Năm 1976 lúc đó cả nước rơi vào tình trạng khó khăn về kinh tế và lương thực, khi đó mỗi cán bộ, viên chức đi làm mỗi người được mua phân phối nửa ổ bánh mì nóng , giòn rất là ngon.
Mắc cười lắm thầy Hải có giờ dạy lớp điện tử 2 chắc thầy nghĩ không dễ gì giữ được nguyên vẹn nửa ổ bánh mì để đem về cho các con làm quà vì vừa giòn vừa ngon, thầy cẩn thận gói ghém kỷ lưỡng bằng tờ báo, thầy cập phía ngoài cái cặp nhỏ thầy hay cặp nách mỗi khi đến lớp vì thầy biết thừa chuyện gì sẽ xảy ra với đám quỉ yêu phá phách của lớp nữ. Khi thầy vào lớp mấy bạn hỏi:
– Thầy cầm cái gì vậy thầy?
– Cái máy biến thế. Thầy đáp lại.
– Thật khg thầy, cho tụi em coi được khg? Cả lớp đều biết thừa đó là bánh mỳ.
Không! (rồi thầy cười) Con gái thiệt là tò mò và phiền phức (chắc thầy cũng nghĩ vậy).
Đến giờ giải lao, thầy đi xuống phòng giáo viên để lại “máy biến thế”. Đức Hạnh, Thoại Vân và Bảo Loan chạy lên bàn thầy, khỏi nói tụi nó lôi cái máy biến thế chia ra cùng các bạn mà…đớp. Hết giờ giải lao thầy lên và phát hiện mất nó, thầy loay quay tìm kiếm mấy bạn thấy thế hỏi chọc thầy:
– Thầy tìm cái gì vậy thầy?
– Tôi tìm cái máy biến thế, nó đi đâu rồi!
– Tụi em khg thấy cái máy biến thế nào đâu thầy?
– Ổ bánh mì, em nào lấy rồi? Thầy cười tủm tỉm.
– Hồi nảy thầy đâu có mang bánh mì vào đâu thầy!
Làm sao mà thầy tìm được? Mấy bạn thì cười vui, còn mặt thầy thì…bẻn lẻn cười quê cộng một chút bực mình với cái đám học trò quỉ quái của thầy..
Lần khác vợ thầy sanh em bé. (Hình như là cậu út Duy Thiện vì lúc đó thầy có nói chuyện đặt tên con với Xl, mình còn chọc thầy đặt tên nó là Duy Trì vì thầy đang dạy môn này).
Mỗi buổi chiều thầy đều ra về vội vã (sau đó mới biết là thầy về chăm sóc cô mới sanh em bé!). Đức Hạnh và Thoại Vân (đây là hai tay phá nhất lớp điện tử2) thấy thầy tất bật vậy là tụi nó xì bánh xe đạp của thầy (còn trẻ mà vô tâm lắm đi học chỉ muốn chọc thầy cho vui.) Nhìn thấy thầy dẫn xe đạp, vừa dắt vừa khiêng vì sợ cấn cái ruột xe (nghe nói thầy phải dắt bộ ra khỏi cổng trường xa lắm mới còn chỗ bơm xe, buổi chiều họ dọn dẹp nghỉ hết).
Hôm sau vào lớp thầy giận lắm, thầy méc với 4 thầy kia, (vậy là cả lớp sắp bị rơi vào sự tra tấn của 5 thầy Trước, Phúc, Hải, Hùng Chi đây!). Mấy thầy gặn hỏi để tìm ra ai là thủ phạm đã xì bánh xe của thầy Hải? Mà lớp thì đứa nào biết cũng không dám nói ra, (đoàn kết gây sức mạnh). Các thầy để cho tự giác trước khi bị phát giác. .
Sau đó thầy quyết định sẽ không cho cả lớp về nếu chưa tìm ra thủ phạm. Lần quần hơn cả tiếng đồng hồ ở lại, mấy bạn thì cứ lo lắng, cuối cùng Mai Tuyết lớp trưởng phải kêu gọi ai làm thì đứng ra nhận không đẻ ảnh hưởng cả lớp. Một hồi thì nhỏ Hạnh với Thoại Vân mới đứng lên nhận lỗi. Mấy thầy giải nghĩa cho một hồi về cái tội chơi dại, rồi bắt Thoại Vân và Hạnh xin lỗi thầy Hải. Nhưng mà thầy Hải không thèm nhận (có lẻ thầy nghĩ thầy không có lỗi để cho 2 bạn đó).
Thầy Hải bắt hai bạn đó đi ra khỏi chỗ ngồi trước mặt các bạn trong lớp, cạnh xe đạp thầy và trước mặt các thầy, giơ tay tuyên thệ 3 lần:
“Quyết tâm không xì bánh xe, quyết tâm không xì bánh xe, quyết tâm không xì bánh xe!”.
Thật là một hình thức tra tấn dã man và ấn tượng mà chỉ có thầy Duy Hải mới nghĩ ra Hic. Bây giờ nếu mà Thoại Vân và Đức Hạnh có dịp nghĩ lại chắc cũng có hối hận vì đã gây ra sự buồn bực cho thầy. Nhưng mà các bạn vẫn cười Xlan tin như vậy vì đó là những hành trang mà mỗi người chúng ta có được trong thời đi học, chúng ta sẽ mang mãi suốt cuộc đời… Nhất là với thầy Hải tràn đầy yêu thương hiền lành và luôn pha trò với học sinh lớp nữ Ct5.
Kỳ sau: L C T, Vũ thị Kim Loan – thưở chẳng ai hay thầm lặng mối tình đầu. * Trang này được xem 2011 lần
Trả lời