Người Vn ở lứa tuổi tụi mình chắc ai cũng biết cây trứng cá. Trái trứng cá ngọt lịm nhưng bên trong thì đầy hột chi chít ghét nhất là khi ăn nó phải nhả vỏ, vì vỏ của trái cây trứng cá dai, nhai khg được, chát và lạt lẻo vô cùng.
Bây giờ ở quê mình cây trứng cá còn được trồng nhiều dọc theo đường về miền tây, ở các quán cà phê lề đường để che bóng mát và những chủ quán cà phê này thường mắc võng cho khách thập phương ghé lại uống nước và nghỉ ngơi. Còn ở Sài Gòn thì không còn nhìn thấy nữa.
Xlan là một người vô cùng thích trái trứng cá, nhớ hồi mới ra trường về Bình Hòa làm, trên đường đi xuống nhà sứ bên tay phải có cây trứng cá. Xlan và Bích Ngọc hay ra hái trứng cá ăn, trái vừa hòm hòm chín cũng bị hái vì sợ để chín cũng không được tới tay mình (35 giặc phá Ct5 về đó mà). Những trái trên cao leo lên hái không được, thọt không xong mới chịu bó tay nhìn.
Mỗi lần hái được rửa xong là vào nhai nhồm nhoàm ngon lắm. Các bạn Ct5 lúc đó chắc nhớ nhà máy trong thời điểm đó đang xây dựng và có một nhóm thợ hồ làm vòng vòng nhà sứ và tụ sứ không?
Có một bữa tụi mình sửa soạn sẵn sàng chờ chuông báo để ra về thì nghe tin có một người leo cây trứng cá bị té. Người đó là anh chàng thợ hồ. Nghe mọi người xôn xao la lên nhưng mà may quá người bị thương không nặng lắm! Lát sau chuông reo tụi mình tất bật ra về, chỉ để lại một chút thương cảm.
Hôm sau không thấy người đó đi làm, nhưng cũng khg có gì ầm ĩ và cũng không quen biết gì để đi thăm. Qua ngày hôm sau thấy anh chàng này đi làm, giờ nghỉ ăn trưa anh chạy lại bên Xlan nói:
– Thấy Xlan thích ăn trứng cá mình leo lên định hái cho Xlan mà cây trứng cá dòn quá gẫy cành làm mình té, rốt cuộc không hái được trái nào để lần sau mình sẽ tìm cây khác hái cho Xlan.
Vậy đó, con người có cái duyên vô hình. Cả cuộc đời mình trong cả tuổi thơ mới lớn, cũng tha thiết thầm thích vài anh chàng mà người đó không hay biết, rồi cũng để lại phía sau mình những tình cảm vu vơ của người khác âm thầm mang đến mình cũng không để tâm. Nếu mọi thứ xảy ra và hài lòng theo ý muốn của mình thì có lẽ cuộc đời này trở nên nhàm chán vì nó không còn hỉ nộ ái ố hoặc là vui buồn yêu thương hay hờn giận nữa thì nhạt nhẻo chết nhỉ!? Vậy nên người ta hay nói là “theo tình thì tình chạy chạy tình thì tình theo”.
Hồi còn nhỏ khoảng năm lớp 3, mình có thằng em họ con bà dì em út của mẹ hai đứa bằng tuổi và học chung lớp ở chung nhà với nhau vì dì dượng bận đi làm xa. Sau này lớn lên nó về Cai lậy lập gia đình và trôi nổi mỗi người mỗi cảnh. Khi gặp lại mình nó mời lại nhà chơi và rất cảm động khi hai cha con nó, trước bữa đó đi tìm hái về cho mình một bao trứng cá bự rửa sạch bỏ tủ lạnh. Thật là cảm động biết bao vì cho đúng món mình thích cho dù đôi khi nó rất nhỏ bé nhưng vô cùng giá trị khi mà khó tìm thấy nó ở Sài gòn.
Lần sau cậu lân la tìm mình mượn mình 2 cây vàng cho đến bây giờ cũng chưa trả, thế mới biết đường đi đến trái tim người phụ nữ là đường đi qua cái bao tử hic và bao trứng cá vô cùng giá trị bây giờ đổi thành giận nghĩ chơi nó ra luôn, khi mà sau này mình rơi vào cảnh túng quẩn hỏi nó đòi tiền lại nó bảo “bà mà nghèo cái gì?” Mượn tiền người ta thì dễ mà trả lại khó thế sao?
Khi mà có tiền thì em út bu đầy vì mình có tính hay mủi lòng và thương cảm, đến khi gặp khó khăn tụi nó lẫn hết đúng là “còn bạc còn tiền còn đệ tử. Hết cơm hết gạo hết chị em” hic…
* Trang này được xem 3433 lần