Từ hôm nhận được thông tin nhóm Cao Thắng San Diego lên kế hoạch tổ chức một buổi cơm trưa thân mật để chào đón các thầy, nhìn lại hình ảnh mình vô cùng xúc động. Xúc động vì bây giờ mình không còn nhận ra được ai là thầy ai là trò nữa, sao chúng ta già đều với thầy vậy hic…
Nhiều thầy Xlan không nhận ra vì ngày xưa chắc mình không được học nhưng riêng thầy Vũ Mộng Hà với hàng lông mày đen rậm cùng dáng vẻ mảnh khảnh ngày nào bây giờ có mập lên một chút. Kỷ niệm với thầy Hà thì Xlan không có nhưng tiếng đồn về thầy thì tràn ngập. Nhớ hồi xưa khi lớp Ct5 kéo vào rạp Vĩnh Lợi xem phim ngày thứ năm. Cả nhóm đang chờ trước rạp thì có các nam sinh trường khác trêu ghẹo thì một trong các anh đó la lên “Tụi bây đừng có chọc tụi nó, tụi nó là học trò của thầy Vũ Mộng Hà đó, không thấy tụi nó đeo phù hiệu Cao Thắng sao?” Cám ơn cái danh của thầy Hà đã bảo vệ cho tụi em. Nhưng mà các anh chàng đó quên rằng phía sau lưng thầy còn có biết bao nhiêu anh lúc nào cũng sẵn sàng cờ lê, mỏ lết, và thước T sẵn sàng kéo nhau đi bênh vực nếu ai dám đụng đến học sinh Cao Thắng. (Bây giờ mới thú thiệt hồi xưa mình dốt toán lắm, nghe nói thầy Hà dạy toán giỏi cũng có ý nghĩ ước gì được học thầy, nhưng sau đó biết tin thầy Hà dạy kêu lên bảng, nếu mà không giải được thì úp mặt vào tường nên thấy sợ, sợ vì hỏng chừng mình bị úp hoài không lật thì sao, may quá không có học thầy Thanks God hihi….)
Thật ra sau biến cố 75 trong trường chúng ta có rất nhiều thầy và trò chạy tứ tung khắp nơi trên thế giới và San Diego là tiểu bang có nhiều thầy mà ít trò hơn ở San Jose chính vì vậy mà lần Reunion trước anh Duy đã viết thư mời gọi các thầy, chắc phần tuổi cao và đường đi thì lại xa không giống như Vn nên các thầy không đến tham dự được, nên khi Xlan qua không có cơ hội gặp lại các thầy đông đủ. (Hôm bữa xớn xác còn nghĩ thầy Nhữ Đình Hùng ở Mỹ mới quê chứ!)
Cuộc sống bên Mỹ có quá nhiều bận rộn, và chắc cũng lâu lắm rồi các thầy chưa được các anh chị bên đó tổ chức buổi họp mặt nào mời đông đủ được các thầy trò để có buổi hàn huyên tâm sự, cái này là có công góp phần của thầy Nhuận. Thỉnh thoảng em hay gọi điện về thăm thầy Nguyễn Duy Hải, thầy Hải bây giờ về Bến Tre sống, thầy xếp mấy hóa chất hữu cơ vô cơ gì đó của thầy vào kho rồi, thầy trồng cam, quít… (í quên thầy vẫn còn sử dụng hôm bữa thầy gọi em dạy cách bón phân như thế nào để trồng cam sai trái và ngọt). Thầy Hải rất hớn hở và chờ đợi ngày tri ân thầy cô để lên sài Gòn gặp lại bạn bè và học trò mình thương lắm!
Em biết ở VN bây giờ cứ mỗi năm các anh chị em Cao Thắng nhà mình cố gắng 1 lần họp mặt vào khoảng mùng 7 tết để tri ân thầy cô, đây là ý nghĩ tuyệt vời mà các anh Hiếu Nguyễn, Thọ Bình, Đình Đức và anh Châu đã làm được, một lần nữa cám ơn các anh.
Chúng ta những người cựu học sinh Cao Thắng chắc phải bổ sung thêm câu “Luôn tưởng nhớ công ơn dạy dỗ thầy cô” thôi thì ngày hôm nay chúng ta được lưu lạc nới xứ người, khó khăn vất vả trăm đường chúng ta đã, đang và phải trãi qua, có qua đây mới nếm được…Nhưng mà chúng ta đang được hít thở bầu không khí trong lành được ăn những thức ăn ngon không độc hại và được nhìn thấy tương lai của đời con đời cháu thôi thì người có công, người góp tấm lòng để mang đến cho các thầy chúng ta tuổi xế chiều một chút hạnh phúc, một niềm tự hào vì đã dạy trong trường Kỹ Thuật Cao Thắng và đây là các cô cậu học trò thân yêu của tôi.
Cuối cùng cả năm mới có vài lần họp mặt ban tổ chức dù là ban tổ chức ở đâu ở nơi nào khắp nơi trên trái đât này đã hết sức cố gắng, xin các thầy cô cũng như các anh chị em mình thu xếp để tham dự bảo đảm chúng ta sẽ có được những xúc cảm rất vui. Giống như lần Xlan qua Mỹ mặc dù biết anh Khôi bị bệnh, vậy mà anh Khôi Hương vẫn nén hết những lo lắng vào bên trong, vui vẻ tổ chức một ngày Reunion 2012 ở San Jose đầy ý nghĩa . Em có thể nhìn được đôi mắt tràn ngập niềm vui của hai anh chị này và của cả anh Duy, anh Châu, Hoài Hương, của các anh chị Cao Thắng San Jose sung sướng như thế nào sau khi kết thúc thành công, mặc dù mọi người rất là mệt và vất vả.
Cám ơn những tấm lòng, những tình thâm chúng ta mãi giữ gìn. Chúc cả nhà thật nhiều hạnh phúc, cái hạnh phúc ngoài luồng cao cả mà chúng ta đang có được. Xin mang một chút cái nóng của mùa hè Australia sang Mỹ để tăng thêm sự ấm áp cho gia đình chúng ta.
Cám ơn ban tổ chức họp mặt anh Lâm Hùng, Công Minh và Phương Anh đã gởi hình và cho Xlan một cảm xúc để viết bài này.
Chào đoàn kết và thương yêu.
* Trang này được xem 2048 lần
Chị XL ơi,
Chị cho em đính chính một chút nha. Buổi tiệc ở Quận Cam (Orange County) chứ không phải ở San Diego và được tổ chức bởi nhóm Cao Thắng Miền Nam Cali (gồm có Los Angeles, Orange County, Irvine và San Diego)
Chết rồi vậy là phải sorry vì cái tội xớn xác không rõ ràng chắc tại chị không được ăn cơm tiệc nên không nhớ cám ơn PA nha! Các anh em mình đọc phần chú thích của PA dùm. Coi như thiếu PA một ly đậu đỏ bánh lọt trước cổng trường ,ghi sổ nha!