Ánh trăng vằng vặc, trên đầu trúc
Soi xuống sân vườn, cúc với lan
Đêm không ngủ,nhìn miên man
Biết có về đâu, bởi mang trăng rằm
Ánh trăng sáng quá, chằm màn lá
Tròn trỉnh trên cao, vắt vẻo trong
Trăng rằm mười sáu sáng trong
Đẹp như cô gái tuổi mong xuân thì
Vầng trăng chiếu ánh vì hư ảo
Ẩn hiện cho đời bảo lung linh
Luân hồi trôi mất sinh linh
Tạo nên cơn sóng cuộn mình xoáy đi
Luân chuyển cuộc đời, vì số kiếp
Đến lúc nào dừng, giải thoát đây ???
Sinh tử trôi lăn mãi dầy …
Trăm ngàn muôn kiếp, khó quầy thoát ra
Tâm đã quyết, nhìn ra sáng tỏ
Quyết dằn lòng, sáng tỏ như trăng
Dụng công thanh tịnh cùng trăng
Giữ đời mình, thoát cỏi lăn luân hồi
Để không mê mải bồi sanh tử
Sáng tâm như sáng ánh trăng rằm
Không mờ ý thức lăn xăn
U minh siêu thoát, tối tăm chẳng màng
Thấy vầng thái dương, hằn cuối nẻo
Soi ánh thênh thang sáng không lầm
Giúp an trí cũng an tâm
An lành bốn cõi, thân tâm nhẹ nhàng…
NTKH 2/12/2011 * Trang này được xem 1390 lần
Trả lời