
.
.
.
.
.
.
.
Nhắc đến lớp 10CT5 chúng ta không quên nhắc nhớ về những kỷ niệm về các cô giáo đã dạy chúng ta về các môn “công ngôn dung hạnh” phải không mấy nàng CT5? Tiếc là chúng ta học có một năm nên bây giờ dung cũng chẳng có mà hạnh cũng chẳng còn hihi…
Cô Dung ốm thon người nhìn rất nghiêm túc (không nghiêm túc làm sao các cô trị được 40 cô nữ bên dưới mái trường có hơn mấy ngàn học sinh nam mà lại học ngôn hạnh nữa).
Hồi đó mấy cô khó lắm kìa. Giờ học nghề tụi Xlan mặc áo blouse trắng, áo có 2 túi mà mấy cô cũng không cho thọt tay vào túi, áo dài thì không cho xắn tay áo lên, tụi Xlan bị canh từng chút. Chi Đàm, Lan A hay phạm lỗi này dĩ nhiên là hay bị la lắm hihi..
Mắc cười lắm hồi đó mới vào trường con gái mà được mấy anh dòm ngó thì sợ nhưng trong cái sợ chắc cũng có cái vui, mà mình không được ngó thì lại buồn một chút, mà mấy anh Cao Thắng này kỳ lắm hễ xấu mấy ổng ngó kiểu xấu (ngó chọc ghẹo), đẹp mấy ổng ngó kiểu đẹp (chiêm ngưỡng ngất ngây), Xlan bị rơi vô top ngó… chọc ghẹo hic.
Mỗi lần tới giờ học của mấy cô, các cô giáo đều bắt tụi Xlan đóng cửa sổ lại vì phòng học lớp nằm bên cạnh căn tin, mấy anh xuống uống nước làm bộ đứng đó cứ nhìn vào lớp (mà chắc lúc đó có anh bạn nào chơi ác bỏ cái gì vào ly chắc mấy ảnh cũng không thấy nuốt trững luôn quá…), em trừ mấy anh chuyên tâm học hành nghe lời ba má dạy ra nha, trong đó có anh Kiệt anh Phước anh Hiếu bây giờ anh nào cũng nói hồi xưa mình lo học dữ lắm sợ bị bắt đi lính. Nhưng mà ngó bọn em thì Xlan thấy mấy anh ngó đều hết vì tự nhiên trong trường nam xuất hiện những “quái vật” lạ kỳ hihi…) Mấy anh đâu phải nhìn vào lớp không đâu, thỉnh thoảng hò hét phê bình còn chọc ghẹo nên tới giờ các cô là cửa sổ lá sách gần như bị cô bắt đóng kín lại.
Vui lắm trong giờ học mà mấy bạn cứ dòm ra cửa sổ trong đó có Xlan vì bị bệnh lo ra mãn tính mà (lại phải trừ ra mấy bạn thuộc hàng top ten chăm học ra nữa, không thôi bị kết tội quơ đũa cả nắm). Mọi người cứ trông nhanh đến giờ chơi để cô lên phòng giáo viên và được mở cửa sổ ra để hít thở không khí trong lành. Vậy mà đến giờ chơi cô cũng không lên phòng giáo viên luôn, mấy bạn hỏi cô :
– Sao cô không lên văn phòng uống trà đi cô?
– Cô ngại lắm ở đó toàn mấy thầy.
Trời! Ngay cả các cô còn sợ mấy thầy thì làm sao tụi Xlan không nhát mấy anh được hic.
Vui lắm khi mà mấy bạn mở cửa sổ ra thì má ơi, không biết các bạn còn nhớ cửa sổ phòng học ngay cạnh căn tin không nó lớn và rất cao chiều cao vậy mà … đầu của mấy anh nam xếp dầy đặc trên khung cửa để nhìn qua khe lá sách không còn chỗ trống để coi “cọp” hihi… (hèn chi tụi em bị mất hết không khí để hít). Vì bị mở cửa bất thình lình mấy anh lấy đầu xuống không kịp hình ảnh này mỗi lần nghĩ tới Xlan còn mắc cười, hồi đó mà có máy chụp hình chụp lại để bây giờ có thể đăng trên mục tìm trẻ lạc mà tìm sỉ luôn, không tìm lẻ haha…
Hôm họp mặt cựu học sinh khóa trước 75 với các thầy cô ở quán ăn gia đình của anh Châu. Xlan mất mấy ngày năn nỉ kêu gọi mấy đứa bạn đi dự cho đông đủ vì mấy bạn còn “méc cỡ bây giờ mình già rồi” mà lên đó cũng hơi xa, nhất là từ nhà Ly Lan tới đó. Vậy mà anh Chí Thức lớp 12T8 khi ảnh bước vào tay bắt mặt mừng nhè Ly lan ảnh chào:
– Em chào cô Dung ạ.
Má ơi! Làm Ly Lan quê quá nói:
– Thôi mai mốt tao không đi nữa ông Thức ổng nhìn tao tưởng cô Dung.
Anh Thức này nha tụi mình già đều hết rồi mà ảnh không thấy, chỉ nhớ hình ảnh cô Dung hồi trẻ và nghĩ anh còn thư sinh phải không? Sao nhìn Ly Lan tưởng cô Dung mà Ly lan có nét giống cô Dung hồi trẻ thiệt hihi..
Bây giờ nhìn lại mấy chục năm trôi qua sao mà nhanh quá. Cả thầy và trò chúng ta đều bạc tóc như nhau, mỗi khi nhận được hung tin có thầy nào qua đời lòng mình chợt quặn đau, đau trong sự tiếc thương đau tận trong lòng rõ ràng chúng ta từ lâu lắm rồi, khi lớn lên rời ghế nhà trường bận trăm công nghìn việc phải đối phó quên mất sự quan tâm hỏi han sức khỏe các thầy cô những người mà đã bỏ công giảng dạy và gom góp cho mình một mớ hành trang để vào đời. Tuyết Trịnh có viết trong trang lưu bút của Xlan “vào đời là sự dấn thân không có sửa soạn hành lý”. Xlan nghĩ là chúng ta có đấy chứ! Thầy cô đã cho ta đủ cả, có điều… chắc chúng ta không biết sắp xếp như thế nào cho đúng đó thôi! Phải không các bạn?
Em thật biết ơn anh Đỗ Thọ Bình của 12T9 anh Hiếu Nguyễn… các anh này đang cặm cụi làm những công việc rất vĩ đại thay thế chúng ta đã dành cho thầy cô chúng mình những niềm vui nho nhỏ là tổ chức những ngày họp mặt thầy cô để có dịp cho chúng ta tri ân.
Kính chúc thầy cô luôn khỏe mạnh và có thật nhiều niềm vui trong cuộc sống.
* Trang này được xem 1998 lần
Hihi anh Đạt ưu tiên cho Cô giáo nha! Mấy thầy anh Đạt khg đưa hình mà đưa hình Cô. Phụ nữ bao giờ cũng được ưu tiên nhỉ! Cám ơn anh. Hoa à em đang làm gì vậy cưng?
Trời ..trời … anh Đạt đưa hình Hoa đang nhát ma ai vậy ta …??? xấu hổ quá hà … hu … hu … anh Đạt ăn hiếp em út nha Chị Phượng ơi cứu bộ với … chết mất thôi … hi … hi … Chắc chạy trốn mất dép quá hà … vậy tạm biệt nha bay xa lắm đó lấy trớn suy nghĩ lại nhé … hi … hi … Nàng XLan còn kêu cưng này cưng nọ nửa … chọc quê há … về ..méc ..má ..nè … hu … hu …