Nhân cái chuyện anh Hiếu nói về cách nói tiếng Việt thời nay, xl nghĩ ngay phải viết một bài về thầy Tăng Đồng Trước. Lớp điện tử 2 được vinh dự học với 5 thầy mà nghe cái tên của 5 thầy mấy anh không bị nổi gai ốc với bọn em mới là lạ. Đó là các thầy: Trước, Phúc, Hải, Hùng, Chi. Vậy là đủ hiểu mấy năm học ở lớp điện tử của trường tụi em đã bị tra tấn, bầm dập như thế nào rồi! (Nhưng mà không biết tụi em bị tra tấn hay mấy thầy bị bầm dập nhỉ?).
Nhớ sau năm 75, trường mình tăng cường thêm một số giáo viên ngoài miền bắc vào. Thầy Trước là người chuyển từ trường Bách Khoa Hà Nội vào dạy lớp điện tử. Những ngày đầu tiên, thật khó khăn cho bọn em và cho cả thầy nữa, tội nghiệp thầy lắm. Các anh nhớ lúc đó tiếng Việt trong miền nam khác với tiếng Việt miền bắc nhiều lắm. Ngoài bắc hay dùng những từ ghép liên kết với nhau cho phong phú, như nghịch phá (nghịch ngợm và phá phách; thanh liêm: thanh khiết và liêm chính)…Còn nhiều từ lạ lắm nhưng vì em ở bên đó lâu hơn dùng riết rồi quen và quên hết từ cũ rồi, vì vậy bây giờ nhiều khi đọc mấy tờ báo bên này cách viết thỉnh thoảng làm em bị bối rối lắm…Em cũng tin chắc một điều những người qua đây hai ba mươi năm, hay thế hệ của cha ông mình, khi nào có dịp đọc lại những bài báo ở Vn bây giờ, có lẻ cũng sẽ cảm thấy khó chịu và lúng túng về cách viết sau này ở bên VN.
Trở lại với thầy Tăng Đồng Trước. Lúc đó tụi em có giờ học với thầy, thầy giảng giải hơn 20 phút, mà mặt đứa nào đứa nấy cứ ngờ nghệch ra như vịt nghe sấm (em thì vui mừng trong bụng cứ nghĩ là hôm nay mấy bạn ngu đều giống như mình rồi!). Thầy bắt cả lớp đi ra rửa mặt cho tỉnh ngủ (thầy nghĩ tụi em buồn ngủ), rồi vào thầy dạy tiếp. Rồi bị ra rửa mặt, rồi thầy dạy tiếp. Thầy làm như vậy 3 lần, mà tụi em cũng… không thể hiểu. Nhìn thầy tội lắm, thầy buồn và mặt thầy thì đỏ gay. Vì thầy mới chuyển vào, bước đầu mà gặp trở ngại nên thầy lo lắng (chắc vậy), mà bọn em cũng vậy, vì mới chuyển từ lớp nữ công gia chánh qua học nghề (vì mấy ổng nghĩ nữ công gia chánh không phải là nghề cái đó không phục vụ cho đất nước, chỉ phục vụ cho mấy ông chồng! ) lúc đó ngành nghề điện tử tương đối nhẹ nhàng, lại phù hợp cho con gái, mà học thì…trời ơi chẳng lẽ nuốt không vô?
Khi mà gần ra trường lớp điện tử 2 có một tuần lễ đi lao động ở Củ Chi thì thầy Phúc và thầy Trước đảm cái trách nhiệm vụ đi chăn 37 con vịt trời. Hồi đó đi lao động bọn Xlan được ở trong một cái nhà, gọi là cái láng thì đúng hơn vì nhà che chắn trống trước trống sau hai bên vách thì che chỉ có phân nửa (giống như mặc quần mà không có mặc áo hihi…) tất cả lợp bằng lá và không có cửa, còn giường thì làm bằng cây tre hay tầm vông gì đó mà để nguyên cây luôn không bào dũa gì cả, chỗ cong chỗ lõm, gồ ghề lên xuống má ơi nghĩ lại mà tội cho mấy anh chị em thanh niên xung phong lúc đó ghê!). Hai thầy mắc hai cái võng nằm ngủ chắn lối ra phía trước và phía sau để canh bọn này ( chắc thầy sợ ban đêm có em nào đào ngũ bỏ trốn hihi.)
Vui lắm hồi đó tụi này phải đào con kênh cấp 4 mà cả thầy và trò đều chẳng có kinh nghiệm đào kênh, đến khi gần ngày về ( sáng thứ năm thì phải) bàn giao con kênh lại cho mấy anh thanh niên xung phong thì… má ơi mấy ảnh nói không đạt tiêu chuẩn vì kênh không thẳng, ẹo qua ẹo lại như con rắn, chỗ rộng, chỗ hẹp, yêu cầu phải sửa lại, lúc đó tụi Xlan sợ ở lại thêm 1 tuần nữa nên mấy đứa hè nhau dùng kế mỹ nhân, dẹo tới, dẹo lui, mà mấy bạn biết rồi đó lớp Xlan chỉ cần Hoài Hương thôi là mấy anh Thanh niên xung phong run lẩy bẩy mà đào lại rồi huống chi mỗi đứa một câu năn nỉ, ỉ ôi thế là coi như con kênh hoàn tất một cách đẹp đẽ và hoành tráng. Và rồi tối đêm đó mấy anh hẹn tụi Xlan ra ngoài nói chuyện vì hôm sau tụi Xlan phải quay về Sài gòn rồi. Mắc cười lắm trời vừa chập tối mấy đứa tụi Xlan lật đât chui vô giường giả bộ ngủ, sớm hơn mọi bửa cho mấy thầy an tâm cũng đi ngủ sớm luôn, nhưng khi nghe tiếng mấy anh huýt sáo làm hiệu tụi này bắt đầu bấm nhau để ra ngoài. (Ít ra cũng là đền đáp đã cứu tụi Xlan một bàn thua trong thấy). Vui lắm hai thầy thì nằm chắn hai lối ra, trời thì tối tụi Xlan nối đuôi nhau bò từng đứa ra giống như lính biệt kích. Khi Xlan bò qua khỏi võng của thầy, còn nói nhỏ với mấy bạn “ khẽ thôi coi chừng thầy thức dậy đó!”. Ra được tới bên ngoài mấy đứa đâu dám đi xa cứ ngồi vòng quanh căn nhà. Chỗ này một cụm chỗ kia một cụm mà cụm nào cũng có ít nhất là 3 em. Phải nói là đêm chia tay đó cũng bịn rịn còn hơn Lương Sơn Bá Chúc anh Đài nữa hic.
Vui nhất là chị T N nhà mình chỉ thức dậy mắt nhắm, mắt mở, mắc chị hai quá chị chạy ra ngoài vừa định ngồi xuống thì đám này kêu Ng….n, chỉ chạy qua chỗ khác gặp ngay đám khác kêu Ng..n, chỉ cứ xà quần khg biết chạy đâu đành quay vào giường …chửi.. Tụi Xlan thì ôm bụng cười muốn bể luôn. Một lát thì mấy đứa cáo từ vì trên đó không ai được thức qua 10 giờ đêm, và hôm sau còn dọn dẹp để ra về, nhớ Sài Gòn quá rồi.
Đến thứ hai vào trường họp với hai thầy kiểm điểm những gì đã làm trong những ngày lao động ai cũng vui lúc này thầy mới thú thiệt là dẫn tụi Xlan đi mấy thầy rất lo vì mấy thầy đã cam kết với ba mẹ tụi này sẽ bảo quản, bảo tồn tụi Xlan thật tốt. Thầy Trước nhắc lại thầy cười rất vui thầy nói “Tui còn nghe Xlan bò dưới võng tui mà còn suỵt suỵt coi chừng thầy thức. Té ra đêm đó hai thầy nằm nhắm có một con mắt, mấy thầy nói tụi Xlan nói cái gì hai thầy nghe hết (đêm thanh vắng mà) và còn biết được mấy đứa ngồi vòng vòng vách nhà. kêu T- Ng..n mấy lần thầy nghe hết.
Thầy Trước là người hiền lành, nhẹ nhàng và trầm tính. Thầy là người lớn tuổi nhất trong 5 thầy, vì thầy là người lớn tuổi nên có lẻ thầy không có bị bầm dập với tụi xlan. Nhưng mỗi khi thầy nhìn thấy tụi xlan bàn kể phá thầy Hải thầy hay cười lắm, thầy cười rất đẹp và dịu dàng…
Lâu lắm rồi Xlan cũng không biết tin thầy. Cầu xin thầy luôn bình an và khỏe mạnh trong cuộc sống. * Trang này được xem 1413 lần
Trả lời