Chợt choàng tỉnh sau cái lay nhẹ và tiếng gọi của người y tá: “Mr. Nguyen, we’re all done”, hắn khẽ mở mắt và đủ tỉnh để nhận ra mình vừa qua cuộc giải phẫu, ánh sáng mờ dịu trong phòng hồi sinh làm đôi mắt dễ chịu đôi chút tuy vẫn còn mệt mỏi bởi thuốc tê cùng cơn mê dài, mí mắt nặng trĩu lờ đờ mọi vật mờ mờ như sương khói, tiếng máy điện tâm đồ vẫn nhè nhẹ beep beep đều đặn, có tiếng sột soạt trên đầu giường và hắn cảm nhận hình như có người ý tá trực nào đó đang theo dõi những phản ứng cơ thể sau ca mổ.
Vài phút tĩnh tâm trôi qua, theo tự nhiên hắn bắt đầu kiểm tra “tình hình chiến địa”, cái mặt nạ dưỡng khí vương vướng chụp trên mặt, hai tay gắn những ống nhựa IV đang truyền thuốc hay nước biển gì đó, xuôi tay dọc theo thân mình bên phải hình như có những ống nhựa kích thước to hơn từ bên hông phải chạy ra, khều khều các ngón tay đụng vào thân thể vẫn nhận được sự va chạm cùng cảm giác, tiếp tục khảo sát xuống phía dưới miền nam nhúc nhích hai chân mọi chuyện yên ổn hắn thở phào thầm nói: “vũ như cẫn”(vẫn như cũ), bất chợt chân trái có cảm giác nặng nặng nơi đùi, giác quan nhận thức rằng một ống nhựa đang cột chặt vào đó một đầu chạy vào túi ny lông treo bên cạnh giường, đầu kia từ.. “bộ xử lý trung ương”(CPU). Các bác sĩ đã làm những phương thức thông thường này trong lúc ngủ mê để tạo cho bệnh nhân sự dễ chịu, tránh di chuyển đụng chạm đến vết mổ lúc nằm liệt trên giường, hắn thắc mắc không biết bác sĩ hay.. y tá nữ nào thực hiện y thuật này và tự hỏi chẳng biết có phải trả lời trước “tòa án nhân dân” về cái vụ làm “thất thoát quyền lợi quốc gia” hay không?
Chợt mỉm cười, hắn nghĩ mình bây giờ với mặt nạ hơi cùng dây ống nhựa quấn tùm lum quanh người nom cứ như là các nhà phi hành vũ trụ, trông oai phong hay thê thảm? Có chút ê ẩm sau lưng cùng hơi thở ngắn khó khăn lại thêm hơi đau nơi cổ khi nuốt nước bọt, hắn vẫn yên tâm vì biết rằng mình đang sống trong một đất nước có nền y khoa hiện đại bậc nhất trên thế giới.
Nhưng thôi! Mọi chuyện dường như đã ổn rồi, việc đầu tiên phải làm là tạ ơn Thượng Đế, con người tâm linh như hắn luôn đặt niềm tin và phó thác nơi đấng tối cao để tìm cái chân thiện mỹ, để được an ủi mạnh mẽ vượt qua những yếu đuối bản ngã, vương qua những nhọc nhằn thể xác khổ đau tâm hồn trong những lúc nghiệt ngã nhất của căn bệnh.
Tiếng người y tá quen thuộc lại vang lên: “Mr. Nguyen. You’re in recovery room for an hour, we’re monitoring your condition if you are stable, will transfer you to ICU, alright! I will inform your family”. Khẽ gật đầu không nói lòng hắn chùng xuống khi nhắc đến gia đình vợ con, chưa bao giờ hết trong lúc này gia đình là nguồn an ủi to lớn, là niềm ấm áp cho tâm hồn, là điểm tựa của bình an. Nào còn trẻ trung chi! Ở cái khoảng tuổi “ngũ thập tri thiên mệnh” chợt thấy mình như đứa trẻ con mẫu giáo mong mẹ đón sớm những khi tan trường về, hắn mong có vợ con bên cạnh ngay bây giờ ngay phút này để yên lòng nhìn thấy người thân, để vui mừng vượt thoát hiểm nguy cười trong ánh mắt nồng cay, tay lại trong tay vẫn có nhau trong những ngày trước mặt. Hơn ba mươi năm gởi đời cho nhau hắn nghĩ đến nàng, người đã chia sẻ ngọt bùi ân ái, gánh vác vinh nhục cuộc đời, nổi trôi theo bước thăng trầm cuộc sống, người đã cùng chồng gắn bó đời hoa.
Một thoáng hương xưa ngày cũ còn in đậm nét trong ký ức hiện về nơi chốn ấy, đứng trên dãy nhà lầu đồng hồ trong trường Kỹ Thuật Cao Thắng, ngôi trường mà hắn và nàng cùng chung mái, lần đầu tiên đôi mắt như ngây dại, cuốn hút bởi một bóng hình trong tà áo dài trắng thướt tha với mái tóc huyền buông xõa đang thả những bước vu vơ dưới vòm cây Phượng vỹ, gió chiều lung linh giọt nắng dật dìu tà áo bước chân đi, cánh Phượng đổ mơn man làn gió trải hồng gót nhỏ thơ ngây, lòng đầy vơi! Người chơi vơi!
Áo trắng như hồn em trắng trong
Cho anh đon đả ý thơ lòng
Chênh vênh bóng nguyệt hồn thổn thức
Mai về gác núi mộng xuân hồng
Phượng nở trên bờ vai tóc mây
Lòng anh mơ ý nhạc cung đầy
Sân trường hoa đỏ tình thơ dại
Cả một dòng tâm mây trắng bay
Sách vở tròn tay nhuộm nắng chiều
Xôn xao vạt áo gió chao nghiêng
Cuồng quay hồn đổ ngàn muôn lối
Ngại phút trao tình theo gió xiêu
Bước nhỏ vu vơ tựa ngóng chờ
Anh về lớp học tụng kinh thơ
Bên khung nguyệt lạnh vò trang giấy
Áo trắng xin em chớ hững hờ!
Từ giây phút đó thơ lòng rộn rã, hắn biết mình đã:
Ngây thơ đánh mất đời trai trẻ
Khờ khạo làm rơi tuổi học trò
Hoa lòng nở rộ trong vườn vắng
Tim ngẩn ngơ say một bóng hình
Rồi hai người quen nhau, rồi hai người yêu nhau và hai người gởi đời cho nhau. Ba thập niên hơn rồi còn gì! Thời gian cứ thế chầm chậm trôi, lúc êm đềm lặng lẽ như mặt hồ thu, lúc mưa gào sóng vỗ như hôm nay trong tình huống này, hắn nằm đây nơi phòng hồi sinh để ngoài kia chắc hẳn nàng và các con đang lo lắng vô vàn.
Sáng sớm hôm nay đứa con gái lớn và nàng đưa hắn vào nhà thương theo lịch trình đã định, suốt đoạn đường gần ba mươi phút nàng giữ vẻ bình tâm trò truyện nhưng không giấu được niềm lo âu trong ánh mắt, đứa con gái cũng vậy có lẽ mẹ nó đã dặn không để lộ sự lo lắng ảnh hưởng đến tinh thần của bố nó. Hắn biết điều đó qua cử chỉ nét mặt của hai mẹ con, đàn bà là như vậy đã yếu đuối về tình cảm có dấu chổ này cũng lộ chổ kia, mà điều này cũng bình thường thôi, có ai lại không quan tâm lo lắng trong khi gia đình đang có chuyện?
Riêng hắn thì bình thản lắm, sự bình thản gần như chấp nhận, không phải tự nhiên mà có đâu, hắn phải tự chiến đấu với chính mình trong những tháng ngày trị liệu, vượt qua thể xác yếu đuối từ những ngỡ ngàng, giận dữ, lo lắng, suy nhược….đến đối diện, tìm hiểu, lạc quan, chấp nhận… và đặt niềm tin nơi Thượng Đế qua lời cầu nguyện không thôi.
Cũng may, hắn lại được có cái tính tiếu lâm, dí dỏm và có lẽ chính vì vậy mà tinh thần vui vẻ, thái độ yêu đời trong mọi hoàn cảnh, cũng vì cái tính dí dỏm đó mà.. nịnh vợ và.. chọc vợ là cá tính không thể.. thiếu được trong con người hắn, hình như khi yêu người ta thường mang đối tượng mà diễn đạt trong tư tưởng, trong âm nhạc, hội họa hoặc trong văn chương thơ phú.
Hơn một trăm năm trước, thi sĩ Tú Xương cũng đã từng nịnh vợ qua thơ phú đó sao?
Quanh năm buôn bán ở mom sông
Nuôi đủ năm con với một chồng
Lặn lội thân cò khi quãng vắng
Eo sèo mặt nước buổi đò đông (Trích trong Thương Vợ – Tú Xương)
Vả lại, nịnh vợ nhà thì an tâm chứ nịnh vợ.. hàng xóm thì.. an táng ngay, nghĩ thế hắn thường hay khôi hài với vợ trong những mẩu đối thoại hay sinh hoạt gia đình như trước đây vài hôm vào bữa ăn tối nhìn nàng chuẩn bị thức ăn, một vài sợi tóc bết mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt đỏ hồng hơi nóng, hắn nói nhè nhẹ giọng ra chiều.. cảm động:
“Em à! Đã mấy tháng nay, em chỉ một mình lo cho anh và gia đình vất vả quá, anh lấy làm áy náy. Giá mà em cho phép hai, ba (khúc này bị cà lăm)….dì nó về phụ với em một tay thì đỡ vất vả hơn không?”
Cứ như bình thường thì hắn không dám trêu ngươi như thế, nhưng hôm nay trong lòng vui vì mới hoàn tất xong bài thơ nịnh vợ, có ý muốn khoe nên phải tìm cách.. chọc.
Nghe chồng nói vẫn không ngừng tay, nàng chỉ cười..hiền hòa (?) và trả lời:
“Em thà vất vả một mình lo cho anh còn hơn có các… dì …về thì em đành phải.. cắt vất đi, anh chọn cái nào?” (hình như khúc này bả.. nghiến răng).
Thằng bé nghe tiếng “cắt” mặt tái xanh, lạnh teo người từ đầu cho đến.. cuống, lắp bắp vuốt ve vợ: “Đùa với em một tí chứ.. cái gì của riêng em thì trước giờ vẫn.. của riêng em cũng như anh ví em là y tá riêng vì chính em đã chăm sóc cho anh”, rồi sẵn giọng ngâm nga bài thơ mới làm trong ngày.
Y Tá riêng
Véo đùi tự hỏi số hay duyên?
Săn sóc bên mình y tá riêng
Sáng áp.. môi hôn, cho tập thở
Chiều ôm .. má tựa, chỉ ngồi thiền
Cơm nhà quà vợ, ăn mau.. khỏe
Cháo chợ hàng tôm, ắt phải.. kiêng
Hết bệnh ngu chi khai báo sớm!
Đời người được mấy lúc lên tiên?
Miên man với những tình cảm như thế, chợt nghĩ đến niềm lo lắng mà nàng ở ngoài phòng đợi đang canh cánh bên lòng, thời gian dễ thường đã bao lâu rồi nhỉ? hắn thầm hỏi. Tiếng máy vẫn beep nhẹ đều đặn trên đầu, căn phòng yên ắng đến lạ thường, đôi mắt nặng trĩu mệt mỏi nhưng lòng đang cảm xúc để hòa nhịp với những khắc khoải bên ngoài. Kẻ bên trong nào biết chi đâu qua cơn mê dài, người ở ngoài phập phòng nóng ruột với âu lo.
Ngổn ngang trăm mối
Đứng ngồi không ổn bạn lòng ơi!
Anh đã trong ca giải phẫu rồi
Lúc trước chỉ mình em.. độc ngắm
Bây chừ nhiều tá* nữ.. đồng coi
Ngổn ngang trăm mối lòng ray rứt
Bức xúc muôn bề dạ rối tơi
Lực bất tòng tâm thôi.. ấm ức
Đành lòng cho nước cuốn hoa trôi
*Y tá
(Ấy chết, hình như.. lộn rồi không phải bài này, bài bên dưới)
Nặng trĩu tâm hồn
Đứng ngồi không ổn bạn tình ơi!
Nặng trĩu âu lo ngập dáng người
Nhấp nhổm tâm hồn em bối rối
Lao xao thần xác tóc buông rơi
Thanh bình phước hạnh do trời phú
Sóng gió ba đào tự biển khơi
Khấn nguyện cầu xin ơn Thượng Đế
An hòa nhân thế khắp muôn nơi
Mỉm cười với những cảm nhận đồng tình pha một chút khôi hài cho dù ngay trong cơn chập chờn nửa tỉnh nửa mê, thời gian có còn trôi hay không mà sao lâu quá? cố mở mắt nhìn quanh vẫn căn phòng với khoảng không gian vắng lạnh, bồn chồn thầm gọi tên người tên từng đứa con, cái hăm hở buổi hẹn hò thủa ban đầu dường như đã trở lại trong lúc này, có tiếng chân bước đâu đây rồi lại khuất xa, người y tá vẫn chưa trở lại, hắn thiếp dần đi lúc cơn đau đang nhè nhẹ dâng.
Bao lâu rồi không biết, bỗng nhiên một va chạm da thịt ấm áp nơi bàn tay được lay nhẹ và giọng nói dịu dàng quen thuộc thân thương: “Anh! Anh đã tỉnh chưa? Có nhận ra em không?”
Khẽ mở mắt nhìn khuôn mặt thân quen, có một chút nóng ấm nơi khóe mắt, hắn gật đầu không nói nhẹ xiết tay vợ rồi nắm chặt cho cảm xúc bật tung, ánh sáng mờ nhạt của căn phòng làm tăng thêm nét mệt mỏi âu lo nhưng nụ cười rạng rỡ nàng nói tiếp: “Bác sĩ cho em biết mọi chuyện tốt đẹp lắm, anh sẽ chóng lành thôi! Tạ ơn Chúa”, vẫn không buông tay nhìn vợ với bao lòng thương cảm, hắn cười với nàng từ đáy mắt đến vành môi. Tiếng người y tá bỗng vang lên xen giữa hai người: “Are you in pain, Mr. Nguyen? What level?”, cơn đau đang âm ỉ từ nãy giờ chợt trỗi dậy làm khó chịu, hắn cố nói to qua ống thở: “Yes, level 9”.
Người y tá rời phòng sau khi đã tăng lượng thuốc giảm đau, nàng vuốt tóc chồng cho gọn ghẽ rồi thong thả tiếp chuyện: “Các anh chị em trong gia đình và các bạn Cao Thắng khắp nơi từ Úc, Mỹ đến Việt Nam gọi phone, gởi email chúc lành và cầu nguyện cho anh cảm động lắm, anh cố gắng vượt qua để còn đi hội ngộ vào tháng bảy năm nay anh nhé”. Ngôi trường Cao Thắng thân thương với bao kỷ niệm học trò của hơn ba mươi năm về trước hiện về rõ như hôm qua, này đây dãy nhà để xe đối diện bên kia đường, chiếc xe sinh tố trước cổng trường của chị Nghĩa với những ly chè ngọt lịm làm thắm đỏ những làn môi các bóng hồng Cao Thắng, dãy văn phòng bên tay phải, các phân xưởng phía sau ngang với nhà lầu đồng hồ, và đây nữa sân trường với bao ong bướm lượn bay chao, bức tượng Cao Thắng cùng cây Phượng vỹ nơi hắn đã đánh mất.. ngây thơ. Bao nhiêu các bạn cùng trang lứa giờ đây tóc đã điểm sương da đã đổi màu, đường đời vạn lối mà vẫn ân tình nặng nghĩa, chừ nằm đây giữa cơn mê đầy, cảm động vô vàn đến những người bạn quý thâm giao.
Bằng hữu chi giao
Chân tình nhắn nhủ bạn gần xa
Nghĩa cử anh em thắm đậm đà
Chị chúc trời quang ngưng gió đổ
Anh cầu biển lặng tạnh mưa sa
Tình sâu bác gởi lòng thân mến
Nghĩa nặng tôi cầm dạ thiết tha
Lớp cũ trường xưa in đậm nét
Ghi lòng tạc nhớ chẳng phôi pha
Đứa con gái lớn và thằng út đến bên giường tự lúc nào, chỉ thấy chúng cầm tay xoa nhẹ, hai đứa mặt tươi tỉnh một chút nhìn bố, hắn cười với các con cho chúng yên lòng rồi nắm tay hai đứa như thầm nói mọi chuyện đã qua.
“Con đã text cho em rồi, em đang trên đường về nhà” cô con gái nói về đứa em trai giữa đang lái xe về từ Los Angeles, gật đầu nhìn quanh thấy lòng ấm áp với gia đình tề tựu, cơn đau hình như hết hẳn chẳng biết có phải vì thuốc hay vì tâm lý, thở một hơi nhè nhẹ như quẳng hết mọi gánh lo dù nhịp thở còn khó khăn, đưa mắt nhìn vợ đang quay qua nói chuyện với người y tá vừa trở lại, hắn nghe loáng thoáng về liều lượng thuốc men, cách chăm sóc dinh dưỡng và chuẩn bị chuyển lên phòng ICU.
Miên man nghĩ đến những người vợ đã nhọc lòng lo lắng cho chồng, không than thở chẳng phàn nàn, chịu đựng an ủi và chia sẻ những bước thăng trầm, hắn chợt nhớ đến chữ hiền thê mà trong văn chương ca tụng những vị nữ nhi phu nhân hiền thục, có biết bao hiền thê trên đời này đã và đang làm tròn thiên chức người vợ. Hắn xúc cảm vô vàn khi nghe những mẫu chuyện dân gian tình vợ chồng xa xưa và mới đây trong vòng anh em Cao Thắng có chuyện anh bạn nằm bán thân bất toại, tình trạng thực vật trên giường hơn năm năm mà người vợ vẫn một lòng chăm sóc, và đây nữa có cô Cao Thắng ở Saigon đã hết mực lo lắng, săn sóc cho chồng trong hoàn cảnh bệnh tình giống như hắn và còn biết bao nữa những người vợ hiền đang tô điểm cho chồng con, vun xới hạnh phúc gia đình mà quên đi chính mình đã tàn phai nhan sắc.
Ôi! Những người vợ hiền ví như những thiên thần đang xoa dịu vết đau trần thế.
Thiên thần hạ giới
Thiên thần hạ giới chốn bồng lai
Đằm thắm, dịu dàng, thật chẳng sai
Hạ giới cưu mang sầu thế tục
Lâm phàm gánh vác nợ trần ai
Khi thời hạnh phúc cùng san sẻ
Lúc thế thăng trầm chẳng bội thay
Một dạ sắt son tình nhật nguyệt
Chồng con nặng nợ má hồng phai.
Người y tá đến bên giường, tắt máy điện tâm đồ, gom lại những ống dây nhựa cho gọn ghẽ, vừa vỗ nhẹ vào vai vừa nói: “You are doing well Mr. Nguyen, we are preparing to transfer you to ICU in a minute. We wish you speedy recovery”.
Nàng vuốt nhẹ tay chồng dịu dàng: “Em và các con lên phòng đón anh, em biết số phòng rồi, họ bảo em lên trước rồi họ sẽ đưa anh lên bằng lối khác” nói đoạn nàng kéo chăn lên đắp cho hắn rồi tất tả theo hai con vào thang máy bên kia dãy hành lang bệnh viện. Từ trong phòng, quay đầu nhìn theo cảm động cho đến khi bóng nàng khuất hẳn sau hai cánh cửa từ từ khép lại, bất giác hắn nói nhỏ: MAY MÀ CÓ EM.
By Đăng Khôi
Tặng bà xã yêu quý Kim Hương
San Jose 3/27/2013
* Trang này được xem 3356 lần
Chết rồi anh Đạt post bài này lên sớm quá. Xin lỗi ban tổ chức hội ngộ Cao Thắng 2013. Bài viết này Xlan được anh Khôi Hương ưu ái cho đọc trước khi gởi qua in đặc san, nên em có xin khi nào đặc san ra lò thì đăng web Úc Châu. Em đã gởi qua cho anh Đạt dặn là sau 4/7 mới đăng chắc anh Đạt xúc động, đồng cảm với anh Khôi về “May mà có em” cái mà bấy lâu nay anh Đạt muốn nói mà cứ thấp thỏm hoài nói khg có đặng hihi…Làm IT thì toàn ký tự biểu diễn bằng lời cũng khg có xong nên mừng quá hai chí lớn gặp nhau nên up lên luôn. Sorry ban tổ chức hội ngộ (mà chắc ban tổ chức cũng lu xa bu rồi khg có thời gian qua đây đọc đâu, yên tâm một chút!).
Cám ơn anh Khôi người đàn ông chân tình, dám nghĩ, dám nói, dám làm là nhận ra được sự hy sinh lo lắng của vợ mình cho mình và vì mình mà viết lên một bài vừa dễ thương vừa xúc động, em đọc đến đoạn Hương và con gái đưa anh vào bệnh viện vẫn giữ vẽ bình tâm trò chuyện để giấu nổi lo cho anh khg bị ảnh hưởng tinh thần, em lại rơi nước mắt. Vì năm ngoái em qua Mỹ được ở bên gia đình anh Khôi Huơng vài ngày nhìn thấy những ngày anh đau kg ăn được Hương lo cho anh từng chút, nhìn thấy hai anh chị nén nổi đau để tổ chức kỳ hội ngộ 2012 thành công em thật cảm phục và trân trọng tấm chân tình mà hai anh chị hết lòng dành cho bạn bè.
Một lần nữa chỉ biết xin Chúa cho gia đình anh mãi mãi bình an và hạnh phúc.
Cám ơn anh Khôi “May mà có anh” nhận ra và hiểu được giá trị của người phụ nữ sống với mình mấy mươi năm, để cho em nhận ra được biết đâu…chung quanh mình còn rất nhiều người chồng…biết đâu cũng thấy được “may mà có em” có người cơm nước, giặt giủ, làm việc nhà…hic…hãy nói với vợ mình đi các anh ơi…May mà có em…
Cám ơn anh Đạt và Xuân Lan đã cho anh Khôi được mượn trang web Úc Châu để giải bày tâm trạng của một người chồng vừa trải qua một sự thử thách về sức khoẻ và nhận ra rằng không có gì quí bằng tình cảm vợ chồng trong những lúc khó khăn trên. Nhân tiện Kim Hương cũng muốn chia xẻ một điều là người vợ nào cũng yêu chồng và lúc nào cũng muốn cùng chồng chia xẻ ngọt bùi tuy nhiên có một điều mà mình không thể san sẻ được đó là cơn đau của thể xác do đó khi rơi vào hoàn cảnh này thì người vợ chỉ biết nén khóc trong lòng để giúp chồng vượt qua mọi khó khăn….đến nay thì gia đình Khôi Hương đã được ơn trên thương ban cho mọi việc ổn định, xin cám ơn thượng đế và cám ơn gia đình Cao Thắng khắp năm châu đã hợp lời cầu nguyện và gởi những an ủi đến đẻ chia xẻ với Khôi Hương trong những ngày tháng khó khăn qua.
Cầu chúc sức khoẻ và sự bình an đén đại gia đình Cao Thắng chúng ta.
Hẹn gặp lại vào ngày 4 tháng 7 (Hội Ngộ 2013) tại miền nam California.
Thân mến,
KH Nguyễn.
Chúc mừng Anh Chị Khôi Hương.
Thấy Anh với Chị đẹp lứa đôi.
Trời nào đành rẽ đễ chia phôi.
Sau cơn bạo bịnh càng gắn bó.
Nghĩa ơn,thữ thách,đã đầy tròn.
Thân.
Anh Chị Khôi Hương ơi!
Đọc bài viết “ May mà có Em” cuả Anh rất là hay, phải nói quả thật Anh Chị là người Chồng và là người Vợ rất chuẩn cuả người VN đang sống ở xứ người.
Chủ đề bài viết cuả Anh làm Tớ không quên được bài hát: “Còn chút gì để nhớ” Thơ Vũ Hữu Định, phổ nhạc Phạm Duy. Vào thời đó, trước 75 thì Anh Em mình thường nghe tiếng hát của cố nhạc sĩ Duy Quang. Trong bài hát có đoạn như sau:
May mà có em đời còn dễ thương
Em Pleiku má đỏ môi hồng ở đây buổi chiều
Quanh năm mùa đông
Nên tóc em ướt và mắt em ướt
Nên em mềm như mây chiều buông
Với kỹ thuật sáng tác thơ cuả Anh, công với máu hài ước, anh có thể chỉnh sữa vài chử cho thích hợp với hoàn cảnh cuả Anh và Chị lúc đó không?
Chúc Anh Chị luôn luôn hạnh phúc.
Chèn ơi anh Hiếu ở bên này lúc nào cũng khóc tiếng Thái cho phận nam nhi, ảnh đọc bài này của anh KHôi lâu rồi, trốn mãi bây giờ mới lấy hết can đảm chạy ra hô to lên “may mà có em” hỏng thôi đời anh đi đứt rồi hehe…
Chào anh Hiếu,
Xin lỗi hồi âm trễ vì bận công việc. Cám ơn anh đã có lời nhận xét về bài viết, đó chỉ là những xúc cảm đối với gia đình và bạn bè khắp nơi, cái gì thật khi viết ra thì phải chân thật hơn nữa Khôi Hương cũng chỉ là một cặp đôi bình thường như bao người khác, đều mưu sinh và tạo dựng cuộc sống trên xứ người. Lúc sức khoẻ trong cơn thử thách thì phải có một đam mê nào đó để tìm quên cùng tạo nguồn cảm hứng, thiết nghĩ ai cũng có thể làm được như vậy bằng cách này hay cách khác.
Hy vọng nếu cơ hội cho phép, Khôi Hương sẽ có dịp qua thăm các anh chị em bên Úc vào cuối năm và sẽ hân hạnh diện kiến với anh, đến lúc đó có lẽ Khôi viết bài… “Trái tim ngục tù”… cho chính mình và tặng các anh bên đó có được không?
Cám ơn anh Đạt đã post lên trang Web, cám ơn anh Thức qua bài thơ rất hay và cám ơn XLan đã có
những lời tốt đẹp đến với Khôi Hương.
Chúc các anh em mình cuộc sống an vui.
Thân mến,
Khôi Hương
Anh Khôi Hương ơi mong là anh luôn thật khoẻ để cuối năm nay bay sang Úc Châu chơi nha hai anh chị. Bên này tụi em mong được đón tiếp chủ chứa San Jose lắm đó!
Chào các anh chị CTUC,
Như vậy là lời hứa của Khôi Hương đến thăm các anh chị CTUC đã thành hiện thực. Tạ ơn Trời và tạ ơn đời đã cho Khôi Hương có cơ hội đến xứ Kangaroo nay mai, trong chuyến đi này cùng tháp tùng có anh niên trưởng Chu Trần Căn và kiều nữ Hoài Hương. Hiện tại đang quá cảnh tại Seoul, Korea vài ngày tham quan rồi sẽ tiếp tục đường bay đến Sydney vào Wed, Jan 8/2014. Rất cảm động với những lo lắng của anh Đạt, XLan và KThu đến phái đoàn San Jose. Mọi chuyện xin nhờ chủ nhà KThu/XLan xắp sếp để tiện họp mặt các anh chị em thân mến Úc châu, rất cám ơn và nôn nóng phút tương phùng.
Thân ái!
Anh Chu/Khôi Hương và Hoài Hương