vui. Chắc giờ mấy ông, mấy bà blogger cũng không còn mấy ai nữa, lâu chẳng thấy ai vào blog nữa. Lũ cháu hỏi, ông ơi, blog là gì. Chúng nó bây giờ chẳng có blog. Ngồi bô đi ị mà vẫn có màn hình máy tính ở miệng bô, thích thật. Thời buổi giờ hiện đại quá, mình chẳng biết gì. Nhà anh, có cái máy giặt, con cháu nó đi làm, điều khiển từ xa, điều khiển cả rôbốt. Anh ngồi, rôbốt nó đến, nó cởi áo anh ra, nó gội đầu cho anh, tắm táp, rồi còn mang áo quần đi giặt. Lũ trẻ bây giờ yêu nhau cũng nhờ rôbốt làm hộ. Máy chữ không cần đánh, muốn viết gì, chỉ cần đọc là máy tính tự gõ chữ. Nhưng tiếng anh phì phèo quá nên máy chữ nó đánh sai hết cả. Ai đời anh viết, em ơi, anh nhớ em lắm nhưng vì miệng anh móm mém phì phò nên máy nó nghe không rõ, nó đánh thành: Phem phơi, phanh phớ phem phắm. Thế mới bực!
Anh không muốn gọi em là bà. Cứ gọi nhau bằng anh, bằng em thế nghe ngọt ngào. Hai ngày nữa anh tròn 90 tuổi. Anh đợi thư em.
Mà nếu không gửi được thư thì bảo rôbốt nó mang thư đến cho anh em nhé.
Anh dừng bút.
Thắng chắt nội đang mang chén cháo bột đến để cho anh ăn.
Chúc em ngủ ngon nhé. Nhớ đừng ra gió.
Các Cô các Bác khỏe không?
Xin được copy bài thơ nầy do người bạn trong nhóm CT ở Mỹ gởi.
Tớ hoàn toàn không chịu tách nhiệm nhé…
KD và XL đùng gọi điện thoại đến bx của Anh, mắc công Anh trở thành người “vô gia cư” lắm đấy…
MƯỜI THƯƠNG
Một thương đôi má của nàng
Xoa toàn mỹ phẩm anh tàn tháng lương
Hai thương giọng ngọt như đường
Nàng xin một tiếng, vua nhường mất ngôi
Ba thương … thì đỏ … cái môi
Anh không chạm được sợ trôi son nàng
Bốn thương mười ngón thiên đàng
Móng nàng lạ lắm, lúc vàng lúc xanh
Năm thương đôi mắt long lanh
Liếc tình, cọp cũng biến thành nai tơ
Sáu thương cái nết ngây thơ
Quen nàng một tháng anh khờ mười năm
Bảy thương cái mặt trăng “dằm”
Đòi mua một cái áo đầm mới vui
Tám thương mái tóc buông xuôi
Làm anh điêu đứng bởi mùi dầu thơm
Chín thương nàng biết nấu ăn
Ba năm một món, anh ròm như ma
Mười thương tính chẳng xa hoa !!!
Vòng vàng hổng thích, hột xoàn thì mê !!!
Đời anh sao quá ê chề …
Thương xong mười cái…chắc về chết luôn…(?)
=====================================================
Vợ là quả ớt chín cây
Đỏ tươi ngoài vỏ rất cay trong ḷòng.
Vợ là một đoá hoa hồng
Vợ là “sư tử Hà Đông” trong nhà.
Vợ là nắng gắt mưa sa
Vợ là giông tố phong ba băo bùng..
Nhiều người nhờ Vợ lên Ông
Nhiều người vì Vợ mất không cơ đồ
Vợ là cả những vần thơ
Vợ là cả những giấc mơ vơi đầy
Vợ là một chất men say
Là nước hoa ngoại làm ngây ngất lòng
Vợ là một áng mây hồng
Vợ là hoa hậu để chồng mê say.
Vợ là khối óc bàn tay
Vợ là bác sĩ tháng ngày chăm ta
Vợ là nụ, Vợ là hoa
Vợ là chồi biếc, Vợ là mùa xuân..
Vợ là tín dụng nhân dân
Vợ là kế toán giải ngân trong nhà
Vợ là biển rộng bao la
Vợ là hương lúa đậm đà tình quê
Vợ là gió mát trưa hè
Vợ là hơi ấm thổi về đêm đông.
Vợ là chỗ dựa cho chồng
Ông nào dám bảo vợ không là gì !?
Khoan khoan hãy nghĩ lại đi
Vợ quan trọng lắm không gì hơn đâu.
Việc nhà vợ có công đầu
Nấu cơm, nấu nước, rửa rau, pha trà.
Vợ là máy giặt trong nhà
Vợ là Cát-sét, Vợ là Tivi.
Nhiều đêm Vợ hát Chồng nghe
Lời ru xưa lại vọng về trong ta.
Vợ là làn điệu dân ca.
Vợ là bà chủ, vợ là nhân viên
Vợ là cái máy đếm tiền
Vợ là “Nội lực” làm nên cơ đồ
Vợ là thủ quỹ, thủ kho
Vợ là hạnh phúc ấm no trong nhà.
Vợ là vũ trụ bao la
Nhiều điều bí ẩn mà ta chưa tường.
Khi nào giận, lúc nào thương.
Sớm mưa, chiều nắng ai lường được đâu.
Vợ là một khúc sông sâu
Vợ như là cả một bầu trời xanh
Vợ là khúc nhạc tâm tình
Vợ là cây trúc bên đình làm duyên
Vợ là cô Tấm, thảo hiền.
Vợ là cô Cám, hám tiền ham chơi.
Vợ là con Phật, cháu Trời,
Rẽ mây rơi xuống làm người trần gian.
Chúc các Bác các Cô ngày (08-03) vui vẽ.
Tiện dịp, hôm nay thấy các Cô vui đón ngày 8-3.
Anh có câu hỏi sau đây, mong nhờ các Cô lẩn các Bác giải thích hộ.
Như các Cô các Bác biết, Anh thường nói ” CT là nơi quy tụ trai tài, gái sắc và thông minh”.
Trong tất cả các chuyện tình của tuổi học trò xảy ra tại trường CT, do XLan thuật lại:
Đa số các chuyện tình đầy thơ mộng ấy, đều có liên quan đến các Anh bên “Ban Toán”. Trước lớp của các Anh một năm (vì các Anh lúc đó không dám xớ rớ, chỉ đứng trên dãy “lầu đồng hồ” nhìn). Phải cố gắng lo học, không thì đi lính làm khổ gia đình Cha Mẹ.
Nhưng cuối cùng thì bây giờ đa số nên duyên “chồng vợ”. Các đấng “phu quân” của các Cô đều là các Anh thuộc diện ” động cơ, bào tiện, môc mẫu, điện tử v.v.”.
Như thế! Không nhẽ các Anh bên “ban toán” bị dán cắn hết rồi sao???
Họ đã biến đi đâu??? Không lẽ họ lại bỏ cuộc sao bao nhiêu công sức đầu tư cho cuộc tình với các Cô CT???
Qua tuổi đời chồng chất, mong các Cô và các Bác, cho Anh những lời dẩn giãi, thích họp hơn…
Mong rằng Anh sẽ không mang mãi cái thắc mắc nầy .
Chân thành cảm ơn các bạn
Hi … anh Hiếu nè … Cái này củng dễ hiểu thôi … Vì ngày xưa các anh tự ti đứng xa quá mà các nàng thì củng “nhút nhát e thẹn vì mình là con gái mà … ??? ” vậy vậy đó anh Hiếu hiểu “gỏ gồi chứ” … ??? hi … hi …
Anh Hiếu , anh Trúc ơí ơì,
Dễ hiểu qúa mà, lúc tuổi mới lớn nhảy vô trường CT học thì đương nhiên phải tìm mấy anh “vai 5 thước rộng , thân 10 thước cao ” xuống xưởng thì biết rèn cái búa đầu tiên nộp cho Thầy Thịnh, và nhìn mấy anh rắn rỏi tay nghề hòng nhờ vả. Nhưng bây giờ với tuổi đời chồng chất nếu có dịp làm lại chắc là mấy anh Toán cộng trừ nhân chia bình phương cho con số trong sổ ngân hàng cứ cấp số nhân lên chắc sẽ được lọt vô mắt……kèm nhèm của mấy em bây giờ hơn là mấy anh Tiện Phay Bào…..
Có điều là cái cơ hội đó rất là hiếm trong môi trường bây giờ đó anh, sau bao năm và chạy hộc gạch theo cuộc sống, phụ nữ tụi em bây giờ cũng trụ khá chắc trên đôi chân của chính mình rồi.
Hết thắc mắc rồi hén
Ngủ ngon nha
Kim Dinh & 8 Cơ thân ! ( trã lời về thắc mắc tại sao các nàng Cao Thắng lại hay chọn các anh CT mà không chọn các anh T )
Phản hồi trước tui chỉ lý giải cho vui mà thôi, thật ra thì không phải là T hay CT, sau năm 75 thì tất cã nếu còn tiếp tục học tại trường đều chuyển sang hệ CN, vấn đề là tính cách cũa mổi con người mà thôi .
Thông thường thì những người ăn nói hoạt bát, ga lăng và sành điệu trong lỉnh vực ăn chơi giải trí thì thường được phụ nữ Yêu hơn nhưng nếu Tin thì họ sẽ tin những chàng hiền lành chân chất thật thà hơn .
Vốn bản chất phụ nữ nói chung mềm yếu thì tâm lý phụ thuộc dựa dẩm sẽ nổi trội hơn vì thế tự nhiên họ muốn tìm đến chổ nương tựa vửng chắc nên họ thường chọn loại đàn ông thứ 2 làm chồng . Vì vậy người ta thường nói rằng phụ nữ lấy người yêu họ chứ không lấy người họ yêu .
Ở trên chỉ phân loại tính cách đàn ông ở lỉnh vực hẹp là sự giao tiếp bề ngoài mà thôi . Còn lại các tính cách khác như trầm tỉnh hay xốc nổi, quyết đoán hay nhu nhược, linh hoạt hay ù lì, tính toán chi li hay xuề xoà đại khái, rộng lượng hay nhỏ nhen v.v….. đều có ở cã hai loại đàn ông .
Đúng ra đàn ông và đàn bà đều giống nhau ở tâm lý này, có thể nói loại thứ nhất sẽ đóng vai người yêu rất tuyệt vời nhưng nếu chọn người phối ngẩu thì người ta có khuynh hướng chọn loại thứ hai vậy .
Bà xã tôi có người bạn gái thường cặp bồ với những tay ăn chơi sành điệu, tán tỉnh huyên thuyên, mồm miệng như tép nhảy nhưng lại cứ hay than thở sao hắn không chung thuỷ, cứ buông mối này chụp mối kia…..làm cô ta cứ mải đau khổ không dứt, đến cuối cùng đành phải tìm đối tượng khác …….rồi quá khứ cứ lập đi lập lại .
Lúc đó tôi mới nói rằng làm sao tồn tại được những tính cách trái ngược như vậy trong cùng một con người được, nếu thích dạng ăn chơi sành điệu thì phải biết chấp nhận sự phong lưu đàng điếm, thay người yêu như thay áo thôi . Tôi còn nói chơi rằng để tạo ra người vừa ăn nói hoạt bát, ga lăng và sành điệu lại vừa thật thà, thuỷ chung như nhất thì từ xưa đến giờ thượng đế chỉ sinh ra có một người là ……anh mà thôi, còn kẻ thứ hai thì chưa sinh ra đời đâu !
8 Cơ bạn cũa tui ơi !
Có thể đối với các nàng thì chúng ta giống như các loại hàng được bày ra tha hồ mà lựa, hàng nào cũng giống nhau ( dáng vẽ, tính tình, kiểu cách giao tiếp …….) vì vậy để chọn lựa chỉ còn căn cứ vào mark gắn trên sản phẩm mà thôi mà mark cũa các bạn lại là T , có thể các nàng Cao Thắng diển giải thành chử ” TẨU” hoặc là ” THĂNG” vì vậy nên các nàng e ngại về sự thiếu chung thuỷ chăng ?
Còn tụi tui lại mang cái mark rất ư là hiền lành và lương thiện là CT được các nàng diển giải là CHÂN TÌNH, được xem là đóng dấu Hàng Việt Nam Chất Lượng Cao .
Thí dụ như bản thân tui với vẻ bề ngoài hiền lành nhút nhát bị các nàng đánh giá là khờ và nếu là khờ thì cũng gần như đồng nghĩa với Chân Tình hoặc Chân Thành vậy, giống như chàng khờ Sáng, Khôi, Tài v.v….tuy bị đì đến hói trán vẩn cứ cam chịu sự giáo dục cũa các nàng cho tới bây giờ …..
Hi anh Trúc ơi … diển giải hay lắm củng chỉ đúng theo độc diện của anh thôi nhé … (vì mình muốn mà có được đâu …??? nên nghỉ vậy cho đở tủi thân phận bọt bèo mình )hi … hi … Khó ai cam chịu mấy chục năm giời đâu nhỉ …???mà vẩn ca tụng thương yêu nồng nàn …
Bởi gì nàng có bí quyết riêng mình …
Nên chàng dâng tặng cả đời không kêu …
Bên nàng anh thấm tình đời trốn đâu …???
vậy nha … hi … hi …
Hôm nay sẽ viết một bài về cách xưng hô như thế nào cho đúng.
Hôm qua đọc bài viết của anh Trúc có câu anh Trúc lập lại đúng như lời nói của anh bạn ảnh về cách gọi Vũ Loan bằng con làm Xlan khó chịu quá định sữa lại thì đọc tới câu đính chính của ảnh thôi thì để nguyên văn vì tác giả đã bày tỏ quan điểm của ảnh rồi! (Mong K Loan đừng phật lòng vì anh Trúc là người trực tính có sao viết y vậy.)
Qua bài của anh Trúc thật ra cách gọi con hay thằng thì cũng chỉ là gọi để phân biệt giới tính thôi. Người Việt Nam ta phân chia ngôi thứ, người được tôn trọng hay không tôn trọng còn ở các nước khác thì cứ you and me hay là ngộ và nị là dễ dàng thân thiện nhất.
Cách mà gọi người vắng mặt là con hay thằng (cũng không phải vì ghét người đó đâu!) đa số là được phát ra từ miệng của người miền nam, cách nói chuyện của người miền bắc thì khéo léo hơn nhất là dân Hà Nội (dĩ nhiên loại trừ trường hợp thù hằn nhau). Hồi Xlan mới lập gia đình mắc cười lắm trong lớp có mấy bạn thường gọi anh chồng bằng thằng khi mà kể chuyện về đức lang quân của mình, riêng Xlan vì sống trên khu tập thể toàn người bắc họ hay gọi ông chồng bằng anh + tên và tui (em hay tao) tuỳ theo đang nói chuyện với ai. Hồi đó Xlan hay kể “anh Ngọc tao…” (tên chàng trước của em) và mỗi lần Xlan gọi như vậy thì nhỏ Sương hay cười ngất lên chọc quê “ê tụi bây nó kêu chồng nó bằng anh kìa!” Thật ra anh hay thằng cũng khg phải là gọi mà khg tôn trọng nhưng mà trong một cách giới thiệu có lần Xlan học được cái này ngẩm nghĩ lại cũng thấy đúng.
Lần đó bên Đức Xlan và mấy cô bạn đến nhà các anh du học sinh thăm một anh bạn người miền nam gặp ảnh, ảnh nhanh nhẹn giới thiệu người bạn cùng phòng.
– Giới thiệu với các em đây là thằng Thiện bạn anh!
Nghe thì không có gì phải không nhưng một lát anh đó đi rồi thì anh Thiện (ảnh người miền bắc) mới nói:
– Anh Khương ảnh giới thiệu với tụi em anh là thằng bạn ảnh vậy ảnh cũng là thằng luôn giới thiệu vậy mà cũng giới thiệu.
Nghe như vậy mình mới giật mình suy nghĩ, hình như cách xưng hô của người Việt minh nó ẩn chứa hàm ý nhiều quá không cẩn thận có khi làm người khác buồn và đôi khi họ nghĩ mình không tôn trọng họ, phiền phức quá phải không? Thôi thì cái gì hay chúng ta học, không hay chúng ta tránh lấy kinh nghiệm của người khác làm bài học cho mình vậy thì sao mà không học phải không? Thanks for reading hén.
Hổng phải đâu chị ơi cái ông Nguyễn văn chồng người Nam rặt của em khi nói chuyện với người khác hay kêu em bằng ……”con nhỏ” nghe riết rồi quen cũng chẳng cần để ý là gọi vậy là đúng hay sai nữa. Còn mấy em bé sanh bên này thì boy friend là kêu bằng thằng …..nó tuốt luốt à.
Nầy hai Cô và VTrúc ơi!
Ngôn ngữ Việt Nam rất phong phú về ý nghiã, nếu chúng ta suy nghĩ tốt thì nó sẽ là ý tốt, nếu nghĩ xấu nó sẽ biến thành ý xấu.
Trong cách viết truyện kể, khi tường thuật lời nói của một người, đôi khi buộc chúng ta phải nhắc lại nguyên văn của người nói, cho dù chúng ta không thích từ ngữ ấy. Người đọc phaỉ biết đây là lời nói được lập lại hoàn toàn đúng sự thật.
Hẳn trong chúng ta từng đọc nhiều tiểu thuyết, trong đó nhà văn họ phải dàn dựng nội dung thật là sống động và hấp dẩn cho từng nhân vật.
Ví dụ: Người phụ nữ ghen tức: “Con … đó, nó dụ dỗ chồng tôi”..
Còn trong nhân gian, cách sử dụng chử nghĩa, đa số tùy thuộc vào văn hoá và tập tục cuả điạ phương nơi mình ở.
Việt Nam chúng ta cách dùng chử và nói cuả ba miền, đêù khác nhau nhưng cùng ý nghiã:
Ngưới Bắc thì dùng từ ngữ tương đối rất khéo leó vá chuẩn mực.
Ngưới Huế thì dùng chử nghiã theo cách nói cuả giai cấp qúy tộc, vua chuá.
Người Nam thì thật thà, chất phác, có sao nói vậy.
Chúng ta thử xem cách noí cuả hai ba mẹ người Nam và người Bắc. hai bà cùng đều nhắc nhở con trai mình về dạy vợ:
Người mẹ Bắc: ”Anh về dạy lại chị ấy hộ tôi nhé, chị nhà Anh rất là mất daỵ”
Người con sẽ trả lời “Vâng được mẹ ạ, con sẽ về bão lại”….
Người mẹ Nam “Mầy dề dạy con dợ mầy laị, nó rất là hổn láo với tao”
Người con trả lời “Được dồi, con sẽ dề daỵ nó”
Qua ví dụ trên, mình đều thấy được cách dùng chử giữa hai bà mẹ người Nam và người Bắc.
Một người kêu con trai bằng Anh, xưng toi.
Một người kêu con bằng mầy, xưng tao.
Theo cách nói đơn giản không màu mè , không chải chuốt, không ra vẽ văn chương giã dối. Thông thường người VN trong lúc noí chuyện vơí nhau khi câu chuyện được đề cập đến nhân vật thứ ba thì cứ tự nhiên: Con trai thì kêu là thằng, con gái là kêu là con. Đụng đến thành phần lớn tuổi thì được gọi là ông hoặc bà.
Tóm lại: Nếu mình suy nghĩ ý xấu thi sẽ thành ý xấu, nếu mình suy nghĩ ý tốt thì sẽ thành ý tốt.
Haỹ cùng nhau nở nụ cười nhé.
VTrúc thân mến.
Lời phản hồi của VTrúc đả làm cho mình cãm nhận được, VTrúc là một người nhìn thấy được thực tế, mặt trái và mặt phải cuả Anh Em mình lúc bấy giờ. Vì ít ra trong cuộc sống cũng có người hiểu những gì đả xảy ra cách nay hơn 37 năm về trước tại maí trường CT.
Ngày mình rời bỏ trường không một lời chào tạm biệt bạn bè, cũng từ đó đến nay mình chưa hề đến viếng thăm trường. Có lẽ VTrúc cũng biết, sau khi mình và các bạn học cùng lớp thi “tú tài 2” xong thì mình, Đức, Hưng đã trở lại hoc thêm một thơì gian nữa, sau đó một thời gian ngắn thì bon mình lặng lẽ bỏ trường đi vào cuộc sống khác. Chính từ lúc đó mình bắt đầu với cuộc sống thật, sống với trái tim thật sự, lý trí thật sự, bắt đầu biết thương và biết yêu thật sự.
Trong khoản thời gian đó, hình như Anh Em chúng mình “không sống thật vơí chính minh”, có lẽ vì anh em mình không còn sự lựa chọn con đường nào khác là mình phaỉ sống theo phong trào lúc bấy giờ.
Mình được may mắn đi vào môi trường học một ngành khác, mình đã có dịp đến được các thành phố cảng từ Bắc tới Nam và một vaì bến cảng đất nước bạn. Chính thời gian nầy mình mới cãm nhận rằng như câu VT đả nói “Ngày đó có thể chúng ta còn ấu trĩ, có thể chúng ta đã làm nhiều điều mà đến thời đìểm sau này chính chúng ta cũng thấy là dại dột, có thể chúng ta như con dế mèn mới phiêu lưu chưa biết cuộc đời này như thế nào cứ tưởng mình đã hiểu biết lắm rồi…”.
Cuộc sống va chạm với thực tế đã dạy cho mình nghiệm thấy rằng “lý thuyết và thục tế” hoàn toàn có một khoảng cách quá xa. Như câu VT đã nói: “Ngày đó lủ chúng ta thường được miêu tả như sau : Ăn như tu, ở như tù, nói chuyện như lảnh tụ”. Tuổi trẻ và sự nhiệt quyết trong cuộc sống đã làm cho chúng ta lao vaò cuộc, như những con thiêu thân. Chẳng còn biết rằng tuổi trẻ chúng ta đang bị lơị dụng vào nhửng mục đích khác.
Từ ngày mình nhận thức được đâu là thật và đâu là bịp bợm, mình đã trở thành người không còn nhiệt huyết và sôi nổi như thời còn học tại CT. Rồi màng cũ laị diển ra, mình laị lặng lẽ rơì bõ VN, không một lời từ giả bạn bè thân thiết, sau đó đến được quốc gia Úc nầy sống cho đến ngày hôm nay.
Thú thật với VT! Từ ngày mình đến đất nước nầy đến giờ, thì mình chẳng tham gia vaò bất cứ một tổ chức hôi đoàn nào cả. Hình như cái “mặc cảm và ắc cảm” cuả mình với thơì kỳ sinh hoạt ở trường CT nó đả đeo đuổi suốt khoãng thơì gian khá dài vừa qua. Cách nay cũng lâu lắm rồi, ngày họp mặt thành lập Liên trường kỹ thuật ở Úc châu, mình có đến họp sinh hoạt, nhưng mình không thích và biến mất. Có lẻ vì chử “ hội, đoàn” vẩn là một ám ảnh và luôn đeo đuổi trong đầu cuả mình.). Sau đó các Anh: Phước, Kiệt tìm cách liên lạc vơí nhưng mình cố tránh nên các Anh ấy đành chiụ.
Cơ duyên khi đoc mục tìm người quen của XLan trên báo VN ở đây, mình liên lạc với XLan và từ đó mình đến vơí nhóm chs CT Úc. Cách sinh hoat cuả Anh Em ở đây xem như là anh em trong một gia đình, nên minh rất thich.
Dù sau thì mình cũng cám ơn VTrúc nhiêù lắm, VTrúc đã nói được những gì đúng ra đã được nói từ lâu.
Một tuần lể vui vẽ nhé.
Có bao giờ bạn cảm thấy cuộc sống vợ chồng đôi khi có những khoảng thời gian chán ngán không? Hôm nay Xlan muốn ghi cái trải nghiệm này ra để nhắc nhở chúng ta nhìn lại chính mình để mà ngẩm nghĩ.
Thật thiệt thòi cho người phụ nữ vừa giữ trách nhiệm làm vợ, làm mẹ, làm nhân viên trong công sở, làm trưởng phòng tài vụ kim luôn phó giám đốc phụ trách nhân sự và điều hành ở trong gia đình. Chức vụ nào cũng quan trọng và nặng nề như nhau nhưng mà lương thì không có nhận thêm được cái gì cả!
Còn đức lang quân hay đứt lưng quần của chúng ta thì sao? Ở bên này các anh nhà mình luôn tự hào và phong cho mình “husband of the year” nghĩa là giỏi việc nước đảm việc nhà luôn. Cái này thì phải bày tỏ cho mấy bạn mình ở VN biết Xlan công nhận các anh sống bên hải ngoại này rất giỏi sẻ chia việc nhà và đưa đón con cái hay dạy con cái học. Thôi thì biểu dương nhiệt liệt ( cho có khí thế).
Hồi ở Vn Xlan có làm chung một anh bạn vì nhà ở chung cao ốc nên cũng biết qua chuyện tình cảm này của 2 anh chị (mượn cái này trải ra một tí chứ chuyện của Xlan thì trải tùm lum, từa lưa hết rồi hic). Hồi xưa nghe nói thời anh còn là sinh viên (ảnh là dân miền trung) vào Sài gòn thuê nhà của gia đình chị này ở để đi học, vì chị thấy anh sống khó khăn vất vả nên động lòng mang cho chàng bát cơm, đĩa cá, chăm sóc anh giặt cho cái quần cái áo (hỏng phải giặt bằng máy nha hồi đó chưa có máy giặt). Sau này học thành tài kỹ sư anh động lòng nên cưới chị. Chị lớn hơn anh 3 tuổi. Cuộc sống vợ chồng có 2 đứa con chị vẫn tất tả buôn bán, còn anh làm trong công ty với Xlan.
Người thứ ba xuất hiện cô nàng này cũng có gia đình, xinh đẹp trẻ làm cùng công ty và là bạn của Xlan luôn. Chuyện xảy ra trong lúc mình bên Đức nàng cũng qua Đức sau Xlan và về cùng đợt. Khi về nhà nghe mọi người nói lại Xlan hay để ý ảnh vì ảnh rất đàng hoàng sống có đạo đức mà mình rất tôn trọng trước đây. Chắc có lẻ khi mà biết được tin này vợ ảnh bắt đầu chưng diện lên, tội nghiệp ghê phụ nữ đến cái tuổi mà cống hiến hết sức lực lo toan cho gia đình đầy đủ, khi mà mãi lo nghĩ chịu đựng những nỗi đau thầm lặng, âm ỉ trong lòng người cứ gầy tọp 3 vòng sát rạt mặt thì cứ man mác một nỗi buồn thì cho dù có phấn son quần là áo lượt thì trời ơi… Lúc đó ông chồng ổng ngồi trong phòng làm việc Xlan chơi nhìn ra cửa kiếng thấy vợ mình anh đã thốt lên: “ Thà không diện còn coi được, diện lên giống quỉ!” Xlan nghe xong mà lòng đau như dao cắt thương chị này và ghét bạn mình vô kể.
Viết cái này ra để mong các chị em mình cần phải giữ thật bình tĩnh để suy nghĩ tìm ra phương án hay nhất để gìn giữ mái ấm của mình khi nó chưa trở thành quá trễ, đừng có suy nghĩ bâng quơ để rước nổi đau buồn tủi cho mình để tự mình làm mình tàn phai nhan sắc. Bên này thì ít xảy ra ở Vn mình thì đầy dẫy cái mà báo chí thường đặt để cho các ông chồng gọi là “say nắng”.
Tuổi chúng ta bây giờ còn có ở được bên cạnh người phối ngẫu của mình là điều may mắn bởi vì chúng ta đã cùng nhau vượt qua đau khổ và yêu thương, vậy thì có khi nào các anh nhìn lại bên cạnh mình có một người đàn bà thầm lặng kề bên sát cánh hy sinh cho các anh để các anh yên tâm làm việc và bạn bè vui vẽ cuối tuần. Xin các anh đừng quên một cữ chỉ một lời nói nhẹ nhàng ân cần của các anh với vợ mình nó quí còn hơn ngàn thang thuốc bổ và không phải trả tiền đi thẩm mỹ viện cho tụi em đại tu nhan sắc. Bây giờ cuộc sống tốt hơn rồi làm tụi em buồn tụi em soi gương thấy mình ghê quá là đi mỹ viện bơm, vá đó nha! Đàn bà là vậy đó khi mà thấy chồng mình chê bai hay hời hợt là tuốt lại! Sống vì chồng và cho con mà!
Em thật rất là kính trọng và ngưỡng mộ cặp vợ chồng anh Kiệt và chị Ánh của chúng ta. Cứ mỗi lần đi đâu có chị Ánh cho dù không ngồi gần bên nhau, anh Kiệt hay chạy lại hỏi: “Ánh ơi Ánh ăn gì?” rồi đi lo lấy cho vợ. Cám ơn anh Kiệt người đã làm cho người chị dâu của Xlan có cuộc sống bình yên và hạnh phúc mỗi ngày cái mà em thấy được. Ai cũng có hoàn cảnh để vượt qua. Mong tất cả chúng ta luôn đồng hành để cùng đi tiếp. (Trong đó loại em ra vì em đã bị chết đuối chìm ngỉm luôn rồi huhu….) Thanks for reading hén!
Đây là bài thơ vui của anh Bộ bên San Jose gởi cho Xlan và các bạn đọc nhân tiện bài trải nghiệm Xlan viết ở trên copy qua cho các anh đọc.
Vợ là địch, bồ bịch là “ta”
Đám cưới đám ma, thì đi với địch
Party, du lịch – thì đi với “ta”
Chiến sự xảy ra, thì về với địch
Ở trong lòng địch, vẫn hướng về “ta”
Hết tiền xa hoa, tìm về với địch
Chờ túi chắc nịch, sẽ lại thăm “ta”
Cuộc sống xa hoa, dại gì cho địch
Những điều tốt đẹp, dành hết cho “ta”
Lời lẽ chua ngoa, dành luôn cho địch
Những câu êm đẹp, để nói cùng “ta”
Lỡ gặp phiền hà: về ngay với địch
Nhớ cười khúc khích, lại mau tìm “ta”
Khi bệnh trầm kha, bên ta là địch.
Qua cơn nguy kịch, quay lại tìm “ta”
Giây phút ‘trăng hoa’, mà ta cho địch
Cảm thấy chán mệt, hơn khi cho “ta”
Thất thế xuống đà, mau về tìm địch
Chờ khi thăng tiến, quay lại tìm “ta”
Khi “ta” bỏ ta, lại về với địch.
Đêm nằm bên địch, mơ tưởng về “ta”
Mở mắt tỉnh ra, cạnh ta là địch
Cuộc đời quá mệt – vì địch, vì “ta”.
Âu yếm mặn mà, ta không cho địch
Khi nào cơ cực, “ta” lại bỏ ta
Lòng thấy xót xa, quay về tìm địch
Nhưng đà không kịp, địch cũng bỏ ta
Giờ ngẫm nghĩ ra, hận “ta”, thương địch
Cuộc đời đã hết, vì địch bỏ ta
Bài học rút ra: Vì “ta” mất địch
Nếu không muốn mệt, đừng nên có “ta”
Đời vẫn thăng hoa, khi ta còn địch.
Hôm nay Xlan muốn viết một bài trải nghiệm về đi shopping.
Chắc hẳn cánh mày râu luôn rầu rỉ về cái chuyện đi shopping của phụ nữ. Nhưng mà phụ nữ thường đi shopping bởi vì họ có “tâm trạng” nghĩa là vui cũng đi, buồn chán cũng đi. Với Xlan thì đi shopping thường là trong tâm trạng buồn chán!
Kể các bạn nghe hồi ở Vn mỗi lần Xlan buồn là đi shopping để giải stress nhưng mà mỗi lần như vậy khi về nhà thì nỗi buồn thường bị tăng thêm khi vì nhìn lại những thư mình mua nhất là quần áo bao giờ cũng phải thốt lên “trời ơi sao tui lại mua cái này, sao mà mặc được đây?!”. Rồi sau nhiều lần như vậy rút cho mình một kinh nghiệm là chuyển qua đi siêu thị thay vì đi dạo các cửa hàng nghe lời mời mọc và dụ khị của họ. Mỗi lần Xlan vào siêu thị thích cái gì là bỏ vào xe dạo tới dạo lui một hồi mệt đến khi ra cửa tính tiền thì “thức tỉnh” bảo thằng con mang vào để lại chỗ cũ trên kệ, nên sau này mỗi lần rủ cu cậu đi shopping siêu thị cậu luôn nói ” Thôi đi với mẹ mắt giựt quá chọn cho đã rồi đem bỏ lại!”
Vui lắm có lần Xlan buồn chán cùng cực chạy đến siêu thị đẫy xe vào chọn tùm lum thứ bỏ gần đầy xe mà cái nào chọn cũng thấy cần và thích nhưng chỉ 50/50 thôi! Đi một hồi rồi tự nghĩ mua “những thứ này làm gì? đâu có cần thiết lắm đâu? Tha về để đầy nhà làm chi?” rồi đẫy xe đến chỗ tương đối vắng, làm bộ lui cui chọn hàng khác rồi lẻn ra ngoài lấy xe về chạy khỏi siêu thị trong lòng run muốn chết cứ sợ bị bảo vệ bắt lại, tâm trạng giống như mình vừa mới đi ăn trộm cái gì mà trốn thoát được! Và khi tới được nhà thở phào một cái, sung sướng, nhẹ nhõm vì đã đấu tranh dằn được lòng mình để không mua “tầm bậy” rồi cười từ trong bụng ra tới bên ngoài rất là vui, rất là nhẹ nhõm. Hỏng tin khi nào gặp chuyện buồn hay những ai có tâm trạng giống như Xlan thì hãy thử nghiệm kinh nghiệm này coi các bạn sẽ thấy vui như chưa bao giờ được vui hihi..! Vậy nha Thanks for reading.
Một trải nghiệm về sự hờn ghen.
Có bao giờ phụ nữ mình có thời gian nhìn lại mình thấy mình bị thay đổi tâm tính hay khg? Trong những thống kê nghiên cứu người ta hay đề cặp đến cái tuổi gọi là ” tiền mãn kinh” (xin lỗi mọi người chúng ta U trên 50 rồi khg lo) thì phụ nữ ít nhiều cũng bị thay đổi tính tình.
Hồi còn trẻ vợ chồng yêu nhau, lấy nhau sống luôn quan tâm đến nhau. Khi mà đến tuổi này thì bổn phận trách nhệm với con cái gần như làm xong, cả hai bắt đầu buông tay muốn relax thì nguời phụ nữ chúng ta bắt đầu nhìn lại mình rồi thấy mình sao xuống cấp trầm trọng rồi bắt đầu lo sợ và suy nghĩ mong lung, một cái hời hợt thiếu quan tâm của chồng cũng khiên mình sinh nghi.
Những người phụ nữ được ra ngoài xã hội làm việc tiếp xúc và giao lưu với nhiều thành phần trong xã hội có người tốt, có người xấu. Các bạn nữ mình có đồng ý với Xlan là có nhiều ngưòi phụ nữ cũng ác mồm ác miệng chọc gậy bánh xe xâm xỉa cuộc sống người khác dù đôi khi chỉ là vài câu nói đùa nhưng vô tình trở thành tai hại lúc nào mình khg biết.
Mình có bà chị họ ở sát cạnh nhà hồi trẻ sống với chồng cuộc sống cũng bình thường gia đình vui vẽ ấm cúng, đến khi sồn sồn tự nhiên thay đổi tính tình, nổi tính ghen vì nghe lời nói chọc ghẹo của bạn bè bong đùa “tao thấy chồng mầy đùa giỏn với cô này, cô kia” Vậy là lúc mà cả hai vợ chồng đang sắp thoát khỏi sự lo toan cuộc sống vì con cái thành công và có gia đình hết rồi thì chị lại đâm nghi và ghen bóng gió anh các kiểu. Mỗi ngày khi anh đi làm chị tinh mắt lắm check cả kim xăng của đồng hồ xe, tính được cây số từ nhà anh chạy đến cơ quan đi và về thì hao hụt bao nhiêu xăng, hụt nhiều là chị biết liền và nghi anh đi chơi rồi tra hỏi, Cái khổ nhất là bệnh tra hỏi điều tra những tin nhắn và những cuộc gọi trên điện thoại của anh. Anh là tài xế làm cho Cty du lịch. Tội nhất là chị luôn hành hạ anh lúc anh đi ngủ cứ dựng đầu dậy bắt khai bắt nói mà lúc người phụ nữ nghi ngờ thì các anh có nói cái gì chắc Tào Tháo cũng bỏ ngoài tai! Có lần anh nhận chuyến đi công tác chở khách ra Hà Nội vậy mà đêm đó anh bị chị tra tấn thương tâm khg tài nào chợp mắt. Xlan là người dễ gây được tình cảm nên cũng là người anh chọn làm người bạn để trút hết những nỗi đau thầm lặng của anh đang chịu đựng. Khuyên chị hoài khg được. Con người sự chịu đựng nó có giới hạn, mỗi lần anh mình đi công tác xa sự lo sợ tai nạn cho anh lại chuyển qua thành nỗi lo của Xlan, mỗi lần anh về an toàn mình mừng còn hơn trúng số độc đắc! Sau này tức nước vỡ bờ chị vẫn bảo thủ nghĩ rằng mình đúng khg chấp nhận sữa đổi, mà không đôi khi cũng nhận ra sữa đổi nhưng chỉ được hơn một ngày cuối cùng chứng nào tật đó. Không khí gia đình ngột ngạt quá hai ông bà quyết định chia tay vậy mà mình mừng muốn chết má ơi!
Có những cái hạnh phúc của người khác mình nhìn vào mà thèm khát ước gì mình có được.
Có những cái bất hạnh của hôn nhân mình nhìn thấy phải sợ hãi muốn trốn tránh nó.
Vậy thì câu nói “Hôn nhân không phải là một bến đậu mà là một hành trình phải vượt qua”
Nếu chị em phụ nữ chúng ta những người đang đi cùng cuộc hành trình này với đức ông chồng cho đến bây giờ mong là các bạn bỏ một chút thời gian nhìn lại chính mình coi mình có khi nào mắc phải chứng bệnh này xin hãy cố gắng chỉnh sữa để gia đình có một niềm vui trước khi trở thành bế tắc và hết thuốc chữa.
Những gì vớ vẫn ngây ngô, điên khùng như bóng ma đeo đuổi, ngầm phá vở cái gia đình mình xin hãy sáng suốt nhìn thấy để bỏ đi và vượt qua chính mình.
Đến tuổi này chúng ta còn sống được với người chồng, người vợ của mình chắc chắn là chúng ta cũng đã trải qua khg biết bao nhiêu vui buồn của cuộc sống. Một chút thôi các bạn, chỉ một ngày một chút mà hoàn hão chính mình. Xlan mong là các bạn rút ra được từ cái kinh nghiệm này để trải lại cho mình một tấm thảm mới hoàn mỹ hơn. Trừ Xlan ra nha tấm thảm mình nó rách nát hết rồi vá không có được nữa huhu…Thanks for reading hén!
Buồn quá, chờ hoài hỏng ai viết cái gì cho mình đọc hết! Thôi thì viết một bài cũng chẳng phải trải nghiệm đâu chắc gọi là kể chuyện cho mọi người đọc cho vui thôi!
Hồi lúc Xlan còn nhỏ, nhớ là lúc đó chạy chiếc xe đạp lớn còn chưa leo được tới cái yên để ngồi mà, ngồi dưới cái sườn xe vậy đó mà dám đạp xuống tận nghĩa trang Tân Qui Đông. Lúc đó hai bên đường còn vắng lắm kìa khg có đông đúc nhà ở như bây giờ, chạy xa xa mới thấy được một căn nhà đa phần là ruộng và ao hồ. Mình nhớ lúc đó gia đình cũng khó khăn lắm nhìn thấy mẹ khổ quá trẻ con mà khg biết làm cách nào để giúp mẹ, nghe đồn ở nghĩa trang Tân Qui có bà Ana Nguyễn Thụy Sĩ chết mà xác khg có bị rả ra, người ta để bà trong cái hòm kiếng cho mọi người xem và bà rất linh. Vậy là Xlan đánh liều đạp xe thẳng xuống dưới đó trong nghĩa trang chỉ có vài người đến thấp nhang. Xlan nhìn bà rồi khấn ” Xin bà cho mẹ con trúng số độc đắc con sẽ xuống cúng bà con heo”. Khấn lâu lắm kìa, cứ như sợ bà khg nghe thấy. Đến khi chạy về 2/3 đoạn đường trời cũng sắp tối tự nhiên nghĩ lại sợ quá quay đàu xe chạy ngược lại nghĩa trang vô nhìn bà rồi khấn lại “Bà ơi xin bà đừng cho mẹ con trúng số nha nếu vậy bà linh quá con sợ con khg dám xuống cúng đâu!” rồi chạy thẳng về nhà khg dám quay đầu nhìn lại! Không khí nghĩa trang và trời nhá nhem tối làm mình ớn lạnh rùng mình. Con nít mà đôi khi tin vào những thứ vô hình khg biết được. Nghĩ lại còn buồn cười.
Giống như khi con Xlan 13 tuổi lần đầu tiên tập cho nó chạy xe máy, mình ngồi sau xe cho cậu chở một hồi thấy cậu quay lại mặt mài tái nhợt khg còn chút máu. Mình bắt nó dừng xe lại hỏi con là con của ai? Cậu sợ quá lật đật trả lời “con của mẹ Lan” Mình nói nó “Con của mẹ Lan thì khg sợ gì cả?” Vậy mà nó tin thiệt bình tỉnh hồ hởi chạy thẳng qua nhà bà ngoại làm bà ngoại hết hồn. Nó cũng nói “con là con của mẹ Lan khg sợ gì cả!” Bà ngoại tá quả nói “Phải rồi con của mẹ Lan mầy xe khác nó khg dám đụng, chắc nó thấy nó né quá!”.
Ai ở trên đời sống cũng phải có niềm tin, có người tin vào đấng thiêng liêng, hoặc là tin vào bản thân mình. Riêng Xlan hỏng biết sao rất là tin vào người khác bởi vậy thỉnh thoảng cũng bị người khác gây cho mình ít nhiều tổn thương. Chắc đó là cuộc sống. Cuộc sống khg bao giờ êm đềm và bằng phẳng. Khi nào mệt hay đuối quá thì cứ nghĩ ra mượn một ai mà mình tôn kính để mà dựa vào dù chỉ là ảo tưởng thôi vậy mà hết mệt thiệt má ơi, linh ghê! Thanks for reading nha!
Đọc bài trãi nghiệm và trao đổi về sự ghen hờn của XLan, theo Anh cuộc sống hạnh phúc gia đình đều do sự gầy dựng từ hai người Chồng và Vợ. Nhưng đôi khi trong mái gia đình, vì một vài lý do nào đó một trong hai người không chấp nhận và tha thứ cho nhau, thì xem như hạnh phúc gia đình chắc chắn sẽ bị đỗ vở.
Đối với người tây phương, cuộc sống gia đình đối với họ tương đối dễ dàng hơn người Á Đông. Hòa hợp vui về cả hai bên thì cùng nhau sống chung, còn ngược lại thì chia tay một cách thật là dể dàng. Riêng đối với phụ nữ Á Đông nói chung, nói riêng người phụ nữ VN mình thì quan niệm theo tư tưởng Khổng Giáo: Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử. Chính vì bị sự ảnh hưởng của Cha Me quan niệm một cách nghiêm ngặt và bão thủ, nên không ít thì nhiều đã trói buộc cuộc đời biết bao nhiêu phụ nữ VN sống trong sự chịu đựng tột cùng của sự đau khổ về tinh thần lẩn vật chất, để mà chỉ biết lặng thing và sống cho đến hết cuộc đời còn lại.
Nói chung đây là một sự hy sinh rất là to lớn của cuộc sống cá nhân để sống vì chồng và vì con.
Nếu chúng ta có dịp đọc một vài câu truyện tiểu thuyết của các nhà văn tiếng tăm ở VN, đã thành hình rất nhiều tác phẩm nổi tiếng, đã nói lên được sự hy sinh vì cuộc sống gia đình chồng và con, mà đa phần những phụ nữ là những nhân vật chánh trong câu truyện. Đây là một phẩm chất đáng được ca ngợi và vinh danh cho người phụ nữ VN.
Tình yêu và hạnh phúc gia đình nhìn xa lấp lánh như những chuỗi kim cương, đến gần thì là những giọt nước mắt không ngừng nghỉ!
Quay ngược thời gian, hẳn trong chúng ta đều thấy đa phần các cuộc hôn nhân đều do sự lựa chọn của Cha Mẹ.
Với những quan điểm thật là phong kiến và bão thủ, bậc Cha Mẹ chúng ta đã không trực tiếp nhưng đã gián tiếp giết chết biết bao nhiêu cuộc tình đầy thơ mộng của tuổi hoc trò cũng như tuổi cập kê của các đôi nam nữ. Họ là những người hoàn toàn đến với nhau bằng những con tim thật sự bất vụ lợi, trái tim của họ đến với nhau hoàn toàn bằng lý trí và tình cảm của con tim. Đều quan trọng nhất là “Hai người nhìn cùng một hướng“.
Chính những quan điểm nghiêm ngặt của bậc Cha Mẹ đã làm tôm thương biết bao nhiêu đôi nam nữ…Chung quy lại là: Môn đăng hộ đối.
Sự nhìn xa hiểu rộng của Cha Mẹ thời bấy giờ, cũng chỉ vì lo quá xa cho các con mà quên đi: Không biết rằng “Liệu con mình có hạnh phúc bên người chồng hoặc người vợ mà họ phải chấp nhận sống chung hay không“.
Nhưng chúng ta cũng phải thừa nhận sự hy sinh và tính chịu đựng của người phụ nữ VN rất xứng đáng được vinh danh và ca ngợi. (Hẳn không bút mực nào điễn tả hết được những đức tánh cao đẹp của những người đàn bà VN).
Một điểm mà chúng ta cần quan tâm nữa là: Sự xâm pham quyền tự do cá nhân, mà những người thân và bạn bè chúng ta thường bình phẩm hoặc là phê phán về người bạn mà mình thương yêu. Đây cũng là một yếu tố rất quan trọng đã xui khiến những cặp nam nữ đang đi vào đường yêu thương, một là tiến xa hơn nữa hai là lùi bước và rút lui không một lý do chánh đáng.
Bước vào kỹ nguyên của thế kỷ thứ 21, hẳn trông anh em chúng ta cũng có cái nhìn tương đối cở mở, nhất là chúng ta đang đón nhân những ảnh hưởng văn hóa của các nước phương Tây, nên quan niệm về chuyện lập gia đình của thế hệ con chúng ta có cái nhìn tương đối rộng rãi trong quan niện và suy nghĩ về tình yêu của đôi lứa.
Thế hệ trước đã gây biết bao nhiêu điều sai lầm, thì tại sao chúng ta lại cố bám viếu và lăng trên vết bánh xe cũ đã đi qua.
Sự may mắm của thế hệ trẻ ngày nay là họ đã đón nhận được những tư tưởng mở rộng của thế hệ như anh em chúng ta ngày nay “Tôn trọng sự suy nghĩ độc lập của giới trẻ ngày nay“.
Ngày xưa thế hệ chúng ta quan niệm: Cha mẹ đặc đâu, con ngồi đó.
Ngày nay chúng ta hãy nên sửa lại: Con đặc đâu cha mẹ ngồi đó.
Hiện nay thế hệ trẻ hầu như việc tạo dựng gia đình cho bản thân họ không còn lệ thuộc vào bậc Cha Mẹ, về tài chánh cũng như mọi chi phí cho cuộc hôn nhân của họ.
Chuyện hôn nhân ngày nay của thế hệ trẻ, họ hoàn toàn độc lập với Cha Mẹ. Nên chuyên chia tay hay ở lại trong cuộc sống hạnh phúc hay không hạnh phúc, thì hầu như họ sẽ được toàn quyền quyết định một cách độc lập.
Chúng ta hãy nên vinh danh những người phụ nữ VN, họ từng là những người hy sinh và chịu đựng nhằm bảo về hạnh phúc gia đình và cũng phải thừa nhận phụ nữ VN luôn luôn thích hợp với mọi hoàn cảnh và mọi khó khăn nhằm mang lại hạnh phúc cho gia đình.
Sao mà êm ắn quá vậy thì Xlan lại trải nghiệm tiếp nha!
Một sự trải nghiệm về nói dối chưa có đẳng cấp (cũng khg biết dùng hai chữ nói dối có chính xác trong câu chuyện này khg?( Nhưng chưa tìm ra được từ, bạn bè đọc thì cho góp ý chính xác hơn).
Xlan là người gần như là rất ít nói dối, nếu bạn bè có tiếp xúc qua với Xlan bao giờ họ cũng nhận xét Xlan là người thật thà, ruột để ngoài da, chân tình sống quan tâm đến người khác…(Còn cái xấu thì cất rồi để mình quan biết hihi…)
Hồi còn làm việc ở Cty IBM có rất nhiều khách hàng ở những cty khác vào đó chạy chương trình mắc cười lắm Xlan có chị bạn chị quen một anh tên Sơn làm ở nhà máy cơ khí giao thông 623 nhưng vì chỉ khg hiểu rõ lắm về anh chàng này nên Xlan mới giúp đở vì Cty mình có anh chàng làm ở nhà máy cơ khí giao thông 625 đến chạy chương trình nên Xlan tìm cách dò hỏi dùm. Anh chàng này tên Đại tóc quăn, cao, ốm. Khi Xlan hỏi về anh Sơn thì Đại mới hỏi “Xlan là cái gì của anh Sơn?” Đại nói Đại biết rành về anh Sơn lắm! (Xlan mừng như mở hội trong bụng vì nghĩ sẽ lập được công với bạn đây) Mình mới tìm ngay câu nói “À anh Sơn là anh họ của Xlan lâu lắm rồi khg gặp!” Anh chàng Đại cứ hỏi “anh Sơn là anh họ mà họ làm sao với Xlan, Xlan nói đi Đại tiết lộ cho!” Cuối cùng mình đánh bạo nói đại anh em bạn dì xa. Anh chàng Đại nhìn Xlan rồi nói “Sao Đại là em anh Sơn mà Đại khg biết Xlan?!”
Tá quả má ơi, đổ hào quang cho chuyện nói dối. Anh Sơn thì thấp, đậm người, tóc thẳng. Sao anh em gì mà khác biệt quá! Ai mà nhận ra được. Cũng khg biết lấy cái gì che cái mặt lại cho khỏi quê hihi…
Lần khác Xlan đi bác sĩ vui lắm bà bác sĩ này đông khách lấy số chờ rất lâu. May thay trong nhà mình còn giữ lại cái số thứ tự của lần trước quên trả lại. Thế là hí hững đoán chừng cái giờ mà bác sĩ thường khám tới số đó mới đi khám. Khi vào đến nơi hỏi thăm đến số mấy mọi người bảo đến số 12 rồi, mọi người hỏi mình số mấy “số 14″ cũng nhanh thôi yên tâm sắp đến nhưng mà tự nhiên thấy hơi run lắm, phàm bạn làm cái gì gian dối thì hay lo sợ vậy đó! Khi mà đang ngồi chờ thì có một bà đi vào hỏi đến số mấy mọi người cũng đáp đến số 12 vả bà cũng nói bà số 14 rồi mọi người nhìn mình, nhìn bà đó! Trong bụng mình run lên hỏng lẻ lại bật ra “sao tui xui giữ vậy trời?!” Từ đó về sao khg dám làm mấy cái chuyện dối gian nữa vì thấy ghê quá hai lần nói dối bị phát hiện thì ai còn tin mình được. Sợ lắm rút kinh nghiệm có gì nói đó cho chắc ăn, nói dối mai mốt làm sao nhớ được đã dối tới đâu còn nói tiếp hihi… Thanks for reading nha! Xlan thấy mọi người khg ai chịu đặt bút nên quậy đó! Nhưng câu chuyện này có thật 100% nha!
Đọc qua bài viết về nói dối, chử dối ở đây có rất nhiều chử đã được đi kèm theo để làm rõ nghĩa : Nói dối, gian dối, lừa dối và dối trá.v.v…
Nói chung đã là dối, đều có những sự thiệt hại không ít thì nhiều cho những người chung quanh, hoặc là những câu chuyện nóng vừa xảy ra đang có sự liên hệ với nhau, mà việc nói dối, nói sai sự thật của chúng ta, nó có thể biến tình hình thực tế trở nên tốt và cũng có thể trở nên rất xấu.
Nếu ta tự kiểm lại trong cuộc sống đến ngày hôm nay của chúng ta, tôi tin rằng ai cũng đã từng nói dối. Trong chúng ta nếu một ai đã từng nói rằng: Tôi là người chưa bao giờ biết nói dối, thì có lẽ người bạn đó của chúng ta là một vị Thánh.
Thật là đáng tiếc thay, ngay cả chúng ta không từng nói dối thường xuyên, nhưng một vài người bạn của chúng ta, đôi khi ngay cả những người thân cũng từng nói đối với chúng ta. Hầu trục lợi cho họ, ngay cả những việc ấy đối với chúng ta chẳng là gì hoặc có thể chuyện ấy không gây sự thiệt hại lớn lao cho chúng ta.
Để dẫn chứng cụ thể về việc nói dối:
Khi bạn đang lái một chiếc tàu lênh đênh trên biển không thấy bờ bến nơi đâu, chung quanh chỉ toàn là nước và đường chân trời chung quanh. Đường kẻ trên bản đồ đi biển để lại con tàu đến đích là 186 độ theo hướng của la ban đi biển. Giả sử nếu bạn là người cầm bánh lái của chiếc tàu, bạn báo cho vị chỉ huy biết là bạn đang lái đung độ quy định trên đường kẻ của bản đồ đi biển. Nếu như thực tế lúc đó bạn đang lại chiếc tàu với hướng 185 độ.
Chuyện gì sẽ xảy ra…. Sau bao nhiêu ngày đêm bạn cùng với các bạn của bạn thay phiên nhau lái chiếc tàu như thế, tôi chắc chắn và tin rằng con tàu của bạn sẽ đến không đúng như là vị trí trên bản đồ đã kẻ. Điểm đến cuối cùng mà con tàu bạn lái sẽ đến là một nơi khác với điểm đã dự định đến.
Bởi thế trong giới hằng hải người ta thường nói với nhau là: Nói sai một độ là đi xa ngàn ngàn ngàn dặm.
Bạn cùng với tớ đồng ý về điểm trên chứ, mặc dù sự thiệt hại không thấy gì với lời nói dối lúc đó, nhưng kết quả chứng tỏ cho chúng ta thấy nó sẽ dẫn đến sự thiệt hại không lường trước được.Vì con tàu của chúng ta đã đi quá xa điểm để đến không đúng theo dự tính.
Qua ví dụ trên theo tớ, trong cuộc sống của chúng ta với một cuộc sống tương đối vững vàng, thì chẳng có vấn đề gì mà mình cần phải dối trá lẫn nhau. Nếu chúng ta sống thật với chính chúng ta và sống thật với những người chung quanh thì cuộc sống của chúng ta tôi tin rằng rất hạnh phúc . Hằng đêm các bạn trước khi đi ngủ thì vẫn cảm thấy dễ chịu hơn và không có vấn đề gì cần phải dằn vặt hoặc là đắng đo để mắt ngũ suốt đêm.
Trên thực tế, những quốc gia nghèo khổ thì con người họ thường có khuynh hướng dối trá lẫn nhau nhiều hơn, cũng chỉ vì sự sống còn của bản thân và gia đình họ.
Đôi khi trong xã hội có nhiều sự chênh lệch giữa giàu và nghèo cũng làm cho những người khốn khổ, mặc dù bản chất của họ không là dối trá nhưng họ vẫn có khuynh hướng phải nói dối nhiều hơn nữa để sống còn .
Để có được một cuộc sống tương đối thoải mái, vui vẻ và hạnh phúc thì ta hãy nên đừng nói dối lẫn nhau hoặc là giới hạn tối đa trong việc nói dối trên đầu môi trót lưỡi của chúng ta….
Trời ơi anh Hiếu quên tiếng Việt nên không vần điệu gì hết.
Người ta nói ” sai 1 ly đi một dặm” đó anh à.
Hihi em đang âm mưu ……tính nói dối để trốn đi chơi mà nghe anh hù nên suy nghĩ lại coi, ui mà bạn bè vui chơi là trên hết……. a lê hấp khỏi cần suy nghĩ miễn không hại ai không ảnh hưởng tới ai là ok, dịch nghĩa là nói sạo cho nó nhẹ hơn hén.
Anh Hiếu ơi vậy túm lại em là cái gì dối vậy? Gian dối ( đi bác sĩ), dối trá ( nhận mình là em bạn dì) hả?! Nói chung dối là có hại cho mình vì bị quê và thấy sợ lắm! Hihi… Cám ơn anh Hiếu, hiểu rồi.
Bà chũ chợ đi vội vàng sang Mỹ còn đễ lại cái gì đây nè….mấy anh coi thữ có phãi cũa ai quên thì trã lại dùm nhe…hihihi….
http://www.youtube.com/watch?feature=endscreen&NR=1&v=2QzhU96L3IY
Buồn quá quậy tiếp Hôm nay lại viết về một sắc đẹp bền vững không thay đổi cho dù sắc đẹp hoa đồng cỏ nội.
Mắc cười lắm Xlan có một người bạn rất thân chí cốt hơn chị em ruột thịt tên L viết cái này ra các bạn Ct5 mình chắc đoán được ai rồi (mách nhỏ nàng này khg phải Cao Thắng nhưng thường vào đây đọc lắm vì buồn, vì đơn độc vì mảnh nửa của mình bây giờ lắp vào vặn đã bị lờn răng khg xiết chặt được, đừng buồn nhỏ ơi, cuộc sống của chúng mình bây giờ chỉ là đi tiếp thỉnh thoảng chỉ quay đầu nhìn lại nếu hồi ức đó làm chúng ta cảm thấy vui, khg tiếc nuối hờn giận nếu điều đó làm chúng ta đau lòng!
Lúc Xlan còn ở VN, L hay đến nhà chơi và tâm sự với mình nàng ít nói, và nói chậm ngắn câu, còn Xlan thì trái ngược, nói nhanh, nói câu dài, nếu so hai đứa thì so le cá tính nhưng mà chắc đó là luật bù trừ nên ở người bạn này Xlan tìm được một mắc xích gắn chặt và cô nàng rất chân tình.
L thì từ thời con gái làm chung với Xlan sau này con lớn lên nàng vẫn khg thay đổi hình dáng bên ngoài, từ cách ăn mặc, kiểu tóc cứ giữ mãi như vậy! Có những người có nét mặt, làn da và chiều cao thanh tú thì họ mặc cái gì hay chải tóc kiểu nào cũng đẹp, còn những người có nét đẹp hoa đồng cỏ nội như Xlan và bạn thì mỗi lần thay đổi thì sợ bị hối hận vô cùng…vì vậy… tốt hơn hết là cứ giữ nguyên bản chính cho chắc ăn…
Vui lắm lúc nghe tin “đức lưng quần” nàng thay đổi khẩu vị chắc là bây giờ thấy “bò né, gà nướng mọi ngon hơn gà kho gừng và bò xào rau củ” nên muốn thay đổi. Tội nghiệp phụ nữ mình quá, L rất là buồn lúc đó chắc khg có ai để chia sẻ dù Xlan ở rất xa nàng, vậy mà cũng chạy xe xuống nhà tâm sự với Xlan. Cứ mỗi lần Xlan khuyên nhủ cố giữ lại mái gia đình vì con dù chỉ còn là vỏ bọc khg cho nàng dẩm chân vào vết xe đổ của mình, lúc đó biết người bạn này buồn và bực tức lắm, cá tính của người ít nói là hay nuôi dưỡng những ý nghĩ trong lòng ngày một lớn sẽ gây ra sự phiền não nhiều hơn, tiện đây mách nhỏ các bạn hồi Xlan đi học môn năng lượng sinh học ông thầy có nói những người bị bệnh về bướu thường là lo nghĩ nhiều mà khg nói ra chất chứa mãi trong lòng thành ra các bạn cẩn thận đa phần bệnh này xảy ra cho phụ nữ. Nay có trang web này các bạn cứ yên tâm bày tỏ khg thôi bệnh tìm ẩn đó. Hồi xưa Xlan cũng cất giữ nên bị bướu độc bây giờ thì hết rồi cám ơn Trời Phật.
Thằng con mình vui lắm nó cứ hay góp lời vào phân tích, mình thì luôn nói bạn mình đâu có già từ xưa tới giờ vẫn như vậy từ kiểu tóc đến cách ăn mặc và trách hờn gánh đàn ông thay đổi kén cá chọn canh, thay lòng đổi dạ lúc đó cậu con khoảng 20 tuổi vậy mà nó thốt lên một câu làm mình giật mình: “Cái chết là ở chỗ không chịu thay đổi bây giờ thời đại mới thiên hạ thay dổi hết mà mẹ và dì L cứ giữ nguyên bổn củ!” Các bạn mình và các anh nghĩ sao? Cho ý kiến nha! Theo em thì rất vui khi bạn bè lâu năm gặp lại mình và bảo “Xlan vẫn vậy khg có gì thay đổi nghĩa là mình vẫn trẻ, hay là mình bị già từ lúc còn trẻ rồi! Hic”
Viết bài này ra để lấy những ý kiến trải nghiệm của các bạn, các anh, ở bên nước ngoài Xlan thấy vậy mà hay mọi người khg quan tâm đến ai muốn mặc gì mặc mà khg mặc chắc cũng…không sao! Chưa thử … sợ thiên hạ trốn hết để khi nào muốn thế giới này còn lại mình ta…thì làm hehe…
Ở Vn mà mặc lố bịch chắc bị dèm pha…buồn nhỉ người hay càm ràm nhiều nhất là các bà mẹ của chúng ta đó cẩn thận nha các bạn nào còn mẹ, và nếu có con dâu con gái thì phải cởi mở cho tụi nó! Ở bên này Xlan nhìn quen con gái ăn mặc sex rất xinh và dễ thương nên hay mua quần áo cho con dâu như vậy mình nghĩ con gái có một thời để mặc đâu có dè về nhà thằng chồng nó khg cho mặc bảo sex quá!
Cái thằng này thời thế thay đổi mà cái đầu nó khg chịu thay đổi đúng là…đàn ông Vn người ta hở thì mình ngó vợ mình thì mình bó như… bó giò…kín mít….thiệt là…Vậy mà bảo phải thay đổi…mệt…Never change your mind! Thanks for reading nha!
Ai cũng có thể nói rằng mình phải “chọn lấy cái tốt và vất cái xấu vào sọt rác” nhưng cái nào là tốt còn cái nào là xấu thì nhiều người lại không phân biệt được vì thế câu nói trên đã biến thành khẩu hiệu . Hô khẩu hiệu càng nhiều thì càng chán tai, khổ thế đấy các bạn ạ !
Đâu có gì đâu Anh VTrúc, đơn giản nhất là mái nhà nhỏ cuả mình đấy Bác ạ.
Đừng ra vẻ mình là boss trong gia đình, xem Vợ Con như là kẻ ăn người hầu cuả mình.
Đừng ra vẻ Anh hùng rơm trước mặt bạn bè vì “thể diện”.
Đúng không vậy Bác VTrúc?
Tôi và bạn ,mổi người chúng ta ai cũng có và cũng vì cái TÔI của mình ;mọi thứ rắc rối đều sinh ra từ đó phải không các bạn .Nhưng xã hội là một cộng đồng, nhiều cái tôi cùng chung sống ,trong một mái nhà cũng thế .Sở dỉ sự đụng chạm xảy ra là ai cũng vì mình mà không chịu xem ,nghe cái hay của người khác .Có câu:”Đố ai biết miệng mình hôi ,suốt đời chỉ biết săm soi miệng người ”
Trên diển đàn này bạn Việt Trúc ,Đức Hiếu ,Xuân Lan cùng nhiều bạn đã trãi lòng mình qua những bài viết làm cho người đọc vào đây tìm thấy rất nhiều điều bổ ích vì thế trang KTCT UC mổi lúc một đông người truy cập .Chơn nghĩ ,mổi đời người khi còn trẻ tung tăng với đời ,lúc về già nếu có nơi để trao đổi tâm sự và bày tỏ những trải nghiệm mình đã phải trả giá bằng mồ hôi và nước mắt cho con cháu thì đó là điều hay .
Mình nghĩ với sự phát triển này ,một mai qua trang này các bạn có thể làm được nhiều điều hay để giúp cho:Trước hết là cộng đồng CHS-CT sau có thể lan tỏa ra cho nhiều người .
Thân ái chào các bạn !
Anh Chơn nói trật lất rồi, tui còn trẻ lắm chứ chưa già he he he…..
Nói chơi vậy thôi, thiệt ra trên diễn đàn nếu mình tỏ vẽ tự tin quá hoặc dùng lời lẽ sắc bén quá thì dể bị ghét nhưng nếu cứ mải nói những chuyện nhàn nhạt qua loa, sợ mích lòng người này, sợ phiền kẻ nọ, ai nói gì cũng cho rằng hay, ai viết gì cũng khen là giỏi, lâu ngày thì sẽ chán lắm, vì người ta chưa cần đọc cũng biết mình sẽ viết cái gì .
Cuối cùng thì chúng ta thành thói quen cứ khen ngợi qua lại cho đẹp lòng nhau . Có thể chính chúng ta vì quen rồi nên cãm thấy bình thường nhưng người khác lâu lâu nhãy vô đọc, họ sẽ ngạc nhiên lắm . Tôi đã từng ngạc nhiên như vậy nên tôi hiểu điều đó .
Việt Trúc thân mến !Lâu lắm rồi mình mới có dịp trao đổi cùng bạn .Về sự khen chê Việt Trúc đã nói rất nhiều trong phản hồi bài viết của PA thì phải, mình đã đọc và rất hiểu ý bạn .-chê đã khó mà khen cũng không phải dể -bạn đã viết như thế thì phải .
Việc bạn không cho người viết truyện tiếp sức phản biện cũng không ngoài mục địch tránh sự không hay . Riêng mình ,mổi khi vào đọc các bài viết của các bạn ,bài nào mình có nhiều cảm xúc và nhận được nhiều cái hay mình muốn nói lên nổi lòng cùng người viết .
Việc này không hề gợn tý vụ lợi nào ,chỉ là bày tỏ cảm xúc của bản thân thôi .
Ví dụ sự trãi nghiệm của XL hay những kiến thức của Đức Hiếu rất bổ ích cho mình ;cũng như đề tài bạn viết về CON-NGƯỜI làm mình rất tâm đắc vậy .
Còn việc nào mình không nên nói ra thì mình im lặng .Các bạn cũng thấy có nhiều việc khi nói ra người bị phê bình không tiếp nhận mà còn nổi điên lên thì có ích gì mà nói phải không các bạn ?
Thân ái chào Việt Trúc và các bạn !
Anh Hiếu đã đại diện ban giám khảo đưa ra 1 vài nhận xét về bài viết của các bạn nên tôi chỉ xin đóng góp thêm 1 it ý kiến chung thôi;
Về nội dung của bài viết theo cảm nhận của riêng tôi thì tất cả các anh chị đều có những ý tưởng dồi dào , phong phú kể cả những anh chị không tham gia phần kết truyện .
Có vài bài viết khá sâu sắc, phản ảnh được tâm lý nhân vật và nêu lên được chủ đích của tác giả
Hy vọng trong tương lai nhờ phần truy cập của bạn VT về phương pháp để hình thành 1 truyện ngắn ; chúng ta sẽ có thêm được những bài văn cũng như những truyện ngắn thật hay thật đặc sắc và lôi cuốn người đọc trên diễn đàn này.
Ngoài ra chúng ta phải đặc biệt cám ơn anh Chơn đã cho chúng ta 1 ý tưởng độc đáo ít người nghĩ được đó là việc “viết truyện tiếp sức” góp phần sôi động cho trang mạng của chúng ta.
Các anh chị thân!
Chúng ta tôn trọng quan điểm của từng cá nhân (9 người ,10 ý mà!..), nhưng tựu trung vẫn là trải nghiệm trong khuôn khổ hạn hẹp của trang mạng này mà thôi. Vả lại chúng ta cũng không phải là những người chuyên môn nên những nhận xét (khen hay chê) cũng chỉ mang tính cách góp ý hoặc bổ túc tạo thêm sôi nổi cho diễn đàn ;vì thế mong các anh chị không nên quá “nhạy cảm”…
Dù nói thế nào thì nhiều bài vở và đóng góp ý kiến của các anh chị cũng là những món ăn tinh thần quý giá của anh chi em chúng ta.
Ế quá em quậy nha!
Đố các anh chị em mình đàn bà Vn sống vì ai? Hôm bửa anh Minh hỏi tụi em:
– Yêu là gì?
– Là hy sinh.
– Các bà chỉ có hy sinh cho con.
– Dĩ nhiên đó cũng là tình yêu chân chính nhất!
Phụ nữ thì sống vì chồng và hy sinh cho con. Nghĩa vụ nào cũng cao cả và nặng nề. Với mình thì con là tất cả, như trước đây khi còn ở với ông chồng thì tất cả những bửa ăn nấu hầu như theo khẩu vị của ổng là chính. Sau này sang Đức có lần nhỏ bạn nấu một nồi bánh canh ngon quá hỏi nó nấu làm sao nó bảo dằn một tí đường ( người miền nam hay bỏ đường vào thức ăn, vậy mà từ lâu mình nấu theo kiểu bắc kỳ quên mất khẩu vị của mình luôn) Hèn chi ăn khg có cảm giác ngon là vậy!. Sau này chia tay vẫn quen bổn củ soạn lại (dù sao cũng 14 năm chung sống) bị thằng con nó càm ràm khi thấy nấu canh tần ô, (thằng bé sợ ăn tần ô) nó bảo mẹ chỉ nghĩ đến ba nấu toàn kiểu miền bắc, mẹ mua sách học nấu ăn làm chi mà khg làm bò nướng vỉ cho con. May mà khg nấu đúng khẩu vị nó mà nó sắp lăn khg đi nổi, nếu khg bây giờ cho nó tham gia game show lost weight rồi hihi…
Người phụ nữ Vn sống vì chồng hy sinh cho con họ làm tất cả miễn con có hạnh phúc, nhưng nhìn lại ngay cả chúng ta sống như thế nào với cha mẹ, đúng là nước chảy xuôi chứ khg chảy ngược.
Hôm kia thằng bé hỏi “ Khi mẹ nhìn thấy vợ con chửi con, gây lộn với con thì mẹ làm sao?” Cái này là nó muốn làm công tác tư tưởng với mẹ trước khi đưa vợ qua đây! Tức óc ách cả bụng cái thằng hèn chắc ở nhà bị vợ chửi xối xả rồi, ở với mẹ thì cải phăng phăng.
Suy nghĩ một hồi mình nói:
– Mẹ sẽ khg nói gì, chờ tụi con xong xuôi rồi sẽ khuyên vợ con.
– Cái này là mẹ lầm to rồi, chuyện này riêng tư của tụi con, mẹ khg được xía vào, tụi con khg muốn sống riêng với mẹ, khg muốn để mẹ sống một mình nhưng mà vợ con nó sẽ khó chịu nếu như chuyện vợ chồng mà bị mẹ can thiệp vào!
– Cái này là vợ con khó chịu hay con khó chịu? Bộ con nghĩ là mẹ thích sống với con lắm hả? Tại sao con khg làm công tác tư tưởng với vợ con là “mình sống chung với mẹ, mẹ già rồi khg sống bao lâu nữa mẹ hy sinh cho anh nhiều lắm chúng ta phải biết nhường nhịn nhau sống cho mẹ vui lòng…vv và vv…” mà lại bắt mẹ nhịn nhục nhìn vợ con chửi con. Con đừng lo nước Úc này rộng lớn và mẹ có tiền chính phủ nuôi lúc già rồi, con khg phải bận tâm sống bên cạnh mẹ, chắc là mẹ ở không để ăn cơm của con quá!
– Mẹ thương con con biết, Ông Tây ổng đụng đến con là mẹ tức giận. Chính vì vậy con sợ cái tình thương mẹ dành cho con lớn lắm, mẹ khg kềm chế được lại làm vợ con buồn.
Các bạn thấy khg? Nó sợ vợ nó buồn chớ khg sợ mẹ buồn. May mà mình chưa già và chưa bất lực, còn con mình trông trưởng thành về công việc nhưng trong đối nhân xữ thế nó vẫn non nớt và ngu si. Vậy thì bà mẹ VN hỏi sao cả cuộc đời cứ phải lẩn quẩn theo nó sống và hy sinh vì nó.
Nếu có kiếp sau chắc xin khg làm phụ nữ Vn nữa nhưng để search trên internet coi phụ nữ nước nào sống sướng nhất ta! Theo các anh và các bạn thì sao? Trao đổi nhau để rút kinh nghiệm vì tuổi tụi mình chắc chắc có nhiều bạn đang ở trong hoàn cảnh của em. Cám ơn đã gởi comment cho ý kiến trước nha! Nếu khg chắc em đập đầu vô gối tự tử quá huhu…
Hihi chị XLan ui
Hỗm rày nghe qua truyền thống của dân Samoa, đàn ông đi kiếm ăn về nhà nấu nướng lo từ A to Z trong gia đình, đàn bà chỉ có việc ca hát tối ngày. Em nghe xong tôn làm thần tượng liền nên kiếp sau xin làm đàn bà Samoa đi. Chỉ có điều hơi lo ngại là muốn thi hoa hậu xứ nầy tiêu chuẩn phải 75 kg – khoảng 150 pound – mới được gọi là người đẹp.
Còn ở Úc có con tên là Cassowary- một loại chim giống như đà điểu. Chèn ơi nghe xong muốn hóa kiếp làm con đà điểu cái liền. Con trống lo đi tìm thức ăn phục vụ con mái cho đến ngày nó ấp trứng nở con, sau đó con trống nuôi con cho tới 9 tháng rồi mới xa con. Trong thời gian này chị đà điểu mái cứ việc đi tìm anh trống khác, chớ cũng không màng săn sóc con khỏi nói gì đến chồng.
hihi, em tìm quyển sách truyền thống Samoa tính copy rồi gởi cho mấy anh CT nhà mình mà chưa ra. Ủa mà mấy anh CTUC nhà mình nổi tiếng là Husband of the year mà, hỏng chừng mấy ảnh có rồi mà mắc cỡ chưa nói ra thôi.
XLan và KD ơi!
Các Cô kể chuyện mà Anh cảm thấy tuổi thân quá.
Thời gian Mẹ Anh qua Úc chơi, khi Bà đến nhà Anh ở chơi với Cháu.
Trước khi Mẹ Anh được bà Chị mang qua, thì bà Chị căn dặn Mẹ Anh như sau: Trong thời gian Mum ở với gia đình Hiếu, thì có thấy bất cứ cái gì, từ cái giúp bà xã lo cho bé, đến giúp làm việc nhà thì đừng nên tỏ thái độ gì cả, Mẹ nói ra mắc công gia đình em nó sẽ lộn xộn. Vì gia đình em con có cách sống không như đàn ông ở VN.
Thiệt tình tội nghiệp cho đấng nam nhi ở xứ người qúa.
Một ngày vui vẻ nhé các bạn
Anh Hiếu đừng có nói là nếu anh không làm những công việc này cũng bị vợ anh chửi xối xả nha! Mình khi tức lên cũng nhè ổng “chả xối xửi” nhưng con mình thì mình tức và thấy tổn thương quá huhu….nghiệp báo nhãn tiền đời mẹ ăn mặn đời con khát nước rồi huhu…( Hỏng muốn lập lại chữ huhu mà kiếm hoài khg có cái mặt khóc bỏ vô anh Đạt ơi hic)
Phải nói là ” Đời Mẹ ăn mặn, đời con uống XO”.
Như vậy mới đúng xã hội ngày nay.
Thu ơi hồi trước con chị nó ăn nhiều chị hay nói gởi nó qua Samoa cho nó lấy vợ mới hợp. Phụ nữ Samoa khg những chỉ hát mà còn nhảy nữa thích ghê nhưng mà thấy phụ nữ Samoa đẹp tự nhiên quá chị sợ, hai chị em mình phải suy nghĩ kỷ trước khi xin đầu thai thành phụ nữ Samoa cho kiếp sau nha! Còn làm con Cassowary cái đẻ xong con để lại cho con đực nuôi, chắc hỏng phải chồng nó đâu chỉ là boyfriend thôi, nên nó giao con lại rồi đi tim boy khác nhưng mà đẻ còn sợ hơn nuôi, mỗi lần sanh đẻ xuống sắc xuống sức lắm. Ước gì đàn ông có thẻ mang bầu và đẻ để chia sẻ bớt gánh nặng cho phụ nữ nhỉ! Chị thích nuôi con hơn sanh con vì vậy không sanh thì đâu có con nuôi hihi…
Anh Chơn ơi cứ mỗi lần ân ái xong con nhện cái xơi con nhện đực, riết hết nhện đực lấy gì nhện cái đẻ ta! Chắc phải thụ tinh nhện tạo quá hihi…
Các bạn CHS KTCT thân mến ! Lâu quá không có thời gian viết comment ,thỉnh thoảng vẩn vào chợ nhưng không mua bán gì với các bạn mình thấy nhớ nhớ !(Bận kiếm tiền )
Nay đọc comment của KD ,mình xin bổ sung thêm một loài nữa nha :Đó là nhền nhện ,sau khi ân ái xong chị nhện cái xơi tái anh nhện đực ,thế mới đã chứ ! Thế mới đảm bảo CHUNG TÌNH -Tình xong chung luôn !
Thân ái chào các bạn ,chúc tất cả vui vẻ !
Ui vậy thì dã man quá anh Chơn, hihi kể chuyện vui cười này cho anh nghe nha.
Cô A gặp chị B liền hỏi” em nghe chị làm đám cưới lại với anh chồng cũ của chị hả?”
chị B trả lời” vậy chứ sao em, chị đâu thể để ông ác phu đó yên ổn đến cuối cuộc đời ổng đâu em”
Thân
KD
Nghe Kim Thu kể về đàn bà Samoa là biết chắc chắn giọng hát của mấy bã khủng khiếp lắm . Đàn ông Samoa sau khi đi kiếm ăn về thà là lao vô nấu nướng còn sướng hơn nghe mấy bã hát .
Còn cái con Cassowary gì đó thì cũng lạ, tại sao con đực lại biết đẻ ? chắc thấy con đực biết đẻ nên các nhà khoa học tưỡng đó là con mái ?
Đọc tin tức của Kim Thu mà tức anh ách cho thân phận đàn ông, đúng là tin ….tức mình .
Hello anh Trúc
Xí quên tại em nuốt chữ nên làm anh hiểu lầm là con Cassowary đực đẻ trứng, hỏng phải đâu con cái đẻ trứng lúc nó ấp trứng thì con đực đứng canh không cho con khác đến gần, rồi còn đi tìm thức ăn mang về cho con cái ăn nữa. Tới lúc ấp nở rồi thì con đực mới nuôi con, mà tội nghiệp lắm nuôi tới lúc lớn con con bỏ nó đi mà nó còn theo canh chừng sợ mất con nữa đó. Lúc trước em có đi lên vùng mà còn con này sống- con này đang trên đà diệt chủng – thấy được người ta làm cái hình nộm chưng, ôi mừng qúa chạy lại ôm chụp hình thần tượng của em mà, hy vọng mình có được chút đỉnh may mắn nào không mà sao chờ hoài hỏng thấy.
Còn hôm qua Hạ Uy Di nghe tả truyền thống dân Samoa, định hỏi tới coi mình có qua Samoa tìm coi còn ai không ai ngờ câu trả lời của ổng là……… chuyện này là chuyện cổ tích rồi. Thôi coi như khỏi mong chờ gì luôn đi chị XLan ơi.
Vậy thì bây giờ mấy nàng Samoa khg có được ca hát nhảy nhót mà phải nấu cơm nước phục vụ cho mấy ổng hả? Bị phế hậu rồi hả? Trời ơi may quá khg thì đầu thai thành phụ nữ Samoa vừa xấu, vừa mập còn vừa cực thấy ông bà ông vải luôn. Mai mốt em viết cái gì thì viết ra cho hết nha! Đừng có “muốn luyện môn bí kiếp này thì phải thiến”…khi người ta thiến xong luyện đến cuối trang mới thấy “mà không thiến cũng được” có phải thành “uất ức thần chưởng bí kiếp” rồi khg hihi…
Quên cái gì mà quên chữ con cassowary cái đẻ? Để con đực vô xí phần vừa đẻ, vừa ấp trứng, vừa nuôi con, canh chừng, rồi đi tìm thức ăn cho vợ. Hèn chi con đó bị tiệt chủng là đúng rồi. Coi chừng mấy anh Cao Thắng nhà mình bắn chết hết rồi đó sợ bị ganh tỵ hehe..
Người ta nói:
Hạnh phúc bắt đầu giống như một quả cầu thũy tinh.
Quả cầu này từ Thiên đàng rơi xuống trần gian và đã vỡ ra thành từng mảnh vụn.
Những mảnh vụn này văng tung tóe khắp nơi.
Khắp nơi, ai cũng đi nhặt chúng về, có người nhặt được nhiều, có người thì ít hơn.
Nhưng không một ai gom hết những mảnh này về mình được.
Người có ít sẽ tìm nhiều hơn, người đã có nhiều rồi vẫn muốn có thêm.
Tuy nhiên, nếu ai biết được cái hạnh phúc mình đang có, và vui lòng với nó, thì sẽ thấy hạnh phúc hơn.
HTK sưu tầm
Anh Kiệt ơi!
Ý tưởng của Anh hay lắm, tớ xin thêm một tý,
Các Bà Xã ở nhà mà thể hiện được như thế nầy, thì hạnh phúc nhất của người đàn ông.
Vừa làm một người bạn.
Vừa làm một người tình.
Vừa làm một người yêu.
Vừa làm một người vợ.
Vừa làm một người mẹ.
Tớ tin chắc rằng Anh Em mình, sẽ không bao giờ bị nhăn mặt và thấy khó chịu trong ngày.
Chúc tất cả các bạn một cuối tuần vui vẻ.
Một số suy nghĩ về hai nhân vật trong ” Vài phút tản mạn của số 12 và số 13″.
Một thanh niên vừa trưởng thành hãy còn sôi nổi bồng bột, với lối suy tư hoàn toàn chưa chững chạc.
Yêu thương một cách vụng về ngay cả lời yêu chưa thể hiện một cách trọn vẹn. Ngày lên máy bay để lại một mối tình hoàn toàn trong trắng cho một cô gái ngây thơ. Một mối tình thật đẹp biết giữ mình và giữ thanh danh cô bạn gái của mình. Thể hiện phong cách của một thanh niên rất quân tử.
Anh ấy đã không giám nhìn vào sự thật, để rồi chấp nhận ra đi hoàn toàn không nêu lên được một lý đó chính đáng. Biết rằng đó là một lỗi làm rất lớn, để rồi còn nghĩ đến nếu như có cuộc đời lần thứ hai thì anh ấy vẫn như thế. Đây là một điều không thể chấp nhận được, hoàn cảnh lúc anh và cô gái ấy hoàn toàn sẽ khác với lần kể tiếp.
Lẽ tất nhiên thì đó cũng sẽ có sự lựa chọn hoàn toàn khác biệt.
Như những cuộc tình bị ngăn cách và đành phải chia tai, đa số bị lệ thuộc vào những hoàn cảnh như sau:
Gia đình hai bên đã không đồng ý cho cuộc tình của hai người. Hôn nhân của những người con VN luôn gặp những trở ngại về ý kiến từ những người thân trong gia định và nhất là Cha Mẹ.
Mặc cảm về giai cấp hai bên gia đình trong xã hội, Anh thanh niên đã quá hạ thấp bản thân gia đình của mình mà không nghĩ đến câu ông bà ta thường nói Không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời..
Có thể anh thanh niên đã nhận ra rằng người con gái mình đang yêu không đạt đúng hoàn toàn theo tiêu chuẩn mình mong muốn.
Có lẽ trên thế gian nầy chùng ta sẽ không thể nào tìm được một người hoàn toàn đúng theo ý của mình 100/100.
Lời trách móc của cô bạn gái rất hợp tình và hợp lý, ai trong trường hợp như thế cũng sẽ trút bao nhiêu tâm tư giận hờn và thu oán người đã bỏ mình ra đi.
Có một điều mà khó có ai trong cuộc đã giám nhìn thẳng vào sự thật, để tìm hiểu nguyên nhân tại sao anh ấy lại bỏ mình ra đi như thế? Nếu biết sáng suốt nhìn sâu và tìm hiểu nguyên nhân thì đó cũng chính là một bài học cho tương lai nếu nhận được những cuộc tình kể tiếp. Đừng mặc cãm và hổ thẹn với bản thân mình, bạn nên nhớ chúng ta không phải là thần thánh hoặc là một cái máy rô bô, nên những lỗi lầm ta mắc phải nếu ta biết từng lúc tu sửa thì tương lai ta sẽ hoàn thiện hơn.
Đừng bao giờ ôm sầu vào tâm tư một mối tình đã mất, vì nếu ta cứ giữ mãi trong tâm tư thì nó sẽ làm cho chúng ta càng đau khổ hơn nữa, hãy cố tìm quên rồi mọi việc sẽ đi vào dĩ vảng.
Nó cũng sẽ được xếp vào một xó nào đó trong đống đồ cũ mà bạn đã bỏ quên.
Quá khứ đã đi qua sẽ không bao giờ đến với chúng ta lần thứ hai.
Nhân đọc phản hồi của anh Hiếu gởi qúy Anh một chuyện cười
Một anh chàng vừa chia tay với người yêu ngồi kể chuyện lại với cậu bạn thân:
– Cô ấy làm mọi cách để thay đổi tớ. Cô ấy tập cho tớ dậy sớm chạy bộ, không hút thuốc. Cô ấy còn dạy tớ biết ăn mặc đẹp, biết thưởng thức nghệ thuật, biết chi tiêu…
Người bạn ngắt lời :
– Cậu không chịu nổi nên chia tay à ?
– Không phải thế. Sau khi tớ thay đổi, tớ đã tiến bộ rất nhiều và… cô ấy không còn xứng với tiêu chuẩn của tớ nữa, nên tớ phải tìm người khác.
(Giang hồ hiểm ác… hic…)
KĐ ơi!
Câu chuyện nầy nghe rất là quen.
Hình như! Chuyện nầy đã, đang và sẽ xảy ra cho các Anh CT nhà mình, nhất là các Anh có bà Xã là chs CT thì phải?.
Một ngày vui vẻ nhé.
Trời anh Hiếu sao nâng cao giá trị sản phẩm mấy anh CT mình dữ vậy ta, chỉ là nói cho đỡ tủi thân vì hỏng tìm ra mấy cô CT đa tài như tụi em thì có. hehehehe…..chảnh
Hôm nay rảnh viết một chút trãi nghiệm để chia se với bạn bè “Ngày nào có nhau hãy cho nhau thật nhiều. Ngày nào mất nhau se chia chăng được đâu!” Mượn câu này một chút nha!
Trãi nghiệm làm mẹ chồng.
Trong cuộc đời phụ nữ ai có con trai thế nào cũng phải trãi qua giai đoạn này, chắc là cũng nhức nhối đau đớn lắm…
Mình thì từ khi con dâu sang Úc mới có cơ hội làm mẹ chồng, mà cuộc sống bên này phai nói là đương đầu lao tới, người phụ nữ nào may mắn có được ông chòng bên cạnh để được chăm lo hay sẻ chia thì nên mừng đi. Xlan thì nói sao nhỉ… chắc là xui quá hic… Sau mấy tháng con dâu qua, mình thì đi làm trong nhà trẻ, áp lực từ công việc, từ một số bé cứng đầu ương ngạnh mà mình phải luôn năn nỉ và nhẹ nhàng… cũng kg sao, sợ nhất là áp lực từ những người đồng nghiệp Vn nói cạnh khoé, móc ngoéo, người vô trước ức hiếp người vô sau, ngày nào xong việc đi bộ về nhà 40 phút người lúc nào cũng mệt, lao vào nấu cơm tối, con dâu thì cũng quanh quẩn phụ, mà tội nghiệp, nó còn trẻ tuổi hồi bên Vn ở nhà toàn mẹ với bố lo cho bây giờ qua đây nên mọi thứ đều chậm chạp, khi mình nhờ nó cái gì thấy nó chậm nên mình tiện tay làm luôn, mà chắc làm với gương mặt mệt mõi và bực mình nên làm nó sợ, nghe nói hồi ở Vn mẹ nó hay nói “mầy ở với tao thì được ở với mẹ chồng mầy cho mà biết”, cái này thì nhắc nhở thêm chị em nào có con gái, dạy nó được thì dạy, đừng có gieo vào đầu nó câu này làm nó nhìn mẹ chồng như con cọp má ơi!
Tình hình như thế mỗi ngày cứ chất chứa thêm lên, phần nó qua 7 tháng khg đi làm, ở nhà quanh quẩn giữ con, nhớ cha nhớ mẹ, sợ mẹ chồng không biết tâm sự với ai lôi thằng chồng ra khóc lóc, mà trời thằng chồng nó là cậu quí tử của mình, hồi nào tới giờ mang danh hiếu thảo thương mẹ vậy mà…
Nó mời mẹ ra họp (cái này anh Phước mời hoài còn chưa được hihi…) Nó nói mẹ sống như thế nào mà cháu nội mẹ ghét mẹ (thằng bé mỗi lần kêu lại là luôn nói “hông”) bạn bè mẹ không ai chơi với mẹ… hic. Không ai tưởng được mình buồn như thế nào đâu! giống như bị ai đó đẩy xuống địa ngục một cái ẹt mà chưa kịp trối trăn vậy, khóc khg được vì còn nước mắt đâu mà khóc, nước mắt chảy bên trong đau đớn lắm! Nó nói mình ghét vợ nó, làm mình phải thề sống thề chết! Thật ra mình rất thương con dâu, tuy nó hơi bướng bỉnh nhưng thương chồng và chăm con lắm. Buồn thằng con trai vô số kể, nhưng chắc tại thương vợ quá nên vụn về thô thiển với mẹ thôi! rồi mình khg chịu nổi bỏ nhà đi, một mình dễ mà! Sau đó thấy tụi nó vất vã lại khóc, kỳ này nước mắt chảy được mừng ghê! Thế là quay về thay đổi tấm trạng.
Một quyết định đúng đắn nhất trong các quyết định. Đừng để con mình đứng cữa giữa với mẹ và vợ. Vợ nó là người sẽ đi với nó suốt cuộc đời, mình thì còn có vài năm nữa thôi! Vợ chồng nó hợp nhau lắm! Ngày trước khi con dâu chưa qua đây, nó đi làm, đọc báo có gì hay cũng kể với mẹ, bây giờ vợ qua rồi mấy chuyện đó kể vợ nghe thôi! còn bà nội thì được cái chân chơi bắn súng với cháu nội cứ pằng pằng pằng… mõi cái miệng muốn chết và ngu thời thế ra, có biết gì đâu! Bên này báo việt thì khg đọc, báo tiếng Anh thì mù chữ…hic…
Bây giờ mình tâm niệm: cuộc sống ở đây gian khổ nặng nề, con người ta như cứ lao về phía trước khg được dừng lại, (nhiều khi đi làm về mệt đi bộ ra ga xe lữa luôn nói với chính mình “khg mệt, không mệt, nói ra thành lời nha để nghe mà! vậy mà trong suốt đoạn đường đi không mệt thiệt nhưng mà đến ga thì mệt, khô cổ họng hihi… )Vậy nên… tại sao khi mình được cái sung sướng ở cạnh bên các con cháu, mình không mang niềm vui cho nhau, trước sau cũng làm và giúp đỡ tụi nó thôi thì cứ mỉm cười giúp, sống chan hoà cho con trai yên lòng mà làm việc, nếu sau này mà nó có lo cho mẹ cũng khg bị vợ đai nghiến vì vợ nó sẽ nắm hầu bao mà…hihi…
Xlan bây giờ tuy có vất vã nhưng hạnh phúc vui vẽ lắm! Cháu nội quấn qúit ôm cổ hun bà nói con thương bà nội lắm! gia đình hoà thuận, con trai và con dâu thương mẹ. Cầu xin tâm luôn được bình an, chết rồi hôm nay quên tập thở anh Huệ và chị Yến dặn mỗi ngày phải tập thở và quí trọng hơi thở mình đang có được! Vậy mới cảm nhận được sự sống đang tràn ngập trong cơ thể mình phải không?
Thanks for reading hén!
Sáng nay đi làm thấy mình củng không bận lắm, rồi mở máy xem phần trãi nghiệm của XLan thì thấy bài viết đầy ấp những vui buồn lẩn lộn, mình nghĩ những tâm sự nầy của XLan củng không ngoại lệ vì có lẻ ai ai trong chúng ta dù ít hay nhiều củng không tránh khỏi, hoạ chăng chuyện của mình có buồn hơn chuyện của người thôi! Thế nhưng rất vui cho XLan sự kết thúc là ” Happy Ending ” Ít ra thì cuối cùng nhửng gút mắc được tháo mở…Xin được chia sẻ với gia đình nghen.
Đề nghị XL họp mặt báo cáo cho Ông Táo cái hạnh phúc đó đi.:-) vì người ta thường nói:” Nếu sự đau buồn mà có người chia sẻ, thì đau buồn ấy sẽ vơi đi, và nếu vui vẽ hạnh phúc mà có người chung hưỡng, thì vui vẽ hạnh phúc ấy sẽ tăng hơn gấp bội”. Vậy đi hén, cuối tuần này đi. Cheers
Hiện bây giờ đã có Táo Kiệt biết chuyện rồi, chắc là cần 1 Táo nữa đi theo cho đủ bộ! Chắc phải nhờ đến ông VTrúc giúp giùm một tay cho lẹ. Phần tui phải đi chuẩn bị xe pháo cho mấy người đi kịp để gặp Ngọc Hoàng bửa nay nha.
Anh Viẹt Trúc với anh Kiệt làm ông già vợ sướng thấy mồ. Mấy thằng con rể mua rượu sang cho uống và còn o bế nếu khg là con vợ nó đai nghiến cho, cái này thì em có tràn trề kinh nghiệm hehe…
Nếu là rể người Việt thì may ra còn hưỡng sái chứ còn như mình thì chẳng có sái để mà hưỡng . Xem ra làm bà mộng chè như Xuân Lan cũng oai lắm đó nhe .
À ! Xuân Lan nên sớm mua nhà đi, giá nhà ở Sydney sắp tới có thể sẽ tăng nhanh lắm . Vừa rồi trùm bất động sản San Jose ( KH ) đã gặp trùm bất động sản Sydney ( QP ) không biết họ bàn bạc ra sao mà nhìn hình chụp thấy ai nấy đều cười toe toét có vẻ như sắp vô mánh lớn .
Nhà Xuân Lan đang ở thấy cũng được đó. Thời gian này giá nhà còn thấp, thữ thương lượng với chủ nhà down payment 0%, số còn lại trã trong vòng 200 năm, hy vọng chủ nhà sẽ đồng ý . Nếu gặp khó khăn trong việc thương lượng thì nhờ anh QP giúp đở về chuyên môn he he he …..
Quên nữa hôm bữa nói ba cái vụ rể, dâu mà quên hỏi đại ca, không biết câu nói mấy bà mẹ vợ người miền tây như má em cứ mỗi lần bả bực thằng rể bà hay dùng câu ” nó là rể điên điển chứ rể gi?” cái này ẩn ý hay muốn ám chỉ cái gì vậy anh Trúc biết khg? Ai biết thì giải thích dùm em cũng được, cám ơn nha!
Khổ là cái nhà đang ở là của ông trùm (QP) mà là trùm….sò. Đừng nghe lời anh Trúc xúi dại nghe chị XLan , chị mà lên tiếng là ổng trúng mánh lớn thiệt đó.
Trúng mánh gì đâu Kim Thu !. Nếu down payment 0% , interest 0% thì số còn lại trã trong thời hạn 200 năm, XL chỉ cần nhịn ăn khoai lang mổi ngày là đủ trã rồi . Nếu XL làm được chuyện đó thì XL có công biến một thương gia thành nhà từ thiện đó, coi như là làm ……..Phước he he he …. Đừng giận nghen bạn tui !
Bông điên điển màu vàng, nó thuộc họ đậu. Trước đây người ta trồng nó để cải tạo đất . Nghĩa là sau khi trồng khoãng 45 ngày sau người ta cày dập nó luôn để bón phân cho đất vì nó có khã năng cho lương đạm rất lớn trong thời gian ngắn . Người ta thường hái để ăn với mắm kho hoặc nấu canh chua . Ở đồng bằng sông Cửu Long mọi người xem đó là một loại rau. Loại này thường được trồng vào mùa nước nổi, cho nên đương nhiên là rể của nó đâu có cắm sâu vào đất . Người ta nói rể điên điển ý nói loại rể không có gốc gác cố định lang bang rày đây mai đó . Có khi người ta còn nói rễ đu đủ là cũng bỡi rễ cũa nó thường nằm lộ trên mặt đất . Mình cũng hay bị nói như vậy nên quen lắm rồi . ( dân miền Nam không phân biệt RỂ VÀ RỄ )
Bây giờ anh Trúc nói em mới hiểu ra, ông anh rể mình là một thầy tụng nghe nói ảnh rời nhà lưu linh từ thưở nhỏ không biết gốc gác thiệt. Mỗi lần ảnh chèo xuồng mà thấy má em cái mặt ổng hay hất lên hỏi “bà già đi đâu vậy?” vậy mà em cứ nghĩ ảnh sốc lắm nên má em gọi ảnh là rể điên điển. Bây giờ mới biết cám ơn anh Trúc.
Hihi rể điên điển dù gì cũng là cây còn ăn được chớ kêu rể đước chắc … có nước đem chụm củi ha anh Trúc:-). Nghe nhắc mắm kho bông điên điển , trời ạ nuốt nước miếng quá chừng thèm rỏ dãi luôn ….
Nhắc đến các món ăn mới nhớ lúc này nàng Lan A sao không thấy góp mặt chỉ vẽ cho bà con mình các món ăn hấp dẫn . Hôm qua mình muốn làm cải chua, thữ google thì thấy họ chỉ ra 4 phương pháp làm khác nhau . Không biết theo cách nào thế là mình làm theo cách thứ 5, nghĩa là theo cách cũa mình, không biết có ăn được không .( theo mình thì sau 2 ngày là vừa để ăn, hồi nảy có nếm thử thì cũng OK nhưng hơi thiếu độ chua ) .
Mọi năm vào dịp tết thường có người cho, năm nay chẳng có ai cho cã nên mạo muội làm bừa . Thay vì phơi nắng cho cải thật khô ráo nhưng như vậy thì lâu quá nên mình cho vô lò nướng để xấy . Tiếc là nhiệt độ lò nướng thấp nhất là 170 độ F ( 76.6 độ C ) nên phần cọng thì OK, còn phần lá thì bị chín như rau luộc .
Mấy bửa trước dùng lò nướng xấy củ cải trắng để làm củ cải mặn thì OK lắm . Mình thích ăn tôm khô nhưng tôm khô thường quá cứng và thiếu vị ngọt lại quá mặn cho nên thỉnh thoãng mình lấy tôm tươi, lột vỏ, ướp thêm chút gia vị rồi cho vô lò xấy . Ai cha cha vừa ngồi computer vừa nhâm nhi tôm khô mềm ngọt thật là tuyệt vời…
Hì hì , bà con ơi qua chiêm ngưỡng món … Cải chua bị translate thành … Cải kho của anh Trúc. Ôi tội nghiệp … con gâu gâu quá
Ui chị Lan A ới ời mau mau nổi lên cứu rỗi chú chó của anh Trúc. Sao chị lặn kỹ vậy mấy thợ lặn kiện chết luôn
Hi bạn Trúc, thấy bạn cũng thích làm bếp nấu ăn, tôi xin mách nước về việc làm cải chua. Bà xã tôi có cách làm cải chua vào những ngày mưa dầm hay những ngày mùa đông ít nắng như sau: Cải mua về rữa sạch và cắt miếng nhỏ vừa ăn, để vào rổ cho ráo nước. Sau đó thì làm cho héo đi, tức là lấy phần nước trong cải ra bằng FOOD DEHYDRATOR, có nhiều tầng(tray), thường là 4 tầng, có thể mua thêm vài tầng(optional), bên Mỹ có hiệu Weston. Trãi cải vào “tray” và sấy khoãng 4-6 giờ đồng hồ. Cải sẽ giống như phơi ngoài nắng 1 ngày, không bị chín lá như bạn đã làm bằng oven. Và công đoạn kế là ngâm vào nước muối như bạn đã biết rồi. Food Dehydrator có thể làm trái cây khô hoặc cá khô hay khô bò…, rất vệ sinh vì ruồi không đậu vào được. Nhớ để máy bên ngoài khi làm cá khô hay khô bò, nếu không mùi tanh sẽ bay khắp bên trong nhà. Chúc ăn ngon.
Cám ơn anh Kiệt. Đúng như anh nói nếu sấy bằng oven rất dễ bị chín vì nhiệt độ thấp nhất cũa nó là 76.6 độ C, muốn giãm nữa cũng không được. Nếu có Food dehydrator như cũa anh thì tuyệt vời . Anh em chúng ta có gốc kỷ thuật nên nhìn vấn đề gì cũng rất chi là kỷ thuật, không có thiết bị này ta thay thế bằng phương pháp khác . Cải chua tui làm vừa qua ăn rất ngon, có thể đem bán mà không sợ bị mắng vốn . Tạm thời thì chỉ có vợ con ráp lại khen thôi chứ người khác chưa cho ý kiến vì đâu có dư đễ đem cho .
Theo tui thì sấy là phải tuỳ nguyên liệu cần sấy mà nhiệt độ cao thấp khác nhau và phải có quạt rút không khí ẩm ra ngoài ( nếu không rút kk ẩm thì với nhiệt độ cao sẽ thành nấu chín ), nhiệt độ thấp nhất dành cho rau gia vị, hành lá thì tối đa là 60 độ C thôi . Nếu sấy chuối khô hoặc thịt cá thì cao hơn nhiều .
Trời ơi anh Kiệt nhà mình dạy làm cải chua cái gì mà tiếng Anh khg vậy cái này khó quá chắc em ra chợ mua một bịch 4 đồng về ăn cho rồi hihi… Đùa thôi cải chua bên ngoài hỏng biết họ bỏ cái gì vàng khè bên này hỏng biết có nhuộm màu công nghệ khg ta?
Giới thiệu với cả nhà mình anh Kiệt và chị Ánh là hai chef cook ngon nhất của Cao Thắng Úc Châu chắc sau Lan A vì nàng này em thấy sao mà bài bản chụp hình ảnh minh họa và enjoy với nghề này lắm, thấy bánh trái, chè, cháo, mứt, bánh, món nhậu, món cơm, món ăn chơi vì cũng biết…thật bái phục luôn, nhưng mà Xuân Lan ở xa quá nên chưa được nếm hic.
Mình làm cải chua rồi thấy dễ quá chừng luôn, vậy mà sao Xuân Lan nói có khi được khi không ??? Quan trọng là tỷ lệ muối, đường, nước và dấm, còn lại đều không quan trọng . Mùa đông không cần phơi cải, cứ đễ trong nhà chờ cho nó ráo nước là OK ( thậm chí chẳng cần ráo nước ), dĩ nhiên như vậy thì sẽ lâu chua hơn, thay vì 2 ngày thì 3 hoặc 4 ngày . Tuỳ khẩu vị cũa mình mà gia giảm muối đường dấm .
Đầu bếp nhà nghề thì không có công thức cố định, tuỳ nguyên liệu có sẳn là cái gì mà tự chế món ăn cho phù hợp . Mình hay tự chế như vậy nên món ăn mình làm chẳng bao giờ có tên gọi . Mấy năm nay ăn hoài mà không chết he he he ….
Làm mẹ chồng khó ghê!
Tuần rồi mua cá thu về kho thơm với cà chua ngon quá, kho bằng dầu hào chay thay nước màu. Mình thì hay ăn cơm trước với thằng cháu nội vừa đút nó ăn một chén, bà nội một chén còn vợ chồng đứa con thì ăn sau tụi nó đi làm và đi học về muộn lắm! Thấy cá nhiều bảo ” con bỏ hộp để mai mang đi ăn” Vậy mà hai thằng nó sau khi ăn cơm xong, đóng tất tần tật mang đi ăn trưa, khg chừa lại cho bà mẹ này miến nào để trưa mai ăn cơm (vì mình và cháu nội ở nhà ngày mai). Có hỏi nó “con lấy hết cá mang theo rồi hả?” Vậy mà nó bảo “đâu có bao nhiêu đâu mẹ! mỗi đứa một khứa thôi mà!” hai đứa này nó có tâm hồn ăn uống lắm, nghĩ thương bà mẹ chồng này cách ngày là kéo xe đi chợ một lần mua nhóc thức ăn và trái cây! Buồn định nói cho nó chừa mình tí cá mà ngại nó nghĩ mình tham ăn đành thôi! Ngày mai đi chợ nhìn thấy cá thu nguyên con bán 12 đồng một ký, hận đời chơi luôn 1 con gần 3 kí má ơi. Vậy là mua về lớp chiên sốt cà, lớp kho thơm cho hai thằng nó ăn một tuần cho nó biết! Thế là tụi nó mém chết bật ngữa vì ngán… đâu có dám than đóng hộp take away đem theo cả tuần cũng toàn cá là cá…cho mầy khóc tiếng Thái luôn con ơi. Ngộ đã báo thù được rồi mừng quá!
Làm mẹ chồng lắm lúc thấy con dâu sai hay không vừa ý muốn nói nó thì đã ngại, thằng con trai thì bảo “mẹ muốn nói gì vợ con, mẹ nói với con để con nói lại nó” Thấy đau lòng nên mình nói ngay với nó ” Vợ mầy là dâu cũng như con, tao thấy nó khg đúng mầy lại bảo tao nói với mầy để mầy nói lại, còn mẹ mầy cũng khg làm gì quá đáng mầy lại mời tao ra họp trước mặt vợ mầy mầy mắng tao!”
Con trai có phải là con không vậy trời! Sao người ta bảo con gái là vịt trời mà! Buồn nhỉ! Hồi đó biết vậy đi lấy chồng khác lúc nó còn bé cho thằng cha ghẻ quýnh nó mềm mình cho nó biết! Mẹ mình hay nói với nó: ” Mầy cho mẹ mầy lấy chồng thằng cha ghẻ nó treo giò mầy lên đánh mầy chết mẹ luôn!” Lúc đó nó 4 tuổi, nó khôn lắm nói lại với mình “Thôi mẹ về ở lại với ba đi, ổng có đánh thì đánh mẹ chứ khg đánh con, mẹ lấy chồng khác ông cha ghẻ ổng treo giò con lên đánh chết mẹ con đó!” hic…
Con trai bao giờ cũng thương vợ hơn thương mẹ, hồi còn con gái mình ghét con trai sống mà không có hiếu với cha mẹ lắm cứ thấy ông nào không thương cha mẹ là mình khg thích, vì nghĩ cha mẹ họ khg thương thì sao thương mình…Trách thì trách vậy thôi chứ mình cũng khg mặt nặng mày nhẹ với con dâu gì cả, sợ con trai nó khg vui cũng tội nghiệp, để… rình rình coi hai thằng nó khg thích ăn cái gì lâu lâu mình làm một nồi cho nó vừa ăn cơm, vừa nhìn nhau mà….hóc haha….
Vậy là tốt lắm rồi XL ơi ! Còn hơn là nấu nướng đã đời rồi vợ chồng nó không thèm ăn. Mình hay đi chợ cứ mua đại một mớ tôm, thịt, cá, trứng, rau rồi đễ đó. Cứ mỗi ngày ngán ngẩm nhìn mà không biết nấu món gì, thỉnh thoảng lôi ra cho vô thùng rác vì quá hạn sữ dụng hoặc bị héo úa. Tốt nhất là cứ lên một cái list các món ăn trong tuần rồi theo đó mà mua. Đứa nào không ăn phải trã tiền he.he.he….
Đâu có đâu anh nó vừa ăn vừa lấy rượu chát ra uống cho nó dễ tiêu vậy là em tốn thêm rượu chát nữa tức quá! Tụi nó ăn mà enjoy lắm kìa! Còn mình thì nuốt cho hết cơn bỉ cực đến ngày thới lai…hic…