Kính Thưa Thầy … trong dòng đời hối hả với lo toan cuộc sống mà chúng con đều bị cuốn hút theo thời gian không gian bận bịu mưu sinh cuộc sống cho gia đình bé nhỏ của chúng con mà vô tình đã quên đi tất cả ân tình thắm thiết của tất cả các Thầy đã dìu đắt chúng con trước thềm học đường để bước vào ngôi trường đời.
Hồi tưởng về thầy với tất cả lòng kính trọng, ngày xưa chúng con còn trẻ dại, ngu ngơ ham chơi mà không thông suốt, khi Thầy ra sức cố gắng rèn luyện cho chúng con trở thành người tốt, có ích cho đời và chính bản thân mình … thế mà chúng con có hiểu thấu đáo đâu, lo mãi mê ham vui bỏ học để làm buồn lòng Thầy … Chúng con còn nhớ như in những lời dạy của Thầy, khi các con là học sinh nữ: “Các con nên nhớ dù sao cũng là lớp nữ nên phải có một chút gì đó về dịu dàng về đằm thắm về nữ tính của người con gái các con phải giữ lại cho chính mình & càng không thể như các bạn nam được”. Thầy là người hay nhắc nhở nhiều nhất về tính chất nữ tính trong tất cả bọn mình.
Thầy nghiêm nghị nhưng Thầy rất bao dung che chở thương bọn mình mà ngày đó tụi mình không hề nghĩ tới cứ hay chọc phá Thầy, làm ngược lại lời dạy mà Thầy đã tâm huyết truyền dạy cho chúng con … thế mà Thầy chẳng giận chẳng nóng chỉ mỉm cười lắc nhẹ đầu … với nổi niềm thương cảm mà chúng con – chưa hề nhận ra ngay thời điểm bấy giờ … vô tư ngỗ nghịch không một chút đồng cảm thương Thầy.
Đến khi đối mặt với trường đời thì mới hay, lời Thầy dạy kia là thấu đáo là hữu dụng cho chính bản thân mình … Thì hởi ôi … !!!! Thầy đã không còn nữa … Rồi chưa kịp báo ân sâu chưa kịp tìm về thăm vấn an sức khỏe Thầy, thì Thầy đã ra đi mãi mãi … Thầy ơi … Chúng con thật sự xa Thầy vĩnh viễn … Còn có kịp đâu lần cuối tiển đưa Thầy cũng chẳng hay … Chúng con quá muộn màng cho ngày trở về bên Thầy của mình, trong nước mắt xót thương nuối tiếc ân hận này … Chưa kịp nói lời ăn năn tạ lỗi cùng Thầy đã làm Thầy buồn giận trong suốt thời gian dạy dỗ chúng con … Tình thương Thầy che khuất nỗi muộn phiền khi chúng con lầm lỗi, Thầy ân cần chỉ bảo luôn nở nụ cười … khỏa lấp xoa dịu nỗi lòng chúng con khi hoang mang chao đảo lúc ra trường … Thầy trao tất cả tâm tình người Thầy cho chúng con, vậy mà chúng con nhận lấy trong sự hờ hững xa xăm … bước xa ngôi trường quên hẳn bóng dáng thân thương của các Thầy dõi theo đàn con trẻ … chúng con tung tăng đua bơi ngụp lặn với đời mà bỏ quên cái ân tình sâu nặng của các Thầy.
Lần cuối trở về bên Thầy trong muộn màng thắp nén nhang Kính Trọng dâng lên bàn thờ với hai hàng nước mắt ngấn lệ này chẳng còn ai lau nhẹ vuốt đầu xoa dịu cho chúng con nữa rồi … Thầy ra đi mãi mãi trên cõi đời này … nhưng không bao giờ phai nhạt trong lòng tất cả chúng con luôn Tôn Kính Trọng hướng về Thầy … Giọt nước mắt rơi muộn màng thương cảm nhớ về Thầy Kính Yêu của chúng con …
Xin nguyện cho linh hồn Thầy siêu thoát trầm luân sinh vào cõi an lành …
NTKH CT5
Xem hình CT5 đến nhà Thầy thắp nén nhang
* Trang này được xem 2232 lần
Sáng nay được biết tin thầy đã ra đi …đi mãi không về .Con chợt bàng hoàng sững sốt ,thầy ơi ! Con không muốn tin đó là sự thật .Dẫu biết là đời….. chỉ là cỏi tạm ,cát bụi sẻ trở về ….cát bụi .Ai đã mang kiếp con người đều phải trãi qua ,dù là sớm hay muộn .Nhưng trong con cảm thấy có gì sót sa quá ! Với sự hối hận đang giày xéo, vì bao lần dự định đến thăm thầy ,nhưng cũng không đi mà chỉ hỏi qua điện thoại mà không gặp được thầy. Con đâu biết lúc đó thầy đã không còn ,con vô tâm quá và thờ ơ
Hình ảnh thầy hiện ra trong trí nhớ của con ,nụ cười hiền hoà ,ánh mắt bao dung . Với tuổi học trò ,đã bao lần chúng con nghịch phá
Thầy là người Bắc ,nói giọng hơi khó nghe ,thầy có một đặc điểm mỗi câu nói thầy hay có chữ “ụa” đầu tiên .Dân gian minh có câu ” chửi cha không bàng nhái giọng ” thế mà chúng con lại lấy đó làm đề tài chọc phá .Con nhớ lớp đi lao động 1 tuần ,có thầy và thầy Phúc đi cùng .Sau thời gian lao động là nghĩ trưa ,thầy nằm nghĩ trên chiếc võng ,tụi con đi qua đi lại ,ngang chỗ thầy và nói lớn ” các bạn yên lặng cho thầy nghĩ ” thật ra là phá không để cho thầy nghĩ trưa .Vậy đó mà thầy không hề giận hay la ,thầy nói với thầy Phúc ” tụi nhỏ nói để yên tui ngũ mà la vậy làm sao mà ngũ.
Giờ đây con nghĩ và nhớ đến thầy đã muộn ,thầy là người đưa đò ,chúng con là khách , mà khách thì có được mấy người trở lại.Sau những tháng ngày lo toan với bao bổn phận và trách nhiệm.Hôm nay đây con đã bước qua tuổi hơn nữa đời người,cái tuổi mà gần đất xa trời.Lúc này con mới nhớ đến thầy cô đã dạy dỗ con bao năm.Con đáng trách quá ,đâu thể nào đổ thừa cho cuộc sống đã cuốn hút con vào mà lổi ở con đã thờ ơ .Con có thể đốt lên được ngọn lửa nhỏ nhoi mà mang lại một chút ấm áp cho cuộc sống,chỉ bằng một hành động,và một tấm lòng bé nhỏ mà ….tại sao ???? Bao năm qua con đã không thể hiện được,lương tâm con dằn vặt ,giọt nước mắt muộn màng đã đánh thức trái tim con.
Thầy ơi ! Con xin hứa từ đây con sẻ cố gắng thực hiện những gì mà con có thể ,để không nói lời hồi tiếc như bây giờ
Con nguyện cầu mong hương linh thầy yên nghĩ nơi cõi vĩnh hằng và xin thầy nhận lấy lời xin lỗi muộn màng của con
Ê ! Bùi Chung … đang mò vô đọc bài viết về Thầy phải không …??????
Hai chị đang canh me em Chung Bùi đó nha … mau ló mặt comment cho hai chị nhờ nha em …
Các bạn CT5 mình ơi … Mình xin thông báo là chúng mình có được một số hình ảnh của Má Thủy sẻ được đăng lên cho các bạn xem nha … xin chờ chủ bút mình trong giây lát hén … hi … hi …
Mấy mươi mới nhìn lại hình Má Thủy nè …
Các em mình xin đón xem hén … anh chủ bút ơi các bạn em luôn mong ngóng nha … Cám ơn anh hén …