Một ngày kia, đám yêu tinh họp nhau lại để tìm cách phá hoại cuộc sống của loài người. Yêu tinh đầu đàn lên tiếng: “Với loài người, hạnh phúc là thứ quí giá nhất. Vậy chúng ta hãy đánh cắp thứ quí giá nhất của họ và giấu ở nơi mà họ không thể tìm thấy được. Các ngươi thấy sao?”
Một yêu tinh lên tiếng: “Hãy đem hạnh phúc giấu trên đỉnh núi cao nhất trên trái đất này, chắc con người sẽ không thể tìm ra“.
Yêu tinh đầu đàn lắc đầu: “Rồi một ngày họ cũng sẽ tìm cách chinh phục đỉnh núi cao nhất ấy“.
“Vậy hãy giấu hạnh phúc dưới đáy đại dương sâu thẳm…” – một yêu tinh khác nói.
“Rồi một ngày họ cũng thám hiểm đến đáy đại dương sâu thẳm nhờ những phương tiện hiện đại“, yêu tinh đầu đàn lại lắc đầu.
“Mang giấu ở một hành tinh khác vậy“, một tiểu yêu tinh đề nghị.
“Con người đang tìm cách khám phá vũ trụ và các hành tinh khác“, yêu tinh đầu đàn ngao ngán.
“Có một sự thật: con người hay tìm kiếm hạnh phúc khắp mọi nơi; nhìn thấy hạnh phúc nơi người khác nhưng thường không nhìn thấy hạnh phúc chính ở bản thân mình. Vậy ta hãy giấu hạnh phúc trong mỗi con người, chắc chắn họ sẽ không thể nào tìm thấy được“, một nữ yêu tinh chậm rãi nói.
Cả đám yêu tinh reo lên sung sướng và quyết định làm theo lời đề nghị trên.
Liệu hạnh phúc của con người có bị đám yêu tinh kia giấu mất? Câu trả lời tùy thuộc chính bản thân chúng ta trong quá trình tìm kiếm hạnh phúc cho mình…
VÂN ANH
(Theo SAKURANBO – Chocolate for a teen’s dreams)
Có thể gần và có thể thật xa.
Xa hay gần là ở tại Tâm ta
Ta cảm nhận thế nào là thế nấy.
Tự nhiên đọc bài viết này xong lại có cảm xúc muốn viết một bài.
Hạnh phúc là gì?
Con người ta sinh ra lớn lên ai cũng có nhu cầu tìm kiếm hạnh phúc. Với tôi từ khi là cô gái cho đến tận bây giờ tôi luôn nghĩ hạnh phúc là tình cảm cho và nhận giữa đôi nam nữ, hạnh phúc là sự hòa quyện giữa hai tâm hồn lẫn thể xác được nâng niu, được chìu chuộng được nghe nhũng lời ngọt ngào và những vuốt ve hai phía, để nhận được sự ấm áp cho đời mình. Nhưng tất cả chỉ là duyên phận hay số phận thế nào cũng được cả! Vậy mà một đời tôi cứ mãi kiếm tìm, cứ càng tìm thì nó càng trốn, cứ thấy xa vời và vô vọng.
Mỗi ngày khi tôi nhìn thấy được những cái mà tôi gọi là hạnh phúc từ phía những những người thân quen tôi biết được, tôi cứ chợt mỉm cười trong lòng mình. Mà không, đúng ra là tôi kìm nén nó để không tự bật ra ngoài miệng của mình “họ hạnh phúc thật!” vì thưở xa xưa lắm rồi ngày ấy tôi mới hai mươi mấy tuổi hai vợ chồng cùng làm chung cty tôi có thói quen hay đứng nhìn ra ngoài phía trước cty (vì tôi là nhân viên trực tổng đài và điều hành các anh kỹ thuật viên đi khắp các cty khác để sửa hệ thống cho máy IBM gặp vấn đề, và xếp xe đưa đi đón họ về nên công việc cũng không bận rộn lắm!) Cứ mỗi lần nhìn thấy vợ chồng ai chở nhau đi trên xe cười nói vui vẽ tôi thường bật lên “họ hạnh phúc quá!” và vô tình có một anh Kỹ sư bước vào phòng làm việc của tôi nghe được và nói “Con nhỏ này vậy là em sống không có hạnh phúc phải không? Nhưng thôi em ơi, em đừng thấy như vậy lại cho rằng họ không có những rắc rối, cãi nhau trong gia đình, đó là bề ngoài mà em thấy được thôi!” Từ đó tôi cũng thấy an ủi cho riêng mình và sẽ không bao giờ thốt ra để người ta biết được điểm yếu của mình.
Tôi luôn ước mơ cho đến tận bây giờ (ai nói tôi lãng mạn hay lãng nhách gì cũng được! Vì mơ ước đâu có tốn tiền sao cấm tôi mơ). Tôi thèm khát có một người bạn đời mê thể thao, tôi là tuýp người năng động, thích dance ghê gớm lắm mà buồn vì mình chẳng có partner nên từ bỏ sở thích này. Thích bơi lội và tập thể dục thậm chí đi bộ nhưng phải có người đi cùng. Bên Úc này thật là tuyệt vời vì cây cối mát mẻ đường xá không đông đúc và bụi bậm, đi bộ có đôi thì vừa thư giãn, vừa tốt cho sức khỏe nếu có người đi chung vừa chia sẻ được những nhọc nhằn trong cuộc sống chắc là thú vị lắm!
Con trai tôi hay nói mẹ không có được hạnh phúc vì mẹ không có người bạn đời cùng chung sở thích! Thích cái gì cũng được miễn là hai người có cái hợp nhau để cùng trao đổi và enjoy với nó! Vậy sao lúc trẻ mình không biết để tìm kiếm một người như vậy để gá nghĩa? Chắc âu cũng là duyên phận chắc kiếp trước mình lấy nhiều nên kiếp này mình chịu thiếu thốn vậy thôi!
Hôm nay đọc email này của chị Tina share lại thấy chạnh đến lòng mình. Thôi thì chắc cũng không sống lâu nữa thì giấu diếm làm gì những mơ ước của mình. Cứ sống với cái hiện tại, chấp nhận với cái mình đang có. À mấy tuần nay đi bơi rồi nha! Mà trong hồ thì có nhiều người lắm nhưng sao vẫn thấy mình chỉ một mình, một mình mênh mông bao la dưới dòng nước xanh và nỗi cô đơn vẫn tiếp tục đè nặng, mặc dù môn thể thao này mình rất thích. Mạng mộc mà gặp thủy mà hợp lắm rồi còn đèo bồng gì nữa?
Viết thì cũng mong ai đọc được bài này hãy nhìn ra giá trị hạnh phúc mà mình đang có được, hãy biết nâng niu và giữ gìn hoặc là phát huy cho nó tốt hơn thay vì các anh chị em mình đang để lu mờ nó và nhớ rằng chung quanh ta còn nhiều lắm đấy những kẻ đang mơ ước để kiếm tìm và nó vẫn mãi xa xăm….
Mời các anh chị em mình nghe bài hát Một mình của Lam Phương để thông cảm nếu ai có cùng tâm trạng. Cám ơn vì đã bỏ thời gian đọc bài viết này của Xuân Lan nha!
* Trang này được xem 3682 lần