.
.
.
.
.
Này các cậu chúng ta hãy cùng nhớ lại chuyến tàu từ Nam ra Bắc cuối năm 1977 đã đưa 20 chàng ngố từ trường Kỹ thuật Cao Thẳng đi học lớp đào tạo giáo viên dạy nghề đầu tiên của Sài Gòn sau năm 1975.
Ban Nguội gồm có: Thành còm, Tận, Sĩ, Lâm, Hùng, Đồng
Ban Kỹ Nghệ Sắt gồm có: Toàn, Trong, Long Lữ, Lành, Dũng, Dũng cà ri
Ban Cơ Khí gồm có: Ngọc kều, Tài pháo, Trúc sún, Dũng cận, Dục, Vĩnh Ba, Nhã, Hiệp.
Tất cả chúng ta cuối cùng cũng đã được chứng kiến tận mắt một cuộc tình bi thảm trong lịch sử hiện đại mà nhân vật chính là chàng Romeo Dũng cà ri và nàng Juliet Bạch Mai.
Lẽ ra người phải gánh chịu sự bị thảm đó là kẻ viết bài này nhưng biết sao được… số phận là số phận.
Một sự trùng hợp lý thú là cùng trên chuyến tàu định mệnh đó còn có một đoàn gồm toàn các cô đi ra Hà Nội học nghề cô nuôi dạy trẻ mà tớ chỉ nhớ tên 3 cô là Đào, Mai và Cách vì 3 cô này có liên hệ vài các thành viên trong đoàn chúng ta, còn liên hệ như thế nào thì các cậu đó có thể tự thú trước bình minh. Cái ngày định mệnh đó tớ còn nhớ là tớ và Dũng cận ngồi đối diện nhau ngay sát cửa sổ của toa tàu nhưng khi đến ngày thứ 2 thì chẳng hiểu do dàn xếp ra sao mà cuối cùng trước mặt tớ là một cô gái người Đà lạt mặt mũi trắng hồng và xinh gái tuy có hơi phì nhiêu một chút, nàng thì e dè mà tớ thì e thẹn, tớ vốn dĩ là thằng nhát gái nhưng biết làm sao được khi mà trước ngày đi 1 tuần lễ thì trong một pha dành bóng trong trận bóng rổ cuối cùng đó thằng Tân đã cho tớ nếm một cú “cùi chỏ sang ngang” làm gãy ngang chiếc răng cửa quí giá, thế là từ đó nụ cười trở nên nham nhở vì hàng tiền đạo của tớ đã vắng mặt một em trung phong.
Lúc đó Dũng cà ri trong người đã sẵn máu 35 (chứ không hề “đạo đức” như tớ ) cho nên nó trắng trợn đề nghị đổi chỗ của tớ, mặc dù đạo đức cao vời vợi nhưng thật ra tớ cũng… thấy thích lắm nhưng vì cơ hội yêu thương của tớ đã bị thằng Tân mập vùi dập bằng cù loi heo của nó nên tớ đành chấp nhận lời đề nghị khiếm nhã đó.
Thế là bên cửa sổ lộng gió có hai kẻ đang e dè bước vào vườn yêu (có lẽ chỉ 1 kẻ thôi chứ còn thằng Dũng cà ri nó dê dữ dội lắm chắc không thể dùng chữ e dè được mà phải dùng chữ phục kích thì đúng hơn) chẳng biết họ đã trao đổi nhau những gì, tuy tớ ngồi bên trong mà không nghe được gì cả vì gió lùa rất mạnh, tay họ thì ở trên, trước mặt bàn dân thiên hạ chắc không thể tay trao tay được mà chân thì càng không thể vì đồ đạc chất đầy ở bên dưới, vậy thì thật tội nghiệp chỉ trao đổi bằng ánh mắt thôi mà trao đổi như vậy dễ hiểu lầm lắm.
Khoảnh khắc định mệnh đã đến vào buổi trưa khi tàu chạy ngang giữa Vinh và Thanh Hoá. Có lẽ trước đây nhiều lần bị khách trên tàu ném các thứ vào người nên lần nầy bọn trẻ con quyết tâm phục hận thế là chúng đã chế tạo một loại ám khí đặc biệt bằng các loại chất thải của con người đựng trong một bịch ny lông (với loại ám khí này thì ám khí của Đường gia ở Tứ xuyên bên Tàu trở thành trò trẻ con). Thủ pháp ném ám khí của bọn chúng rất khoa học, nếu chúng ném lọt thỏm vào cửa sổ thì chỉ 1 vài kẻ bị nạn mà thôi nhưng chúng đã tính toán rất kỹ bằng cách ném ám khi vào thành tàu khi vỡ bịch ny lông thì…. ôi thôi…. gió đưa hương vào khắp các khung cửa sổ phía sau. Khi ấy tớ ngồi tuốt bên trong mà nghe mát rượi như đang hưởng cơn mưa phùn ở Hà Nội vậy, còn 2 kẻ kia ngồi ngay đầu sóng ngọn gió thì khỏi phải nói !!!
Vị thần tình yêu trước đó đã lảng vảng đâu đó với cung tên sẵn sàng nhưng vì phân vân không biết có nên buông tên chăng vì nàng thì trắng nõn nà còn chàng thì đen như cột nhà cháy e rằng sự kết hợp này quá khiên cưỡng có thể làm mình mất uy tin như chơi. Đang phân vân như vậy bỗng cả đám mây ám khí ùa tới, thất kinh hồn vía vị thần tình yêu đã phải bỏ rồi cung tên mà ôm đầu dông mất.
Thảng thốt, ngỡ ngàng, tẽn tò… không thể dùng từ ngữ nào diễn tả nỗi tâm trạng của Dũng & Mai, tội nghiệp cho nàng, khi ấy nước được sử dụng trên tàu rất hạn chế, mùi “hương” đã len lỏi vào tận chân tóc thi đâu còn cách nào khác mà thời gian thì phải 1 ngày nữa mới đến Hà Nội.
Dù sau đó đã lẳng lặng đi thay áo nhưng khi đó tớ để ý thấy nàng thinh thoảng kín đáo hỉnh mũi để kiểm tra mùi hương đó, sau đó thì ném ánh mắt nghi ngờ vào kẻ đối diện xem có phải là nơi xuất phát cái mùi kinh khủng kia không, cũng tội nghiệp cho Dũng cà ri đã phải chịu đựng ánh mắt nghi ngờ đó suốt thời gian còn lại, cái thời gian mà rất có thể là thời khắc thăng hoa của tình yêu, chỉ vì một biến cố… kỳ cục mà đành ôm mối hận ngàn thu, chàng đã dự tính lao đầu xuống xe lửa để tự tử nhằm chấm dứt định mệnh bất công này những vì nghĩ đến 2 gói thuốc lá và hũ muối xả đựng trong ba lô đang chờ được sử dụng và cũng vì chàng đang bị ghẻ ngứa khắp người không thể chết mà biến thành con ma hắc lào được nên đành nghiến răng tiếp tục sống.
Ngày đó tuy mới 18 tuổi nhưng tớ cũng đoán biết rằng cuộc tình này rồi chẳng đi đến đâu cả vì tình yêu đâu thể sống trong không gian đượm mùi kinh khủng kia được, thế nhưng Cà ri nhà ta vẫn chưa nhận ra được điều đó cứ thỉnh thoảng dành thời gian và tiền bạc làm vài chuyến lên Hà nội để mong gặp nàng mà nối lại tình xưa, để tiết kiệm tiền nên Cà ri không dám mua thuốc lá mà phải tìm bắt “dế nhủi” để hút đỡ ghiền (hình như trong những ngày đó nó có mượn tiền của tớ nhưng chưa trả, việc lâu quá rồi tớ cũng không nhớ rõ lắm).
Theo những thông tin từ các bạn của nàng thì sở dĩ những lần sau đó nàng từ chối gặp mặt Cà ri vì cứ mỗi lần gặp chàng thì nàng lại nghe đâu đó trong không gian thoang thoảng mùi “hương” đó vì thế tình yêu đã chết hẳn trong nàng từ dạo ấy.
Sau này có lần bên ly rượu với vẻ mặt buồn bã Dũng cà ri đã tâm sự với tớ rằng “không hiểu tại sao, bình thường thì tao không nhớ tới nàng nhưng mỗi khi đi vào toilet thì tao lại nhớ nàng kinh khủng.”
Ôi tình yêu của tuổi 18 thật bi thảm chứ nào phải lãng mạn như các nhà văn đã và đang tiếp tục bịa ra trên văn đàn khắp thế giới.
Nguyễn Việt Trúc – tháng 3 năm 2012 * Trang này được xem 6714 lần