Để nhớ coi… anh Lộc là một người trong lớp điện tử 1 lúc đó… rất hiền lành, đầm tính và người lớn ( ít ra thì cũng lớn người hơn Tống Ngọc Phú).
Hồi đó ở trong lớp mỗi khi thầy giảng bài xl không bao giờ bắt kịp, phần là mình không có tính tập trung, phần thì không có đồ nghề để thực hành theo kịp với các bạn, phần thì quá nhiều công việc ở nhà phải lo toan. Đến giờ ra chơi có 15 phút thì mấy bạn thường bận bịu tập thực hành lại, hoặc là nói chuyện riêng tư nên xl ít dám làm phiền, thỉnh thoảng hỏi còn bị các bạn gắt gỏng.
Đến giờ nghỉ trưa được 2 tiếng thì phải đạp xe về nhà cho nhanh vì còn có 5 con heo đang đợi mình về tắm, thái rau muống, nấu cám và cho tụi nó ăn… Nghĩ lại hồi đó sao mà khổ quá, mà xl tin chắc một số các bạn trong lớp điện tử cũng khổ như vậy không riêng gì xl đâu! Có điều mọi người còn có sự quan tâm giúp đỡ của anh chị em và cha mẹ còn hoàn cảnh xl thì…(đã nói là hoãnh càng mà).
Để coi trước khi về nhà làm nhiệm vụ xl thường chạy qua lớp điện tử 1 nhờ anh Lộc làm bài dùm. Tội nghiệp nghĩ lại mà thương anh Lộc ghê khi nhờ anh cái gì anh chẳng bao giờ từ chối, vui vẽ nhận lời mà xl có dám ngồi lại cho anh chỉ bài đâu? Vì mấy ông điện tử1 lúc đó như Hữu Tài, anh Đạt, anh Tuấn và Hữu Trung thỉnh thoảng cứ chọt vào vài câu chọc làm mình quê quá, nhưng mà thôi kệ chịu đấm ăn xôi còn hơn bị thầy cho trứng vịt cũng vậy. Sau khi bàn giao bài vở cho anh Lộc thì mình gần như bay hết tốc độ về nhà vì từ trường về nhà cũng mất hơn 20 phút còn phải đạp xe lên cầu chữ Y cao muốn chết. Thường là mình toàn nhìn nếu mà không có công an là vượt đèn đỏ. Thỉnh thoảng cứ bị mấy anh Cao Thắng dí theo, có người nắm vai kéo lại bảo:
– Đã học được thói vượt đèn đỏ của bọn anh rồi sao?
Lúc này chỉ biết cười trừ
Em vội lắm, sợ không kịp giờ.
Vậy mà đến khi trở vào học buổi chiều thỉnh thoảng có khi xl còn không đủ thời gian để ăn cơm cho mình. Lắm lúc bàn tay dính đầy mủ rau muống không kịp rửa chanh lại, mình nhớ lúc đó Bạch Điểu hay nhìn và nói:
– Tội nghiệp xl quá hả ở nhà xl chắc cực lắm hả? (Mình biết lúc thời gian đó Bạch Điểu cũng cực lắm, nhưng từ trong tâm mình thấy có sự sẻ chia và quan tâm chân tình của bạn, thanks for that.)
Mắc cười lắm… ngày đó nhỏ vậy đó mà cũng biết lo lót. Thường khi vào học buổi chiều xl hay ghé xe ổi mua cho anh Lộc trái ổi để tỏ lòng biết ơn vì anh Lộc đã giúp xl làm bài dùm. (Cũng có để ý anh Lộc nhận ổi nhưng không lần nào thấy anh Lộc ăn nó?!? (thường thì người ta cho ai cái gì mà thấy người đó ăn thì mình rất vui) còn anh Lộc thì…chắc ảnh chê thật rồi! Sau ngày ra trường thì không thấy anh Lộc nữa, (đoạn này thì không nhớ là anh Lộc đi đâu, chỉ biết xl lúc đó không thấy anh Lộc … nhớ là xl… rất buồn, ( hay là buồn vì lúc đó đi thi không thể đưa anh Lộc vào phòng thi giúp nên thi bị rớt cái môn Dao động của thầy Phúc vì thiếu nửa điểm làm phải khóc rất nhiều và năn nỉ thầy quá trời để xin thêm, mới được tốt nghiệp).
Sau này khi biết tin anh Lộc đang ở Mỹ xl có kể anh Đạt, anh Tuấn và Lan lớn nghe chuyện anh Lộc và trái ổi – nghe Lan nói lại là anh Lộc có đùa là không nhớ xl nếu mà hồi đó không cho trái ổi mà cho trái bưởi thì chắc anh Lộc đã nhớ rồi. Không sao! thường người ta giúp ai cái gì thì người ta đâu có nhớ, còn mình được giúp thì nó giống như ân huệ cứ mang mãi trong lòng, với lại hồi đó còn bé quá chỉ có ổi thôi…làm gì có… bưởi mà cho – Hic. Hèn chi chê không ăn… ổi.
Kỳ sau Viết về Quang Tuyến Lớp 12T10 * Trang này được xem 1628 lần
Quên nữa em nhờ anh Đạt bỏ hình anh Lộc vô mà quên nhắn tin anh Lộc với anh là hôm em về Vn có một anh tên Vân (họ và lớp gì em đánh rơi xuống máy bay rồi má ơi!) ảnh hỏi thăm anh Đạt với anh LỘc dặn em là qua nói với 2 anh cho Vân gởi lời thăm. Hai anh lục bộ nhớ hình dáng tất cả các anh Vân trong Cao Thắng mà hai anh biết, sau đó phát họa ra gởi qua cho em nhận diện rồi em sẽ cho biết là anh Vân nào hén! Vậy cho chắc ăn đi! Hic… Mà anh Vân ơi nếu có vào xem thì gởi cho em comment và tấm hình của anh đi nếu không hai anh này học điện tử mà họa anh xong chắc ba anh giật mình thét lên “Thằng này là con ai mà sao không giống tui! sao nó giống người hành tinh quá” hihi…