
Ngày rằm tháng bảy nhằm ngày 21-08 -2013 đã khơi lại trong tất cả chúng ta, nhất là những người con lưu lạc nơi xứ người, mang một kiếp sống tha phương, phải hoài niệm về Cha, về Mẹ-đó là mùa Vu Lan báo hiếu-mùa báo ân đối với hai đấng sinh thành.
Một cánh Hổng đỏ cài áo cho những ai còn Cha, còn Mẹ. Một cánh Hồng trắng cài áo dành cho những ai mất cha, mất mẹ.
Có Cha có Mẹ chúng ta như có tất cả niềm vui, hạnh phúc trọn vẹn của một kiếp người. Ngày lễ Vu Lan giờ đây, không chỉ là ngày lễ hàng năm đối với người con Phật mà nó đã trở thành ngày lễ chung cho tất cả mọi người. Nhất là dân tộc Việt Nam chúng ta–một dân tộc vốn có truyền thống hiếu đạo từ ngàn xưa và cho đến ngày hôm nay vẫn còn tồn tại trong trái tim của những người con Việt Nam hiếu thảo.
Cha Mẹ đã san sẻ một phần máu thịt của mình, để tạo nên hình hài vóc dáng cho ta. Chín tháng mang nặng đẻ đau, ba năm chăm sóc với dòng sữa ngọt ngào từ Mẹ, cộng với bao năm nuôi dưỡng, từng miếng cơm, manh áo và giúp ta học hành cho đến thành đạt. Tình thương của cha mẹ đối với ta là thứ tình thương tuyệt vời nhất, hoàn toàn bất vụ lợi mà không có bất cứ một tình thương nào trên cõi đời này có thể so sánh được.
Mùa Vu Lan báo hiếu Cha Mẹ chính là nghĩa vụ thiêng liêng, cao quý nhất của những đứa con mang dòng máu Việt Nam.
Lễ Vu Lan
Xuất xứ lễ Vu Lan Xuất phát từ sự tích về Bồ tát Mục Kiền Liên đại hiếu đã cứu mẹ của mình ra khỏi kiếp ngạ quỷ. Vu Lan là ngày lễ hằng năm để tưởng nhớ công ơn cha mẹ (và tổ tiên nói chung) – cha mẹ của kiếp này và của các kiếp trước.
Theo kinh Vu Lan thì ngày xưa, Mục Kiền Liên đã tu luyện thành công nhiều phép thần thông. Mẫu thân ông là bà Thanh Đề đã qua đời, ông tưởng nhớ và muốn biết bây giờ mẹ như thế nào nên dùng mắt phép nhìn khắp trời đất để tìm. Thấy mẹ mình, vì gây nhiều nghiệp ác nên phải sanh làm ngạ quỷ, bị đói khát hành hạ khổ sở, ông đã đem cơm xuống tận cõi quỷ để dâng mẹ. Tuy nhiên do đói ăn lâu ngày nên mẹ của ông khi ăn đã dùng một tay che bát cơm của mình đi tranh không cho các cô hồn khác đến tranh cướp, vì vậy khi thức ăn đưa lên miệng thức ăn đã hóa thành lửa đỏ.
Mục Liên quay về tìm Phật để hỏi cách cứu mẹ, Phật dạy rằng: “Dù ông thần thông quãng đại đến đâu cũng không đủ sức cứu mẹ ông đâu. Chỉ có một cách nhờ hợp lực của chư tăng khắp mười phương mới mong giải cứu được. Ngày rằm tháng bảy là ngày thích hợp để vận động chư tăng, hãy sắm sửa lễ cúng vào ngày đó”.
Làm theo lời Phật, Mẹ của Mục Liên đã được giải thoát. Phật cũng dạy rằng chúng sanh ai muốn báo hiếu cho Cha Mẹ cũng theo cách này (Vu Lan Bồn Pháp). Từ đó ngày lễ Vu Lan ra đời.
Hoa hồng đỏ và trắng
Phong trào cài hoa hồng để tưởng niệm công ơn mẹ xuất hiện sau khi Thiền sư Nhất Hạnh viết đoản văn Bông hồng cài áo năm 1962. Đoản văn ấy được các đệ tử, sinh viên Phật tử cùng các tạp chí Phật giáo lưu truyền và in ra nhiều bản, dịch ra nhiều thứ tiếng trong đó có Anh, Pháp, Đức, Hà Lan, Trung Quốc, Nga, Thái Lan và Lào. Một số các chùa bắt đầu tổ chức lễ Bông hồng cài áo và từ đó, lễ này trở thành một truyền thống.
Lễ Bông hồng cài áo không những để vinh danh nhung người Mẹ mà còn để tưởng nhớ những người Cha. Mỗi người được cài hai bông hồng, một dành cho mẹ và một dành cho cha. Bông hoa của Cha nằm hơi cao lên một chút để phân biệt với hoa cho Mẹ.
Hoa hồng được cài lên áo trong ngày lễ Vu lan không phải hoa hồng nào cũng đỏ thắm mà cũng có những đóa hồng trắng hay vàng nhạt trên ngực áo những người đi lễ chùa. Hoa hồng được cài lên áo những người đàn ông, những người đàn bà, những cô thiếu nữ, những thanh niên và cả cho những em bé. Đặc biệt các sư thầy được cài hoa hồng màu vàng.
Hoa hồng của ngày Vu Lan là hoa hồng cho tất cả mọi người vì ai cũng có Mẹ và ai cũng có Cha. Có những giọt nước mắt của người có hoa hồng cài trên áo, ta không thể biết đó là những giọt nước mắt vui hay buồn, hạnh phúc, hối tiếc hay tủi thân nếu ta không biết phân biệt ý nghĩa tượng trưng cuả màu hoa trên áo.
Ngày Vu Lan, không ít màu hoa trắng quanh quẩn đâu đấy, những khuôn mặt đượm buồn, những giọt nước mắt khóc than xót thương cho ai không còn Mẹ còn Cha. Từ trong tâm thức tất cả đều cầu chúc Cha Mẹ được an lành, cầu chúc đôi mắt Cha Mẹ không còn vương sầu, cầu chúc màu hồng trên áo sẽ mãi là màu hồng. Cầu mong 365 ngày trong năm ngày nào cũng là ngày Vu Lan của những ai đang còn có Cha lẫn Mẹ.
Nếu anh còn Cha Mẹ, anh sẽ được cài một bông hoa hồng màu đỏ trên áo, và anh sẽ tự hào anh vẫn còn Cha Mẹ. Còn nếu anh mất Mẹ hoặc Cha, anh sẽ được cài trên áo một bông hoa hồng trắng. Người được hoa trắng sẽ thấy xót xa, nhớ thương không quên Mẹ hoặc Cha, dù người đã khuất. Người được hoa hồng đỏ sẽ thấy sung sướng nhớ rằng mình còn Mẹ Cha, và sẽ cố gắng để làm vui lòng Cha Mẹ, kẻo một mai người khuất núi có khóc than cũng không còn kịp nữa”.
Mỗi người có những suy nghĩ và cách thể hiện riêng về việc báo hiếu. Tuy nhiên, việc báo hiếu, nhớ về cội nguồn tổ tiên cần nhất là ở trong tận thâm tâm mỗi người. Điều quan trọng nhất là thể hiện được tấm lòng chân thật của mình đối với Cha Mẹ, tổ tiên, người đã khuất cũng như còn sống.
Cha Mẹ là đấng sinh thành ra ta, là người đã tạo ra ta và đã tốn bao nhiêu công sức nuôi nấng dạy dỗ chúng ta, nuôi dưỡng chúng ta từ trong trứng nước, chín tháng mang nặng đẻ đau, nuôi chúng ta cho đến ngày ta khôn lớn. Hơn thế nữa là còn phải lo cho thế hệ con của chúng ta cho đến hết cuộc đời. Tình cha mẹ thương con bao giờ cũng rất thiêng liêng và sâu đậm.
Cha mẹ nuôi con không tính ngày tính tháng,
Con nuôi cha mẹ đừng tính tháng tính ngày.
Có lẽ bất cứ những người con hiếu thảo người Việt Nam chúng ta, luôn luôn khắc ghi vào tâm khảm và trong tận trái tim hai câu trên!
Lễ VU LAN đã mang một ý nghĩa thật to lớn đối với người Việt Nam chúng ta, Vu Lan là ngày báo hiếu dành cho Cha Mẹ, đồng thời còn bao hàm ý nghĩa tìm về cội nguồn, là biết ơn và báo ơn. Tư tưởng ấy hoàn toàn phù hợp với tư duy hiền hòa và chất phác của người Việt Nam.
Chúng ta là những người rất may mắn và hạnh phúc nhất, vì hằng ngày vẫn được gọi hai chữ Mẹ và Cha. Có những đứa trẻ sanh ra không hề biết Mẹ và Cha là ai. Được nuôi nấng và lớn lên trong những viện mồ côi hoặc được sự chăm sóc bằng bàn tay thương yêu của các Sơ hoặc các Sư. Suốt cuộc đời cuả những bé vô phước ấy chẳng bao giờ được gọi hai chữ thiêng liêng Mẹ và Cha.
Đừng bao giờ chờ và đợi đến lễ Vu Lan mới báo hiếu, mà mỗi giây, mỗi phút hay mỗi ngày đều có thể là ngày lễ Vu Lan báo hiếu Cha Mẹ cuả bất cứ một ai.
Hạnh phúc nhất cho những người còn Cha Mẹ, đừng chờ đến khi một ngày nào đó ta chỉ nhớ Cha Mẹ và nhìn thấy hình dáng Cha Mẹ trong giấc mơ, hãy cùng nhau dâng nén nhang báo hiếu dành cho những Cha Mẹ không còn hiện diện trên đời này.
Những ai còn Cha Mẹ, hãy yêu quí Cha Mẹ mình hơn nữa, hãy trân trọng và giữ gìn những gì mình đang có từ tình cảm thiêng liêng này.
Những ai đã từng vô tình không biết quí trọng Cha Mẹ mình, hãy sửa sai ngay từ hôm nay. Bởi lẽ có thể ngày mai bạn sẽ hối hận về những việc làm ngày hôm nay.
Ngày lễ Vu Lan không phải là ngày để mọi người chỉ nhớ đến như bao ngày lễ khác. Vu Lan như là một tấm gương soi sáng cho mọi người có dịp để tư nhìn lại mình, trách nhiệm và bổn phận đạo làm con, đồng thời tôn vinh sự hiếu hạnh của đạo làm người.
Thời gian gần đây biết bao nhiêu bậc Cha Mẹ nữa khóc nữa cười. Nhất là các đấng sanh thành đang sống chung với các đứa con trai và đứa con gái ở các nước Tây Phương. Sự đối nghịch văn hoá và sự hoà nhập vào xã hội mới, có thể làm cho thế hệ cuả chúng ta đã quên đi ý nghĩa thiêng liêng cuả ngay lễ Vu Lan.
Người Tây phương cũng có ngày mẹ “Mother’s day”. Chúng ta trân trọng ngày truyền thống cao đẹp ấy của họ. Tuy vậy, dù nó mang một giá trị ý nghĩa nào đó thì cũng không thể so sánh với ngày lễ Vu Lan. Vu Lan của người Việt Nam có một giá trị bề dày của lịch sử, được hình thành trên tinh thần Từ bi của Phật giáo và tính nhân hậu bình dị đầy tình người của dân tộc Việt Nam.
Tinh thần của ngày lễ Vu Lan, có thể nói, là một triết lý sống đầy nhân tính.
Ngày lễ Vu Lan như là một tấm gương sáng cho mọi người Việt Nam, chúng ta có dịp soi lại mình và đồng thời tôn vinh sự hiếu hạnh của đạo làm người.
Ngày lễ Vu Lan cuả VN hội đủ mọi điều kiện cả về nội dung và ý nghĩa, xứng đáng là ngày cho mọi người hướng về cội nguồn và là ngày báo hiếu dành cho Cha Mẹ.
Có hiếu với cha mẹ không có nghĩa cần phải có mâm cao cỗ đầy, sơn hào hải vị dâng lên mà hãy dâng lên bằng cả một trái tim chân thật. Chỉ cần một tấm lòng kình yêu, trân trọng, nghĩa là chúng ta hãy sống sao để trong không hổ với lương tâm.
Đừng vì những tham vọng cá nhân, cộng với những suy nghĩ hẹp hòi ích kỷ và cũng đừng nên mãi vùi đầu trong lợi danh mà thờ ơ thiếu sót bổn phận của một người con, và đừng bao giờ để đến lúc mất cha mẹ rồi mới ngồi đó mà hối hận, mà nuối tiếc, mà hoài vọng, mà ước mơ.
Đừng chờ đến ngày Mother’s day hoặc là ngày Vu Lan báo hiếu, hãy cố gắng tận dụng những giờ phút ta có thể có được, để thể hiện một cách trọn vẹn sự tôn vinh đấng sanh thành đúng nghĩa là một người con hiếu thảo và đúng nghĩa là những đứa con Việt Nam.
Ngày lễ Vu Lan là ngày Báo Hiếu, ngày cuả Cha Mẹ truyền thống và thiêng liêng cao đẹp cuả những đứa con hiếu thảo. Và sẽ luôn luôn tồn tại mãi mãi trong tâm hồn những người con Việt Nam chúng ta.
Xin mời tất cả các bạn cùng nhau hát bài Bông hồng cái áo, để cảm nhận được tình thương yêu vô bờ bến của Cha Mẹ chúng ta.
Một năm trôi qua đồng nghĩa với thời gian sống của chúng ta rút ngắn bớt đi một năm!
Chúng ta hiện diện trên thế gian này là một bé “Trần trụi”. Một mai nhắm mắt xuôi tay “Tiền tài, danh vọng, địa vị” ta đều bỏ lại không thể mang theo được. Một món nợ ta không bao giờ trả hết và phải mang theo đó là: “Tình thương yêu của Cha Mẹ đã dành cho chúng ta”.
“Con đi đâu, con ở đâu và con làm gì? Con vẫn là con cuả Cha Mẹ.”
Nếu có thể được! Xin mời tất cả các bạn cùng nhau chia sẻ về những gì tốt đẹp nhất của Cha Mẹ mình dành cho bản thân mình. Điều tâm đắc nhất đã luôn luôn mang suốt hành trình từ khi ra đời và sẽ theo mãi chúng ta cho đến đến hết cuộc đời đầy chông gai này.
Một lời xin lỗi muộn màng mà chúng ta đã lỡ mất cơ hội, hãy nói trước khi không có dịp được nói nữa.
“Đêm nay chúng ta lên giường ngủ, chúng ta chưa biết chắc chắn rằng sáng mai còn bước xuống giường nữa hay không?”.
Chúc tất cả các Bạn có được mùa Vu Lan Báo Hiếu 2013 tràn đầy ý nghĩa và trọn vẹn.
* Trang này được xem 6283 lần
Mẹ già tóc bạc lưng còng
Suốt đời cặm cụi cho chồng, cho con
Lo sao thức ấm, cơm ngon
Riêng mình tặn tịu thừa còn Mẹ ăn
Tháng năm sức yếu, lực mòn
Cái gì quý nhất vẫn con Mẹ dành
Vu Lan như vẫn bao lần
Bông hồng cài áo nhớ tình Mẹ yêu
Còn Mẹ còn cả nuông chiều
Còn dịp dâng Mẹ thật nhiều lòng con
Đọc xong bài viết của anh Hiếu , rồi lại thêm bài thơ anh Hiệp làm em nhớ Mẹ quá . Mỗi lần về nhà là Mẹ em chăm ăn vì nghĩ bên này không có những món ăn như bên đó.
Mà thật tình về nhà ăn những món thật đơn giản thôi mà ngon lạ lùng , vì Mẹ em nấu cho ăn với cả tấm lòng chăm chút trong đó.
Huhu muốn chạy về với Mẹ liền luôn. Nhớ gì đâu…
Lêu, lêu… Lớn già đầu mà còn nhớ mẹ! Thật ra, còn mẹ là một hạnh phúc lớn lao. Tôi quý ngày Vu Lan vì nó nhắc nhở tôi mình còn hạnh phúc đó. Tặng Kim Định bài thơ nhớ mẹ mùa Vu Lan nè…
Rồi một buổi bông hồng đổi trắng!
Cuộc đời con trống vắng từ đây
Sẽ tìm về cuối chân mây
Thấy hình bóng Mẹ bay bay khung trời
Con sẽ gọi “Mẹ ơi!” thật khẽ
Mắt sẽ nhoè nhớ Mẹ buồn đau
Sẽ tiếc ngày ấy còn đâu
Để con còn được ơn sâu đáp đền…
May mắn sao Mẹ hiền vẫn đó
Mùa Vu Lan con có bông hồng
Được Mẹ cười hỏi, thưa vâng
Dâng vài cái bánh ấm lòng Mẹ yêu
Oh Kim Thu cám ơn bài thơ của Anh Hiệp, lớn nhỏ gì cũng nhớ Mẹ được chớ anh. Năm ngoái KT về nhà thăm Mẹ, buổi tối rúc vô ôm Mẹ ngủ hạnh phúc gì đâu.
Mình thì lớn xác mà Mẹ em gầy gò vậy mà Mẹ vẫn vuốt tóc , che chở bao bọc như ngày còn nhỏ. Sẵn trớn em … nhõng nhẽo luôn
Dầu con lớn tới đâu, trong mắt mẹ con vẫn là đứa con bé bỏng để mẹ che chở ấp ủ… Anh cũng muốn xà vào lòng mẹ như em mà không được. Con trai mà! Buồn thế đấy.
Anh Hiệp ơi !!! Con trai hay con gái gì trong mắt mẹ điều là con cả … Anh đừng gì sự hùng dũng con trai mà đánh mất nghĩa cử thiêng liêng cao đẹp này … Đến lúc tiếc nuối thì không còn kịp nữa … Hảy xà vào lòng mẹ và ôm Mẹ thật chặt khi Mẹ còn đang hiện hữu bên mình … Để rồi không phải hối tiếc nha anh …
Mẹ ơi con trai kiên cường lắm
Với mẹ con luôn là trẻ bé thơ
Mẹ dang tay ôm con thật chặt
Giây phút này con mãi ngu ngơ
Kim Hoa để ý trong bài Bông Hồng Cài Áo có đoạn:
Rồi một chiều nào đó anh về nhìn Mẹ yêu, nhìn thật lâu rồi nói, nói với Mẹ rằng “Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ có biết hay không?”
– Biết gì? “Biết là, biết là… Con thương Mẹ không?”
Anh đó phải nhìn thật lâu rồi ấp úng, ngại ngùng hỏi Mẹ mấy lần có biết thôi chứ nào dám nói thẳng, gọn gàng “Con thương Mẹ lắm!”. Con trai là thế đấy. Chính anh nghe bài này, biết vậy mà vẫn chưa nói được bốn chữ đó với Mẹ mình qua bao mùa Vu Lan.
Lâu quá rồi mới thấy anh Hiệp xuất hiện trên giang hồ . Nhiều khi muốn trao đổi một số suy nghĩ mà ít có ai chịu bõ thời gian trao đổi nên tui cũng cục hứng . Nếu có thời gian anh tham gia thường xuyên cho xôm tụ nhe !
Cụt hứng mà những bài viết của Việt Trúc còn làm mê mẫn bạn bè đến thế… Quả là báu vật cần được nâng niu, các bạn nhé! Mình cũng muốn đóng góp nhưng không có tài ‘tản mạn’. Nhân ngày Vu Lan, ngày mình luôn trân trọng dù là Công Giáo, thấy cái nhìn sâu sắc của Đức Hiếu mình phụ họa để gọi là giữ gìn chút tinh hoa còn sót lại. Mình vẫn theo dõi trang mạng của anh em đấy chứ. Có gì Việt Trúc cần trao đổi, cứ xướng tên mình. Muốn mổ xẻ, ‘đào tận gốc trốc tận rễ’? Sẽ dành cho bạn một trang riêng bên Cao Thắng 76. Được chưa, anh bạn Việt Trúc?
Cảm ơn lời khen tăng của Anh Hiệp dành cho bài viết của Tớ.
Sáng nay vào làm việc khi mở máy đọc lại hai bài thơ của Anh sáng tác nhân mùa Vu Lan, thật tình làm tớ chạnh lòng lắm.
Từ ngày rời khỏi trường CT đến nay thì tớ không có cơ hội sống gần Cha và Mẹ để có cơ hội pha tách cà phê cho Cha hoặc là dâng tách trà lên cho Mẹ. Nay thì có muốn làm chuyện ấy cũng không bao giờ làm được, chỉ làm được trong giấc chiêm bao.
Sao bao năm sống nơi xứ người, tớ đã nhìn thấy bao nhiêu cảnh thật trái ngang với những gì ông cha mình đã tạo ra phong tục thờ Cha kính Mẹ. Thế hệ thứ nhất có mặt xứ người còn giữ được ít nhiều cái truyền thống Vu Lan, thế hệ 1.5 thì còn chút chút. Thế hệ thứ hai tức được sanh đẻ nơi đây thì tớ không dám khẳng định ở mức đó bao nhiêu phần trăm còn lại. Đây là một cái thật đau buồn cho người VN mình đang sống tại hải ngoại nầy.
Cuộc sống ở xứ người đã biết bao nhiều bật Cha Mẹ VN phiền toái với: Ở với con trai thì gặp phải con dâu, ở với con gái thì gặp phải con dễ và còn biết bao nhiêu là thứ nữa.
Đọc qua lời phàn hỏi của KD, làm tớ nhớ câu chuyện về Mẹ của tớ, lúc bà qua Úc chơi 6 tháng và thời gian bà sống ở Mỹ.
Lúc quá Úc chơi thì bà được các cháu đưa đi nhiều nơi để thăm viếng và ở nhiều nơi khác nhau. Thời gian bà ở với gia đình tớ thì hầu như bà không khi nào lên tiếng phàn nàn hoặc phê phán gì bà xã và tớ cả. Sau nầy tìm hiểu thì mới biết khi bà Chị khi đưa qua nhà Tớ ba chỉ có nói: Em còn nó sống hơi going theo phong cách sống của người Úc.
Mum có thấy Hiếu sau giờ làm việc về giúp vợ của nó, thì Mum đừng quan tâm đến và nói bất cứ một cái chi. Mum nói vào là có thể ảnh hưởng đến hạnh phúc của em con.
Thời gian bà sống ở Mỹ, thing thoảng cả tháng tớ mới gọi điện thoại một lần thăm bà. Bà cụ hỏi khi nào còn đứa con bé và vợ con quá thăm mà? Mình luôn hứa à để từ từ rồi con tính, có thời gian tụi con sẽ bay quá thăm má. Cho đến khi trước khi bà từ giả cuộc đời khoản 5 tháng thì bà mong muốn phải trở về VN .
Bao nhiêu đứa con lưu lạc của bà đều khuyên bà hãy nên ở lại Mỹ, ngay cả mình cũng vậy. Cứ nói Má ở Mỹ các con rất dễ dàng thăm Má, còn về VN các con thấy không đơn giản được. Bà vẫn một mực đòi trở về VN. Lần cuối bà nói: Về lại nơi có Ông Bà và Cha Mẹ của Má, Má đã gặp được Trai Gái Dâu Dể cháu nội ngoại v.v Vậy đã quá đủ rồi. Má muốn về lại quê hương của Má.
Cuối cùng với áp lực của bà như thế nên tất cả đều đồng ý để bà trở lại VN.
Một lời hứa để rồi không bao giờ làm được, bây giờ nếu mình có mua vé máy bay và nghỉ việc cùng gia đình đi thăm bà cũng chẳng còn được. Chỉ là đi thăm trong giấc mơ.
Mỗi lứa tuổi có những suy nghĩ của mình. Khi còn bé, thích làm người lớn, khi vừa lớn muốn thoả chí tung bay, khi lớn đủ thấy đời vật vã và khi già tiếc chuyện đã qua… Những suy nghĩ của mỗi lứa tuổi lại thay đổi theo từng thời đại. Bạn nhớ ngày xưa, tuổi mới lớn gọi là tuổi ngọc, tuổi ô mai. Trước đó, người ta gọi là tuổi cập kê vì cưới nhau sớm và vì nghèo, không có ngọc, ô mai! Tuổi ấy bây giờ không ai gọi ngọc, ô mai mà là 9x, @… Vì sao?
Con người chẳng thoát ra được cái vòng phát triển tự nhiên ấy. Bạn tất bật lo toan, muốn tuổi trẻ thế này, lớp già phải thế kia chỉ làm khổ mình vì họ là họ và họ cũng phát triển theo cái trình tự ấy. Vả lại, bạn đã lo toan cho mình xong chưa và họ cũng muốn bạn phải thế này….
Chả giải quyết được gì. Theo tớ nghĩ, chỉ mình biết mình và lo những cái mình làm được trong vòng tay của mình.
Tiện đây, tớ xin kể câu chuyện… Một anh chàng nọ được cha già gọi về lúc lâm chung. Ông trao cho chàng xấp giấy. Chàng mừng lắm, đoán là di chúc sổ đỏ, sổ hồng… nhưng không dám mở lúc đó. Chôn cất cha xong, chàng mới xem lại thì đó là cuốn gia phả. Bực bội, chàng vứt vào tủ rồi đi làm ăn xa! Rồi chàng cũng già, nhớ đế cha và nhớ đến cuốn gia phả. Chàng vội vã tìm về. May mắn sao, cuốn đó vẫn còn. Chàng cảm ơn cha và cảm ơn trời. Chàng đem cuốn đó ép nylon để dành khi trao lại cho con, con vứt đi sẽ có nhiều cơ hội tìm lại như chàng. Thân
Cám ơn lời phản hồi cuả Anh Hiệp, lời dẩn giải cuả Anh thật là: “Ấm áp, thân tình và đầy tình người”.
Làm tớ không cách nào quên được những năm 74 tại vườn Tao Đàn, tớ đã có dịp sinh hoạt chung vơí lớp cuả Anh lúc bấy giờ.
Những gì đang có trong tay thì mình không bao giờ thấy được giá trị tuyệt vời cuả nó. Đến khi ra khỏi tầm tay rồi mới luyến tiếc. Cơ hội chỉ cho ta nếu ta biết nắm lấy nó, nhìn lại bây giờ mới kiễm nghiệm rằng nếu có tiếc núi thì “Đã quá muộn”.
Những ví dụ cuả Anh thật là rỏ ràng, dễ làm sự suy nghĩ thật chính chắn hơn.
Mong được Anh đóng góp và hướng dẩn thêm.
Mùa Vu Lan đã qua nhưng chúng ta mỗi ngày đều nghĩ đến người thân thương.Nhân tiện có bài đọc sưu tầm có cái tựa ngộ nghĩnh .”Anh về mà xem……Ừ,Mẹ anh phiền thật”
Nhân mùa VU LAN 2013, xin gởi đến tất cả những ai còn hay đã không còn MẸ
“ANH VỀ MÀ XEM…….Ừ, MẸ ANH PHIỀN THẬT..!”
(Nhân mùa VU LAN 2013)
– Anh về ngay đi, em hết chịu nổi rồi, mẹ anh phiền thật.
– Uhm, mẹ anh phiền thật, bây giờ anh đang có cuộc họp quan trọng, tối về anh sẽ giải quyết nha em.
Tiếng đầu dây bên kia dập máy nghe có vẻ rất tức tối, anh buông thõng người ra sau ghế, ở bên kia cô nhìn ra phía cửa như đang cố nuốt trôi một cái gì đó vào mình.
– Anh nhìn đi, đó, đây này, hôm nay em sắp, ngày mai em xếp, cứ một người dọn, một người lại bày ra như vậy, ai mà chịu nổi. Em sắp điên rồi đây. Cô vò đầu trong 1 trạng thái vô cùng tức giận, anh lại gần cô, lấy tay xoa xoa 2 bờ vai gầy gầy, cô hất chúng ra.
– Em vào đây – Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô kéo vào phòng, khép hờ cửa, anh lấy xuống 1 chiếc hộp được đặt trên nóc tủ, lấy tay phủi nhẹ, anh nhìn cô mỉm cười.
– Mẹ phiền thật, ngày mai mình đưa mẹ đến viện dưỡng lão em nhé, còn bây giờ để anh cho em biết mẹ chúng ta phiền đến mức nào.
Anh mở chiếc hộp ra, bên trong là 1 xấp hình, anh lấy ra 1 tấm đã cũ, nhưng chẳng hề dính tí bụi nào, cô tò mò nhìn vào tấm ảnh.
– Em thấy không, đây là tấm hình mà Dì anh đã chụp lúc anh sinh ra, Dì kể vì mẹ yếu nên sinh lâu lắm, mà sinh lâu chắc là đau lâu em nhỉ, mà mẹ phiền thật, cứ la hét ầm ĩ cả lên, ai mà chẳng sinh. Dì còn nói, mẹ yếu lắm, nếu cứ cố sinh thì sẽ nguy hiểm cho người mẹ, bác sĩ đã nói như vậy rồi vậy mà mẹ vẫn cố cãi ” Không, con tôi phải ra đời, tôi phải sinh”, mẹ anh phiền thật đó.
Cô nhìn tấm hình, bàn tay cô nhẹ bỗng, rồi cô nhìn anh, trong mắt anh chứa 1 điều gì đó rất lạ. Anh cẩn thận bỏ tấm hình đó qua 1 bên, lấy 1 tấm khác cho cô xem.
– Em nhìn nè, đây là bức ảnh chụp lần đầu tiên anh bú mẹ, anh chẳng thấy ai phiền như mẹ cả. Bà nội, bà ngoại nói cả rồi, mẹ yếu, không đủ sữa để cho anh, uống sữa bình đi, ở đó mà dưỡng sức, nhưng 1, 2 cứ khư khư giữ anh vào lòng ” Không, con con nhẹ cân, phải bú sữa mẹ mới tốt”. Ai nói gì cũng cãi em nhỉ, nếu không anh được uống sữa bình rồi, sữa bình phải ngon hơn chứ, mẹ anh phiền thật.
Bàn tay cô run run, cô thấy ánh mắt của người mẹ trong bức ảnh ánh lên vẻ rất hạnh phúc, 2 bàn tay cô ta cứ giữ chặt đứa bé. Cô nhìn anh không nói gì cả.
– Còn nữa đây này – Anh lại lôi ra 1 tấm khác nhìn vào đó.
– Em thấy mẹ anh phiền ghê chưa, con nít hơn 1 năm ai chẳng chập chững biết đi, mẹ cứ làm như chỉ có con mẹ mới làm được điều đó không bằng. Ba kể mẹ cứ gặp ai là cũng hí hởn khoe ” Thằng cu Tin nhà tôi đi được rồi, nó biết đi rồi đó “. Bộ mẹ không thấy phiền hay sao em nhỉ? – Bờ môi cô như muốn nói một cái gì đó nhưng cổ họng thì ứ nghẹn lại, bức ảnh đứa trẻ con chập chững đi về phía mẹ trong tấm hình, cô nhìn mãi.Ba còn kể, từ ngày anh bắt đầu bi bô tập nói rồi gọi được tiếng mẹ là nguyên những ngày sau là một chuỗi điệp khúc ” Cu Tin gọi mẹ đi, gọi mẹ đi cu Tin”, mẹ phiền quá đi mẹ à, anh mỉm cười xoa nhẹ vào bức ảnh, mắt anh đang long lanh thì phải.
– Đây nữa, đây nữa này – Anh lôi ra nguyên 1 xấp, nhiều lắm, rất nhiều ảnh- Em thấy mẹ anh phiền ghê chưa, chụp làm gì mà lắm ảnh vậy không biết, lần đầu tiên anh vào mẫu giáo, có phiếu bé ngoan, rồi tiểu học, trung học, nhận bằng khen, em coi đi, đủ trò trên đời, coi hình của anh có mà đến tết mới xong, anh phì cười, ” mẹ anh phiền nhỉ “?
Cô nhìn anh, anh không cười nữa, anh cầm 1 tấm hình lên nhìn vào đó rất lâu, cô thấy nó, 1 tấm hình rất đạp, anh rất đẹp trong bộ áo tốt nghiệp cử nhân, anh lúc đó trông điển trai quá, cao ráo, nhưng…
– Em có thấy không? Tóc mẹ anh đó, rối em nhỉ ? Còn áo quần nữa này, cũ mèm…- Cô nghe thấy giọng anh trở nên khác đi, không đều đều như lúc ban đầu nữa, đứt quãng. Cô nắm lấy tay anh.
– Năm 15 tuổi, ba bỏ mẹ con anh lại, rồi lúc đó, mọi thứ trong nhà trở nên không có điểm tựa, anh đi học, mẹ bắt anh phải học…Em không biết đâu, anh xin nghỉ nhưng mẹ không cho, phiền như vậy chứ. Mẹ cứ sáng sớm đi phụ quán cơm cho người ta, trưa ăn 1 chén cơm thừa trong quán để dư tiền cho anh học thêm ngoại ngữ, rồi chiều đến chạy đi giặt đồ cho những bà mẹ không phiền khác, để họ đi mua sắm, cà phê, giải trí…- Giọng anh lạc hẳn – Còn nữa em ạ, tối đến mẹ lại tiếp tục đi làm lao công đường phố, sáng sớm mới về chợp mắt được 1 tí thôi, vậy đó…Em thấy mẹ anh khỏe không?
” Tách”, 1 giọt nước rơi xuống trên tấm hình, mắt cô cũng nhòe đi, khác thật, 1 bà mẹ trẻ với gương mặt xinh đẹp lúc đứa con mới bi bô tập nói, và cũng với gương mặt phúc hậu đó nhưng giờ làn da đã nhăn đi, khuôn mặt gầy hẳn khi đứng cạnh cậu con trai lúc chuẩn bị ra trường.
– Anh à – Bàn tay cô nắm lấy bàn tay run run của anh.
– Em có thấy tay mẹ rất yếu không, anh chẳng bao giờ kể em nghe nhỉ. Khi 5 tuổi, anh đùa nghịch chạy nhảy lung tung, lúc đuổi bắt cùng cô nhóc hàng xóm anh đã trượt chân ngã từ cầu thang xuống. Lúc đó, anh chẳng thấy đau một chút nào cả, chỉ nghe một tiếng kêu rất thân quen, em có đoán được không, anh đang nằm trên 1 thân thể rất quen…mẹ anh đó. – Cô sững người lại, nước mắt cô trào ra, rơi xuống ướt đẫm tay anh.
– Em à, mẹ anh phiền vậy đó, phiền từ khi anh chuẩn bị lọt lòng cho đến khi anh gần đón đứa con đầu tiên của mình, chưa hết đâu, mẹ sẽ còn phiền cả đời em ạ, bây giờ lớn rồi mẹ vẫn cứ lẽo đẽo theo anh dặn đủ thứ em không thấy sao, cơm phải ăn 3 chén, đi xe phải chậm thôi, đừng có mà thức khuya quá. Mẹ anh phiền thật, ngày mai mình đưa mẹ đến viện dưỡng lão em nhé.
” Anh “, cô ôm chặt lấy anh, cô òa khóc nức nở, ” em xin lỗi “, anh ôm lấy cô vỗ về, vỗ về như ngày xưa anh vẫn thường được làm như vậy.
” Choang “- Anh và cô chạy nhanh xuống bếp.
– Mẹ xin lỗi, mẹ nghe con thèm chè hạt sen nên mẹ đi nấu, nhưng…Giọng mẹ run run không dám nhìn về phía trước, cúi người nhặt những mảnh vỡ vừa rơi.
– Mẹ à – Cô chạy đến nắm lấy bàn tay xương xương của mẹ – Từ nay mẹ đừng phiền nữa nhé, để con phiền mẹ cho – Cô ôm chặt mẹ, nước mắt thấm đẫm vai áo mẹ, mẹ nhìn anh, anh nhìn cô trong lòng của mẹ.
” Mẹ đã không sinh lầm con và con cũng đã không chọn nhầm dâu cho mẹ, phải không ạ?”
(sưu tầm)
Mùa Vu Lan báo hiếu 28-8-2015 nhầm ngày 15-07 âm lịch.
Gởi đến tất cả các bạn: Cành hoa hồng đỏ dành cho các bạn còn Mẹ, cành hoa hồng trắng dành cho các bạn không còn Mẹ.
Chúc tất cả các Bạn có được mùa Vu Lan Báo Hiếu 2015 tràn đầy ý nghĩa và trọn vẹn.