Người Sài gòn trước năm 75 nhắc tới ổ bánh mì Nguyễn Ngọ thì không ai mà không biết vì thương hiệu này nó không những ngon mà lúc đó thuộc món ăn cao cấp mà những gia đình có tiền mới chọn nó cho bữa điểm tâm hàng ngày. Đối với Xlan bánh mì Nguyễn Ngọ ngày trước, cũng là một món ăn xa xỉ, nhưng mà kỷ niệm về bánh mì này Xlan có một ký ức vừa thương vừa ghét mình, xen lẫn vào cái thơm ngon của nó mang mãi trong lòng suốt cả quảng thời gian dài chưa khi nào nghĩ mình sẽ có cơ hội nhâm nhi lại, bây giờ qua Houston gặp lại vợ chồng anh Thông chiêu đãi, Xlan tìm lại được mùi vị của nó, nhưng lần này thưởng thức cái ngon mà còn mém tuôn trào những giọt lệ.
Tiệm bánh mì Nguyễn Ngọ nằm trên đường Trần Hưng Đạo Quận 1 nơi mà ngày nào Xlan cũng đi qua, đi về ít nhất 2 lần. Lần đó mình nhớ là ngày đi Vũng Tàu cắm trại về, và người mang lại cho mình kỷ niệm này không ai khác hơn là anh chàng kỹ nghệ sắt Phạm Công Thuận. Viết kỷ niệm này ra có khi có nhiều anh lên án và cảm thấy ghét Xlan nhưng mà mình không ngại, con gái mà đã nói là chảnh chẹ, xí xọn và làm giá và kỷ niệm dù có vui buồn, đau khổ thì mình cũng giữ lấy và trân trọng, Xlan lại là người bươi móc thôi thì cho Xlan viết ra hỏng thôi ở trong bụng nó… nổ chết, nhưng mà trước khi viết xin được nói một lần nữa “xin lỗi anh Thuận ơi”.
Con người lấy nhau thành được vợ chồng là duyên là nợ, coi như kiếp trước Thuận nợ Xlan kiếp này lên trả hoặc ngược lại Xlan đang nợ anh bạn này kiếp này, thôi thì… nếu có kiếp sau Xlan nguyện sẽ đền bù, xin các anh Cao Thắng đừng có ghét em tội nghiệp nhất là các anh sắt thép đừng có đem em đi nung chảy, chắc chẳng tạo được sản phẩm nào xinh đẹp ra hồn đâu!…tội lỗi tày trời mà!
Nhớ là lần đó xe về đến trường từ Vũng Tàu là khoảng 8 giờ 30 tối, trời thì mưa tầm tả cả ngày. Tập họp, thu xếp xong mọi người ra về cũng gần 9 giờ , mưa Sài gòn cứ dầm dề, Xlan thì bị bệnh thích đi dưới mưa thế mới ghê chứ! Thêm nửa là bệnh say xe nên khi Thuận đề nghị Xlan đi xe bus về là bị kháng cự kịch liệt, nhất định thà bị ướt chứ không chịu bị ói, thế là chàng cứ lẳng lặng theo Xlan không nói khg rằng vì cả hai rất mệt, mỗi đứa đeo một ba lô đầy nhóc đồ đạc nặng chịch, phía ngoài ba lô của Thuận còn đeo thêm chảo, nồi và cái ca inox của lính, mỗi bước đi của chàng, ba thứ nó cứ khua vào nhau tạo nên một âm thanh vang dội cả con đường mà rất may là Sài Gòn lúc đó khg có đông đúc và đầy người như bây giờ, nếu không thì chắc bị thiên hạ chửi quá! Và anh nào là bạn của Công Thuận thì thừa biết anh chàng này không bao giờ chịu mang chảo, nồi đâu, vì Xlan, chỉ vì Xlan lúc chia tổ anh tổ trưởng phân công công việc Xlan giơ tay chịu trách nhiệm mang 2 thứ đó và Công Thuận… lãnh đủ… “Chỉ vì yêu em nên anh vất vả, chỉ vì yêu em nên anh mất cả…hic”
Khi mà đi bộ ngang đến tiệm bánh mì Nguyễn Ngọ phía bên kia đường Thuận bảo Xlan chờ Thuận qua mua bánh mì hai đứa ăn, quần áo ướt cộng với gió làm lạnh lắm Xlan cứ thế mà bước mặc kệ anh , vậy mà lúc mua xong Thuận cũng chạy đuổi kịp và đưa cho Xlan, Xlan không thèm cầm, đói lắm mà nói ” không” mới ghê chứ! Cũng không nhớ tại sao chắc là chảnh hay là giận Thuận cái gì cũng không nhớ rõ. Chỉ biết khi về gần tới nhà Xlan quay lại hỏi anh “bánh mì đâu?” má ơi ba chữ “ăn hết rồi” thốt ra từ miệng Thuận làm Xlan muốn… xỉu. Con trai mới lớn mà, lạnh và cơn đói kéo tới làm sao kềm chế được, lúc đó có cả con ngựa chắc Thuận cũng ăn hết xá gì ổ bánh mì. Vậy là Xlan xị cái mặt bánh bao chiều xuống nghĩ lại chắc là tệ lắm cái này gọi là xấu mà còn đóng phim ác..hic.
Vậy mà thương lắm Thuận nhìn thấy mặt Xlan như vậy, liền quay phắt lại chắc là chạy bằng 8 cái chân mới leo nổi lên cầu chữ y chỉ trong vòng khoảng 40 phút Xlan nghe có tiếng gỏ cửa nhà mình ra mở cửa thấy Thuận đứng trước nhà với ổ bánh mì Nguyễn Ngọ trên tay mặt còn thở hổn hển vì mệt… nhắc lại đau lòng quá, người bạn này đã yêu thương Xlan bằng cả trái tim chỉ tiếc một điều là ngày đó ở trường anh ít nói thuộc tuýp học sinh cá biệt hay đánh nhau thì làm sao con gái mới lớn dám đặt cược cuộc đời mình vào đó! Lúc đó Xlan nhớ mình đã ăn ổ bánh mì này rất ngon rất thơm và béo, ăn ngấu nghiến như chưa bao giờ được ăn, ăn mà không thèm nghĩ đến người đã mua nó bằng cả tấm chân tình, ghét mình thật!
Cho đến bây giờ bánh mì Nguyễn Ngọ với Xlan chẳng những ngon mà nó còn là dấu ấn đau buồn cứ mang mãi. Nhưng mà ăn nó bây giờ không phải là thưởng thức mà là mang đậm sự ngậm ngùi tiếc thương và hối hận trong lòng. Cám ơn anh chị Thông đã khơi lại cho em bài viết này, cám ơn anh chị đã đón tiếp Xlan chở Xlan đi một vòng tám dủ chuyện, đúng là huynh đệ Cao Thắng ăn sâu trong lòng của mỗi chúng ta. Chúc anh chị luôn hạnh phúc và khỏe mạnh. * Trang này được xem 5904 lần
Bánh mỳ Nguyễn Ngọ quã là đặc biệt, từ xưa giờ mình chỉ được ăn bánh mỳ Nguyễn Hợi và Nguyễn Dậu thôi .
Có lẽ hướng đó mình ít đi nên thật tình không biết bánh mỳ Nguyễn Ngọ .
Nghe Xuân Lan kể nhiều về Phạm công Thuận, dần dần mình cũng nhớ ra anh chàng này . Đúng là dáng dấp chàng này bặm trợn, có lẽ cao khoảng 1.7m, nhưng khi cười thì khá mộc mạc chân chất vì có cái răng lồi xỉ. Những xữ sự cũa XL đối với chàng cũng là thường tình thôi, người ta chỉ có thể nhỏng nhẻo làm eo làm sách với ai chiều chuộng mình nên chàng bị XL bắt nạt là phải rồi .
Làm sao quên được khi trong đời mình có người một lòng một dạ chung tình như vậy, ngay cã khi mình không thương người ta .
Mình có biết một người phụ nữ, sau những phong ba bảo táp cũa cuộc đời, bỗng nhớ về hình ảnh cũa gã con trai ngày xưa từng trồng cây si, đợi chờ bên gốc cây trong mưa để chờ nàng đi qua . Lúc đó nàng thật không chú tâm nhưng lạ làm sao, hình ảnh đó đã in sâu vào tâm trí cũa nàng đễ rồi sau này lại thấy nhớ, thấy xót xa ….mặc dù cho đến sau này nàng cũng không biết tên anh ta là gì .
Xuân Lan sẽ nhớ và sẽ kể về Phạm công Thuận cho đến hết cuộc đời mình
Anh Trúc ơi,
Anh Thuận thấp, đậm người, mắt xếch, khg có răng lồi xỉ, mộc mạc, chân chất thì đúng! Cám ơn anh Trúc đã thông cảm cho Xlan ít ra bớt được một người khiêng bỏ vào lò nung hihi….
Vậy là lần này nhớ trật lất rồi, có cách nào nhìn hình PCT không ? sao mình lại nhớ nhầm vậy ta !
Hi anh Trúc ơi,
Phạm Công Thuận hơi hô, thỉnh thoảng đi học hay mặt quần tây màu nâu với áo xanh Cao Thắng. Thuận ít nói mặt lầm lì nhưng cũng hay cười. Đó là hình ảnh em giữ được còn hình thì em đang tìm kiếm hic.
Sao mình cứ nghĩ là mình nhớ không sai người, mình tin là nếu có hình một nhóm mình sẽ chỉ ra được ngay ai là PCT, còn cái vụ răng lồi xỉ thì chắc là sai, còn răng hô thì mình cũng biết nhưng ngại nên không nói, về chiều cao thì không thể nói là thấp được . Có một điều chắc chắn là tóc đen và mặc áo xanh và quần dài khi đi học he he he…..
Trời ơi anh Trúc ơi, em đang truy tìm tung tích Công Thuận thì cho dù hô, chột, lé, móm, sún gì cũng phải nói ra để có người nhìn thấy mà dẫn về cho em. Em nghĩ dóc váng, hình hài cha mẹ sinh ra Tạo hóa hình thành, ông trời sẽ có bù trừ cho chúng ta sự thiếu hụt, chúng ta khg có gì phải ngại hết, như em nè nói chuyện trước đám đông thì rất sợ nhưng mà ông bù lại cho em bươi móc sau lưng thì má ơi…thiên hạ sợ mình….Ngọc Lan lo “hỏng biết Xlan sẽ nói đến ai?” hehe…
Trời….XLan bà chũ chợ chồm hỗm bây giờ đỗi nghề rồi sao?????…..coi chừng về đây cho đi quét chợ cho biết thân đó nhe…..hihihi….
Anh quét tâm em những ưu phiền.
Nào là quá khứ đã yêu ai.
Giờ thì em đã yên gia thất.
Chớ gợi lên chi mít lòng người.
Dù người xa vắng em tìm kiếm.
Chẵng lợi cho em chẵng lợi ai.
Thôi thì rác ấy đừng nên móc.
Đễ sao chợ đẹp chũ chợ vui.
Khâm phục khâm phục sư phụ Thức.
Hihihi….
Em còn bé lắm Kim Đinh ơi.
Anh Đạt mà nghe gõ đầu nè.
Thôi thì gõ trước vài ba chữ.
Chạy chạy thật nhanh XL Đạt kìa….hihihi…
Anh thấy em đây anh đã quẹt.
Sao cho hung dữ với kẽ ngoài.
Gà mẹ lo con em vẫn biết.
Bỡi tình Cao Thắng nói năng lên.
Anh đây im tiếng cho yên phận .
Đèo bồng chi cho thiệt tấm thân.
Vì tình Cao Thắng ơn Thầy cũ.
Nên phãi nói năng biết nghĩa đời.
Trời anh Thức ơi, kỷ niệm của người ta trân trọng mà anh ví như rác. Anh có biết em được vé đi Mỹ là nhờ bươi móc kỷ niệm khg? Trang web này mọi người vào tham gia là để nhắc nhớ kỷ niệm. Hiện giờ bên này em hạnh phúc vì được bạn bè anh em đón chào và thương mến. Cái này thì là món quà quí nhất mà cả cuộc đời Xlan có được đó nha! Không biết nói sao để bày tỏ tấm lòng cám ơn và đáp lại tình thương này đến Cao Thắng America. Em đã bay đi rất nhiều tiểu bang thay đổi chỗ ở và giờ giấc liên tục lắm lúc khg còn nhớ mình là ai, vui nhất là đi đến đâu cũng có các anh, Kim Hương Khôi, H Hương và Kim Loan gọi điện hỏi thăm hihi… Không ai có được tình cảm này đâu, nói cho các em Ct5 ghen tị hehe…
Xlan à.Tình chĩ đẹp khi tình dang dỡ,tình mất vui khi thẹn câu thề…hihihi…bỡi vậy đẹp nên giữ cho mình….nói ra anh em nào ganh tị còn vui nữa là……hihihi
Trời người ta nói cũng dòm trước nhìn sau anh Thức yên tâm đi, ở đây anh Thức đừng nghĩ vấn đề trai gái tình cảm bây giờ các anh đối xữ còn hơn anh em một nhà đó là cái Xlan và các bạn đón nhận được, chọc nhau cho vui thôi! Ai cũng già hết rồi, bộ thế gian này hết đàn ông rồi sau mà đi phá rối gia đình của anh mình vậy trời. Bộ thế gian này hết đàn bà rồi sau mà các anh lại nghĩ đến các bà Cao Thắng mà quậy trời. Anh Thức đừng bóp méo vấn đề nha! Với Xlan thì never có chuyện đó!
Nằm ở nhà mà nghe XL kể chuyện đi thăm anh chị em ở America P cũng muốn ganh với XL chứ không cần chờ đến mấy chị CT5 chi nữa. Nói vậy chứ mọi người nghe thấy XL đi chơi được vui vẻ, thì cũng mừng lây, chắc không ai nở ganh tỵ với bà chủ chợ….
Ngày hội ngộ với anh Thông từ VN sang Úc chơi cũng “nhộn nhịp ” lắm! Số anh chị tham dự hôm đó tương đối đầy đủ; Ngoại trừ thầy Hồ Bá Đinh (thầy vừa mới về Úc ngày hôm qua thứ tư, thầy cho biết kỳ nầy được mời dự đến 3 buổi tiệc từ các CHSKTCT VN và hẹn hôm nào uống cafe thầy sẽ kể chuyện cho nghe! ) Riêng anh Cần vì quá bận việc nhà nên không thể đến được, còn anh Đạt nhà ta được biết không có mặt trên đất Úc hôm đó, nghe nói hôm nay anh ấy mới về lại Caberra.
Anh Thông đến Úc cùng với người em gái; gia đình đã tranh thủ đi khá nhiều nơi như: Melbourne ( nơi đây anh liên lạc được Lâm thị Hòa, chị Bạch Điểu ),tại Canberra ( anh gặp được bạn cùng lớp là anh Nam Hải ),còn Sydney ( thì có nhóm KTCT Úc Châu! ) Hiện tại anh Thông đang có cô con gái du học và cư ngụ tại Brisbane.
Ngày tạm biệt để trở về VN anh nhờ P chuyển lời hỏi thăm đến tất cả các anh chị em trong nhóm và có thể gặp lại chúng ta vào cuối năm nay, trong dịp con gái anh ấy làm lễ tốt nghiệp.
Đã mang danh chũ tướng uy nghi.
Ung dung tự tại tâm rộng lớn.
Nhìn rộng nhìn xa tâm từ bi.
Đừng gây ân oán bao người trách.
Đúng bậc nữ nhi Cao Thắng ta.