Đây là đề tài muôn thưỡ cũa con người, là mục đích sống cũa nhân loại nhưng đễ định nghĩa chính xác về nó, loài người bao năm qua đã tốn không ít giấy mực mà vẫn chưa có sự thống nhất vì lẽ nó chỉ là cãm giác thoáng qua, rất mong manh và mơ hồ khó nắm bắt, vì lẽ đôi khi nó xen lẫn giữa cãm giác đau khỗ tuyệt vọng, đôi khi nó mâu thuẩn lạ lùng vì cũng cãm giác như vậy trong thời điểm khác nhau thì có khi nó là hạnh phúc, có khi nó là đau khổ.
Trong cuộc đời ai cũng một lần có được cãm giác sung sướng nhưng để trã lời câu hỏi ” cuộc đời bạn có hạnh phúc hay không ? ” thì ít ai gật đầu là ” có ”
Chúng ta cứ mải mê đi tìm hạnh phúc cho cuộc đời mình, cái mà chúng ta vẫn chưa định dạng được nó ra sao hoặc có khi cái mà ta đã định dạng lại không phải là hạnh phúc đích thực thì hóa ra ” mò kim đáy biễn “. Kể ra mò kim đáy biển còn khả dỉ vì chúng ta biết rỏ cây kim ra sao còn hạnh phúc thì…..
Có thể bạn cho rằng tôi lẩn thẩn, làm mất thời gian người đọc về đề tài “khó nhai” này, đề tài mà bao nhiêu bộ óc vĩ đại đã viết vẫn chưa làm mọi người hiểu rỏ.
Nhưng bạn ơi ! bộ óc vĩ đại hay bộ óc bằng hạt đậu thì vẫn có hoài bão lớn nhất cũa nó là đi tìm hạnh phúc cho đời mình. Vậy thì ta hãy mạnh dạn tự mình tìm cách trã lời câu hỏi mà nhiều bộ óc vĩ đại vẫn chưa trã lời ổn thỏa nhé ! Được tự mình làm điều gì đó cho bãn thân cũng là một thứ hạnh phúc kia mà !
Chúng ta đã được xem nhiều câu chuyện có liên quan đến hạnh phúc cuộc đời, tôi xin liệt kê vài mẩu chuyện trong đó 2 chuyện đầu là tôi đọc được trước đây và 3 câu chuyện sau là do tôi tự bịa ra và kèm theo lời bình cũa mình nhằm lý giải phần nào ngụ ý cũa nó để ” tổng kết rút kinh nghiệm ”
Câu chuyện 1 :
Một vị vua sức khỏe dồi dào quyền hành tuyệt đối, giàu sang không kể siết, cung tần mỹ nữ vô số. Vậy mà ông ta không cãm thấy mình hạnh phúc, ông tìm hiểu rất lâu mà không biết vì sao như vậy.
Một hôm có người mách nước rằng ” Ngài hãy tìm một người nào đó tự cho rằng mình có hạnh phúc và lấy chiếc áo cũa họ mặc vào, thì ngài sẽ thấy hạnh phúc.
Thế là ngay lập tức vị vua cho truyền quan đại thần tin cẩn nhất cũa mình và giao nhiệm vụ tìm cho được một người như vậy.
Tuân lịnh vua, vị đại thần thông minh nhất triều đình bắt đầu cuộc hành trình cũa mình với suy nghĩ rằng ” chuyện nhỏ như con thỏ ” Nhưng lạ chưa ! càng đi nhiều, càng tiếp xúc với nhiều người , càng ngày ông ta càng tuyệt vọng. Từ chốn kinh thành xa hoa đến các thành phố nhộn nhịp, những kẽ mà ông tiếp xúc không ai cho rằng mình hạnh phúc cã. Vị tướng quân thì luôn đau khổ rằng công sức mình bao lâu nay như vậy mà sao không thành nguyên soái, vị lãnh chúa cứ khát khao mỡ rộng hơn lãnh thổ cũa mình, lão thương gia giàu nứt đố đổ vách đang rầu rĩ vì còn chưa thâu tóm được các nguồn hàng cũa tỉnh lân cận. Chàng sỉ tử lại thắc thỏm vì mấy lần thi trượt, cô thiếu nữ cứ mải buồn phiền vì vớ phải ông chồng không ra gì.
Cứ như thế bước chân đưa ông đi ngày càng xa kinh thành. Lần này ông không chủ định tìm người giàu sang phú quí nữa mà chú tâm vào lớp người nghèo hơn. Vậy mà ông vẫn phải thất vọng vì ai cũng có những mối lo canh cánh bên lòng về mọi chuyện trong cuộc sống.
Một hôm đã tuyệt vọng ông ngồi nghỉ bên gốc cây trên ngọn đồi với suy nghĩ là sẽ phải trỡ về chịu tội. Tình cờ ông gặp một gã chăn cừu nghèo rớt mồng tơi đang nằm thổi sáo với vẽ mặt rất thoải mái. Lân la hỏi chuyện, càng hỏi ông càng mừng rỡ vì anh chàng luôn luôn cãm thấy hạnh phúc, chẳng có chuyện gì làm anh ta phiền lòng cã.
Đây đúng là người cần tìm rồi ! Vị quan đại thần mừng rỡ gần như hét to lên và sau đó ông xin mượn hoặc mua lại chiếc áo cũa chàng ta thì…..hởi ơi ! anh ta ngay cã chiếc áo cũng chẳng có.
Cuộc sống có biết bao điều không như ý , biết bao điều đáng mơ ước nếu vì những điều chưa đạt được mà phiền lòng thì ta đã tự làm vẩn đục cuộc đời ta. Nếu biết bằng lòng với cái mình có thì như chàng chăn cừu, dù ngay cã chiếc áo anh ta cũng không có nhưng anh ta vẫn cãm thấy hạnh phúc
Câu chuyện 2 :
Một thương gia đến một làng chài nhỏ, ở đó ông gặp một người ngư phủ đang ngồi lim dim phì phà điếu thuốc. Họ đã trao đổi câu chuyện như sau :
– Chào bác ! bác câu được khá không?
– Mổi ngày tôi bỏ ra vài giờ đi câu cũng đũ sống qua ngày !
– Thời gian rảnh bác làm gì? Sao không cố gắng câu thêm giờ?
– Thời gian còn lại tôi vui chơi cùng con cháu hoặc lai rai với bạn bè trong làng ! Cố gắng câu thêm giờ để làm gì ! với tôi như vậy là đũ rồi !
– Câu thêm giờ bác sẽ có nhiều tiền bán cá hơn, sau đó bác mua thuyền lớn hơn !
– Rồi sao nữa !
– Bác sẽ có cã đoàn tàu, bác sẽ làm chủ nó
– Nghe cũng thú vị quá nhĩ ! nhưng rồi sau đó thì sao !
– Bác sẽ đầu tư thêm nữa ví dụ như nhà máy chế biến cá hộp chẳng hạn, bác sẽ thành triệu phú hoặc tỷ phú không chừng !
– Rồi sau đó thì sao?
– Khi đó bác sẽ có thời gian vui vẽ cùng con cháu, lai rai với bạn bè, hưỡng một cuộc sống thanh nhàn v.v…..
– Thế thì anh xem tôi hiện đang làm gì đây?
– Ờ…ờ…ơ…thì….
Hạnh phúc vốn đơn giản hơn ta tưỡng, nó vẫn đang hiện diện xung quanh ta đó thôi nhưng thường là ta không nhận thấy để nắm bắt nó mà cứ phóng tầm mắt nhìn xa xa rồi bươn chải cã đời để tìm.
Câu chuyện 3 :
Một kẽ vì lòng thù hận với một kẽ thù hùng mạnh. Để trã được mối thù này hắn dùng tất cã sức lực và thời gian cũa cuộc đời mình để rèn luyện cho mình một thân võ công tuyệt kỷ. Thời gian 20 năm trôi qua hắn đã sống không như một con người bình thường mà tự hành xác mình, chỉ biết rèn luyện và rèn luyện, hắn bõ qua tất cã mọi thú vui thường nhật cũa con người, ngay cã trong mơ hắn cũng tưỡng tượng đến ngày hạ gục kẽ thù. Sự căm thù đó quã nhiên đã giúp hắn trỡ thành kẽ tài giỏi phi thường. Thế nhưng khi trỡ về thì kẽ thù năm xưa đó đã chết, hắn sững người, bối rối và ngơ ngác. Hình như kẽ thù đó đã giết chết cuộc đời cũa hắn từ lâu nay rồi….
Hắn ta đã dành cã cuộc đời mình để nuôi dưỡng lòng thù hận thì đâu còn chổ cho hạnh phúc tồn tại. Ngay cã khi kẽ thù còn sống và kết quả là hắn hạ gục được kẽ thù thì sau đó hắn vẫn chuốc lấy sự chơi vơi lạc lỏng trong những năm tháng còn lại cũa cuộc đời . Có thễ sau này hắn mới giết được kẽ thù nhưng cuộc đời cũa hắn đã bị hắn giết từ khi nuôi dưỡng lòng thù hận 20 năm trước.
Câu chuyện 4 :
Một người giàu có đang ngự trên bàn tiệc một mình với ê hề thức ăn thượng hạng. Vậy mà ông không buồn nhấc muổng nĩa, thật là ngán ngẩm ngày nào cũng vậy. Chợt nhìn xa xa có kẽ ăn mày đang thèm khát nhìn về bàn ăn cũa mình.
Người nhà giàu ngẩm nghĩ. Chỉ cần một miếng thức ăn thừa trên bàn này cũng đũ cho kẽ nghèo đói kia được sung sướng cã ngày, vậy mà mình thì ngán đến tận cổ. Hắn rất có khã năng đạt được điều mơ ước cũa hắn, còn ta thì không….như vậy ai hạnh phúc hơn ai nhỉ ?
Có những điều là hạnh phúc với kẽ này nhưng lại không phải là hạnh phúc cũa kẽ khác. Xem ra mục tiêu càng đơn giản thì càng dể đạt được hạnh phúc. Người ta cũng không thể cãm được hạnh phúc với những gì thừa mứa trong tay. ” Hạnh phúc là những gì còn nằm ngoài tầm tay ” là như vậy.
Câu chuyện 5 :
Anh là một người mẩu mực. Khi còn nhỏ anh đã biết cần phải cố gắng học hành, tuy vẫn bị hấp dẫn bỡi những trò chơi trẻ con nhưng anh vẫn bỉu môi mà rằng đó là trò con nít, chỉ có việc học mới là quan trọng cần phải đặt hết tâm trí. Quã nhiên anh đã học rất giỏi.
Lớn lên anh đã lập gia đình và có con cái như mọi người nhưng mục tiêu anh theo đuổi là sự thăng tiến trong nghề nghiệp, là tiền bạc. Mọi việc khác là thứ yếu, vợ con luôn cần tiền cũa anh và cần sự hãnh diện có được người chồng người cha thành đạt. Anh vẫn rất mẩu mực không cờ bạc, rượu chè hút sách hay trai gái gì cã, vẫn một lòng hướng đến sự nghiệp vì hạnh phúc cũa bãn thân và gia đình, anh đã dành toàn bộ thời gian cho nó với lòng tin mãnh liệt là mình đã và đang làm đúng.
Giờ đây anh đã có tiền bạc dư dã, đạt vị trí cao trong xã hội, người ngoài nhìn vào gia đình anh đã ngưỡng mộ lắm mà sao anh không cãm thấy hạnh phúc? Vợ anh từ lâu đã như chiếc bóng bên cạnh anh, cô ta có cuộc sống riêng, có niềm vui riêng cũa mình, chã buồn tâm sự chuyện trò gì với anh, nếu có thì chỉ vài câu là dẫn đến cãi vã. Con anh lúc nhỏ cứ quấy rầy khi anh đang làm việc, bị anh hất ra vài lần khiến cho chúng không còn muốn gần anh nữa, giờ đây chúng đã lớn, dù anh có muốn gần gủi thì bọn chúng cũng tảng lờ, chúng không còn cần anh nữa. Bà con họ hàng và bạn bè từ lâu nay vì bận rộn công việc anh đâu có lui tới ai nên bây giờ cũng lạt lẻo lắm rồi.
Anh đâu có lỗi gì ? Anh đã cố gắng hết mình rồi kia mà ? Sao mọi người không ai hiểu anh cã ?….mà hình như anh cũng không hiểu mọi người muốn gì ở mình thì phải ?
Hạnh phúc và đau khổ đôi khi có lằn ranh rất mờ nhạt. Hạnh phúc còn là sự chia sẽ và tương tác lẫn nhau giữa những người xung quanh ta. Thật khó cãm thấy hạnh phúc khi mọi người xung quanh ta không có hạnh phúc.
Kiến thức, tiền bạc, địa vị là mục tiêu theo đuổi cũa mọi người vì những điều đó sẽ mang đến hạnh phúc cho cuộc đời. Như vậy tất cã những điều đó là phương tiện để đạt được mục đích cuối cùng là hạnh phúc. Thế nhưng trong suốt quá trình sống đó, anh ta đã lầm lẩn mà lấy phương tiện làm mục đích. Anh đã gạt bõ hạnh phúc được gần gủi vợ con để dành toàn bộ thời gian cho cái phương tiện là kiến thức địa vị và tiền bạc.
Đây có lẽ là vấn nạn cũa tất cã mọi người chúng ta, vấn đề ở đây là sự cân đối thời gian giữa công việc và cuộc sống gia định Sự cân đối như thế nào tùy thuộc vào hoàn cảnh điều kiện cũa từng người. Thiếu cân đối thì dù ngã sang phía nào cũng sẽ dẫn đến bi kịch
Qua những mẩu chuyện trên ta có thể nói rằng ” Hạnh phúc không phải là mục tiêu, cũng chẳng phải là kết quả mà đó là một quá trình ” Quá trình đây không phải là độ dài cũa cãm giác hạnh phúc mà là độ dài cũa thời gian sống mà trong đó hạnh phúc luôn hiện diện trong từng giờ từng ngày từng tháng cũa cuộc đời.
Một nhà khoa học bõ cã năm tháng dài cũa cuộc đời để cuối cùng đoạt giải Nobel, nếu ông ta chỉ cãm thấy hạnh phúc sau khi đoạt giải thưỡng thì cuộc đời ông ta không thể nói là hạnh phúc nhưng nếu cã quá trình tìm tòi nghiên cứu ông ta luôn cãm thấy hứng thú, ngày ngày được làm việc mình yêu thích, được tìm hiểu khám phá những tri thức khoa học, những đam mê đó được thực hiện theo ý thích cũa ông thì dù cho cuối cùng không đoạt giải như mong muốn nhưng ông vẫn hạnh phúc.
Ta có thễ không hứng thú gì trong việc làm độ nhật nhưng ta vẫn có thễ tìm lấy hạnh phúc cho mình xen kẽ thời gian đó hoặc ngoài giờ đó. Hạnh phúc cũng đơn giản là cãm giác thoáng qua, như bắt gặp một ánh mắt một nụ cười dễ mến, say sưa ngắm nhìn một nụ hoa, sảng khoái uống một ngụm cà phê hoặc lâng lâng nghe một điệu nhạc du dương nào đó. Ông bà mình có nói là ” tri nhàn, tiện nhàn, đãi nhàn, hà thời nhàn ”
Đức tính vị tha sẽ khiến ta nhẹ lòng hơn khi đối diện với kẽ đã từng gây đau khỗ cho ta, ta làm điều đó vì chính bãn thân ta chứ chẳng vì ai khác. Mang mãi trong lòng sự hằn thù đố kỵ thì ta là người hứng chịu khổ sở chứ chẳng phải kẻ mà vì nó ta phiền lòng.
Khi làm từ thiện, ta cũng nên nghĩ rằng ta làm điều đó là cho chính bãn thân ta, vì hành động đó giúp cho ta cãm giác nhẹ nhỏm bớt áy náy vì cảnh đời khốn khó quanh mình, khiến ta ăn ngon và ngủ yên hơn. Nếu theo thói thường ta cứ nghĩ rằng ta làm vì tha nhân thì một suy nghĩ kế tiếp sẽ là ” tại sao họ không nhớ ơn ta? tại sao không ai khen ngợi ta?” Nếu suy nghĩ được như vậy thì lòng háo danh sẽ không có chổ mà tồn tại.
Phải biết bằng lòng với cái gì mình có, sự khao khát vươn lên luôn là động lực tiến bộ nhưng đến giới hạn nào đó ta cũng cần biết dừng lại để hiểu rằng ” tri túc, tiện túc, đãi túc, hà thời túc “.
Khi có được niềm vui hãy tận hưỡng nó, khi buồn phiền cũng đừng ngại ngùng sự bày tỏ. Điều này có vẽ người Á Châu cũa chúng ta không được tự nhiên như dân Châu Âu, do thói quen chúng ta cứ luôn tự kiềm chế bãn thân mình dù vui hay buồn cho nên thường không thỏa sức để vui và khi buồn thì cứ tự nén mình khiến cho lòng cứ trỉu nặng nổi buồn lâu hơn họ.
Cố tận hưỡng cái được và xem cái mất như là lẽ tự nhiên ai cũng có lúc sẽ trải qua chứ đâu phải chỉ mình ta.
Bạn ơi ! Hãy nhớ rằng hạnh phúc là một quá trình ! Nhạc sĩ Trịnh công Sơn đã có lý khi đặt lời bài hát ” mổi ngày tôi chọn một niềm vui… ” và một nhạc sĩ khác thì có lời như sau ” hạnh phúc ở quanh đây, đâu là chuyện bất ngờ! mà sao em không biết yêu người yêu chúng ta, tình yêu trong tay đó em còn tìm đâu nữa, tình yêu trong tay đó em tìm hoài ở đâu …”
Cuối cùng tôi muốn nói với các bạn rằng gia đình, công danh, sự nghiệp hay các mối quan hệ vợ chồng, cha mẹ, con cái, anh em, bạn bè, họ hàng đều cần thiết cho cuộc đời ta nhưng thời gian cũa mổi người cũng chỉ có 24 giờ/ngày, sức khỏe hay tiền bạc cũng có giới hạn thì việc cân đối các mối liên hệ đó sẽ mang tác dụng quyết định đến hạnh phúc cũa chúng ta.
Kết thúc bài viết này tôi xin kể các bạn một câu chuyện vui về “hạnh phúc”
Một người đàn ông lúc nào cũng mang đôi giày rất chật, anh cứ nhăn nhó vì đau đớn qua mổi bước đi. Ai cũng ái ngại và lạ lùng vì sao anh ta cứ mang mải đôi giày đó. Một hôm có người gạn hỏi thì được nghe anh trã lời như sau:
“Gia đình tôi hiện nay tan nát cã rồi. Cha mẹ tôi chết đã lâu. Vợ tôi đã bõ nhà theo trai. Con tôi thì bõ học, chích xì ke và cướp giật. Nhà cữa nay cũng chẳng còn. Cuộc đời tôi đâu còn gì để mà sung sướng.”
Nói xong anh ta chỉ vào đôi giày và nói, chỉ còn nó thôi ! Mổi ngày đi làm về, được cỡi bõ đôi giày này ra là tôi có cãm giác hạnh phúc ghê lắm.
* Trang này được xem 1806 lần
Đọc xong bần thần luôn đó anh Trúc, cũng nhắc nhở mình đã phí biết bao thời gian đi tìm hạnh phúc thôi thì cách tốt nhất đứng tại chỗ ngay lúc này mà hưởng từng giây hạnh phúc nhỏ nhoi nếu bắt được .
Em thích câu chuyện thứ 3 , cũng may là ông ngộ được kẻ thù đã làm phí của ông hết 20 năm chớ không thì ông lại tiếp tục thêm 20 năm nữa mới ngộ ra thì thiệt là tiếc. Cũng có khi có trường hợp cả đời vẫn không ngộ ra nữa thì thật tội nghiệp.
Hạnh phúc ở trong tầm tay đó chị Hai mình ơi,tìm đâu xa .
Nhiều khi ráng với…nhưng với hoài hông tới.
Thơ rằng:
“hạnh phúc ở trong tầm tay với,
Mây trên trời để gió cuốn bay đi.”
Bài này mình viết cho đặc san Cao Thắng 2013 nhưng chưa post lên đây. Bài này đọc thật khô khan vậy mà mình viết tốn nhiều thời gian lắm. Bỡi vì đây là đề tài mà biết bao người đã viết, mình không muốn bị trùng lắp nên mình chỉ viết bằng cãm nhận riêng của mình về hạnh phúc .
Trong các câu chuyện thì mình thích câu chuyện thứ 5. Mình viết câu chuyện này vì biết có rất nhiều người sa vào hoàn cảnh như vậy cho đến cuối đời cũng không biết mình sai lầm chổ nào, chỉ đành tự kết luận là do không may
Mình tâm đắc với câu chuyện thứ 5 và mình đã từng nói về vấn đề này với một người và hay nhắc chừng …cứ lo thăng tiến thành đạt trong công việc …để sau này cuộc sống thêm hạnh phúc …nhưng coi chừng khi thành đạt rồi thì…hạnh phúc lại bị mất vì đã tốn qúa nhiều thời gian cho sự thành đạt mà quên mất hạnh phúc đang có bên mình.
Khà khà có người bị khều nhẹ đang nhột ha chị Lan , nói chung thì trúng cho gần tới 80 % với đàn ông VN. Lý do dễ hiểu vì truyền thống là đàn ông ra ngoài kiếm tiền , còn đàn bà ở nhà làm việc nhà và nuôi dạy con cái. Do đó đối với đàn bà nhìn hạnh phúc thật gần bó trọn trong mái gia đình nên họ dễ chấp nhận hơn. Còn đàn ông đặt cái trách nhiệm lên vai là đối đầu với xã hội nên tầm hình họ xa hơn, muốn tìm cái hạnh phúc cao rộng hơn , nên quên mất cái hiện hữu thật gần bên cạnh. hihi sửa đổi sửa đổi lẹ lên mấy ông ko thì mai mốt khóc tiếc mình không giác ngộ sớm