Mặt trời đã khuất sau dãy building phía xa xa, từng cơn gió thoảng nhẹ dịu mát xua đi dần oi bức buổi trưa hè. Những cư dân nhàn tản trong thành phố dần dần rời khỏi công viên để trở về nhà .
Trên băng ghế đá ngay giữa lòng công viên, cô gái trẻ khá xinh xắn vẫn còn ngồi đó một mình, mặt xanh nhợt nhạt, mồ hôi rịn trên lưng áo và trên trán, thỉnh thoảng cô đưa khăn lau nhẹ đi rồi bặm môi mà nắm chặt nắm tay lại .
Không ai biết cô ngồi đó lúc nào, ai hơi đâu mà để ý đến từng người qua lại trong công viên rộng lớn này, cho đến khi công viên vắng người, hình ảnh cô gái cô độc đó mới gây sự chú ý của khách vãng lai.
Ông già hưu trí có lẽ là người chú ý đầu tiên . Theo lời khuyên của bác sĩ, chỉ cần vừa đi vừa hít sâu thở dài một vòng công viên rộng lớn này là đủ cho bài vận động mỗi ngày của ông vậy mà khi nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của cô ông cảm thấy không yên lòng nên giả bộ đi qua lần nữa, ông vốn là người hoạt động từ thiện thường xuyên, vẻ mặt của cô đã cho ông linh cảm bất an. Ông có vẻ dụ dự dừng lại một chút rồi chắt lưỡi bước đi. Trong một số trường hợp, sự can thiệp không đúng lúc sẽ gây nên phiền toái lớn.
Đồng tâm trạng là người phụ nữ trung niên đang dắt cháu mình dạo chơi công viên . Nhìn cô, bà chợt nhớ đến đứa em gái út xấu số của mình đã tự tử vì tình hồi mười mấy năm về trước, bà đi qua rồi trỡ lại, thả cho cháu mình chơi gần đó, vừa trông cháu vừa lén nhìn về phía cô gái . Cùng là phụ nữ như nhau bà cảm thông sâu sắc sự mất mát tình cảm.
Thằng nhỏ đánh giày hoạt động trong địa bàn này, khi nhìn thấy cô nó liên tưởng ngay đến người chị của nó còn ở dưới quê, tuy còn nhỏ tuổi nhưng vì lăn lóc bụi đời kiếm sống nên nó có cái nhìn trải đời hơn những đứa trẻ được nuông chìu trong vòng tay cha mẹ . Nó cũng nhận ra ngay dáng vẻ không bình thường của cô gái. Tuy vẫn nhìn về phía xa xa nhưng cô vẫn nhận biết mọi người đang nhìn về phía mình. Cô phẩn uất muốn hét to ” Các người hãy đi hết đi, tôi không cần sự quan tâm của ai cã ” Tuy vậy nhưng cô vẫn không làm điều đó vì sự lịch sự cố hữu, vì có ai nói gì với cô đâu mà phản ứng.
Lẽ ra cô đã rời khỏi đất này từ sớm nhưng cô vẫn lưu lại, cô đã nghĩ sai lầm rằng “nổi đau nào rồi cũng sẽ qua đi dù cho nó ở ngay trong tim”, huống chi……..Khi đó cô sẽ bình thản ra đi như mọi người mà không hề vướng bận chút khổ luỵ nào . Nhưng bây giờ thì đã muộn, cô không thể ra đi được nữa, mọi hành động mạnh mẻ lúc này sẽ dẫn đến hậu quả khôn lường
Mặt trời đã xuống thấp thêm một chút nữa . Một đám đông tự phát hình thành từ phía trước . Lúc này không chỉ có ông già hưu trí, chị trung niên và đứa bé đánh giày mà còn thêm cô bán hàng rong, anh viên chức và cặp thanh niên nam nữ . Họ cứ xầm xì bàn tán, vừa lo lắng cô gái có hành động nguy hiểm thương tổn đến bản thân vừa ngại ngùng sự can thiệp khi mọi việc chưa có gì rõ ràng .
Sau khi bàn luận, cã đám đông cứ thế tiến về phía cô gái . Dừng trước mặt cô gái , Ông già hưu trí được mọi người giao nhiệm vụ mỡ lời, vừa mới e hèm cất giọng thì …… bỗng nhiên một âm thanh quái dị phát ra từ phía cô, một mùi khó ngửi nhanh chóng lan toả . Cô đã không thể cầm cự được nữa ! Ôi tô bún ốc chết tiệt !
* Trang này được xem 1343 lần