* Trang này được xem 5763 lần
Monthly archives for Tháng Chín, 2012
Hồi ức Trung thu
Tết trung thu nhằm ngày rằm tháng 8, giữa một mùa đẹp nhất! Trung thu từ bao đời đã trở thành của trẻ thơ và người lớn. Có lẽ trong kí ức của mỗi người, không thể nào quên được, thời kì trước còn khó khăn, những ông bố khéo tay tự làm cho trẻ những chiếc đèn.
Ba mình thì bận đi làm kiếm cơm nuôi cả nhà, ở nhà đã có ông nội. Mình nhớ vào mỗi dịp trung thu đến là ông kiếm những lon bia hoặc lon sữa bò để dành, rửa sạch sẽ. Vào những buổi trưa thay vì ngủ thì ông ngồi cặm cụi làm từng chiếc đèn cho các cháu nội, ngoại. Trước tiên ông dùng con dao rạch 1 đường và sau đó dùng kéo cắt tới cuối lon, cắt thành nhiều thanh và mỗi thanh cách nhau khoảng 1,5 cm, tiếp tục cho đến hết vòng và cuối cùng ông bỏ bớt đi 1 thanh. Mình thắc mắc hỏi ông: “Ông ơi bỏ đi chi vậy?” Ông trả lời “Để chừa chỗ cho cháu để đèn cày vào”. Và sau đó ông dùng tay bóp nhẹ ở 2 đầu lon cho hơi dẹp, ông đục 1 lỗ trên nắp lon, và gắn vào đó sợi dây kẽm và 1 khúc tre ngắn để cầm. Có những khi sơ suất trong lúc làm bị cạnh lon bia cứa vào tay chảy máu, mình nói với ông “Ông ơi chảy máu rồi kìa”. ông cười trả lời “Không sao chảy có tí thôi”, và ông vẫn tiếp tục. Những giọt mồ hôi chảy dài….lăn xuống má, ông quơ tay quẹt, có những lúc tay dơ mặt ông bị lấm lem. Nhìn các cháu nội, ngoại,ngồi chờ đến lượt, mỗi khi xong 1 cái nhìn các cháu tranh nhau để lấy trước, ông nói “Từ từ, rồi cháu nào cũng có phần”. Nhìn đứa chưa có mặt bí xị ông lại cố gắng ….làm cho mau, ông cười và cảm thấy hạnh phúc.
Cuối cùng ông cũng làm xong. Buổi tối trung thu chúng mình thường chơi trò rồng rắn, hoặc dùng lon sữa bò bỏ đèn cầy vào nấu cho tan chảy, sau đó xắt bỏ vài cọng hành cho thơm, tập làm bếp đó mà và cùng nhau chơi rước đèn. Chưa nói tới đám con trai nghịch phá chạy theo con gái thổi tắt đèn, thế là cãi nhau ỏm tỏi lên và cuối cùng cũng huề và cùng nhau hát vang “Tết trung thu đốt nhà đi chơi, em đốt nhà vô khám chí hoà” he….he… Bài hát bị tụi mình bóp méo, nghịch phá. Có đứa còn về nhà lén lấy cái áo của ba mình ra mặc ngược lại, nhét cái gối nhỏ giả làm ông địa. Đêm trung thu của chúng mình, đơn giản, nghèo khó, nhưng đầy ắp tiếng cười …..mãn nguyện ….
Tết trung thu đã cho mình hương vị ngọt ngào của kí ức tuổi thơ đồng thời làm cho mình đau nhói cho đến tận bây giờ mỗi khi nhớ lại. Vào mùa trung thu năm học lớp 4, vẫn như mọi năm ông nội vẫn làm đèn bằng lon sữa bò, lần lượt từng đứa đã xong và chạy đi khoe, mình là đứa cuối cùng. Mồ hôi ông nhễ nhại, chạy dài lăn xuống, cầm lon sữa bò ông rạch nhát đầu tiên và đến thanh thứ 2 ông từ….từ… gục xuống, lúc đó cứ ngỡ là ông làm nhiều mệt mỏi và buồn ngủ, mình lay và gọi ông “Ông ơi ! Dậy đi, ông chưa làm xong cho cháu mà, ông ơi”. Mình cứ lay và gọi mãi ông vẫn nhắm mắt và không trả lời, chạy đi gọi mẹ và nói “Ông kì quá, đang làm đèn cho con mà ông ngủ à, gọi hoài không dậy”. Mẹ nghe thế và vội về, thì thấy mồ hôi ông tuôn ướt áo, mẹ vội cạo gió, vừa lúc ba đi làm về vội đưa ông đi nhà thương, bác sĩ nói ông bị tai biến, từ lúc đó ông không tỉnh lại nữa, 1 tuần sau ông mất. Ngày tiễn đưa ông về với cát bụi, mình đã gào và khóc, vì chiếc đèn ông làm dở dang, vì ông ngủ hoài không dậy và cũng vì ông đi mãi không về, ông đã chết.
Mình không tin ….không muốn tin là ông đã bỏ mình mà đi. Từ ngày ấy …đến nay, mỗi mùa trung thu, mình luôn có sự hối hận, day dứt, nếu như….ngày ấy mình không đòi ông làm thì lẽ đâu ông lại bỏ mình đi sớm vậy.
Ngày nay cuộc sống hiện đại hơn, đầy đủ hơn, nên rằm tháng 8 cũng có phần khác hơn! Các đồ chơi cho trẻ tân tiến hơn. Nếu bạn đi qua đường Lương nhữ Học – Phú Định, thì sẽ thấy 2 bên đường bày bán rất nhiều đèn, đèn ông sao, đèn kéo quân…. đặc biệt là hàng của Trung quốc tràn lan, muôn màu muôn sắc. Nhưng đối với mình, những chiếc đèn làm bằng nan tre và giấy bóng kiếng cùng những chiếc đèn làm bằng lon sữa luôn luôn hiện hữu trong trái tim mình.
Xem hình trung thu 2012
* Trang này được xem 7576 lần
Đa ẩm
Họa theo bài độc ẩm của anh Việt Trúc:
Đa ẩm nghĩa là cả đám đông
Đủ cả quý bà lẫn quý ông
Bạn bè rộn rã vui chia sẻ
Cười nói tranh nhau chẳng thể ngừng
Thật tình mà nói từ mấy tuần qua thì quả thật KT chưa bao giờ một mình, điều kỳ diệu này không phải tự nhiên có được, mà đó là nhờ công lao lớn của Phuơng Anh, cô bạn nối khố từ lúc còn chung một mái trường CT.
Nói đến hiện tại KT không thể không nhắc lại một tí về quá khứ. Năm 77 khi mới bước chân vào CT, trời trường gì mà toàn con trai không mỗi lần muốn đi ngang sân trường cũng là cả một vấn đề sợ hãi. Vì vậy cũng là cái duyên khi PA và KT 2 đứa cùng dân miền núi, về đến Saigon mặt mày đỏ gay – cái này có lẽ cũng làm mấy anh tưởng lầm là mình mắc cỡ đỏ mặt- Hai đứa được mệnh danh cặp bài trùng đi đâu cũng có nhau, chia sẻ và từ lúc nào chẳng biết, luôn luôn bồi đắp nhau mọi ý kiến.
Nhìn lại cũng là 35 năm chưa một lần gây gổ- cái này chắc PA nhường nhịn KT quá. Sơ lược về cô bạn một tí.
PA là học trò trường Tây do đó nói tiếng Tây như gió, đàn Piano thì là học trò cưng của nhạc sĩ Nguyễn Ánh 9. Sang đây thì sáng đi làm job kỹ sư, chiều làm job kế toán, cuối tuần thì bận bịu đi làm giám khảo cho thể dục nhịp điệu, và là huynh trưởng của Gia Đình Phật tử. Vậy đó PA đúng là mẫu người không có thì giờ để nghĩ về chính mình, mà chỉ nghĩ đến người khác, cuộc sống đúng nghĩa với câu “Sống không có nghĩa là sống cho riêng mình mà có nghĩa là sống với sống cho”.
KT thì hay thấy người sang bắt quàng làm họ, có cô bạn như vậy bắt quàng quá đi chớ, dại gì bỏ qua.
KT va PA mất liên lạc nhau gần 30 năm, nhờ web site ktctuc.net và trang blog của anh Duy post hình hội ngộ CT năm 2010. Ô kìa, cô bạn mình ra công tìm kiếm bao lâu nay đã được tìm lại.
Có lẽ cũng là cái duyên, PA sang Úc tìm khắp nơi không ra, KT về VN ghé lại nhà cũ để lại địa chỉ cũng không ra vậy mà đúng ngày giờ năm tháng lại tìm thấy. (Phải cảm ơn các anh chị CT bên Úc và anh Duy nhờ hai trang web này mà nhiều bạn bè tìm gặp nhau).
Ngay khi tìm được trong lòng không lúc nào mà không dự trù một chuyến đi để gặp PA và gia đình PA. KT có nợ ân tình với gia đình PA, ngày học CT xém chút làm homeless nếu gia đình PA không cho một chỗ dung thân. Rồi ngày Hội Ngộ CT vào tháng 7, cố gắng hết sức nhưng KT không thể sang được và bây giờ thời điểm đã đến.
Chuyến đi dự trù điểm chính là thăm gia đình PA, KT cũng ngại lắm vì các anh chị CTSJ mới xong ngày hội ngộ, còn đang mệt ngất ngư mà mình lai sang quậy phá thì quả là không phải phép. Vậy nhưng PA đã thu xếp cho KT có được lần gặp mặt với các anh chị CTSJ , bởi vậy ngay từ khi đến xứ Cờ Hoa không lúc nào mà không đa ẩm.
Thật cảm động khi chị Hoài Hương đã đổi vé đi Việt Nam để ở lại hội ngộ cùng Kim Thu, Anh Chị Châu Mùi host buổi hội ngộ tại gia trang, và anh chị Khôi Hương đã lên tiếng cho KT, PA và Ái Liên được dịp thức trắng đêm hàn huyên tại nhà anh chị.
Anh Duy, người anh biết nhau qua trang ktctuc.net anh là phó nhòm cho cuộc hội ngộ mặc dầu anh quá bận. Nhờ vậy KT được nhiều tấm hình ghi lại kỷ niệm khó quên này.
Ngay lúc Khang -Xuân Lan đón KT và đưa đến nhà anh Châu, mới ngừng xe KT đã được chị Kim Loan xiết chặt trong vòng tay ấm áp ân tình. Gặp lại Ái Liên,cô nàng mình hạc sương mai lúc nào cũng liễu yếu đào tơ, làm Kim Thu thèm như vậy mà sao mình lúc nào cũng ào ào không được nhẹ nhàng như Ái Liên ta.
Anh chị Lộc Trang, anh chị Đức Cảnh, anh Cường, anh chị Thăng Châu, anh chị Hiếu Hạnh, anh chị Khoa Cúc, anh chị Hòa Loan, anh chị Xuân Hùng cảm ơn tất cả các anh chị đã mang đến cho Kim Thu thật nhiều ấm áp mặc dầu chưa hề biết KT.
Cùng tâm trạng với KT, Tâm Khang cũng ray rứt khi nói lên được tấm lòng mình khi KT forward email của Khang cho PA, và bạn bè được liên lạc. Thật ấm lòng khi nghe Khang nói” Bữa nói chuyện xong làm Khang mất ngủ luôn mấy đêm, mong ngày gặp mặt bạn bè”.
Nghe nói lại trước ngày hội ngộ, Khang sống rất khép kín dự tính chỉ dự hội ngộ xong là trở về lối sống thường nhật. Vậy mà bây giờ mỗi lần gọi cho Khang -XLan vào cuối tuần thì hình như lúc nào cũng đang có …..việc với nhóm CTSJ.
“Một nụ cười bằng 10 thang thuốc bổ” không biết mai mốt có tính chia phần trăm thuốc bổ cho KT và PA không ha Khang.
Gặp lại Lê Tâm Khang- Xuân Lan, Vợ Khang- người bạn cùng lớp ngày xưa
Ngày trong trường KT chỉ biết chị Kim Hương như là một cô nàng có dáng dấp thật cao và thướt tha trong chiếc áo dài trắng, hay đi cặp với Ái Liên cũng là một cặp trắng đen như Phương Anh và Kim Thu.
Sau bao năm gặp lại, Kim Hương vẫn trắng trẻo duyên dáng bây giờ còn hơn ngày xưa về mặt giỏi giao tế, nhẹ nhàng và dĩ nhiên anh Khôi và Hương đã nổi tiếng trong nhóm CT San Jose về tấm chân tình cùng bản lĩnh hợp nhất anh chị em Cao Thắng đoàn kết và thương yêu lẫn nhau.
Cũng là một dịp KT gặp đám 100 ngày của vợ người bạn học cùng thời trung học. Gặp lại bạn bè mừng mừng tủi tủi, nhìn quanh quất quả thật đến tuổi nầy thì bạn bè là liều thuốc bổ vô cùng quan trọng cho cuộc sống. Người bạn mất cô vợ tưởng như hoàn toàn suy sụp, vậy mà nhờ những người bạn vây quanh sau bao tháng sầu thảm đã tìm thấy được nụ cười. Hy vọng anh vượt qua được nỗi mất mát này để còn lo chu toàn trách nhiệm với hai cô công chúa.
Nhìn lại thời gian qua, lúc nhỏ không chút lo toan trong môi trường học vấn, không ai so đo tính toán nên tình bạn cũng ngây thơ không lo toan ngày tháng, rồi khúc giữa của cuộc đời chúng ta luôn bị những sợi tơ phiền não ràng buộc, ngày lại qua ngày lo lắng bởi quá khứ, toan tính dự định cho tương lai và luôn bận rộn bon chen trong hiện tại, có lẽ đó cũng là nguyên do làm mất liên lạc một số bạn bè. Giờ đây khi mọi chuyện đã chạy đều đúng khớp trong bánh răng cuộc sống, giơ bàn tay nắm vội lấy tình bạn để biết đâu ngày mai sẽ không còn dịp.
Hai ngày ở SJ sao thời gian quá nhanh, cùng các anh chị chưa quen thì bây giờ đã như thân thương từ bao giờ chỉ vì hai chữ Cao Thắng. Hình như cái tình đồng môn bây giờ nó không cần đo lường gì nữa, mọi người đến với nhau đùa giỡn nhau ai cũng đủ kinh nghiệm cuộc sống để tránh làm mất lòng nhau, đối xử thật dễ thương với nhau từ tận đáy lòng chớ không cần khách sáo.
Về đến San Diego, việc đầu tiên là đi thăm Ba Má PA, cũng là Ba Má nuôi KT sau bao năm xa cách, mừng mừng tủi tủi. Ba còn nói ” phải chi con qua đây hai năm trước Ba chở con đi chơi, chớ bây giờ Ba đi một chút là mệt” Vậy đó sinh lão bệnh tử có chừa một ai. Nghĩ vậy chắc là từ nay mình phải sống buông bỏ nhiều hơn thì mới mong hạnh phúc.
Kế tiếp PA lại muốn tổ chức sinh nhật sớm cho KT đây là lần sinh nhật thứ hai PA tổ chức cho KT- lần đầu lúc 18 tuổi – buổi tiệc trên tàu có anh Huỳnh chị Loan, anh Bá Thanh, anh Thành và anh Đào Công Minh. Những người nghe tiếng thì bây giờ mới gặp mặt.
Các anh mới gặp mặt lần đầu, mà đã như quen từ bao giờ, những câu chuyện liên tu bất tận, những kinh nghiệm đi tàu biển cùng kiến thức y khoa của anh Thành được nghe kể. Anh Thành là Y sĩ phục vụ cho hải quân Mỹ trong nhiều cuộc chiến nếu KT không lầm thì khoảng đâu 24 năm. Wow, phải chi có nhiều thì giờ để nghe anh kể hết thời gian này, tiếc quá.
Anh Bá Thanh, anh Huỳnh cùng anh Thành là ba người bạn học cùng lớp, ba anh luôn miệng nói” từ ngày gặp lại nhau, tụi này gọi mày tao sướng miệng luôn”. Anh Minh thì rất ít nói, hay bị KT dành nói hết rồi không biết, hình như mấy anh có dính vô ngành sư phạm chuyên ăn hiếp học trò quen nên không thèm nói không biết nữa. Hihi chết đụng chạm anh Đạt che đầu lại chớ không bị cú đầu chết luôn.
Trước đó mấy ngày anh Bá Thanh đã bay lên San Diego, tưởng là hụt không gặp được anh, cũng may buổi đi Cruise KT đã có duyên may gặp anh để nghe các anh kể chuyện mấy ngày trước ở nhà anh Thành.
Câu chuyện vì sao anh Thành làm con dê chào mừng anh Bá Thanh, trước khi làm thịt con dê anh Thành đã text xin lỗi Phương Anh vì PA là người ăn chay trường, không thích sát sanh. Dê thì ngon ở bộ da, vậy mà con dê của anh Thành nhờ hai ông người Mễ làm họ lại…….lột mất da.
Còn vui hơn khi nghe kể anh Thành chơi bóng bàn trừ nợ trả tiền công làm dê, thật tình khâm phục ông anh đa tài này.
Những ngày ở tại San Diego, KT lại có dịp gặp các anh chị họp mặt tại Santa Ana, được gặp Thầy Cô Nhuận. Chuyện cũng thật tình cờ được biết bạn Thầy- anh Phụng- lại là anh em cột chèo với anh Khanh do đó official, Thầy yêu cầu mọi người gọi Thầy Cô bằng Anh Chị, theo ý Anh thì cùng là khóa đàn anh CT – Như Anh Châu ở San Jose- và cũng được cảm thấy mình trẻ ra cùng các em khóa đàn em.
Những chị dâu CT thì nấu ăn ngon tuyệt vời, KT phải công nhận mấy ông anh CT mình thật có phước. Một câu thắc mắc mà nhìn lại hình như cũng khá đúng trong những buổi hội ngộ, tại sao mấy anh CT thì luôn dẫn các chị dâu đi hội ngộ mà mấy cô CT thì dường như không dẫn rể CT đi? Có lẽ phải mượn câu của anh Việt Trúc nói” Những anh rể CT là người đẹp trai và tài giỏi hiếm hoi còn sót lại bên ngoài, vì những chàng đẹp trai và tài giỏi khác đều đã là cựu HS trường CT cả rồi” chắc hợp lý cho lời giải thích này.
Mới gặp KT thầy Nhuận đã hỏi “em học về ngành gì trong CT?” “dạ Cơ Khí”. Thầy nói “thấy chưa, anh nói mà chỉ có lớp trước đó con gái là học nữ công gia chánh sau đổi thành điện tử chớ sau này cũng học những ngành khác mà.” rồi cười thêm vô ” anh nói rồi, con gái mà vô học CT không phải người phàm”.
Trời làm KT và PA vội nhìn quanh quất coi mình có phải ……người phàm không chớ.
Câu chuyện nổ rang thầy Nhuận khen dân CT có anh Duy, anh Khôi đâu phải là khô khan làm thơ văn rất mực tình cảm và tài ba như anh Học nổi tiếng ở trường đại học Stanford. Rồi một anh CT làm bác sĩ và MC chuyện này thì KT có nghe anh Cần nói rồi vì anh này học cùng lớp với anh Cần.
Sẵn trớn KT cũng giới thiệu ông anh Đạt của CTUC ở trường đại học Canberra luôn chớ, anh Đạt đừng lo KT ăn lạt lắm chỉ nói toàn sự thật chớ không thêm nhiều mắm muối gì đâu.
Gần ngày cuối Loan vợ anh Huỳnh đưa KT đi shopping, tuy còn nhỏ tuổi mà Loan đã có được một bản chất quá là thiện tâm, KT đã học lóm được bản chất thiện tâm của Loan, đáng lý ra trước khi đi Mỹ KT đã có ý định buông bỏ mọi chuyện, nhưng khi gặp PA quá năng nổ và nhìn lại tư duy của mình KT cũng chưa xác định được quyết định đó là đúng hay mình vẫn còn vấn vương món nợ ân tình.
Một ngày gặp Loan thì đột nhiên mới học được cái thiện tâm đó từ Loan, có lẽ Loan cũng không hiểu được cái tác động này đâu, nhưng mà không sao cũng nhờ đó mà bài viết này mới được lên khuôn. Xin gởi một lời cảm ơn đến Loan.
Buổi tối lại được ăn cơm tối thân mật tại nhà anh Đào Công Minh, Hiếu vợ Minh nấu ăn thật tuyệt, sau bữa ăn tối lại được chiêm ngưỡng hình của cặp tài tử giai nhân tuyệt sắc này. Phải nói cặp này là “Trai tài, Gái sắc” anh Minh ngoài giờ làm việc đã bỏ hết công sức vào nhiều ngôi trường Việt Ngữ tại San Diego để đào tạo lớp con em VN hải ngoại học tiếng Việt. Dĩ nhiên sau lưng anh Minh là Hiếu đã làm nhiệm vụ giúp đỡ anh thật xuất sắc ít người bì kịp.
Ngày cuối PA và anh Thành đưa ra phi trường LAX, cuộc vui nào thì cũng tàn tuy nhiên cuộc chia tay nào cũng làm KT bịn rịn chẳng muốn rời xa. Xin cám ơn anh Thành mọi ưu ái anh dành cho KT.
Một chuyến đi mang nhiều xúc cảm, từ tất cả mọi người mà KT có dịp được gặp, từ gia đình Ba Má PA, từ những người bạn thời trung học, những anh chị em CT mới lần đầu gặp mặt. KT hy vọng mình sẽ gạn lọc được những điều hay tốt trong chuyến đi này với mục đích mưu cầu hạnh phúc cho tương lai.
Nói một lời cám ơn dĩ nhiên là không đủ, nhưng dù sao KT cũng mong nói được tấm lòng tri ân sâu sắc nhất gởi đến các anh chị CT đã ưu ái tiếp đãi KT trong thời gian qua.
Mai đây khi trở lại cuộc sống thường nhật, có lẽ sẽ có thời gian ĐÔC ẨM mà trân quý cái thời gian ĐA ẨM trong chuyến đi.
* Trang này được xem 7756 lần
Hội ngộ CT5 & 12T9
17/9 như đã hẹn cùng các anh 12T9 chủ xị và các anh CT khác nửa sau chuyến họp mặt tại nhà anh Vũ THế Hiệp về, qua lời nhắn tin mời của các anh cho tất cả bọn mình. Hôm nay đúng ngày hẹn, 5 giờ rồi phải sửa soạn chạy lẹ qua đón Thoại Vân.
Chạy dọc theo bờ kênh Nhiêu Lộc đến nơi, cô nàng đã đứng sẵn rồi. Buổi chiều tan sở dòng xe cộ lưu thông đông đúc, đường sá kẹt xe, mình chạy vào đường hẻm đường Nguyễn Thông tính đi cho lẹ, ai dè đâu chạy nhích từng bước một thiệt là bực mình. Người đâu mà lắm thế không biết, quẹo qua đường Phan đình Phùng cũng bị kẹt và sau đó qua đường Cao thắng cũng chả có khả quan tí nào, cũng nhích bước và đếm người, đừơng xá kiểu này mà chở người đi sanh có lẽ chưa tới nơi em bé đã biết bò rồi quá. Pó tay luôn.
Cuối cùng rồi cũng đến nơi. Quán 241 điểm hẹn của Cao Thắng, của những buổi họp mặt. Mình gửi xe và gọi điện cho Hoa thì được trả lời:
– Tụi này đang kẹt xe ở đường Phan Xích Long khoảng nửa tiếng mới tới được, tiếng Hạnh trả lời. Ồ! thì ra đi chung với Hoa. Thoại Vân nói: Vậy mà cũng hối cho dữ, nói rồi 2 đứa vào trong gặp ngay anh Thọ Bình đứng đón. Anh như một con én không làm nổi mùa xuân, nhưng nhờ con én nhỏ mà biết mùa xuân đang về.
Bước vào phòng tiệc các anh đến trước, đang vui vẻ chuyện trò. Trong phòng máy lạnh có karaoke với dãy bàn được nối liên kết dài hơn, ấm cúng hơn. Vừa ngồi xuống thì Hoài Hương, Lệ Hằng, Hương A, Bảo Loan cũng đến. Bọn mình được các anh giới thiệu, như anh Thọ Bình, anh Công Khanh, anh Mão, anh Chí Thành, anh Khanh là cùng lớp12T9, anh Thắng 12T3, anh Trần Đình Đức (12T10), anh Nguyễn thiết Hùng 12T11 (CN bảng vàng), anh Hiệp 11T4. Sau đó là Kim Hoa, Đức Hạnh vừa đến.
Anh Thọ Bình tuyên bố lí do, hôm nay là bữa tiệc tổ chức chào đón H.Hương và Hương A từ Mỹ về, anh cũng mong là H.Hương & Hương A sẽ là cầu nối cho anh em ở quê nhà cùng với anh em ở San Jose hiểu nhau và cùng nắm chặt tay để nêu cao tinh thần đoàn kết cùng nhau, nối rộng vòng tay, với các anh em Cao Thắng. Kết thúc lời tuyên bố là bài hát “Nối vòng tay lớn” được vang lên. Lúc đầu còn ngại ngùng dần dần vào điệp khúc được hát khí thế sôi nổi, dù là hát không hay. 37 năm các cô, cậu học sinh ngày nào giờ đã là cha, mẹ, ông ,bà, nội, ngoại, tóc đã điểm bạc, những gương mặt rạng ngời niềm hạnh phúc, tất cả như trẻ lại. Những ly rượu được nâng lên cùng những tiếng dô….dô…..được hét lớn, chúc mừng …
Vừa ăn vừa nói chuyện H.Hương ngồi gần bên anh Hiệp, thấy anh Hiệp mang theo 1 cái balo, Hương nói liền –anh Hiệp bộ chị Liên đuối anh hả? Không sao cho anh ngủ chung nè. Thế là cả bàn đều cười vang lên … Như các bạn cũng biết là nhà anh ở xa, vì mang nặng tình cảm Cao Thắng mà anh tới tham dự theo lời mời ngày hôm nay. Thật hoan nghênh ông anh đầy tình nghĩa này nha. Những câu chuyên kể lại về thưở đến trường qua lời của anh Khanh được nhắc đến trong bàn tiệc này … ngày xưa trường Cao Thắng học sinh nam không thôi. Năm 74 mới có lớp nữ các cô đầu tiên vào trường, đã làm các anh bị xáo trộn hết. Như là một điệp khúc luôn có sẳn trong anh tuôn chảy … anh nói tiếp lúc đó … các anh có người bắt đầu sửa soạn, ăn mặc gọn gàng hơn, đi học sớm hơn và thường hay đứng trước hành lang để nhìn các nàng CT … Chao ơi! Sao câu này mình nghe quen quá vậy … giống y như Việt Trúc nói vậy đó, lẽ nào lớp mình là tội nhân thiên cổ, đã làm thay đổi các chàng trai, và làm cho bao trái tim vụng dại, đập sai nhịp …. Hôm nay đây anh em mình gặp lại, không còn ngăn cách, e dè cùng nhau ca hát, hết hát lẻ là tới hát sỉ, thân mật như anh em một nhà, tình cảm này không dễ gì có được …
Tất cả đều cảm thấy hạnh phúc, tập thể cùng hát với nhau thật nhiều bài sôi nổi vui tươi … .Riêng bài hát 60 năm cuộc đời … Mình cảm thấy có một cái gì đó xúc động, anh em mình giờ bước gần đến 60 hết rồi, có những anh em đã từ giã cuộc đời và cũng có những anh em đang bệnh hoạn nằm một chỗ không đến góp mặt, cuộc sống còn bao lâu nữa..??? biết lần sau gặp lại có còn đầy đủ không … thôi thì mình hãy trân trọng những gì mình đang có và cám ơn một ngày hạnh phúc trong những ngày hạnh phúc mà mình được tận hưởng.
Anh em chia tay nhau lòng còn bịn rịn và hẹn một ngày nào đó cùng gặp lại …
Cầu chúc cho tất cả anh em chúng mình khoẻ….khoẻ…và thật nhiều hạnh phúc …
Xem Hình và Video Hội ngộ CT5 & 12T9
* Trang này được xem 1799 lần
Đón bạn Hoài Hương
Chưa hết tháng 8, Bố gọi điện báo cho con 6/9 lúc 11g40 Hoài Hương về đến TSN, cả nhà Chích tụi mình và LanB, Lệ Hằng cùng đi đón bạn.
Sáng 6/9 Bố đã nhắc nhở sợ con quên, 10g bố réo rắt : “Con ơi ! Đi chưa?”. Bố nôn nóng còn hơn đi gặp mặt người yêu.
10g30 LanB gọi: “Chuẩn bị nha, tao qua bây giờ “.
Cuối cùng hai đứa cũng đến đúng hẹn mà, taxi chờ sẵn cả đám ào vào xe lên đường trực chỉ sân bay.
11g20 đã tới còn sớm chán, đi tới đi lui mỏi chân thế là tấp vào cây cột chà bá họp chợ, bấm vài tấm cho mọi người thấy CT5 tám mọi lúc mọi nơi. Hôm nay Bố cứ huyên thuyên làm cả đám cười bò lăn, Lệ Hằng thắc mắc: ” Vân à ! Bố mày nổ văng miểng tùm lum”. Ôi ! “Người phụ nữ trung trinh tiết liệt” của CT5…
Chờ đợi hơn một 1g mới thấy em Hương xuất hiện, cái nầy phải tuyên dương Bố đã xông xáo len lỏi tìm được bạn mình giữa đám đông xa lạ. Tranh thủ bấm vài pô kỷ niệm, Bố xin một tấm xem có giống “vịt kìu” chăng?
Vừa bước chân vào nhà xà xuống đất nhóm chợ tại chổ khỏi cần bàn ghế, sáu cái miệng thi nhau nói. ” Ặc… ặc…ặc ” giọng cười bất hủ của Hoài Hương trỗi lên, giọng cười không cần đăng ký bản quyền không sợ bị chôm chĩa.
Tám chán, bụng đói kéo nhau xuống nhà bếp. Hôm nay Bố đãi bún bò đúng ý con quá Bố ơi ! Cái gì ăn chùa là ngon hà…
No nê rồi hai em chào cả nhà về nha, hẹn thứ bảy xuống nhà Chi Bùi thắp hương cho anh Dũng.
* Trang này được xem 3608 lần
Hồi tưởng về Thầy Tăng Đồng Trước
Kính Thưa Thầy … trong dòng đời hối hả với lo toan cuộc sống mà chúng con đều bị cuốn hút theo thời gian không gian bận bịu mưu sinh cuộc sống cho gia đình bé nhỏ của chúng con mà vô tình đã quên đi tất cả ân tình thắm thiết của tất cả các Thầy đã dìu đắt chúng con trước thềm học đường để bước vào ngôi trường đời.
Hồi tưởng về thầy với tất cả lòng kính trọng, ngày xưa chúng con còn trẻ dại, ngu ngơ ham chơi mà không thông suốt, khi Thầy ra sức cố gắng rèn luyện cho chúng con trở thành người tốt, có ích cho đời và chính bản thân mình … thế mà chúng con có hiểu thấu đáo đâu, lo mãi mê ham vui bỏ học để làm buồn lòng Thầy … Chúng con còn nhớ như in những lời dạy của Thầy, khi các con là học sinh nữ: “Các con nên nhớ dù sao cũng là lớp nữ nên phải có một chút gì đó về dịu dàng về đằm thắm về nữ tính của người con gái các con phải giữ lại cho chính mình & càng không thể như các bạn nam được”. Thầy là người hay nhắc nhở nhiều nhất về tính chất nữ tính trong tất cả bọn mình.
Thầy nghiêm nghị nhưng Thầy rất bao dung che chở thương bọn mình mà ngày đó tụi mình không hề nghĩ tới cứ hay chọc phá Thầy, làm ngược lại lời dạy mà Thầy đã tâm huyết truyền dạy cho chúng con … thế mà Thầy chẳng giận chẳng nóng chỉ mỉm cười lắc nhẹ đầu … với nổi niềm thương cảm mà chúng con – chưa hề nhận ra ngay thời điểm bấy giờ … vô tư ngỗ nghịch không một chút đồng cảm thương Thầy.
Đến khi đối mặt với trường đời thì mới hay, lời Thầy dạy kia là thấu đáo là hữu dụng cho chính bản thân mình … Thì hởi ôi … !!!! Thầy đã không còn nữa … Rồi chưa kịp báo ân sâu chưa kịp tìm về thăm vấn an sức khỏe Thầy, thì Thầy đã ra đi mãi mãi … Thầy ơi … Chúng con thật sự xa Thầy vĩnh viễn … Còn có kịp đâu lần cuối tiển đưa Thầy cũng chẳng hay … Chúng con quá muộn màng cho ngày trở về bên Thầy của mình, trong nước mắt xót thương nuối tiếc ân hận này … Chưa kịp nói lời ăn năn tạ lỗi cùng Thầy đã làm Thầy buồn giận trong suốt thời gian dạy dỗ chúng con … Tình thương Thầy che khuất nỗi muộn phiền khi chúng con lầm lỗi, Thầy ân cần chỉ bảo luôn nở nụ cười … khỏa lấp xoa dịu nỗi lòng chúng con khi hoang mang chao đảo lúc ra trường … Thầy trao tất cả tâm tình người Thầy cho chúng con, vậy mà chúng con nhận lấy trong sự hờ hững xa xăm … bước xa ngôi trường quên hẳn bóng dáng thân thương của các Thầy dõi theo đàn con trẻ … chúng con tung tăng đua bơi ngụp lặn với đời mà bỏ quên cái ân tình sâu nặng của các Thầy.
Lần cuối trở về bên Thầy trong muộn màng thắp nén nhang Kính Trọng dâng lên bàn thờ với hai hàng nước mắt ngấn lệ này chẳng còn ai lau nhẹ vuốt đầu xoa dịu cho chúng con nữa rồi … Thầy ra đi mãi mãi trên cõi đời này … nhưng không bao giờ phai nhạt trong lòng tất cả chúng con luôn Tôn Kính Trọng hướng về Thầy … Giọt nước mắt rơi muộn màng thương cảm nhớ về Thầy Kính Yêu của chúng con …
Xin nguyện cho linh hồn Thầy siêu thoát trầm luân sinh vào cõi an lành …
NTKH CT5
Xem hình CT5 đến nhà Thầy thắp nén nhang
* Trang này được xem 2176 lần