
.
.
.
.
.
.
.
Viết về thầy Trương Kim Chi thì chắc chỉ mấy anh em mình trong lớp điện tử mới biết thầy. Thầy Chi là người trầm tính, đeo kính cận, thổi sáo bài “ Ông lái đò” rất hay, ít nói rất khó tính, mà không chắc là làm bộ khó vì nếu không làm sao mà trị nổi mấy đứa quỉ trong lớp điện tử2 được.
Có một lần XL có một anh bạn học trường y cho mượn quyển sách nói về bệnh đàn bà màu sắc rất là đẹp. Lúc đó tụi này mới lớn mà cứ châu đầu nhau mà đọc vì tò mò rồi cứ la lên:
– Trời ơi ghê quá! (vì những hình ảnh chụp và vẽ rất ư là thực.) Mắc cười lắm trong giờ thầy Chi đang giảng bài, thầy cứ thấy XL và các bạn lén lút nhìn dưới học bàn với những cặp mắt đầy ngạc nhiên kèm với những tiếng la Thầy bực mình quát:
– Tôi nói một lần nữa nếu không cất vào tôi sẽ xuống lấy về nhà xem đó. Thế là mấy bạn cười và la ó lên.
Nói một chút về Xuân Lan ( cũng phải đổi thừa hoàn cảnh tại sao hoãnh càng). Hồi đó đi học điện tử mà nhà xl nghèo lắm, không có tiền để tậu cho mình máy đo, thậm chí ngay cả cái mõ hàn. Cứ vào giờ thưc tập xl chỉ toàn ngó các bạn làm, mà mình thì có thông minh gì lắm đâu? Chuyện tào lao thì nhớ như in chứ chuyện học hành thầy giảng tai này qua tai kia nó bay cái vèo đâu mất, hay là qua lớp điện tử 1 và vào tai anh Đạt ta (nên bây giờ anh Đạt giỏi quá, điện tử 1 học sát bên, cách nhau chỉ có tấm bảng dựng) Mắc cười lắm trong giờ học, thầy Chi biết Xl là người khg có tập trung, đầu óc thì cứ nghĩ đâu đâu. Khi mà thầy vẽ nguyên cái mạch điện radio lên bảng thầy gọi đích danh xl lên rồi hỏi:
– Em chỉ tôi biết tầng âm tần là tầng nào?
Nghĩ lại cái cảm giác này xl còn cảm thấy quê và sợ. Lúc đó cứ lớ ngớ gần như khóc cứ nhìn xuống dưới lớp mà cầu cứu với Bạch Điểu và Chi Bùi (Xl ngồi kế hai bạn này) Bạch Điểu và Chi nhát lắm cứ che miệng lại nhắc tầng đó đó. (má ơi tầng đó là tầng nào). Xl liều mạng cứ quơ tay tổng thể nguyên cái sơ đồ mạch điện thầy vẽ:
– Tầng này nè thầy
Tầng này là tầng nào?
– Tầng này nè thầy ( có biết chính xác tầng nào đâu! Chắc hồi đó má cho ăn lộn cám sao mà học ngu ghê ta!)
Thầy Chi cầm cái roi làm bộ không nhìn xl nhưng mà đi ngang qua xl, định tét vào mông, mà xl cũng đâu có ngu cứ thầy gần tới thì xl chạy chỗ khác cứ vậy mà thầy vừa hỏi và vừa dí xl như mèo rượt chuột (điểm này thì xl nhanh nhẹn lắm, làm sao mà đánh được, mà mấy bạn nhắc sao không đưa tay chỉ nhỉ! Cái bảng rộng quá, tầng đó là tầng nào biết được chết liền.) Cho đến khi thầy kêu một bạn khác lên chỉ ra tầng âm tần.
Khi được trở về chỗ ngồi Xl rất là buồn thậm chí mang nổi buồn đến mấy ngày sau… vì quê, và ghét thầy lúc đó khủng khiếp…lãng nhách… học dốt khg ghét bản thân mình mà lại ghét thầy. Nhưng bây giờ thì thương thầy lắm mỗi khi có dịp gặp thầy, thấy thầy trầm tư với nhiều điều lo nghĩ, mặt thầy cứ man mác nỗi buồn lo, ( thầy là người huế mà!). Giá mà mình có thể hiểu chút ít nào về cuộc sống, về gia đình và là cái nơi mà thầy có thể trút ra để thầy được vơi đi chút ít phần nào thì tốt quá. Cầu xin cuộc sống của thầy mãi an lành và khỏe mạnh.
Kỳ sau: người bạn lớp điện tử 1 Hoàng Thiên Lộc. * Trang này được xem 1472 lần
Trả lời