Vội… Vội đến, vội đi, vội nhạt nhòa Vội vàng sum họp, vội chia xa. Vội ăn, vội nói, rồi vội thở Vội hưởng thụ mau, để vội già. Vội sinh, vội tử, vội một đời Vội cười, vội khóc, vội buông lơi. Vội thương, vội ghét, nhìn nhau lạ! Vội vã tìm nhau, vội rã, rời… Vội bao nhiêu kiếp rồi vẫn vội Đuổi theo hạnh phúc cuối trời xa. Ngoài hiên đâu thấy hoa hồng nở Vội ngày, vội tháng, vội năm qua. Cứ thế nghìn thu đời vẫn vội Mặt mũi ngày xưa không nhớ ra. “Đáy nước tìm trăng” mà vẫn lội Vội tỉnh, vội mê, vội gật gà… Vội quên, vội nhớ, vội đi, về Bên ni, bên nớ mãi xa ghê! Có ai nẻo Giác bàn chân vội ? ” Hỏa trạch ” bước ra, dứt não nề… Thích Tánh Tuệ |
(Sưu tầm)
* Trang này được xem 2134 lần
Anh Hiệp ơi em lỡ sống rất vội rồi làm sao thắng lại được đây anh!
Vội vã tìm nhau vội vã rời rồi huhu….
Đâu phải cái vội nào cũng không hay ? Cái vội của Xuân Lan có vẻ giống như cái vội mà Nguyễn Bính đã đề cập đến :
Mau với chứ, vội vàng lên với chứ
Em, em ơi ! tình non sắp già rồi
Lâu lâu mới thấy thằng em nói coi được , VỘI cũng tùy cái ,tùy lúc ,tùy nơi ,tùy chuyện ,chẳng hạn như ngưòi ta nói :” lấy vợ phải lấy liền tay, chớ để lâu ngày lắm kẻ dèm pha ” nhiều khi bị phổng tay trên , tức mà chết đứng đi thôi . Nhưng lại có lời khuyên : ” Dục tát ,bất đạt , tăng tốc đại thành “đọc qua tưởng rằng mâu thuẩn ,nhưng xét cho cùng hợp lý không cùng .
Trích một đoạn trong bài thơ VỘI VÀNG của XUÂN DIỆU
‘……Mỗi sáng sớm, thần Vui hằng gõ cửa;
Tháng giêng ngon như một cặp môi gần;
Tôi sung sướng. Nhưng vội vàng một nửa:
Tôi không chờ nắng hạ mới hoaì xuân.
Xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua,
Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già,
Mà xuân hết nghĩa là tôi cũng mất.
Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật,
Không cho dài thời trẻ của nhân gian; ….”
mk
Chú Hiệp hôm nay văn thơ búa xua tung toé quá nhỉ ? Thiệt ra thì mọi chuyện cuối cùng quy về việc thành công hay thất bại mà thôi. Được làm vua, thua làm giặc mà .
Làm một cuộc phãn kháng, nếu thất bại thì người ta gọi đó là nhóm phãn loạn hoặc phiến quân. Nếu thành công thì gọi đó là cách mạng .
Tiến hành việc gì đó nếu thành công thì được khen là quyết định kịp thời, nhạy bén nắm vững thời cơ. Nếu thất bại thì bị cho là nóng vội duy ý chí v.v….
Chẳng qua đời người ngắn quá, nếu không vội mà cứ nhẩn nha từ từ, tính trước dò sau cuối cùng có lẽ không thễ gọi đó là cuộc sống mà nên gọi là cuộc đợi chờ. Thà rằng có một mảnh tình rách vắt vai còn hơn chã biết thế nào là tình yêu.
Thà rằng ” vội vả tìm nhau vội vã rời ” vẫn ngàn vạn lần tốt hơn làm một người sống giống như “chết mà biết thỡ ”
Cứ vội đi cho đời luôn sinh động !
Há đễ lòng như nước chảy về đông ?
Đời lặng trôi hết xuân hạ thu đông
Có đau khổ mới thấm niềm hạnh phúc .